Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

986 0 5 0

Cô gái gầy yếu nhận lấy, bởi vì không biết nói chuyện, cho nên nàng dùng ánh mắt biểu đạt sự cảm ơn và yêu thích.

Cô gái đối diện với làn da trắng nõn mịn màng trông giống như người có xuất thân tốt kia lại móc ra một cái muỗng nhỏ được bọc trong túi vải cho nàng.

Hai người ngồi cạnh nhau dưới bóng cây của đỉnh núi, cách đó không xa có giá vẽ trống, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, giống như mảnh vàng nhỏ vụn.

Cô gái gầy yếu ăn một miếng, phát hiện đối phương giương mắt mong đợi nhìn nàng, còn không ngừng nuốt nước miếng.

Nàng dừng lại, ngập ngừng trả lại chiếc cốc sứ trắng cho cô, đối phương lắc đầu không nhận, sau đó há miệng: A.

Nàng: ". . ."

Cuối cùng một phần lớn cốc sữa gừng đều vào bụng đối phương.

Đối phương ợ lên, ngượng ngùng đỏ mặt, vỗ ngực giọng nói mềm mại đảm bảo lần sau sẽ lại mang tới cho nàng.

Mỗi mùa hè buổi chiều tiếng ve kêu nóng ran, bọn họ cũng sẽ gặp mặt ở đỉnh núi, chia nhau ăn một cốc sữa gừng, sau đó "Nói chuyện phiếm" ở dưới bóng cây, đối phương dùng ngôn ngữ ký hiệu bằng tay mà cô mới học được ra sức tích cực khoa tay múa chân với nàng, xuất sắc về giọng nói và cách diễn đạt, gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười còn chói mắt hơn mặt trời năm đó.

Úc Thanh Đường đã không nhớ nổi diện mạo của cô gái, thậm chí đoạn ký ức đó đã bị chôn sâu trong dòng sông ký ức, ngủ rất lâu cũng không tỉnh lại. Nhưng nàng mãi mãi ghi nhớ mùi vị nước gừng trộn lẫn với sữa tươi tan ra ở đầu lưỡi, ký ức phủ đầy bụi bị gió thổi mở ra, nàng mới phát hiện năm xưa vẫn rõ mồn một ở trước mắt.

Có lẽ là trong đời của nàng, đó là thời gian vui vẻ duy nhất.

Nhưng nàng cũng không muốn nhớ lại.

Nó quá ngắn ngủi, giống như là thoáng một cái đã qua, chói lọi qua đi, chỉ còn dư lại sự yên tĩnh.

Cô gái nói cô phải về nhà đi học, không ngừng quyến luyến nói tạm biệt với nàng, nói kỳ nghỉ lần sau gặp lại.

Tiểu Úc Thanh Đường trầm tĩnh dùng ngôn ngữ tay nói tạm biệt với cô.

Ngày hôm sau có một chiếc xe con màu đen rất dài dừng ở cổng nhà ông nội bà nội của cô gái, một người quản gia tuấn tú đẹp trai trong chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen và áo ghi lê đen đang đứng cạnh cánh cửa sau đã mở, cô gái mặc váy công chúa trắng như tuyết, trên đầu còn đội vương miện nhỏ nhắn màu trắng, thanh khiết xinh đẹp, giống như tiểu công chúa thật sự bước ra từ trong truyện cổ tích.

Tiểu Úc Thanh Đường đối hình ảnh này cũng không xa lạ, con của bác cả, bác hai, chú nhỏ ra ngoài đều là như vậy.

Người quản gia anh tuấn cao ngất cầm cặp sách và giá vẽ cho cô gái, gương mặt ông nội bà nội tràn đầy yêu thương dặn dò cái gì đó với cô gái, vẻ mặt của cô gái đoan trang khôn ngoan, không ngừng gật đầu, nhưng lặng lẽ nhìn đám người đang nhìn ở xung quanh.

Trận chiến quá lớn, có rất nhiều người trong thôn ra xem, Tiểu Úc Thanh Đường rất dễ dàng từ từ ẩn mình trong đám đông, không để cô phát hiện ra mình.

