Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

1900 0 10 0

Úc Thanh Đường không ngủ lại trong khách sạn, nghe thấy phía sau tiếng hít thở trở nên đều đều lâu dài, nàng đợi thêm một lát rồi mới xoay người, dựa theo ánh trăng xác nhận Trình Trạm Hề đã ngủ rồi mới nhấc tay chân nhẹ nhàng đứng lên, thay quần áo trước đó ném trên sô pha, không phát ra âm thanh, lặng lẽ rời đi, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng khách sạn.

Từ thang máy chuyên dụng đi xuống lầu, rạng sáng bốn giờ, nhân viên phục vụ trước sảnh khách sạn biểu tình hơi ngạc nhiên nhưng vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn lịch sử: “Chào chị, xin hỏi có yêu cầu gì cần phục vụ sao?”

Úc Thanh Đường lắc đầu, rời đi khỏi cửa lớn.

Nhân viên phục vụ nhìn bóng dáng nàng rời đi, nghiêng nghiêng đầu, không có ghi nhớ chuyện này.

Khách hàng kỳ lạ đến đây nhiều lắm, nửa đêm rời đi cũng không phải hiếm thấy.

Rạng sáng xe taxi cũng khó gọi, cũng may nơi này là trung tâm thành phố, Úc Thanh Đường lên mạng vào phần mềm đặt chiếc taxi, tài xế vừa nhìn qua là nam, trung niên, khí chất bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, Úc Thanh Đường ngồi ở phía sau, thần kinh căng thẳng dữ dội, trong đầu liên tục hiện lên vụ án được đưa tin trên mạng xã hội.

Đây là nàng lần đầu tiên về nhà khuya như vậy.

Nàng có chút hối hận, có lẽ là nên ở khách sạn đợi tới hừng đông mới trở về.

Đêm tối yên tĩnh u ám, trên đường xe thưa thớt, gần như tối tăm, ngủ đông, tiềm tàng. Lại lần nữa đi ngang qua quán bar Linh Độ và qua lộ trình mười phút, xe taxi ngừng ở của một tiểu khu xa hoa. Úc Thanh Đường xuống xe, nhìn đến gần trong đèn sáng buồng bảo vệ trong gang tấc, lòng luôn lo lắng đề phòng suốt cả đoạn đường cuối cùng cũng tạm thời được thả lỏng.

“Có thể phiền cô gửi đánh giá năm sao khen ngợi được không?” Hạ cửa sổ xuống, vang lên âm thanh của tài xế trung niên từ trong xe.

Úc Thanh Đường ở rất xa nhìn lại cửa sổ xe, gật gật đầu.

Xe taxi một lần nữa chạy vào màn đêm, bị đêm tối che khuất.

Úc Thanh Đường quẹt thẻ mở cổng tiểu khu, ở dưới đèn đường sáng choang bước nhanh đi về phía thang máy, một mình đi thang máy lên lầu.

Cho đến khi vào đến cửa nhà, mở đèn phòng khách, trong nhà sáng như ban ngày, nàng mới từng bước lần lượt mà đổi giày ở cửa, lấy nước uống, một mình đi phòng tắm tắm rửa.

Đêm qua cô gái kia rất nhẹ nhàng, gần như không làm nàng đau, cũng rất săn sóc và không để lại dấu vết gì, chỉ có nơi nào đó truyền đến cảm giác khác thường làm nàng nhớ lại vụn vặt đoạn ngắn cả đêm ở trong tiếng nước.

Úc Thanh Đường thay đổi áo ngủ, từ phòng tắm ra, lại lần nữa đi bên ngoài lấy nước, nhìn đến bức tranh sơn dầu treo ở vách tường phòng khách ——《 bão tuyết 》.

Ký tên là Trình Mặc.

Trình Mặc là họa sĩ mới nổi lên một năm gần đây, rất am hiểu tranh sơn dầu, cũng sẽ tranh vẽ bằng than cùng màu nước, trước đó nổi danh ở nước ngoài, về sau thanh danh truyền quay lại quốc nội. Úc Thanh Đường không hiểu biết nhiều đối với vị họa sĩ này, nhưng sự hiểu biết ít ỏi này cũng là do trước đây cùng bạn học đi xem triển lãm và nói cho nàng nghe. Nàng chỉ thích tranh của Trình Mặc, không để tâm con người họa sĩ như thế nào.

《 Bão tuyết 》 là tác phẩm Trình Mặc sáng tác năm trước, tranh vẽ bão tuyết gào thét trên bãi biển, mây đen dày đặc trên không trung, một chiếc thuyền đánh cá bị cuốn đi trên đỉnh sóng gió, cột buồm bị thổi nghiêng lệch, muốn gãy nhưng chống chọi chưa gãy, cao cao trước sóng gió, một sống một chết, không biết giây tiếp theo sẽ bị sóng biển đánh thành từng mảnh nhỏ, hay là sẽ lần nữa may mắn mà tránh được một kiếp, sau đó nhìn thấy ánh mặt trời.

Sắc thái bên trong sâu lắng, vận dụng đến đạt đỉnh cao, toàn bộ hình ảnh rất sinh động, mỗi người đứng trước bức tranh đều không tự chủ được mà thần hồn rung chuyển giống như bị cuốn vào trận bão tuyết không biết sinh tử này.

Úc Thanh Đường bưng ly nước, ngửa đầu nhìn hồi lâu, tự giễu mà cười cười, rời phòng khách.

Trốn không thoát, gió tuyết mãi mãi sẽ không ngừng..

Bức tranh này Úc Thanh Đường ra giá cao ba trăm vạn ở kinh thành lấy được, tuy nàng không đến mức đỉnh đầu túng quẫn, nhưng ba trăm vạn gần như tiêu hết tiền nàng tiết kiệm đến nay, thường nàng sẽ không như vậy xúc động. Nhưng lúc ấy nàng vừa biết được tin tức mình và Vệ gia đính hôn, lại trùng hợp mà thấy được bức tranh này, mang theo tâm trạng một từ khó có thể nói mà chụp được bức tranh《 Bão tuyết 》.

Có lẽ là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thỏ tử hồ bi.

Chỉ có nghệ thuật chân chính mới có thể làm người đồng cảm như bản thân mình cũng bị lâm vào trong đó.

Úc Thanh Đường có chút việc chưa xử lý xong ở trường, cách ngày mới bay trở về kinh thành, đi ra ngoài văn phòng giáo viên, di động reo chuông.

Úc Thanh Đường đi đến chỗ râm mát, nghe máy, trong trẻo lạnh lùng nói: “Bác hsi.”

Điện thoại kia đầu âm thanh Vệ nhị gia vui tươi hớn hở, nói: “Thanh Đường, về nhà một chuyến không? Lão gia tử rất ngóng trông con.”

Úc Thanh Đường cố gắng không có làm miệng mình phác hoạ ra độ cong chê cười, nàng rủ xuống mí mắt, dị thường bình tĩnh mà trả lời: “Dạ.”

Vệ nhị gia: “Vừa lúc thương lượng một chút hôn sự của con.”

Úc Thanh Đường: “Nhờ bác làm chủ là được rồi.”

Vệ nhị gia giả mù sa mưa nói câu: “Như vậy sao được, cuối cùng vẫn là muốn chính con đồng ý mà.”

Úc Thanh Đường nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, rất chói, hai giờ chiều, đúng là thời điểm nóng nhất trong ngày.

Hiện tại đi Vệ gia, có thể không cần ăn cơm chiều.

“Giờ con đi qua.” Úc Thanh Đường xuống cầu thang, đi vào dưới mặt trời chói chang.

Cỏ xanh mơn mởn, trung tâm thành phố ồn ào lại có chút yên tĩnh, một tòa biệt thự to như vậy đột ngột mọc lên từ mặt đất, đúng là nhà chính Vệ gia.

Vệ gia lão gia tử cầm quyền, lão gia tử nay đã 80, tinh thần vẫn còn minh mẫn. Tổng cộng có 4 con trai, ba Úc Thanh Đường thứ 3, những người kia đều con đàn cháu đống, náo nhiệt đến ồn ào, chỉ có người con thứ 3 này người lớn đơn bạc, mẹ Úc Thanh Đường khó sinh sớm qua đời, chỉ có hai người Vệ Đình Ngọc và Úc Thanh Đường.

Trên Úc Thanh Đường còn có sáu người anh chị em họ, ở đời cháu đứng hàng thứ bảy.

Nàng đã lâu không tới Vệ gia, gác cửa không biết nàng nên ngăn lại, muốn nàng đăng ký tên, cũng gọi điện thoại dò hỏi Vệ trạch quản gia, sau khi nhận được đáp án khẳng định, hai mắt hoài nghi nhìn Úc Thanh Đường, để nàng đi vào.

Người hầu Vệ gia quét rác ở trước cửa vườn biệt thự, ngón tay Úc Thanh Đường nắm móc treo túi xách thật chặt, mắt nhìn thẳng đi qua.

Người hầu ngẩng đầu, mất vài giây phản ứng, một lần nữa khom lưng quét mặt đất trước mặt nàng, lười biếng mà tiếp đón: “Thất tiểu thư.”

Cây chổi tro bụi giơ lên, dừng ở trên mặt giày trắng sạch sẽ của Úc Thanh Đường.

Úc Thanh Đường tránh đi cái chổi, đi đến một bên, thấp thấp nói ừ, đi đường thẳng đến cửa.

Phía sau vang lên âm thanh động cơ ô tô, một chiếc Maybach đen thuần dừng ở cửa biệt thự, Úc Thanh Đường không quay đầu lại, bước chân cũng không ngừng dù chỉ là một chút.

Âm thanh cung kính lấy lòng của người hầu truyền đến lỗ tai.

“Cửu tiểu thư, Thập Nhị tiểu thư.”

Vệ Cửu híp híp mắt, nhìn bóng dáng phía trước.

Người hầu vội nịnh nọt nói: “Cửu tiểu thư, kia là…”

Hắn há miệng thở dốc, lại cố ý chỉ phát ra âm thanh “A ha ha”, biểu tình khoa trương đến buồn cười.

Làm cho Vệ Thập Nhị ngây thơ vô tội cười khanh khách.

Vệ Cửu cưng chiều vuốt chóp mũi muội muội, nhìn bóng dáng Úc Thanh Đường, giọng cười nhạo nói: “Còn tưởng là ai? Thì ra là người câm đã trở lại.”

***

Ngày mùa hè khô nóng trung, tiếng ve vang lên không dứt.

Trình Trạm Hề lôi kéo Dụ Kiến Tinh trở về quán bar Linh Độ, mắt điếc tai ngơ đối với sự bát quái của Dụ Kiến Tinh, thẳng đến hậu trường quán bar.

Dụ Kiến Tinh là người cởi mở, nhân duyên rất tốt, nàng tới Tứ thành lâu như vậy nên có giao tình qua lại với chủ quán bar.

Trình Trạm Hề đi thẳng vào vấn đề nói: “Đêm qua có một cô gái ngồi ở trong góc sô pha, mặc váy dài màu trúc xanh, ngay mắt trái, lớn lên rất xinh đẹp, xin hỏi cô có ấn tượng không?”

Bà chủ ngồi đối diện quán bar nói: “Có.”

Cô gái xinh đẹp luôn hấp dẫn ánh nhìn, hơn nữa bà chủ mở bar LES cũng chính là một LES chính hiệu, trên thực tế bà chủ tự mình đi qua chào hỏi, đụng vào một cục băng quay trở về.

“Nàng thường xuyên tới.” Bà chủ quán bar nhớ lại một lát, nói: “Có lẽ bắt đầu từ ba tháng trước bắt đầu, mỗi lần tôi tới quán bar, cô ấy ở nơi đó.”

Ba tháng trước?

Đó không phải cùng thời gian mình tới Tứ thành sao?

Bà chủ quán bar bổ sung nói: “Nhưng mà không phải ngày nào tôi cũng lại đây, tôi có thể giúp cô hỏi thử người trực ban và bartender nơi này.”

Thời gian trực của nhân viên xếp đến rất kĩ, mọi người đều có ấn tượng sâu sắc với Úc Thanh Đường, còn ngầm thảo luận về vị khách kỳ quái này. Không cần tốn bao nhiêu thời gian đã xác định được Úc Thanh Đường gần như tới đây mỗi ngày, vắng mặt cũng chỉ có hai ba ngày, có lẽ là có việc.

Trình Trạm Hề: “Cô ấy có từng đồng ý lời mời của ai hay cùng người khác rời đi sao?”

Tối hôm qua Úc Thanh Đường biểu hiện rõ ràng là mới lạ, còn có một ít mặt khác, về cơ bản thì Trình Trạm Hề đã kết luận được nàng có lẽ là lần đầu tiên, nhưng cũng không thể đại biểu cái gì. Tò mò là bắt đầu của thích, quá trình thăm dò này muốn tăng thêm sự yêu thích, so với chuyện của bản thân, Trình Trạm Hề càng muốn biết động cơ của nàng.

Người trực ban cùng bà chủ quán bar đều lắc đầu.

“Không có ấn tượng, mỗi lần cô ấy đến đều ngồi một mình cỡ trên dưới 10 giờ rưỡi rời đi, rất đúng giờ, nhưng không thể bỏ qua có khi tôi không chú ý tới, khách nhiều như vậy.” Bà chủ quán bar bảo thủ mà trả lời nói.

“Nàng là người địa phương sao?”

“Cái này… chúng tôi cũng không biết, trước kia chưa thấy qua.” Bà chủ quán bar tỏ vẻ xin lỗi.

Hỏi không ra được thêm tin tức gì, Trình Trạm Hề nói lời cảm ơn với bà chủ quán bar, cũng mời nàng ăn bữa cơm.

Từ nay về sau, ban ngày Trình Trạm Hề vẽ tranh ở phòng vẽ, buổi tối đi quán bar, muốn lại lần nữa ngẫu nhiên gặp được đối phương, không có gì bất ngờ xảy ra mà rơi vào khoảng không.

Trình Trạm Hề mất mát rất nhiều, nhưng cũng sinh may mắn.

Thời gian thoáng cái tới rồi cuối tuần.

Trình Trạm Hề đi đến câu lạc bộ leo núi, mặt Dụ Kiến Tinh như khổ qua đi theo cô, cả người mặc trang bị bảo hộ, đeo dây an toàn, nhìn thấy vách đá nhân tạo thật cao là bắp chân muốn nhũn ra, chóng mặt hoa mắt.

Trình Trạm Hề một câu làm nàng nhiệt huyết sống lại.

“Mấy ngày nay tôi đi quán bar, cô ấy không có xuất hiện qua.”

Dụ Kiến Tinh tinh thần rung lên, lập tức nói: “Ý là cô ấy hẹn cậu xong sẽ không bao giờ đi quán bar nữa?”

Trình Trạm Hề suy nghĩ một lát, nói: “Tạm thời có thể nói như vậy,”

Cô thử dây an toàn, lau bột Magie trên tay, bắt đầu hướng vách đá leo lên. Cô không cần dây thừng, nắm, kéo, đẩy, dằng, đeo, đạp, bằng vào kỹ xảo di chuyển cao siêu kỹ, vượt nhảy, cơ thể thon dài linh hoạt trước sau dán chặt ở trên vách đá, mạnh mẽ như dê rừng.

Vách đá phía dưới có mấy cô gái tuổi trẻ, gần như là người mới học, nhìn động tác của cô như nước chảy mây trôi mà nhỏ giọng ồ lên.

Trình Trạm Hề quay đầu lại cười đùa với các nàng, ánh mắt đào hoa tự mang điện.

Mấy cô gái nhỏ sôi nổi đỏ mặt, người này nhìn người kia, người kia đẩy đẩy người nọ, ngượng ngùng xoắn xít cười rộ lên.

Dụ Kiến Tinh cũng lười châm biếm cô người gặp người thích, tiêu hao hormone, hô phía trước: “Cậu chậm một chút!”

Trình Trạm Hề dừng lại, chờ nàng hộc hộc bò đến độ cao ngang ngửa chính mình, cũng phối hợp cùng tốc độ của nàng, ốc sên bò lên phía trên.

Không có biện pháp, ở trong nước tìm người nguyện ý bồi cô leo núi là không dễ dàng.

Dụ Kiến Tinh nói: “Dựa theo cách nói của cậu, cô ấy ngồi ba tháng ở quán bar, ai cũng không hẹn, cậu vừa đến cô ấy hẹn cậu, hẹn xong cậu thì không xuất hiện nữa, đây là không phải có chút…” Nàng làm mặt quỷ với Trình Trạm Hề.

Trình Trạm Hề cười cười.

Tiếp tục leo lên trên trong chốc lát, Trình Trạm Hề bỗng nhiên dừng lại, hàm răng nhẹ nhàng mà cắn môi dưới, âm thanh đi theo thấp hèn mà nói: “Cậu nói, có phải cô ấy thích tôi hay không?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: