"Cô Úc!"
Úc Thanh Đường ra khỏi phòng y tế, đi về phía tòa nhà làm việc, không hề quay đầu lại.
Úc Thanh Đường lùn hơn Trình Trạm Hề gần nửa cái đầu, nhưng cũng cao 1m68, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, chân dài nhất, một bước cũng không ngắn hơn Trình Trạm Hề 1m73 là bao.
"Cô Úc!" Trình Trạm Hề chầm chậm chạy theo.
Vừa rồi khi bác sĩ của trường nói ra câu "Bạn gái" xong, bầu không khí trở nên cứng đờ.
Trình Trạm Hề đương nhiên mừng thầm trong lòng, nhưng Úc Thanh Đường lạnh mặt đi ngay. Thật ra thì gương mặt đó của nàng biểu cảm nhiều nhất chỉ là không cảm xúc, Trình Trạm Hề không biết sao lại đoán được tâm trạng của nàng lúc đó, ngay lập tức nghiêm túc thanh minh với bác sĩ trường: "Hai chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."
Bác sĩ trường ăn muối còn nhiều hơn hai người ăn cơm cơm, đôi vợ chồng nhỏ đang giận dỗi không tự nhiên lắm, nụ cười tối hơn. Mờ ám, còn dùng giọng đầy thấm ý nhắc lại: "Ừ, đồng nghiệp bình thường. Biết rồi."
Úc Thanh Đường nói cảm ơn với bác sĩ trường, lấy thuốc mỡ từ trong tay Trình Trạm Hề, sau đó ra khỏi phòng y tế.
Sau đó chính là cục diện bây giờ.
"Cô Úc!" Trình Trạm Hề đưa tay giữ cổ tay Úc Thanh Đường lại.
"Buông tay." Úc Thanh Đường lạnh lùng nhìn cô.
Trình Trạm Hề đứng đối diện nàng, đổi từ giữ tay sang nắm tay, kiên nhẫn nhẹ nhàng nói: "Là bác sĩ hiểu lầm hai quan hệ giữa chúng ta, tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, đừng giận cá chém thớt với tôi có được hay không?"
Với người bình thường, tự dưng bị giận cá chém thớt sẽ dùng giọng chất vấn, dẫn đến mâu thuẫn trầm trọng hơn, hoặc là ngoài mặt hòa giải nhưng trong lòng lại có khoảng trống. Nhưng Trình Trạm Hề trời sinh tính tình thoải mái, không hay nghi ngờ, đối mặt với người yêu, cô vô dùng dịu dàng vậy, nàng giận ở điểm nào?
Nói đến đoạn đừng giận cá chém thớt, giọng cô âm thanh mềm mỏng, tông giọng trầm thấp, đôi mắt biết nói trong veo như nước hồ phối hợp tỏa ra vẻ tủi thân, lay động lòng người.
Có câu nói "Phụ nữ biết nũng nịu là người có cuộc sống tốt nhất", phụ nữ xinh đẹp lại làm nũng không thể nói là có cuộc sống tốt nhất, nhưng ít ra sẽ không làm người khác tức giận.
Úc Thanh Đường không giận, mà là cảm xúc của nàng không ổn định, không biết giải quyết thế nào nên mới muốn rời đi một mình. Thái độ Trình Trạm Hề chân thành, nếu nàng giận thì thành tranh cãi vô lý.
Hai mươi bảy năm đời người của nàng, trong tự điển không có các loại từ "Tranh cãi vô lý", "giận dỗi".
Không có ai sẽ nuông chiều nàng cả.
"Không giận cá chém thớt." Lúc lâu sau, nàng nhỏ giọng nói mấy chữ.
"Thật?" Trình Trạm Hề mắt sáng rực lên.
"Ừ." Úc Thanh Đường khôi phục dáng vẻ bình tĩnh không sợ hãi, rũ con mắt nói: "Có thể buông tay chưa?"
Trình Trạm Hề buông lỏng tay.
Úc Thanh Đường gật đầu với nàng một cái, chậm chạp nói một câu: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Trình Trạm Hề biết nàng đang cảm ơn vì mình chăm sóc nàng ở phòng y tế, nhưng cố ý hỏi ra miệng, quả nhiên trong mắt Thanh Đường bắt đầu xuất hiện vẻ bối rối.
Chuyện mà một câu có thể giải quyết biến thành hai câu, Úc Thanh Đường yên lặng, sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng.
Trình Trạm Hề quan sát, quan tâm nói: "Là nói chuyện giúp cô đến phòng y tế sao? Không cần khách sáo."
Úc Thanh Đường ừ một tiếng.
Cô khẽ mím đôi môi mỏng, tay chân cũng thả lỏng tự nhiên hơn trước. Trình Trạm Hề chú ý tới những chi tiết này, càng chắc chắn Úc Thanh Đường là một người không có thói quen giao tiếp với người khác, dù là trước mặt là người mà nàng thích, cũng sẽ cố gắng tránh nói chuyện.
Câu hỏi đặt ra là tại sao một người giỏi giang của Kinh Hoa như nàng lại phải về Tứ Thành làm một giáo viên cấp hai, phải giao tiếp với một đống người.
Trình độ học vấn này, nàng tiếp tục học cao hơn, xin làm việc trong sở nghiên cứu không phải tốt hơn sao? Cánh cửa viện nghiên cứu khoa học đóng lại, thế giới không liên quan tới mình.
Thử thách năng lực à?
Trình Trạm Hề tạm nén nghi ngờ của mình, quyết định chờ khi thân quen một tí hỏi lại nàng.
Vết thương trên cánh tay nhỏ của Úc Thanh Đường có hơi kinh khủng, lúc nàng cầm thuốc trở về phòng làm việc, giáo viên trước đó không ở văn phòng nhìn thấy, cũng ân cần hỏi: "Cô Úc sao thế?"
Trình Trạm Hề tự trở thành người đại diện của Úc Thanh Đường, nói: "Bị một phụ huynh không bình thường cào, người kia móng tay dài, cứ như Cửu âm bạch cốt trảo."
Các giáo viên khác thể hiện sự quan tâm lo lắng với Úc Thanh Đường, sau đó chủ đề chuyển tới những phụ huynh kỳ lạ họ đã từng gặp trong mấy năm gần đây. Đặc biệt là giáo viên lớn tuổi, đề tài này nói một ngày một đêm cũng không hết.
Trong đó vừa hay lại có Ôn Tri Hàn.
Ôn Tri Hàn không xen vào cuộc trò chuyện nhiệt tình của các thầy giáo, mà yên lặng đi tới bên cạnh Úc Thanh Đường, nhìn tay nàng một cái, dịu dàng hỏi: "Không sao chứ?"
Úc Thanh Đường lắc đầu.
"Lấy thuốc chưa?"
Úc Thanh Đường gật đầu.
"Nhớ bôi đấy."
Úc Thanh Đường lại gật đầu.
"Cố gắng đừng để vết thương dính nước."
Úc Thanh Đường lại gật đầu tiếp.
Đừng tưởng Trình Trạm Hề đang cùng các giáo viên khác trò chuyện, mắt cô đang chú ý tới phía này, lỗ tai cũng dựng thẳng đứng.
Vừa nghe hai người nói chuyện cô suýt thì bật cười, thầy Ôn này tính vội vàng quá, bảo sao bảy năm mãi không tiến thêm được bước nào.
"Cụ thể là có chuyện gì xảy ra?" Ôn Tri Hàn cuối cùng đã hỏi tới tin tức mấu chốt.
Úc Thanh Đường mím môi, nhìn có vẻ không muốn đáp, nhưng vì ngại tình bạn và giao lưu cần thiết, nàng cau mày một cái khó thấy, quyết định xem nên mở miệng trả lời hay không.
Lúc này Trình Trạm Hề đi tới, tự nhiên xen vào nói: "Cô Úc là bệnh nhân bị thương, để tôi nói cho. Hôm nay tôi ở đó suốt, cũng là tôi đưa cô Úc tới phòng y tế."
Úc Thanh Đường người mà chỉ xước da một chút đã thành "bệnh nhân bị thương ": ". . ."
Ôn Tri Hàn đã nghe ra câu cuối là cô đang ra vẻ thị uy: ". . ."
Đột nhiên không muốn nghe thì phải làm thế nào?
Trình Trạm Hề không cần biết nàng muốn nghe hay không, hạ thấp giọng giải thích lại ngọn nguồn một lần —— vốn dĩ không nói với các giáo viên khác là vì lo trong số giáo viên có "kẻ phản bội", cố ý hoặc là vô tình vạch trần chuyện cô giả mạo phụ huynh học sinh, phòng người lòng không lường được.
Trình Trạm Hề đang kể lại sự thật, giọng cũng hay, chú trọng thổi phồng việc Úc Thanh Đường yêu thương học sinh, hình tượng chuẩn mực, vĩ đại, cùng với mình cống hiến hết mình cứu người lâm nguy, cũng như sự quyết đoán điềm tĩnh, cùng với việc quả quyết ung dung và cả trí thông minh trong trường hợp nguy cấp.
Úc Thanh Đường và Ôn Tri Hàn: ". . ."
Làm giáo viên đúng là không phát huy được tài năng của cô, cô nên đi kể chuyện cổ tích.
Không cần mình mở miệng, Úc Thanh Đường đã đỡ lo.
Ôn Tri Hàn rất buồn rầu, ngồi lại bàn làm việc của mình.
Chỗ làm việc của nàng đối với Trình Trạm Hề mà nói quả là được trời ưu đãi, ngồi đối diện Úc Thanh Đường, chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy nàng. Nhưng Úc Thanh Đường ngoài chuyện công việc và khi giải quyết giải quyết chuyện thì chưa từng chủ động nhìn cô.
Có câu là bạn mới quen thì nói nhiều, cô và Úc Thanh Đường thì đúng kiểu ngược lại, là bạn quen lâu thì nói ít —— nếu như tình bạn thân thiết dùng thời gian ngắn dài làm tiêu chuẩn.
Ôn Tri Hàn hồi năm nhất đại học đã nghe nói bên viện khoa Toán có một sinh viên giỏi thích ở một mình, điểm cao nhất lớp, nổi tiếng trong bảng thi đua, rất khó để chọn một người ưu tú nhất trong danh sách học sinh ưu tú tuyển chọn khắp nơi. Chứ chưa nói tới nàng là nữ, hơn nữa còn là hoa khôi của khoa, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Ôn Tri Hàn tò mò một người bẩm sinh đã kiêu ngạo vậy sẽ thế nào.
Nhưng hai người bọn họ không chung một khoa, bản thân Ôn Tri Hàn không phải người quá giỏi giao tiếp, không quen biết nhiều người, Úc Thanh Đường lại luôn một mình, không có cơ hội làm quen.
Trong tưởng tượng của cô ấy, Úc Thanh Đường chắc hẳn là người có một khuôn mặt kiêu căng, lạnh lùng, khí chất trên người cũng khác những người khác, một người mang hào quang, có thể dễ dàng thấy được giữa đám đông.
Hình tượng này đã bị phá vỡ khi cô ấy thấy Úc Thanh Đường.
Đó là kỳ hai năm nhất đại học, vừa tựu trường không lâu, mùa đông ở thủ đô vẫn chưa hết, lá cây khô héo, không khí mang cái giá lạnh thấu xương.
Ôn Tri Hàn và bạn cùng phòng ra khỏi phòng thí nghiệm, đi tới nhà ăn, lúc đang xếp hàng ở cửa lấy cơm, ánh mắt bạn cùng phòng đảo về một phía, bỗng nhiên vỗ Ôn Tri Hàn đứng phía trước một cái, cười nói: "Tri Hàn, không phải cậu luôn muốn nhìn dáng vẻ của học thần bên khoa Toán sao? Kìa, cậu ấy ở đó, cậu có muốn làm quen chút không?"
Ôn Tri Hàn nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Một khung cửa cá kho thịt có khoảng năm sáu bạn xếp hàng, Ôn Tri Hàn đảo mắt một vòng, dừng lại trên người một bạn nữ gầy gò.
Áo khoác dài đến đầu gối màu đen, áo lông cao cổ màu đen, còn cả quần jean màu đen, thứ duy nhất tô điểm cho cả người là chiếc khăn quàng màu xanh, tóc dài đen vén ra sau tai, lộ ra cái tai trắng nõn. Khí chất bình thường, ở trong đám đông không hề nổi bật. Nếu không phải bạn cùng phòng nhắc nhở, Ôn Tri Hàn chắc chắn sẽ không chú ý tới người này.
"Chính là cậu ấy?" Ôn Tri Hàn nghe xong không dám tin, lên tiếng hỏi.
"Là nàng." Bạn cùng phòng nói: "Trước đây mình từng gặp cậu ấy rồi, không lừa cậu đâu."
Bạn cùng phòng cười một tiếng: "Dáng dấp đúng là xinh thật, cậu có thể chờ lát nữa bẻ cong cậu ấy.”
Khi Ôn Tri Hàn học đại học chưa hợp pháp hôn nhân đồng giới, nhưng đã mấy lần có đề án thảo luận, lá cờ cầu vồng tung bay khắp nơi, có thể thông qua đề án hay không chỉ là vấn đề thời gian. Ở trường đại học tưởng cởi mở, không ít người công khai tính hướng, bạn cùng phòng biết cô ấy thích nữ, đôi mắt phía sau trong kính lộ ra nụ cười mờ ám.
Ôn Tri Hàn nhẹ giọng cảnh cáo: "Đừng nói bậy bạ."
Cô ấy lại liếc nhìn Úc Thanh Đường đưa lưng về phía mình, quẹt thẻ mua cơm.
Thật đúng lúc, hai người bọn họ vừa mua đồ ăn xong ngồi vào một góc yên lặng, thuận tiện thảo luận kết luận của thí nghiệm vừa rồi, bên tai truyền tới tiếng bước chân, Úc Thanh Đường ngồi xuống bàn bên cạnh họ.
Một mình.
Trước mặt là một thịt, một rau, một canh.
Úc Thanh Đường từ tốn tháo từng vòng khăn quàng màu xanh che một nửa khuôn mặt nhỏ, để lên cái ghế bên cạnh, cúi đầu yên lặng uống một hớp canh.
Ôn Tri Hàn len lén liếc mắt quan sát nàng.
Gương mặt trong trẻo tái nhợt lạ thường, chỉ có đôi môi mỏng là lộ ra chút huyết sắc, đường nét khuôn mặt rất nhẹ nhàng nhưng thanh tú.
Cho người cảm giác rất lạnh, không phải lạnh nhạt theo kiểu cô kiêu căng lạnh nhạt ý mình có tài như cô ấy nghĩ, mà là bình tĩnh và thờ ơ không hề quan tâm mọi việc.
"Chào cậu, xin hỏi cậu là Úc Thanh Đường sao?" Ôn Tri Hàn ở nàng mau ăn hoàn lúc, lấy dũng khí mở miệng.
Cái thìa trong tay Úc Thanh Đường dừng một chút, từ từ ngước mắt lên nhìn.
Ôn Tri Hàn mới phát hiện nàng có đôi mắt một mí rất sâu, tròng mắt đen láy sâu thẳm, đẹp giống như ánh trăng.
"Ừ." Úc Thanh Đường giọng trong trẻo lạnh lùng, giọng cũng trầm hơn người bình thường.
Lại lạnh nhạt rũ mắt xuống, không bận tâm đoạn nhạc đệm này.
Ôn Tri Hàn hơi ngượng, không biết nên tiếp tục thế nào, bạn cùng phòng không nhìn nổi, chủ động giới thiệu: "Hai chúng mình tới từ khoa Vật lý, cùng khóa với cậu, mình là Thư Viện, cô ấy là Ôn Tri Hàn, Hàn trong Tri Quân Tiên Cốt Vô Hàn Thử. Rất hân hạnh được biết cậu."
Bạn cùng phòng sắp bị ánh mắt như dao của Ôn Tri Hàn giết chết.
Úc Thanh Đường lần này không cả ngẩng đầu.
"Ừ."
Trên đường trở về ký túc, Thư Viện nói với Ôn Tri Hàn: "Học thần có phải xem thường chúng ta không? Cũng không trả lời một câu 'Tôi cũng vậy'."
Ôn Tri Hàn trong đầu quanh quẩn bóng lưng Úc Thanh Đường bưng đĩa thức ăn rời khỏi bàn, theo bản năng nhẹ giọng phản bác: "Đừng nói linh tinh."
Thư Viện khoa trương”Ồ” một tiếng dài, cười nói: "Cậu còn nói không thích, mình thấy cậu vừa gặp đã yêu đấy chứ? Chậc chậc, vừa gặp đã yêu đều là thấy sắc đẹp nảy sinh lòng tham. Nếu mình thích nữ mình cũng thích học thần, loại hoa lạnh lùng này hái được là thú vị nhất."
Ôn Tri Hàn trong lòng không bình tĩnh, không chối.
Nghĩ mãi có phải vừa gặp đã yêu hay không chẳng có ý nghĩa gì.
Úc Thanh Đường không có bằng hữu, Ôn Tri Hàn muốn làm bạn của cô ấy.
Thời gian biểu của Úc Thanh Đường rất ổn định, nhà trọ, lớp học, phòng ăn, thư viện bốn giờ xếp hàng, Ôn Tri Hàn dùng cả một học kì thăm dò thời gian nàng đi sớm về trễ, chỗ quen ngồi tự học của nàng ở thư viện, tiếp đó là tạo ra các lần vô tình gặp gỡ.
Cô ấy lại tốn một năm, lấy được Facebook của Úc Thanh Đường, trao đổi phương thức liên lạc.
Sau đó lại không có tiến triển.
Cuộc sống Úc Thanh Đường chỉ có học tập, không có những thứ khác.
Nàng không hề từ chối người khác bằng việc cách xa ngàn dặm, không có kiểu công kích sắc nhọn, nhưng thứ làm người ta không thể nói thêm được gì chính là khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của nàng. Giống như một vũng nước đọng nghẹt thở, trừ bản năng là còn sống thì không có chút sức sống nào.
Sở thích duy nhất chưa nói tới là thích tham quan triển lãm nghệ thuật.
Nàng thích vẽ, nhưng không có năng khiếu vẽ, hỏi tới họa sĩ nàng thích, nàng không trả lời. Ôn Tri Hàn rất vất vả mới biết nàng thích một họa sĩ tên là Trình Mặc, sưu tập rất nhiều tài liệu liên quan tới Trình Mặc. Đối phương tốt nghiệp viện nghệ thuật Paris, tuổi không cách họ là bao, bức họa thành danh của cô là bức “Selus”, hoàn thành khi còn học đại học, sau đó sáng tác loạt tranh sơn dầu"Chữ thập", trở thành con cưng của phòng triển lãm, đứa con nổi bật trong giới đấu giá.
Ôn Tri Hàn hoàn toàn không có tế bào nghệ thuật, vì để có đề tài chung với nàng, ép mình đọc rất nhiều sách liên quan tới nghệ thuật thẩm mỹ, cũng học hỏi chuyên gia của phương diện này, để cho anh phê bình bức vẽ của Trình Mặc, sau đó ghi nhớ rồi nói lại.
Ở một lần triển lãm tranh, Ôn Tri Hàn muốn giới thiệu Trình Mặc cho Úc Thanh Đường, mới vừa nói một câu đã bị Úc Thanh Đường cắt lời, hàng mi dày của cô rủ xuống, chỉ bức tranh sơn dầu treo trước mặt, hờ hững nói: "Tôi không có hứng thú."
Ôn Tri Hàn còn dùng quan hệ gia đình, mua được một bức tranh của Trình Mặc với giáo cao đưa cho nàng, cũng bị Úc Thanh Đường khéo léo từ chối.
Điều làm Ôn Tri Hàn kinh ngạc là rõ ràng thành tích của nàng ưu tú, thầy đề nghị nàng ra nước ngoài học lấy bằng tiến sĩ, nàng nhận được thư mời, nhưng sau nghi tốt nghiệp thạc sĩ thì trờ về một trường cấp hai bình thường ở Tứ Thành làm giáo viên.
Ôn Tri Hàn không có xem thường nghề giáo, nhưng cô ấy nghĩ: Cuộc đời của Úc Thanh Đường không phải như vậy.
Nàng vốn có thể rầm rộ, tại sao lại sống bình yên mà không phàn nàn.
Nàng thật sự không phàn nàn sao?
Trong hành lang dần dần náo nhiệt, học sinh lui tới phòng làm việc để nộp bài tập về nhà.
Lớp trưởng Toán của lớp 7 nộp bài cho Úc Thanh Đường, báo cáo hôm nay có hai người không nộp bài tập, tên của họ được viết trên giấy ghi chú dán trên quyển vở đầu tiên. Úc Thanh Đường gật đầu một cái, không cảm xúc gì, nói: "Vất vả rồi."
Học sinh có hơi sợ nàng, vội nói: "Không vất vả."
Cô bé nhìn Úc Thanh Đường đối diện đang nhìn Ôn Tri Hàn, chào hỏi: "Chào cô Ôn."
Ôn Tri Hàn cũng ôn hòa gật đầu với cô bé.
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: "Liên Nhã Băng."
Lớp trưởng Toán tên Liên Nhã Băng quay đầu lại, nhìn thấy Trình Trạm Hề ngồi sau máy tính vừa lộ ra mặt, vui vẻ nói: "Cô Trình!"
Cô bé nói: "Cô cũng ở đây ạ?"
Trình Trạm Hề giả vờ tức giận nói: "Đừng tưởng giáo viên thể dục không phải giáo viên, Toán của các em là tôi dạy đó." [ chú ]
Liên Nhã Băng không nhịn được: "Ha ha ha."
Cô nhìn mặt thầy hiệu trưởng nghiêm lại, lại vội vàng thu lại nụ cười, hết sức khổ cực.
Trình Trạm Hề lấy trong ngăn một viên socola, cười nói: "Đến đây, cho em."
Liên Nhã Băng nhận lấy socola, vui vẻ trở về lớp.
Trình Trạm Hề lại mò ra một viên socola hình cầu, kéo ra ghế đứng dậy, thả vào bàn trước mặt Úc Thanh Đường, nghiêm túc nói: "Cô Úc, đây là phí xuất hiện của cô, xin hãy nhận lấy."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)