Quản gia dịu dàng thúc giục cô gái lên xe, cô gái khó nén được mất mác ngồi vào trong xe.

Cửa xe đóng lại, cửa kính xe rất dày chắn ánh sáng che khuất tầm nhìn, Tiểu Úc Thanh Đường đi ra khỏi đám người, từng bước từng bước đi theo chiếc xe từ từ lái ra khỏi thôn.

Chiếc xe con màu đen lái lên đường lớn, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, chỉ trong chốc lát đã mất đi tung tích khỏi tầm mắt. Tiểu Úc Thanh Đường đứng một mình ở ven đường cuối thôn, nước mắt bỗng nhiên không kiềm chế được tuôn ra, nàng cắn chặt môi của mình, cắn đến mức môi dưới bật máu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phát ra tiếng nào.

Ngay sau khi cô gái đó đi, nàng cũng dọn đi.

Như sao băng trên bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm u tối. Nàng ngẩng cao đầu lên, không kìm lòng nổi bị thu hút bởi ánh sáng của cô, sao băng phản chiếu trong mắt cô, từ lấp lánh, đến lụi tàn.

Từ đó ngay cả ánh sáng ảm đạm cũng không còn nữa.

Đã từng xuất hiện mặt trời chỉ chiếu sáng sự hoang vắng của nàng, nhưng chiếu sáng càng hoang vắng. [ ghi chú ]

"Cô Úc."

"Cô Úc?"

Một bàn tay trắng nõn thon dài mảnh khảnh vẫy vẫy trước mắt nàng, Úc Thanh Đường nhướng mi, vô cảm hỏi: "Chuyện gì?"

"Không." Trình Trạm Hề chỉ vào cái muỗng của nàng, nói: "Lạnh sẽ ăn không ngon." Nàng đã cầm lên bất động sững sờ rất lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Úc Thanh Đường rũ mắt ừ một tiếng, đưa sữa gừng lạnh vào trong miệng.

Mùi vị lạnh đúng là kém hơn, Úc Thanh Đường đưa tay sờ viền chén, cảm xúc của hồi ức mang tới đang quanh quẩn ở trong lòng nàng, rất lâu cũng không tản đi.

Nàng đặt muỗng xuống.

Trình Trạm Hề kinh ngạc nói: "Cô không ăn sao?"

Úc Thanh Đường lạnh nhạt nói: "Không hợp khẩu vị của tôi."

Trình Trạm Hề: ". . ."

Vu Chu vùi đầu yên lặng ăn dưa, không phải, ăn dừa pudding. Tại sao hai giáo viên có lúc nhìn như vô cùng ăn ý lại có lúc không hợp nhau?

Thứ mà Trình Trạm Hề thích ăn nhất chính là sữa gừng, thứ mình thích bị nói như vậy, bất luận như thế nào cô cũng không vui nổi. Cô mím môi dưới, bưng chén của Úc Thanh Đường đến trước mặt mình, nói: "Tôi ăn, có thể không?"

Người trong lòng của mình thì có thể làm gì? Cưng chìu thôi.

Úc Thanh Đường: "Không cần."

"Còn nhiều như vậy mà, đều lãng phí rồi."

"Vậy thì lãng phí."

Ngay trước mặt học sinh, Úc Thanh Đường cũng không để lại một chút tình cảm và thể diện nào.

Vu Chu run lẩy bẩy, ước gì có thể vùi mặt vào trong chén.

Trình Trạm Hề: "Cô——" cô cũng hoài nghi có phải Úc Thanh Đường không thích mình hay không, hay là nói nàng có tính sạch sẽ, đồ mình ăn rồi sẽ không để người khác đụng vào.

Cuối cùng phần sữa gừng Úc Thanh Đường ăn còn dư lại vẫn là lãng phí.

Trình Trạm Hề không nhỏ mọn như vậy, sau khi đưa Vu Chu về lớp học, lại nhắc đến muốn cùng Úc Thanh Đường đến phòng y tế.

Úc Thanh Đường định đổi ý, mặt không đổi sắc nói: "Tôi tự đi được."

Trình Trạm Hề chỉ nhìn nàng rồi mỉm cười, cũng không nói chuyện, ánh mắt đã nhìn thấu toàn bộ.

Kỹ năng diễn xuất của nàng cũng chỉ ở mức trên giường, vụng về trước sau như một.

Úc Thanh Đường: ". . ."

Hai người dọc theo con đường dưới bóng cây của trường học đi đến phòng y tế.

Bọn học sinh cũng đang vào học, sân trường yên lặng, thỉnh thoảng truyền tới giọng của giáo viên cất lên trong giờ giảng.

Úc Thanh Đường nhìn vào một cửa sổ đang mở trong tòa nhà dạy học phía xa nào đó, yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Cô Trình, cách làm hôm nay của cô không đúng."

"Hả?" Giọng người phụ nữ trầm thấp, Trình Trạm Hề không nhịn được nghiêng đầu, để mình cách gần hơn một chút, để nghe rõ ràng hơn.

"Giả mạo phụ huynh học sinh, còn mắng người khác, nếu như bị phụ huynh kia phát hiện, cô ta khiếu nại cô, cô sẽ gặp phiền phức."

"Phiền phức gì? Tạm thời đình chỉ công tác? Hay là đuổi việc?"

Úc Thanh Đường quay đầu nhìn cô, ánh mắt tế nhị.

Trình Trạm Hề cười nói: "Tôi không giống biên chế như bọn họ, tôi là công việc tạm thời." Cô nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, cho Úc Thanh Đường một ánh mắt "Cô hiểu mà".

". . ." Úc Thanh Đường lại quay mặt lại.

Nàng lo lắng cho đại tiểu thư này làm cái gì? Dù sao sẽ không bị tủi thân là được rồi.

Trình Trạm Hề phản ứng lại, nhịp tim lập tức tăng lên, cô nhẹ nhàng hỏi: "Cô quan tâm tôi sao?"

Úc Thanh Đường: ". . ."

Úc Thanh Đường tăng nhanh nhịp bước.

Trình Trạm Hề nhanh chóng bước hai bước đuổi theo, cười nói: "Cô đợi tôi."

Tình yêu đơn thuần thanh xuân vườn trường cái gì, Trình Trạm Hề chỉ là đi bên cạnh Úc Thanh Đường ở trong sân trường, cũng cảm thấy đã trở lại thời thiếu nữ mới biết yêu, hoa nhỏ không biết tên nở đầy khắp núi đồi.

Úc Thanh Đường đến cửa phòng y tế thì dừng lại, không đi nữa.

Trình Trạm Hề quay đầu, khó hiểu: "Vào thôi."

Úc Thanh Đường mím môi mỏng, vai căng thẳng, từ từ bước vào.

Trình Trạm Hề đứng tại chỗ chờ nàng, giống như dỗ dành trẻ con dịu dàng nói: "Đừng sợ, sẽ không tiêm, nhiều nhất là bôi ít thuốc."

Biểu cảm của Úc Thanh Đường nhìn có hơi cạn lời, nhưng lời nói của Trình Trạm Hề khiến nàng bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.

Trình Trạm Hề cực kỳ tự nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng vào phòng y tế của trường.

Đôi mắt Úc Thanh Đường khẽ run lên, lập tức rũ mắt xuống, rập khuôn từng bước từng bước đi theo phía sau của cô một bước.

Nếu như lúc này Trình Trạm Hề quay đầu lại, sẽ phát hiện vẻ mặt của nàng khôn ngoan khác thường, giống như một người bạn nhỏ rất nhỏ rất nhỏ đi theo sau lưng của ba mẹ.

"Bác sĩ, có thể khám giúp vết thương của cô ấy không, do móng tay của phụ huynh học sinh cào trúng." Trình Trạm Hề ra hiệu cho Úc Thanh Đường gấp ống tay áo lại đưa cho bác sĩ xem.

Úc Thanh Đường ngồi ở trên ghế, nghe lời vén tay áo tay trái lên.

Màu của các vết xước trên móng tay đã nhạt hơn trước, nhưng vết bầm đã tan ra, từ một vài đường chuyển sang màu đỏ gần như lan ra toàn bộ cánh tay nhỏ nhắn, nơi bị móng tay cào qua dường như rớm máu đỏ thẫm, từng chấm nhỏ.

Trong lòng Trình Trạm Hề đau xót, ngó nghiêng không dám nhìn nữa, hỏi bác sĩ nói: "Nghiêm trọng không?"

Nữ bác sĩ của trường khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cô ấy cầm cánh tay của Úc Thanh Đường, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn trong chốc lát, nói: "Không nghiêm trọng, thấy hơi đáng sợ mà thôi, làm sạch và khử trùng trước, tôi sẽ cho cô ấy một ít thuốc, khoảng năm ba ngày kết vảy rồi bong ra là sẽ ổn."

"Có để lại sẹo không?"

"Có lẽ sẽ không, cố gắng đừng dính nước."

Trình Trạm Hề sốt ruột rồi: "Cô đừng có lẽ mà, người ta là giáo viên mới vừa nhậm chức, vừa khai giảng đã gặp phải phụ huynh không bình thường, còn để lại sẹo. . ."

Bác sĩ của trường bị dáng vẻ căng thẳng của cô chọc cười, nói: "Tôi cũng phải là cái vảy, sao biết được có để lại sẹo hay không?" Cô ấy nhìn sắc mặt của Trình Trạm Hề, rồi quay lại nói thêm: "Chín mươi chín phần trăm sẽ không để lại sẹo, nếu để lại sẹo thì cô đến tìm tôi."

Trình Trạm Hề chậm rãi thở ra.

Cô tránh khỏi cánh tay của Úc Thanh Đường để nhìn mặt đối phương, bất ngờ đụng phải tầm mắt của nàng.

Úc Thanh Đường đối mặt với cô hai giây.

Khớp ngón tay phải buông thõng ở bên hông không được tự nhiên cuộn tròn lại.

Bác sĩ của trường dùng tăm bông nhúng iot để khử trùng vết thương trên cánh tay nhỏ nhắn của Úc Thanh Đường trước.

Úc Thanh Đường đưa tay, lông mày cũng không nhúc nhích.

Trình Trạm Hề ở bên cạnh: "Làm phiền cô nhẹ chút, nhẹ chút nữa, ây da, nhẹ chút mà. . ."

Bác sĩ của trường ngẩng đầu lên, đưa tăm bông qua: "Nếu không cô làm đi?"

Trình Trạm Hề vội nói: "Cô làm, cô làm đi." Cô cũng muốn, tay nghề cũng có một chút, nhưng có lẽ Úc Thanh Đường sẽ không đồng ý.

Trình Trạm Hề ngậm miệng, khom người nhìn bác sĩ khử trùng bôi thuốc cho nàng, luôn luôn chú ý tới Úc Thanh Đường có cau mày hay không, cô sẽ lại phản ánh với bác sĩ, nhưng mà không có cơ hội này.

Úc Thanh Đường giống như một người máy không có tình cảm và tri giác.

Thuốc mỡ mát lạnh được thoa đều lên cánh tay, tay áo của Úc Thanh Đường được vén đến khớp xương phía trên cùi chỏ, đứng lên.

Nàng nhìn Trình Trạm Hề theo bản năng.

Trình Trạm Hề vô thức ôm lấy mọi thứ, chân thành nói: "Cảm ơn bác sĩ."

Nửa đường bác sĩ trường học bị cô dài dòng đến phiền, giống như cắt da phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, ước gì có thể cầm keo dính cao su dán miệng của cô. Vào lúc này khi cô nở nụ cười sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng gần gũi, đôi mắt sáng ngời, xinh đẹp lại trẻ tuổi, cô ấy cố tình cau mày nói đùa với cô:

"Sao đều là cô nói chuyện, mà không bảo bạn gái cô nói cảm ơn tôi?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: