“Tránh ra!”
Âm thanh gầm gừ không kiên nhẫn vang lên cùng lúc với nam nhân áo sơ mi bông, Trình Trạm Hề xông về phía trước, kịp thời tiếp được cô gái bị nam nhân kia đụng phải.
Cô gái trong lòng ngực vội nhặt văn kiện rơi trên mặt đất.
“Có sao không?” Trình Trạm Hề đỡ đối phương, thuận tay khom lưng nhặt lên sách vở trên mặt đất, động tác nhanh chóng nhét trở lại trong tay nàng.
“Không có việc gì, cảm ơn.” Một giọng nữ lạnh lùng trả lời cô.
Đầu Trình Trạm Hề đã xoay qua đi, người cũng như mũi tên bắn rời cung mũi chạy đi ba bốn mét, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu lại, thấy được một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc.
Đôi mắt Trình Trạm Hề hơi co lại.
Là nàng sao?
Ăn trộm đã sắp chạy đến chỗ ngoặt, mắt thấy sắp biến mất dấu vết, Trình Trạm Hề khẽ cắn môi, từ bỏ chứng thực mà chạy theo tên ăn trộm.
Úc Thanh Đường như có cảm giác mà quay đầu lại, đường phố như thường, người đến người đi, người nọ đã không thấy.
Chỉ có mới vừa rồi khi ôm lấy cô, hơi thở quanh quẩn lại đây, hình như đã ngửi qua ở nơi nào
…
Ăn trộm bị bắt lấy đưa đến đồn công an, người bị trộm liên tục nói lời cảm ơn với Trình Trạm Hề, nữ cảnh nói giỡn nói có lẽ là phải trao cờ thưởng cho Trình Trạm Hề “Thấy việc nghĩa hăng hái làm”, người bị trộm nghĩ, nghiêm túc tính toán đặt làm một lá cờ thưởng đưa cho Trình Trạm Hề.
Trình Trạm Hề vội từ chối nói không cần.
Cô phối hợp làm xong ghi chép, ra khỏi đồn công an, trở về dọc theo con đường kia, đứng ở ngã tư có khả năng gặp Úc Thanh Đường thì dừng lại, lẳng lặng mà đứng trong chốc lát.
—— Có sao không?
—— Không có việc gì, cảm ơn.
Trình Trạm Hề nhắm mắt, trong đầu lặp lại đoạn phim ngắn ngủi trò chuyện trong nháy mắt kia.
Cô đỡ đối phương, cô giúp nàng nhặt lên một quyển tập.
Phong bì màu lam nhạt, mặt trên có chữ viết.
Vội vàng thoáng nhìn, hình như là quyển sổ viết tay Cao Nhất lớp thứ 7, trên bìa sổ hình như là in trung học XX.
Trình Trạm Hề mở to mắt, nhìn về phía đèn tín hiệu trước mặt từ đỏ chuyển sang xanh, tươi cười.
Một tuần sau.
Cô nhận được đáp án khẳng định từ Dụ Kiến Tinh.
“Là lão sư toán học của một trường cao trung ở Tứ thành, chủ nhiệm lớp cao nhất bảy, năm nay tốt nghiệp tân lão sư.”
Trình Trạm Hề vừa tiếp điện thoại, vừa cầm bút chì màu sắc rực rỡ, tùy ý vẽ một bức tranh trên tờ giấy thẳng trước mặt.
Dụ Kiến Tinh kìm nén không được tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết được?”
Nàng nhiều bạn bè như vậy, tuy không đến mức thám thính tìm tòi, nhưng so với Trình Trạm Hề thì là mèo mù chạm vào chết chuột.
Trình Trạm Hề vẽ lên bóng dáng cô gái mờ mịt trong mưa bụi ở cuối cầu vòng, khẽ cười nói: “Cậu nói, có duyên ắt sẽ gặp.”
Dụ Kiến Tinh: “…”
Nàng đó là mở miệng nói nhăng nói cuội, ai tin là đồ ngốc.
Dụ Kiến Tinh nghe tiếng cười sung sướng của cô, nói: “Cậu nói thật?”
“Tôi lừa cậu làm gì?” Trình Trạm Hề dăm ba câu đã kể bắt ăn trộm trên đường ngẫu nhiên gặp được đối phương ra, Dụ Kiến Tinh ở đầu bên kia tấm tắc bảo lạ, còn nói hay là nàng cũng đi bắt ăn trộm, lỡ như có thể nhặt cái bạn gái?
Trình Trạm Hề vô tình mà chọc thủng nàng: “Con người cậu lười vận động đi hai bước đã mệt tới thở không ra hơi có thể đuổi kịp ăn trộm sao? Đuổi theo là cậu tóm hắn hay là hắn tóm cậu?”
Dụ Kiến Tinh thở phì phì mà cúp điện thoại đi.
Trình Trạm Hề vẽ xong bức tranh phòng vẽ tranh, rửa tay rửa mặt, gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
“Cô Trình.”
“Giúp tôi đổi ngày vé máy bay cuối tuần, tôi muốn ở Tứ thành thêm một thời gian.”
“Vâng.”
Trình Trạm Hề vốn dĩ không định ở lâu ở Tứ thành, đây là nơi dừng chân tạm thời, kế hoạch ban đầu là cô ở một hai tháng sẽ đi, là Dụ Kiến Tinh nói một mình nhàm chán, muốn cô ở lâu thêm khoảng thời gian. Nửa năm, những nơi cần đi ở Tứ Thành Trình Trạm Hề đã đi qua, nếu không phải giữa đường phát sinh tình một đêm với Úc Thanh Đường, cô đã rời đi từ lâu.
Cửa hàng tiện lợi một lần, quán bar một lần, trên đường ngẫu nhiên gặp được một lần, chuyện đời không quá ba lần, có lẽ là ông trời đã gợi ý rõ ràng cho cô, muốn cô nắm chặt đoạn duyên phận này.
Trình Trạm Hề đứng ở bên cửa sổ sát đất tầm nhìn trống trải, một tay bưng ly trà xanh, khóe môi gợi lên ý cười tươi đẹp.
Úc Thanh Đường.
Cô uống ngụm trà, bưng trở về trước bàn, mở ra một trong những official website đứng đầu Tứ thành.
***
Sáng sớm, trung tuần tháng 9.
Mặt trời ló dạng sau tầng mây, phát ra ánh sáng chói chang.
Thân là trường trung học trọng điểm ở Tứ thành, cổng chính của trường đã được trùng tu hai năm trước, màu xám đậm khí thế hùng hồn, hoàn toàn xứng danh với địa vị của trường.
Xe hơi đưa đón bọn trẻ dừng lại ở ven đường, có người tay ôm cặp sách từ biệt cùng người nhà; tiếng chuông xe đạp vang lên leng keng, có người linh hoạt trái né phải tránh mà tiến về phía trước, trên tay lái treo túi bữa sáng mua trên đường, chạy về phía cổng trường, đồng phục rộng lớn bị gió thổi đến phồng lên.
Nhất Trung đã khai giảng nửa tháng, bọn học sinh bước đầu thích ứng tiết tấu đi học, nhưng ở một ngày sáng sớm tinh mơ, bọn học sinh mặc đồng phục Nhất Trung vẫn không khỏi lười biếng, trên mặt mang theo hơi thở thanh xuân, tốp năm tốp ba mà đi đến cổng trường nơi xa.
Gần như có thể nghe được vài lời nói chuyện với nhau——
“Ngày hôm qua có tiết gì thế? Bài kiểm tra toán học và vật lý, một bài tiểu luận tiếng Anh, còn có môn khác không?”
“Luyện tập lại bài Hóa học, phần 2 chương 1.”
“A a a a tôi đã quên hết rồi, cho tôi mượn lại tập đi.”
“Hôm nay tiếng Anh phải viết chính tả, cậu trả bài từ đơn chưa?”
“Chết chết chết, chết tôi rồi!”
“Học sớm rồi trả đi, tiếng Anh mới đến chương thứ 3, còn kịp.”
“Không còn kịp rồi, tôi phải chạy vội tới lớp học đây!”
“Từ từ chúng ta ——”
Đúng lúc này, một tiếng âm thanh cơ động nặng nề truyền đến từ phía sau, vị đồng học quên làm bài tập quay đầu nhìn lại.
Một luồng khói màu trắng xám như chân trời hiện ra tia chớp màu bạc, chợt xuất hiện trong tầm nhìn của cậu học sinh, không chờ hắn thấy rõ, đã gào thét mà vượt qua mặt chính mình, quát đến tóc ngắn của hắn dựng thẳng lên, phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.
Đợi cơn lốc này biến mất, đồng học phía sau đuổi kịp tới, miệng hắn vẫn còn duy trì sự ngạc nhiên.
—— Vừa rồi bay qua là cái gì trò đùa gì ấy nhỉ?
Xe moto phân khối lớn mang theo ánh sáng chạy ngang qua dòng xe cộ, ánh nhìn chăm chú hướng thẳng một đường, cao điệu mà ngừng ở của trường Nhất Trung Tứ thành.
Xác thực mà nói, là bị chủ quản giáo vụ nhìn đứng ngay cửa trường nhìn chằm chằm và ngăn cản lại.
“Dừng lại, đang làm gì? Học lớp nào? Tháo mũ bảo hiểm xuống cho tôi!” Chủ quản giáo vụ đứng ở trước đầu xe mô tô, sắc mặt xanh mét mà nhìn người “học sinh” coi trời bằng vung này.
Các nam sinh nữ sinh đứng trước cổng trường cũng dừng lại xem náo nhiệt, khe khẽ bàn tán nhỏ, nhìn xem hôm nay là tiểu quỷ xui xẻo nào bị chủ quản giáo vụ bắt được.
Người tới tháo xuống mũ, lắc lắc đầu, một mái tóc xoăn màu nâu sậm rũ trên lưng, cô vừa ôm mũ vừa lấy một tấm thẻ từ trong túi.
“Tôi không phải học sinh.” Trình Trạm Hề mỉm cười đưa qua đi: “Tôi là thể dục lão sư mới tới.”
Trời xanh mây trắng, cô gái xinh đẹp vóc người thon thả ngồi trên yên xe mô tô màu bạc hình giọt sương, chân dài thoải mái đặt trên mặt đất, tóc nâu dài theo gió tung bay, giống minh tinh điện ảnh xuất hiện.
Cổng trường tức khắc vang lên tiếng hò hét khắp nơi.
Nam sinh lẫn nữ sinh đều mang lên ánh mắt cuồng nhiệt.
Chủ quản giáo vụ tiếp nhận thẻ bài của Trình Trạm Hề, luôn mãi xác nhận tên cùng ảnh chụp, phất tay thả cho qua.
Trình Trạm Hề đội lại mũ, vặn chân ga tiếng nổ vang trời, thẳng vào trường học, chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bọn học sinh vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì.
Chủ quản giáo vụ chống nạnh, uy nghiêm đánh mặt nói: “Sắp vào học, còn không nhanh lên đi vào.”
Bọn học sinh nhanh chân chạy về lớp, một chút mà tan sạch sẽ.
Chủ quản giáo vụ tiếp tục tuần tra giáo vụ
“Sao không mang phù hiệu? Cậu học lớp nào?”
“Mang đồng phục vào đàng hoàng, phù hiệu treo trước áo.”
“Nam sinh tóc dài như vậy cũng không biết cắt, có phải muốn tôi tự mình cắt cho cậu?”
“Chuông reo rồi, còn chậm rãi từ từ, chạy lên! Mau!”
***
Tổ văn phòng cao trung một.
Úc Thanh Đường ngồi ở bàn làm việc, vòng lăn trên con chuột chậm rãi trượt xuống, chuyên chú mà nhìn trên máy tính danh sách học sinh lớp cao trung một lớp bảy, ở mỗi tên và ảnh chụp các học sinh thì dừng lại vài giây.
Những lão sư khác ai tưới hoa thì tưới hoa, ai pha trà thì pha trà, ai soạn bài thì soạn bài, ai chấm điểm thì chấm điểm, trong không gian an tĩnh ngẫu nhiên vang lên một hai câu nói chuyện với nhau.
Cửa văn phòng bị gõ vang lên.
Bên trong lão sư không tự chủ được mà ngẩng đầu, nhìn phía cửa.
Úc Thanh Đường cũng không ngoại lệ, nhưng nàng xem xong hết trang máy tính mới ngẩng đầu, chậm hai giây so với những lão sư khác.
Lão sư quản lý hàng chính… Úc Thanh Đường nghĩ nghĩ mặt mày nhỏ nhắn, đây là Tôn lão sư?
Tóc ngắn, kính đen, vóc dáng một mét sáu hơn chút, sau khi xác nhận người trước mặt giống như ấn tượng chính mình ghi nhớ, Úc Thanh Đường xác nhận, là Tôn lão sư.
Xác định một người, nàng mới đưa ánh mắt nhìn sang cô gái còn lại.
Màu nâu, tóc dài, không mang mắt kính, dáng cao rõ ràng vượt qua 1m7, áo trắng quần đen, khuôn mặt ưa nhìn…
Không đợi nàng tìm tòi được ký ức trong đầu, hành chính Tôn lão sư cười giới thiệu cô gái bên người: “Cô này chính là Trình Trạm Hề - Cô Trình, thể dục lão sư mới tới.”
Trình Trạm Hề mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên mặt Úc Thanh Đường, chờ mong nhìn thấy biểu tình thay đổi của nàng, nhưng ở trong ánh mắt của nàng lại lần nữa nhìn thấy một loại quen thuộc mờ mịt.
Khóe môi Trình Trạm Hề hơi tươi cười dần biến mất.
Nàng lại không quen biết chính mình???
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)