Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

2057 0 9 0

Mặt Trình Trạm Hề tức khắc đỏ âu.

Lúc Úc Thanh Đường hôn môi cô cứng đờ giống như khúc gỗ, ngẫu nhiên bị làn môi lạnh lẽo của nàng kích thích đến, giống mắc cạn cá đang liên tục giãy giụa.

Úc Thanh Đường vén lên sợi tóc, buông cánh tay đang ôm lấy vòng eo tinh tế của cô ra, chân sau bước lên, quỳ gối bên người cô, từ trên cao cúi xuống mà nhìn cô, nhíu mày nói: “Cô không biết?”

Nhìn cô trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, mang kính càng là hoa hòe loè loẹt, nàng nhìn đến trong đám người nhất bắt mắt chính là cô, thế nhưng cũng là tay mới sao?

“Không phải.”

Trình Trạm Hề cảm thấy nếu chính mình là dám nói ra đáp án khẳng định, hiện tại nàng chắc chắn sẽ quay đầu chạy lấy người, nói không chừng còn về quán bar tìm một người khác thay thế.

Trình Trạm Hề sửa sửa cổ áo ngủ, khuỷu tay hơi hơi nâng lên, cố gắng làm cho biểu tình của mình hào phóng thong dong, giải thích nói: “Quá đột ngột, tôi chưa chuẩn bị tốt.”

Úc Thanh Đường nửa tin nửa ngờ.

Trình Trạm Hề rũ mắt, ánh mắt hơi liếc liếc qua tay trái của nàng, hiểu ý mà nói: “Tôi tới đi?”

Úc Thanh Đường nằm xuống.

Trình Trạm Hề dùng khuỷu tay chống ở bên cạnh người nàng, chậm rãi cúi người xuống dưới, hầu như tất cả sức nặng thân thể cô đều tự chịu, không để cho Úc Thanh Đường có chút cảm giác chèn ép nào cả.

Ngón tay cái mềm nhẹ chạm vào môi Úc Thanh Đường, ánh mắt Úc Thanh Đường toát ra sự mâu thuẫn mãnh liệt, không muốn mà quay đầu đi, nói: “Tôi không hôn môi.”

Trình Trạm Hề hơi giật mình, lúc sau dời tay đi.

“Vâng, theo ý nguyện cô.”

Cô nâng tay sửa lại mái tóc cho cô gái bên dưới, lộ ra vành tai tuyết trắng bị mái tóc đen dài che lấp, dịu dàng hỏi ý nói: “Tai có thể chứ?”

“Có thể.”

Dừng một chút, Úc Thanh Đường nói: “Trừ hôn môi, tất cả đều có thể.”

Khóe mắt Trình Trạm Hề hơi cong, nhẹ nhàng hôn lên.

Cô chú ý thấy tay chân Úc Thanh Đường bất giác rất căng thẳng, tiếng hít thở bên tai cũng nghe không thấy..

“Đừng sợ.” Trình Trạm Hề dùng lòng bàn tay dịu dàng vỗ về mặt nàng, dời cánh môi đi, cho nàng thời gian thích ứng.

Úc Thanh Đường chậm rãi thả lỏng, không dấu vết thở hắt ra, hai tay rũ bên người thong thả nâng lên tới, ôm lấy cái lưng thon gầy nhưng không có vẻ đơn bạc của cô gái này, cách lớp áo ngủ gần như có thể cảm giác được sự căng thẳng của đối phương qua đường cong trên lưng.

“Cứ theo tiết tấu của cô mà tiến tới, không cần để ý tôi.” Úc Thanh Đường không cảm xúc, phập phồng mà nói.

Trình Trạm Hề hơi cười, ngón tay nhéo nhéo vành tai tinh xảo của nàng.

“Này không thể được.”

Úc Thanh Đường chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy, so sánh với trực tiếp hôn môi, hành vi mang theo sự cưng chiều và dung túng càng làm cho nàng cảm thấy xa lạ, nàng nhịn xuống xúc động lại lần nữa quay đầu đi.

Cũng may hương vị trên người Trình Trạm Hề rất dễ chịu, tạm thời xua đi cảm giác phản cảm trong lòng nàng.

Trình Trạm Hề nắm lấy tay nàng, hôn xuống một nụ hôn trên bàn tay nàng, từ dưới thành kính mà nhìn tới nàng.

“Tối nay cô mới là vai chính.”

Úc Thanh Đường: “…”

Úc Thanh Đường nhắm mắt, đánh gãy thâm tình mang trong ánh mắt cô, nói: “Tùy cô đi.”

Trình Trạm Hề há miệng thở dốc.

Tiếng Úc Thanh Đường lạnh lẽo: “Lại nói thêm một chữ, cô đi ra ngoài đi.”

Trình Trạm Hề mím môi, nhìn về phía ánh mắt của cô hơi xuất hiện một cảm giác tủi thân.

Úc Thanh Đường nhắm mắt làm ngơ, lần nữa nhắm mắt lại.

Trình Trạm Hề thấy nàng không phản ứng đối với mình, dưới đáy lòng thở dài mấy hơi, cuối cùng đi vào chủ đề chính.

Nàng vén lên sợi tóc bên má Úc Thanh Đường, hôn hôn sườn mặt nàng.

Thị giác bị cách trở, làm cho cảm quan rõ ràng nhạy bén hơn rất nhiều.

Úc Thanh Đường ép chính mình xem nhẹ hơi thở xa lạ quanh quẩn nơi cánh mũi, gia nhập đến cơn phóng túng của chính mình đề ra.

Trình Trạm Hề là người rất dịu dàng và kiên nhẫn, cô dần dần khơi dậy dục niệm vắng lặng của nàng, làm mỗi một tế bào của nàng theo động tác nhẹ nhàng chậm chạp của cô mà run rẩy, nhưng là rất chậm, rất chậm, chậm đến Úc Thanh Đường cảm thấy mệt thay cho Trình Trạm Hề.

Nàng như là một nồi nước lạnh to đùng, dưới bếp củi lửa đốt hừng hực, nàng vẫn như cũ không nóng không lạnh, gần như chỉ có phần nước dưới đáy nồi hơi có chút thay đổi nhiệt độ nhưng không đáng kể còn lại toàn bộ như không thay đổi.

Như muối bỏ biển, không làm nên chuyện gì.

Nàng bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không một người bị cảm lạnh.

Ôm lấy áy náy đối với Trình Trạm Hề cùng với nội tâm bí ẩn nào đó, lúc Trình Trạm Hề tiếp tục nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, âm thanh tao nhã“hừ” một tiếng.

Bởi vì không chuyên nghiệp cho nên biểu hiện cũng diễn đến vô cùng vụng về.

Trình Trạm Hề xì cười.

Gương mặt trắng nõn của Úc Thanh Đường trong bóng tối hơi hơi biến đỏ.

—— Nàng yêu cầu tắt đèn, cho nên Trình Trạm Hề đứng lên tắt đèn đi, bức màn cũng che kín, ánh trăng cũng chiếu không vào tới.

Trình Trạm Hề sờ sờ gương mặt căng thẳng của nàng, bởi vì cô phát hiện cảm xúc chân thật của nàng, cô nuốt trở về tiếng cười trong cổ họng tiếng cười, thấp giọng nói: “Là vấn đề của tôi, cô không cần ép chính mình.”

Bên tai Úc Thanh Đường đỏ bừng, nhịn xuống xúc động rồi vùi mặt vào gối đầu.

Môi mỏng Trình Trạm Hề dựa lại gần nàng lỗ tai, dịu dàng nói: “Tin tưởng tôi.”

Úc Thanh Đường cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm thấy được hơi thở yếu ớt của nàng, ấm áp gần trong tầm tay. Hai mươi bảy năm trong cuộc đời, lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự yên ổn và thương tiếc phát ra từ nội tâm, là trong lòng ngực của một người xa lạ.

Úc Thanh Đường an tĩnh hồi lâu, thấp giọng mà ừ một tiếng.

Trình Trạm Hề bắt lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau ấn ở trên đỉnh đầu nàng.

Úc Thanh Đường mới vừa rồi đã bại lộ cảm xúc ở trước mặt cô nên không cố tình che dấu nữa, nàng lộ vẻ có chút hoảng loạn.

Trình Trạm Hề ở khoảng cách không phải hôn môi mà dỗ nàng: “Ngoan…”

Còn đứt quãng mà nói lời âu yếm, gọi nàng là bảo bối, thân ái, đầu óc Úc Thanh Đường bắt đầu lộn xộn, cái gì tự hỏi cũng không được, vốn dĩ không rảnh đi phản bác.

Cuối cùng thời khắc đã đến, hai má Úc Thanh Đường chuyển sang đỏ, đáy mắt nhiễm lớp nước mê ly, nốt ruồi nơi đuôi mắt cũng giống như một giọt sương màu trà, nhẹ nhàng mà rung động.

Trình Trạm Hề ôm nàng, vốn dĩ muốn hôn nàng, khi sắp đụng tới cánh môi nàng thì dừng lại, lệch khỏi quỹ đạo vài phần, rơi xuống gương mặt mềm nhắn của cô gái dưới thân.

Úc Thanh Đường khôi phục trong chốc lát, tránh thoát ra từ trong lòng ngực Trình Trạm Hề, nằm ở hướng giường bên kia, đưa lưng về phía cô.

Trong phòng bức màn vừa được điều khiển từ xa mở, ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng, Trình Trạm Hề nhìn bóng dáng nàng, tay đang vươn ra ngừng ở giữa không trung, thu trở về.

“Cô muốn tắm rửa không?” Cô hỏi đằng sau lưng cô gái.

“Cô trước.” Giọng nói Úc Thanh Đường lộ ra sự hơi che dấu.

Trình Trạm Hề đứng dậy đi tắm rửa, trước khi vào phòng tắm còn lấy áo ngủ cùng dây đeo ném ở ngoài cửa sổ lại đây, xếp gọn đặt ở bên gối Úc Thanh Đường.

Úc Thanh Đường nghe thấy tiếng nước vang lên, chậm rãi xoay người lại, mượn ánh trăng nhìn đến quần áo ngủ xếp đến chỉnh tề, đầu ngón tay dừng ở mặt trên, theo ánh sáng lộ ra từ phòng tắm nhìn thoáng qua, cắn cắn môi, ánh mắt tối xuống.

Trình Trạm Hề tắm rửa xong trở về thật lâu mà Úc Thanh Đường cũng không có ý muốn đi tắm rửa.

Trình Trạm Hề dò hỏi nàng có hay không yêu cầu thêm một lần nữa, sau khi nhận được đáp án phủ định, ngăn cản không được cơn buồn ngủ, khép lại đôi mắt.

“Thật ra báo cáo kiểm tra sức khoẻ cũng không thể nhìn ra có cái loại bệnh này hay không.” Trình Trạm Hề nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Nếu không phải tất yếu, vẫn là không nên cùng người xa lạ tùy tiện phát sinh quan hệ.”

“Nếu cô có nhu cầu về phương diện này, có thể liên hệ tôi, tôi để lại số điện thoại tại trên tủ đầu giường.”

Úc Thanh Đường ấn cổ áo ngủ, ở trong lòng trả lời cô: Sẽ không, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Trình Trạm Hề đợi một lát, không chờ đến nàng đáp lại, mặt hướng về bóng dáng nàng, ánh mắt mềm mại, nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Úc Thanh Đường rốt cuộc trả lời cô, âm thanh lạnh lẽo.

Trình Trạm Hề nhắm hai mắt cười cười.

Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không tin tưởng, chính mình là thật sự thích nàng.

Khi nào ngủ Trình Trạm Hề không nhớ rõ, hôm sau buổi sáng sau khi tỉnh lại, bên gối đã không còn bóng dáng Úc Thanh Đường, vị trí số điện thoại và ghi chú cô đặt trên tủ đầu giường vẫn y như cũ, một chút cũng chưa động tới.

Trình Trạm Hề đi vào phòng rửa mặt, khi rửa mặt chải đầu ôm một tia hy vọng không thực tế, ví như là trên gương lưu lại son môi hoặc là liên hệ điện thoại linh tinh.

Không có, mặt kính trên bồn rửa tay sạch sẽ giống như người kia đi đến rất sạch sẽ không chút nào lưu lại cho người.

Trình Trạm Hề xoa xoa gò má của mình, thở dài.

***

Trước bàn phục vụ trên sảnh khách sạn.

Cửa thang máy chuyên dụng mở ra, bên trong bước ra một một cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi tơ lụa thuần trắng, quần ông rộng eo cao, vóc người cao gầy, ít nhất ở phải 1m70 trở lên.

Nàng đeo một cặp kính gọng vàng trên mũi, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, vốn dĩ dáng vẻ đàng hoàng ngay thẳng, trong khoảnh khắc lại lộ ra một tia hơi thở văn nhã bại hoại. Cô gái đứng trước bàn phục vụ gương mặt chợt nóng lên, không tự giác mà rũ một chút mi mắt, cúi đầu xem máy tính.

Đến gần trước bàn cô gái mới phát hiện, trước mặt cô gái này có lẽ là không chỉ 1m70, khả năng chắc là 1m73, 1m74.

Cô ấy rất cao, hơn nữa xinh đẹp đến xuất sắc.

“Chào cô, trả phòng.” Trình Trạm Hề đặt thẻ phòng ở trên mặt bàn, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đẩy qua tới, nho nhã lễ độ nói.

Phục vụ tiếp nhận thẻ phòng xử lý thủ tục trả phòng.

Trình Trạm Hề đặt một tay trên mặt bàn, lơ đãng mở miệng lưỡi nói: “Ngày hôm qua cùng tôi bạn vào đây, làm phiền giúp chúng tôi xuất hóa đơn, hóa đơn dùng tên bạn tôi.” Cô lại nói: “Tôi tên Trình Trạm Hề.”

Muốn làm gì chỉ cần cố gắng thì đều có cách.

Cô gái hơi giật mình, vẫn là dựa theo yêu cầu của khách hàng, tra trong máy tính thông tin đăng ký vào ở xác nhận nói: “Bạn của chị, cô Úc Thanh Đường phải không?”

“Đúng vậy.” Trình Trạm Hề không có biểu hiện ra biểu hiện gì khác thường.

Cô gái tiếp tục cúi đầu xử lý.

Trình Trạm Hề hơi câu khóe môi lên.

Đường Thanh?

Cô biết đối phương cho cô chính là tên giả mà thôi.

Không biết tên thật là mấy chữ nào.

Hóa đơn rất nhanh được in ra, cô gái lấy ra từ máy in, dùng hai tay đưa qua: “Hóa đơn theo yêu cầu của chị.”

“Cảm ơn.”

Trình Trạm Hề đi ra khỏi khách sạn, dưới ánh mặt trời mới mở tấm hóa đơn kia nhìn về phía tên trên tờ giấy.

Trình Trạm Hề hiện lên một nụ cười cực kỳ tươi đẹp bên môi, khớp hàm nhẹ mở, nhẹ nhàng mà đem từng chữ bên trên đọc rõ ràng ——

Úc, Thanh, Đường.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: