Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

1696 0 9 0

Trình Trạm Hề yên lặng hít vào một hơi, duy trì nụ cười lịch sử lại lần nữa tự giới thiệu nói: “Tôi là Trình Trạm Hề, Trạm Hề trong tồn tại hoặc tựa như.”

Tầm mắt cô luôn dán chặt trên mặt Úc Thanh Đường.

Cô Ngữ Văn đang tưới hoa hơi ngưng lại, thấp giọng nói: “Là câu nói trong sách《 Lão Tử 》sao?”

Trình Trạm Hề cười trả lời: “Đúng vậy.”

Cô Ngữ Văn nói: “Tên hay.”

Trình Trạm Hề nhìn thấy mí mắt Úc Thanh Đường thấp đi xuống, ánh mắt lại một lần nữa rơi xuống màn hình máy tính, nhưng con chuột trên tay lại không hề hoạt động

Cuối cùng là nhận ra chính mình chưa? Không lẻ đến ngay cả tên cũng quên không còn một chút gì ấn tượng.

Thật ra trí nhớ Úc Thanh Đường không có tệ đến nông nỗi như vậy, lúc Tôn lão sư giới thiệu cô, nàng đã có loại cảm giác xa lạ và quen thuộc, Trình Trạm Hề nói ra câu kia “Trạm Hề tựa hoặc tồn”, trong đầu nàng đã hơi hơi xuất hiện hình bóng một người, ký ức liên quan đến những cái đó bị nàng quên đi đến không sai biệt lắm, cũng theo đó dần dần xuất hiện lại trong đầu.

Cô là người mang theo cái “báo cáo kiểm tra sức khỏe” bên người và trải qua một đêm với mình.

Thật ra Úc Thanh Đường đi quán bar là vì muốn tìm một người xa lạ, một đêm qua đi sẽ không bao giờ gặp lại cho nên chẳng sợ gặp lại ở trường học, nàng cũng sẽ làm như chưa thấy qua đối phương.

Thể dục lão sư, Úc Thanh Đường hờ hững nghĩ, có lẽ cô sẽ không có quá nhiều đụng mặt với mình.

Suy nghĩ vừa đút ra được, chỉ nghe hành chính Tôn lão sư cười điểm danh: “Cô Úc.”

Úc Thanh Đường ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn lão sư, ánh mắt an tĩnh lễ phép.

Tôn lão sư hơi giật mình.

Tôn lão sư không mang theo nhiệm vụ dạy học, chỉ phụ trách xử lý hành chính sự vụ ở trong trường, lúc Úc Thanh Đường báo danh nhận chức chính là nàng phụ trách tiếp đãi, ánh mắt đầu tiên nàng cảm thấy trên người Úc Thanh Đường có khí chất lạnh lùng, lễ tiết đều đúng chỗ nhưng mà kiệm lời đến mức làm nàng đi tới đi lui đã quên mất bên cạnh còn có người, không khí yên tĩnh đến hít thở không thông.

Ví như hiện tại, lão sư khác sẽ đáp “Đây” hoặc là “Có chuyện gì”, còn nàng chỉ biết dùng ánh mắt đen nhánh trong trẻo xinh đẹp chuyên chú mà nhìn mình.

Làm người khác lơ đãng đắm chìm ở trong ánh mắt của nàng, quên đi lời vốn dĩ muốn nói.

Tôn lão sư ngưng hai giây, sau lại gọi Trình Trạm Hề đến đây, nói: “Ngô lão sư phụ trách lớp thể dục của hai người tuổi đã lớn, sức lực có hạn, trường học quyết định để cô Trình dạy thể dục lớp cô, hai người làm quen một chút đi, tối nay lớp cô có tiết thể dục thì dẫn cô ấy theo giới thiệu, làm quen với học sinh một chút.”

Úc Thanh Đường đang bình tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện cảm giác khác thường bé nhỏ.

Tôn lão sư: “Các cô bạn cùng lứa tuổi nói chuyện đi, tôi đi trước.”

Trình Trạm Hề nhìn theo Tôn lão sư rời đi, quay đầu khẽ cười nói với Úc Thanh Đường: “Chào cô Úc, cô Úc gọi là gì?”

Úc Thanh Đường: “…”

Trình Trạm Hề vẫn cười tủm tỉm như cũ.

Cô người này ngũ quan sinh rất đàng hoàng, vóc người thon dài đĩnh đạc, có một đôi mắt đào hoa rực rỡ nhưng không có vẻ châm chọc khiến người ta đột nhiên sinh ra thiện cảm muốn gần.

Đương nhiên Úc Thanh Đường không ở trong thành phần đó.

“Úc Thanh Đường.” Nàng lạnh lùng mà nói

Trình Trạm Hề rất có hứng thú mà “Hả?” một tiếng, một tay chống ở trên mặt bàn, hơi hơi cúi người, mềm nhẹ hỏi: “Viết như thế nào?”

Úc Thanh Đường lấy tập giấy ghi chú xé ra một tờ ở bên cạnh, dùng bút lông màu đen viết xuống tên, đầu ngón tay trắng sáng đè nặng trên tờ giấy đẩy qua trước mặt cô.

Trình Trạm Hề cầm lấy, làm như lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn từng chữ một, cười nói: “Thì ra là Thanh trong Triệt Thanh, Đường trong Hải Đường, tên cô Úc thật là dễ nghe lại đẹp.”

Úc Thanh Đường: “…”

Nàng không nói chuyện, nữ lão sư đang soạn bài bàn bên cạnh xì cười ra tiếng.

Trình Trạm Hề nhìn qua, biểu tình bình thường không lạnh lùng khi bị mắc lòng, mang theo ý cười như cũ, còn tỏ vẻ hậu bối ngoan ngoãn: “Em là Trình Trạm Hề, Trạm của Trạm Lam, đáng thương Hề Hề Hề, vị lão sư này, chào chị.”

Câu đáng thương Hề Hề Hề lại chọc cười các vị lão sư.

Vị nữ lão sư cười này nói nói: “Tôi là Dương Lỵ, là giáo viên tiếng Anh lớp bảy cao nhất.”

Trình Trạm Hề nhẹ nhàng chớp đôi mắt, cười nói: “Duyên phận mà.”

Dương Lỵ khoảng 40 tuổi trở lại, tóc dài mượt mà chấm eo, áo màu hồng đào nhạt thời thượng kết hợp với chân váy, trang điểm nhìn vừa trẻ vừa thời thượng, dáng người cũng chăm sóc rất tốt, không hổ là giáo viên tiếng Anh ——lão sư tân tiến nhất trong mọi ngành học.

Dương Lỵ một tay cầm bút, một tay nâng cằm, nói chuyện có loại hương vị Giang Nam mềm mại, nói: “Lúc cô bước vào tôi còn cho rằng em cũng là giáo viên tiếng Anh đó.”

Trình Trạm Hề cười ha ha.

Trình Trạm Hề nói: “Có phải cô Úc cũng giống giáo viên tiếng Anh không?”

Đột nhiên lại bị nhắc tên, Úc Thanh Đường: “…”

Dương Lỵ cười xém chút nữa rớt bút.

Bên cạnh có vị lão sư không biết dạy ngành học nào ngồi không yên, cười ngắt lời: “Sao lớn lên xinh đẹp đều là bên tổ tiếng Anh, tổ vật lý không thể sao?”

Dương Lỵ nói: “Bên tổ vật lý không phải có cô Ôn sao? Là thạc sĩ cùng khóa với cô Úc, hai người họ là bạn học mà.”

Lỗ tai Trình Trạm Hề nhúc nhích.

Bạn học của Úc Thanh Đường?

Cô theo bản năng nhận thấy được cảm giác khác thường, lỗ tai dựng lên nghe cẩn thận, nhưng hai vị lão sư nói chuyện phiếm chỉ là vô tính nhắc qua rồi chuyển lại đề tài về Trình Trạm Hề. Trình Trạm Hề nói chuyện ngọt ngào lớn lên lại xinh đẹp, trong văn phòng tiếng cười vang khắp nơi, náo nhiệt hơn rất nhiều với lúc trước.

Úc Thanh Đường ngồi ở bàn làm việc trước xem hồ sơ, giống như sự náo nhiệt này không liên quan đến nàng.

Úc Thanh Đường ở đây, Trình Trạm Hề không thể nói bóng nói gió mà hỏi các lão sư khác về chuyện của nàng, chỉ có thể dùng ánh sáng đáy mắt mà hơi chú ý nàng.

Mọi người công kích cô quá nhiều nhưng Trình Trạm Hề phát hiện Úc Thanh Đường hoàn toàn làm lơ với tất cả mọi chuyện giống như đã là thói quen của nàng.

Chuông tiết học thứ hai vang lên, Úc Thanh Đường kéo ghế dựa, cầm sách và giáo án đi ra ngoài.

Trình Trạm Hề nhân lúc nàng vắng mặt, hỏi được không ít chuyện từ lão sư khác.

Úc Thanh Đường, 27 tuổi, người địa phương, đi học trễ hơn hai năm so với bạn cùng lứa cho nên năm nay mới tốt nghiệp thạc sĩ, Trình Trạm Hề có hơi giật mình khi biết được trường đại học của nàng, khoa toán học của Thanh Hoa. Cho dù cô du học bên ngoài nhiều năm, cũng biết thạc sĩ phương bắc chạy tới địa phương nhỏ bé này làm lão sư có lẽ là rất hiếm thấy.

Suy xét đến việc Tứ thành Nhất Trung là trường học cũ của nàng, Trình Trạm Hề tạm thời giải thích có lẽ vì muốn giúp đỡ trường học cũ.

“Cô Ôn là ai?” Trình Trạm Hề lơ đãng mà tò mò “Thuận miệng” hỏi một câu: “Cũng học Thanh Hoa sao? Nghe nói là bạn học với cô Úc?”

Vị cô Vật Lý lúc nảy ngắt lời nói: “Đúng vậy, là lão sư dạy vật lý lớp bảy.” Nàng cho Trình Trạm Hề một ánh mắt “Chắc cô hiểu”, biểu tình rất mờ ám.

Trình Trạm Hề cười cười, nói: “Lớp bảy của chúng ta đúng thật là ngọa hổ tàng long mà.”

Cô ngồi ở bàn làm việc mới của chính mình, cầm lấy bút ở đầu ngón tay dạo qua một vòng, khóe môi gợi lên một tươi cười ý vị không rõ.

Còn chưa có theo đuổi đã có tình địch giả giả thật thật xuất hiện.

Cô Ôn, cô thật muốn nhìn thử xem là thần thánh phương nào.

Trình Trạm Hề ném bút xuống, đứng lên, nói: “Các vị lão sư, tôi đi ra ngoài dạo một lát.”

Lời vừa nói ra, ánh mặt của các vị lão sự đã nổi lên sự hâm mộ sâu sắc.

Làm thể dục lão sư chính là tốt ở chỗ này, không cần soạn bài, có thể lắc lư đi mọi nơi.

Còn có một lựa chọn khác là mỹ thuật lão sư, nhưng gần đây Trình Trạm Hề không nghĩ tới sẽ dạy cái môn mà mình là chuyên gia; thứ hai là Tứ thành Nhất Trung các lớp cao trung không có khối mỹ thuật, khối nghệ thuật thiết kế chuyên môn thật ra có mỹ thuật lão sư, nhưng như vậy cô không thể cùng Úc Thanh Đường dạy một lớp, nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là thể dục lão sư khá thích hợp.

Thể năng và kiến thức thể dục của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Trình Trạm Hề lượn vòng đã tới cửa lớp bảy, bên trong đương nhiên là đang trong tiết toán học.

Phòng học ánh sáng sáng ngời, quạt điện trên đỉnh đầu chuyển động kẽo kẹt.

Trình Trạm Hề không dám trắng trợn táo bạo mà nhìn nên giả bộ đi ngang qua một chút, nhìn nhìn bên trong, Úc Thanh Đường đứng ở trên bục giảng, đầu ngón tay trắng nõn cầm phấn viết, chân mày đen nhánh trầm tĩnh, ít khi nói cười, hơn nữa lại là lớp chủ nhiệm nên học sinh phía dưới đều ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng.

“Hàm số là đơn điệu tăng hàm số hoặc là đơn điệu giảm hàm số, là đối nào đó định nghĩa vực nội nào đó khu gian mà nói, nếu hàm số y=f ( x ) ở nào đó khu gian thượng là đơn điệu tăng hàm số… Này một khu gian gọi là y=f ( x ) đơn điệu tăng khu gian.”

“Hàm số có thể là hàm số đồng biến hoặc là hàm số nghịch biến, trong một tập xác định cho trước nếu hàm số y=f(x) tăng trong tập xác định, thì đó là vùng tăng của hàm số y=f(x).”

Âm thanh Úc Thanh Đường lạnh lùng truyền ra từ phòng học, Trình Trạm Hề dựa vào ý chí kiên cường cực kỳ để chính mình không phải ngáp…

Cô đã mười năm không tiếp xúc đến toán học đại số, giống như trước đây, vừa nghe đã mệt rã rời.

Úc Thanh Đường xoay người đưa lưng về phía học sinh, muốn dán một số hình ảnh không gian về hàm số lên bảng, nhưng ngay trong lúc ánh mắt còn sót lại bắt được một hình bóng.

Trình Trạm Hề trốn tránh không kịp, dứt khoát hiện thân rõ ràng, ra vẻ làm bộ “Tôi chỉ là đi ngang qua”.

Úc Thanh Đường gật gật đầu với cô, ánh mắt không có cảm xúc phập phồng.

Nàng hình như là hỏi: “Kiểm tra sức khoẻ báo cáo?”

Úc Thanh Đường từ bỏ hồi ức, tiếp tục dạy học.

“Chúng ta tới xem phần hàm số này…”

***

Bởi vì sự việc xảy ra ở cổng trường lúc sáng, trong trường đã nhanh chóng lan ra tin tức có vị thể dục lão sư siêu cấp xinh đẹp và ngầu.

“Cậu có nghe chưa? Trường chúng ta vừa xuất hiện một lão sư thể dục, là nữ lão sư! Siêu cấp ngầu!”

“Không chỉ vậy đâu, lão sư đi moto tới, cái xe kia nếu mà phải nói thì là đẹp trai đến tim mình đập điên cuồng luôn!”

“Vậy cậu đang nói xe hay là người?”

“Cả hai cả hai!”

“Thiệt hay giả?”

“Hôm nay buổi sáng ở cổng trường, rất nhiều người thấy được, không tin cậu đi hỏi đi!”

Tin tức truyền đến một tin rồi một tin, vừa sôi nổi vừa suy đoán vị thể dục lão sư sẽ dạy lớp nào.

Tiết thể dục của lớp bảy là vào buổi xế, tiết quân sự mới vừa kết thúc không lâu, mặt trời tháng chín vẫn chói chang như cũ, không có một tia gió lạnh, dựa theo yêu cầu của cả lớp, lớp phó thể dục cho cả lớp qua đứng dưới bóng cây, chờ đợi Ngô lão sư đến —— bọn họ càng hy vọng lão sư đừng tới.

Ngẫm lại phải chạy bộ trên con đường nóng đến có thể nướng chín trứng gà chân bọn họ đã mềm nhũn, chỗ nào cũng mệt, chỉ là đứng cũng cả người mồ hôi, ước gì có thể lập tức về phòng học thổi quạt.

Rất xa, bọn họ bỗng dưng thấy bóng dáng của Úc Thanh Đường.

“Ể! Sao Chu Chỉ Nhược lại tới đây?!” Một bạn học tinh mắt lập tức báo tin: “Mọi người mau xếp hàng đi.”

Bọn học sinh lớp bảy: “!!!”

Cả đám học sinh lười biếng lập tức đứng thẳng ngay hàng, vai lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng. Lớp phó thể dục thay cả lớp trông chừng, xác định Úc Thanh Đường càng ngày càng gần, thấp giọng nói: “Tới, cô ấy thật sự tới, mọi người yên lặng.”

Có đồng học tuyệt vọng mà nhỏ giọng nói thầm nói: “Chúng ta mới cao một mà, không xứng có được khóa thể dục sao?”

Một bạn đồng học khác ai oán trả lời: “Chu Chỉ Nhược tiến hóa thành Diệt Tuyệt sư thái, Chỉ Nhược tỷ tỷ của mình 5555555.”

Sân thể dục bên ngoài lá cây xanh tốt đến tinh tế và dịu dàng, ánh nắng nhạt màu vàng từ khe hở tán lá chiếu xuống mặt đất, tiếng chim hót thánh thót một tiếng rồi lại một tiếng, Trình Trạm Hề đứng kế bên Úc Thanh Đường, đi tới trước mặt toàn thể học sinh lớp bảy.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: