Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

1508 0 9 0

Úc Thanh Đường từ chối: "Cảm ơn, tôi không thích ăn sô-cô-la."

Trình Trạm Hề: "Không sao, cô mang về cho người nào thích ăn cũng được."

Úc Thanh Đường nhìn viên sô-cô-la hình cầu màu vàng trên mặt bàn, im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Ôn Tri Hàn ở phía đối diện.

Ôn Tri Hàn: "? ? ?"

Úc Thanh Đường lại quay đầu, nhìn Dương Lỵ giáo viên tiếng Anh ở bàn làm việc khác, hơi cao giọng hỏi:

"Cô Dương, cô thích ăn socola không?"

Dương Lỵ quay đầu, Úc Thanh Đường đưa sôcôla tới cho cô ấy xem.

Dương Lỵ khẽ mở mắt to ra để nhìn rõ, cười nói: "Ây da, tôi thích ăn loại cô la này nhất, cảm ơn cô Úc."

Úc Thanh Đường nói: "Cảm ơn cô Trình là được, cô Trình mua."

Dương Lỵ: "Cảm ơn cô Trình."

Trình Trạm Hề nặn ra một nụ cười: "Không cần khách sáo."

Ôn Tri Hàn cúi đầu dùng bút đỏ chấm bài tập, khóe môi cong lên, nếu Úc Thanh Đường có thể nhận lấy sô-cô-la đơn giản như vậy, thì năm năm trước cô ấy đã theo đuổi được đối phương.

Trình Trạm Hề ngồi dựa lưng vào ghế làm việc, hai tay khoanh lại, một ngón tay gõ nhịp nhàng lên cánh tay còn lại, khẽ híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Ôn Tri Hàn hẹn Úc Thanh Đường đến căng tin ăn cơm, Trình Trạm Hề không tham gia náo nhiệt này.

Đề phòng nghiêm ngặt, không phải là tác phong của cô. Cô chủ yếu là dựa vào sức hấp dẫn của chính mình.

Tự cô gọi một phần bán ở bên ngoài, mang vào trong phòng làm việc ăn.

Úc Thanh Đường ở nhà ngủ trưa, khi tới trường sớm hơn hôm qua một chút, sau khi nàng bước vào cửa Trình Trạm Hề đang ngồi đọc sách ở bên trong.

Hôm nay nhiệt độ hơi thấp, Trình Trạm Hề mặc chiếc áo sơ mi mềm mại màu xanh sương mù ở bên trong, cổ áo mở ra hai nút áo, có một sợi dây chuyền bạc ở trên cổ trắng nõn, mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm buông thõng xuống giữa xương quai xanh, buổi chiều ánh mặt trời trong phòng làm việc lười biếng, ngón tay cô nhẹ nhàng đè trên mép giấy, móng tay được cắt rất ngắn, mềm mại gọn gàng, lộ ra màu hồng nhạt khỏe khoắn.

Mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ được búi sau tai, không đeo bông tai, sạch sẽ lại lịch sự. Dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, rất nhiều khí chất dịu dàng.

Úc Thanh Đường không lên tiếng, nhẹ nhàng đi vòng qua bàn làm việc từ một bên kia, bật máy vi tính trước mặt mình.

Tiếng máy vi tính được bật lên lại khiến Trình Trạm Hề giật mình.

Trình Trạm Hề từ trong sách ngẩng đầu lên, con ngươi màu trà toát ra sự kinh ngạc: "Cô Úc?" Cô chợt mỉm cười nói: "Chào buổi trưa."

"Cô Trình chào buổi trưa." Úc Thanh Đường lễ phép nhẹ nhàng gật đầu, nhập mật khẩu vào máy tính trên bàn.

"Hôm nay sao cô tới sớm vậy?"

"Tỉnh ngủ thì tới đây."

"Nhà của cô Úc ở gần đây sao?"

" Ừm."

"Hâm mộ." Một tay Trình Trạm Hề chống cằm nhìn nàng, đôi mắt sáng lấp lánh.

" Ừm."

"Cô làm việc đi, tôi sẽ đọc sách." Trình Trạm Hề dừng lại đề tài đúng lúc.

Úc Thanh Đường mở một trang web liên quan đến giảng dạy, vừa xem vừa liếc nhìn Trình Trạm Hề đang chuyên chú đọc sách một lần nữa, cảm thấy dáng vẻ cô không nói lời nào vẫn. . . Có hơi xinh đẹp.

Trình Trạm Hề lật một trang sách trong tay, chợt nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thanh Đường.

"Cô Úc."

Bàn tay nhỏ nhắn đang cầm con chuột của Úc Thanh Đường run lên không thể thấy, vui mừng cho bản thân vì ánh mắt vừa rồi đã kịp thời thu lại nên không bị phát hiện, nàng bình tĩnh, hỏi: "Chuyện gì?"

"Học sinh nam lúc sáng đó là lớp mấy?"

"Lớp 10."

"Giáo viên chủ nhiệm của nó biết chuyện này không?"

"Biết, chủ nhiệm Phùng, chính là chủ nhiệm lớp, đã nói với anh ấy rồi."

Trình Trạm Hề do dự nói: "Tôi hơi lo lắng cho học sinh nam đó, cảm thấy tình hình tinh thần của mẹ em ấy không ổn."

"Đó là chuyện trong nhà của em ấy, lùi thêm bước nữa, là chuyện của lớp 10, không liên quan gì tới chúng ta." Cảm xúc của Úc Thanh Đường không lên xuống nói.

"Tôi biết." Trình Trạm Hề từ từ nằm lên trên bàn, đôi mắt rủ xuống, dáng vẻ hơi chán nản.

Úc Thanh Đường chế nhạo trong lòng rồi nói: Chẳng lẽ cô xem mình thành chúa cứu thế sao? Có thể cứu được từng người bất hạnh?

Trình Trạm Hề lại nói: "Có phải giáo viên chủ nhiệm lớp 10 không biết tình hình trong nhà của em ấy hay không? Trẻ con mới vừa lên lớp mười, đúng lúc không hiểu chuyện, nếu như giáo viên chủ nhiệm quan tâm nhiều hơn, và phụ huynh trò chuyện nhiều hơn, có lẽ sẽ không giống? Tôi muốn đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 10 nói chuyện, cô cảm thấy thích hợp không?"

Úc Thanh Đường muốn nói với cô đừng quá coi trọng ảnh hưởng của giáo viên, cũng đừng xen vào chuyện của người khác, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt trở vào, từ chối cho ý kiến nói: "Nếu cô muốn đi thì đi đi."

Đôi mắt của Trình Trạm Hề sáng rực lên, hỏi: "Phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm lớp 10 ở đâu? Anh ấy tên gì?"

"Ra ngoài quẹo trái bên cạnh, họ Tiền."

"Cảm ơn cô Úc." Trình Trạm Hề giống như biến ma thuật biến ra một viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay, cười nói: "Mời cô ăn kẹo."

Nói xong không đợi Úc Thanh Đường từ chối, cô đã đứng dậy đi ra ngoài đến phòng làm việc bên cạnh trước.

Vẻ mặt của Úc Thanh Đường khẽ run lên, nhìn viên kẹo lần này được nhét trực tiếp vào lòng bàn tay của mình, bao bì là màu xanh, vị táo? Hay là vị chanh?

Hồi lâu, nàng cụp mắt, ném viên kẹo vào thùng rác bên cạnh.

Trình Trạm Hề đi rất lâu, các giáo viên đến rồi lại đi trong phòng làm việc, chỉ còn lại Úc Thanh Đường, Ôn Tri Hàn và một giáo viên Sinh.

Chuông vào học lần thứ hai vang lên, Trình Trạm Hề đẩy cửa bước vào.

Úc Thanh Đường như không có chuyện gì xảy ra thu lại tầm mắt, giả vờ như luôn nhìn máy vi tính ở trước mặt, cho đến khi Trình Trạm Hề mở miệng gọi nàng nàng mới ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Nói xong rồi?"

Trình Trạm Hề nói: "Nói xong rồi, thầy Tiền nói sẽ trao đổi với phụ huynh."

Vẻ mặt của cô rõ ràng đã thả lỏng hơn, nói: "Thầy Tiền nói anh ấy đã tìm học sinh nam đó nói chuyện riêng rồi, đã hiểu sơ lược về hoàn cảnh gia đình của em ấy, sau này cũng sẽ quan tâm em ấy nhiều hơn, cảm ơn tôi đã nhắc nhở. Tôi nghe các giáo viên của phòng làm việc bên cạnh nói thầy Tiền có rất nhiều năm kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm, ừm, tin rằng anh ấy nhất định có thể xử lý tốt."

Úc Thanh Đường sao cũng được "ừm" một tiếng, nói: "Soạn giáo án đi."

"Sao cô biết chiều hôm nay tôi lại có tiết?" Trình Trạm Hề vui vẻ nói.

"Lần trước không phải đã xem qua thời khóa biểu của cô rồi sao?" Úc Thanh Đường tùy ý kích chuột vào trang web phát ra tiếng vang, thờ ơ trả lời.

Nàng nghĩ: Cô Trình còn trẻ, sao trí nhớ lại kém như vậy?

Trình Trạm Hề bình tĩnh nghĩ: Trí nhớ cô kém như vậy, nhìn thấy thời khóa biểu của tôi một lần đã nhớ hết tất cả các tiết dạy của tôi, còn không phải là thích tôi sao? Nhóc đáng yêu khẩu thị tâm phi !

Thật ra trí nhớ của Úc Thanh Đường không hề kém, nàng chỉ hơi khó khăn khi nhớ mặt và tên người. Mấy năm trước, bác sĩ tâm lý của nàng đã nói với nàng, có thể là vết thương của tuổi thơ dẫn đến cơ chế tự bảo vệ bản thân, chỉ cần không nhớ được người, không nhớ được tên, trong đầu không có liên quan cụ thể tới phương diện này trong trí nhớ, sẽ giảm bớt sự đau đớn của nàng, giống như nàng từng "Bị buộc" làm "Người câm điếc" tám năm.

Dĩ nhiên, bác sĩ tâm lý chỉ là cung cấp một khả năng, mù mặt cũng có lẽ là bẩm sinh, lý do cũng không phải do nàng mắc bệnh "Câm điếc". Nhưng Úc Thanh Đường cũng không cảm thấy mù mặt ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, ngược lại đã làm cho nàng an nhàn thanh tĩnh rất nhiều, cho nên vốn không có ý muốn đi chữa trị. Chỉ là bây giờ làm giáo viên, phân biệt người khác phải tốn một khoảng thời gian.

Một tuần Trình Trạm Hề có bốn tiết, một ngày nghỉ ngơi, còn lại bốn ngày mỗi ngày mỗi một tiết, ba ngày đều là buổi chiều, nếu ngay cả cái này nàng cũng không nhớ được, vậy nàng nên hoài nghi mình có phải bị mắc bệnh ngốc của người già sớm không.

Ôn Tri Hàn nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm qua lại, trong lòng cô ấy khiếp sợ suýt chút nữa đã biểu hiện ở trên mặt.

Lúc này mới hai ngày, giữa bọn họ đã có bí mật nhỏ gì rồi sao? Tại sao nói chuyện mà cô ấy cũng nghe không hiểu?

Thầy Tiền lại là ai? Sao còn có chuyện của thầy Tiền?

Trong tiết thứ hai vào buổi chiều, Trình Trạm Hề lại gọi Úc Thanh Đường: "Cô Úc, cô có dây buộc tóc không? Tôi cần để buộc tóc."

Úc Thanh Đường không hỏi cần làm gì, trực tiếp lấy một cái màu đen từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, giống như cái nàng thường dùng—— mua hai đồng ở cửa hàng bán sỉ, năm đồng mười cái.

Trình Trạm Hề buộc mái tóc dài ra sau ót, vài sợi tóc tùy tiện xõa ở bên tai, có một vẻ đẹp vô cùng lười biếng thoải mái.

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chống một tay lên trên bàn của Úc Thanh Đường, trên hơi nghiêng người trên, mỉm cười nói: "Cô Úc, tôi đi dạy thể dục đây."

Úc Thanh Đường cũng lười nghĩ tại sao cô muốn báo cáo với mình, lễ phép gật đầu.

"Cô Úc tạm biệt."

" Ừ."

Trình Trạm Hề lùi ngược lại đi ra ngoài, cũng mỉm cười chào tạm biệt với các giáo viên khác trong phòng làm việc.

"Cô Ôn, cô Liễu, cô Dương, cô Hồ. . . Các phu nhân các tiên sinh, chờ lát nữa gặp." Dáng cô rất cao đứng ở bên cửa, mái tóc dài bị ánh nắng phía sau phản chiếu thành màu đỏ vàng, giống như là một ảo thuật gia đang long trọng chào cảm ơn.

Ôn Tri Hàn: ". . ."

Trong phòng làm việc trừ ba giáo viên mới tới là bọn họ ra, còn lại đều là giáo viên có tư cách và sự từng trải, sau khi Trình Trạm Hề rời đi, giáo viên Hóa hơn năm mươi tuổi cười nói: "Từ khi Tiểu Trình tới, phòng làm việc của chúng ta đã rất náo nhiệt."

Giáo viên Sinh đang chấm bài tập, ngẩng đầu nói: "Còn không đúng sao, tính cách của Tiểu Trình quá tốt, suốt ngày nở nụ cười ánh mắt cong cong, miệng ngọt lại biết nói chuyện, nếu tôi có cô con gái như vậy, nằm mơ cũng phải cười tỉnh."

Giáo viên Hóa nói: "Ây, không phải cô có con gái sao? Bây giờ cùng giới cũng có thể kết hôn rồi, nếu không cô giới thiệu con gái cô cho Tiểu Trình đi?"

Giáo viên Sinh còn chưa tiếp lời, giáo viên Lý đã đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: "Đừng giành với tôi, tôi đã đặt Tiểu Trình cho con trai tôi rồi."

Giáo viên Hóa bật cười nói: "Cô nhanh quá rồi đó, không phải con trai cô vẫn đang học học cấp 2 à."

Mấy giáo viên vừa nói vừa cười, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Thỉnh thoảng có hai câu tiến vào trong tai của Úc Thanh Đường, mười ngón tay của Úc Thanh Đường gõ bàn phím máy vi tính trước mặt, biểu cảm bình thản.

Tuần đầu tiên nhậm chức của Trình Trạm Hề vào buổi chiều thứ sáu được tiếng chuông tan học vang lên tuyên bố kết thúc hoàn mỹ, buổi tối Dụ Kiến Tinh hẹn cô đi ăn cơm, để khen ngợi Trình Trạm Hề "Kỹ sư linh hồn của nhân loại" cần cù làm việc.

Úc Thanh Đường không ở lại trường đợi đến tiết tự học buổi tối kết thúc, mà ngồi xe buýt đến khu thành phố cũ cách nhau hơn nửa thành phố.

Hôm nay thành phố được xây dựng phát triển thay đổi theo từng ngày, chỗ vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc Tứ Thành cũng như vậy. Con sông quanh co khúc chiết, phân cách khu thành phố cũ và mới, bên trái là đô thị hiện đại hóa, bên phải là miếng ngói tường xanh, cảnh vật vùng sống nước cổ kính của Giang Nam. Tứ Thành có một thị trấn cổ hơi nổi tiếng, kiến trúc cổ được gìn giữ rất tốt, khách du lịch mang tới phồn vinh cho địa phương.

Ông ngoại bà ngoại của Úc Thanh Đường ở phía sau thị trấn cổ.

Nghỉ hè đã qua, du lịch đến mùa ít khách, Úc Thanh Đường xuống xe buýt, đạp xe đạp công cộng từ ven đường, đạp xe đạp xuyên qua những con đường lát đá xanh của thị trấn cổ, đi vào nơi càng vắng vẻ hơn.

Chuông xe đạp leng keng leng keng, nhiều tiếng trong trẻo.

Người đi bên đường nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu nữ xinh đẹp đạp chiếc xe đạp màu xanh da trời, trên tai còn đeo tai nghe không dây màu trắng, áo sơ mi màu đen vừa vặn cũng chiếc quần dài cùng màu, ống tay áo vén đến nơi khớp xương cùi chỏ, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, khớp xương cổ tay hơi gồ lên do nắm nhẹ, càng thêm mấy phần mảnh khảnh gợi cảm.

Nàng xuyên qua thị trấn cổ trong một buổi hoàng hôn sương mù mờ ảo, giống với tiếng chuông, kéo dài đi xa.

Giống như mộng ảo.

Người đi đường cho đến khi chủ sạp trước mặt lên tiếng hỏi cần gì, mới tỉnh táo trở lại.

Úc Thanh Đường khóa chiếc xe đạp công cộng trong khu vực để xe được quy định, ngẩng đầu nhìn về phía sân của ngôi nhà nhỏ hai tầng ở trước mặt, cửa mở ra, Úc Thanh Đường hơi nhíu mày, lấy túi trong thùng xe ra, bước vào.

"Bà ngoại?"

Bên trong không truyền tới tiếng trả lời.

Úc Thanh Đường tìm được tung tích của bà cụ ở trong phòng bếp, nàng đến gần, nâng cao âm lượng ở bên tai bà ấy nói: "Bà ngoại!"

Phương Văn Giảo quay đầu lại, lau tay trên tạp dề, hiền hậu cười nói: "Mặc Mặc về rồi à."

Người lớn tuổi, thính lực sẽ càng ngày càng yếu.

Úc Thanh Đường liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn trên thớt, hỏi: "Dì Thu đâu? Tại sao là bà đang nấu cơm?"

Dì Thu là dì giúp việc mà nàng mời cho gia đình.

Năm nay ông ngoại của Úc Thanh Đường không cẩn thận té ngã, va chạm của ông cụ không thể so với người trẻ tuổi, xông vào trong quỷ môn quan một lần rồi trở về, thân thể xương cốt vốn cường tráng nhưng giờ đã không bằng được lúc trước, bây giờ còn phải ngồi trên xe lăn. Bà ngoại của Úc Thanh Đường uống thuốc quanh năm, vốn là hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, quả thực rất khó khăn, Úc Thanh Đường mời dì để giúp đỡ.

Phương Văn Giảo nói: "Dì Thu đi ra ngoài mua thức ăn rồi."

Úc Thanh Đường nhìn thời gian trên điện thoại di động, biểu cảm hơi không lương thiện, nói: "Bây giờ cũng sắp ăn cơm tối rồi, mà dì ấy vẫn còn chưa trở về?"

"Có thể là nán lại trên đường." Phương Văn Giảo gỡ tội cho dì Thu nói.

"Con biết rồi." Sắc mặt của Úc Thanh Đường dịu lại, cởi tạp dề của Phương Văn Giảo xuống, đỡ bà ấy đến phòng khách tầng một ngồi, nói: "Con đi nấu cơm."

Phương Văn Giảo do dự muốn đứng lên: "Bà đã mua tôm mà con thích ăn, ở trong tủ lạnh."

"Lần sau làm tiếp cũng không muộn."

Úc Thanh Đường ấn hai vai của bà ấy xuống, không cần suy nghĩ đã quyết định.

"Vậy bà đi xem ông ngoại con."

"Ông ngoại ở trong phòng sao?"

"Trong đó, con muốn đi gặp ông ấy không?"

Môi mỏng của Úc Thanh Đường khẽ mím lại, nói: "Ăn cơm rồi gặp sau, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Cô xoay người vào phòng bếp, đi tới một nửa bỗng nhiên quay đầu, nhắc nhở: "Sau này nhớ khóa kỹ cửa, trong nhà có người cũng đừng mở."

Phương Văn Giảo xoa ngón tay, có hơi mơ màng nói: "Bà. . . Khóa kỹ rồi."

Sắc mặt của Úc Thanh Đường trầm xuống, không để cho Phương Văn Giảo phát hiện, nói: "Đó là dì Thu mở ra nhưng không đóng, bà đi xem ông ngoại đi, cháu nấu cơm."

Khoảng bảy giờ tối, dì Thu khoan thai đến trễ, xách một con cá và một túi giá, vẻ mặt ung dung vui vẻ.

"Úc tiểu thư?" Bà ta thấy Úc Thanh Đường bận rộn ở phòng bếp thì giật mình mở miệng nói.

Úc Thanh Đường vừa nhậm chức vào hai tuần trước, ở trường học có rất nhiều chuyện lặt vặt, có hai ngày cuối tuần không về, bình thường dựa vào điện thoại để liên lạc, mỗi lần nàng hỏi Phương Văn Giảo bà ta đều nói tốt, rất tốt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Úc Thanh Đường còn không biết mình chỉ không về nhà nửa tháng, mà dì Thu nhìn như thật thà đã bắt đầu lén lút gian trá giở thủ đoạn rồi.

"Bao nhiêu tiền?" Úc Thanh Đường lau tay hỏi bà ta.

Dì Thu nhìn nàng, cân nhắc nói: "Ba mươi đồng." Đối mặt với vẻ mặt không đoán ra được của Úc Thanh Đường, bà ta đã thu lại rất nhiều, báo giá cao hơn giá thực năm đồng.

"Phiếu nhỏ đâu?"

"Không có phiếu nhỏ." Ánh mắt của Dì Thu lóe lên, cười gượng nói: "Chợ bán thức ăn nào có người viết phiếu nhỏ."

"Nửa ký cá bao nhiêu tiền?"

"Mười lăm đồng."

"Cá gì mắc như vậy?"

"Cá trích, vốn đắt tiền, có lúc lên đến hai mươi đồng." Con ngươi Dì Thu xoay chuyển, định lừa gạt Úc tiểu thư nhìn như không ăn lửa khói nhân gian*.

*đặt mình lên trên quần chúng bình thường, là bạn không ăn bữa ăn của người phàm. Không bị ảnh hưởng bởi sự vẩn đục của thế giới, vượt ra khỏi phạm vi của thế giới, có sự sang trọng và quý phái.

Nếu như bà ta biết từ nhỏ Úc Thanh Đường đã bắt đầu học mua thức ăn nấu cơm, đối với giá cả của chợ bán thức ăn đã rõ như lòng bàn tay, nhất định sẽ hối hận khi nói ra những lời này.

Úc Thanh Đường không tỏ ý kiến ừ một tiếng, nhận lấy cá, nhẹ giọng đều đều nói: "Trả trước cho dì nửa tháng tiền lương cũng được thôi, dì cầm lấy bao nhiêu tiền mua thức ăn từ chỗ bà ngoại tôi tôi cũng không truy cứu."

"Úc tiểu thư có ý gì?" Dì Thu không cười được.

Úc Thanh Đường quay mặt nhìn bà ta.

"Không có ý gì, dì không cần làm ở đây."

Phương Văn Giảo đẩy xe lăn ông ngoại Úc Thanh Đường đi ra, vừa gặp cảnh Úc Thanh Đường đuổi dì Thu đi, dì Thu vốn muốn tìm Phương Văn Giảo cầu xin thương tình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Úc Thanh Đường thì lại nuốt lời trở vào.

Trên bàn cơm, Úc Thanh Đường lạnh nhạt nói chuyện của dì Thu, nhàn nhạt dặn dò Phương Văn Giảo đừng nuông chìu người giúp việc, Phương Văn Giảo gật đầu đồng ý.

Úc Thanh Đường lại gắp rau xanh cho ông ngoại.

Già trẻ ba người ngồi cùng một bàn ăn cơm, nhưng không có quá nhiều ấm áp.

Ông ngoại ăn gần xong, để đũa xuống, hỏi: "Hôn sự ba con sắp đặt cho con thế nào rồi?"

Úc Thanh Đường nghe được cái tên xa lạ này, không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, bình tĩnh nói: "Nói là bị bệnh rồi, muốn qua khoảng đoạn thời gian nữa rồi kết hôn."

Phương Văn Giảo hỏi một câu: "Nhân phẩm của đối phương có tốt không? Dáng dấp thế nào?"

"Con chưa từng gặp, nghe nói rất tốt."

Biểu cảm của Phương Văn Giảo nhìn như muốn nói lại thôi.

Ông ngoại Thẩm Túc nói: "Ba con tìm người cho con, có lẽ là không tồi, con lập gia đình rồi, ông và bà ngoại con cũng có thể yên tâm."

Khóe mắt của Phương Văn Giảo hơi ướt, nói thêm: "Đúng vậy."

Úc Thanh Đường nhẫn nại không nở nụ cười giễu cợt, nhỏ giọng nói: "Đã biết."

Mặc dù Vệ Đình Ngọc đối với Úc Thanh Đường như chẳng quan tâm, nhưng lại không bạc đãi ba mẹ vợ đã khuất, thay vào đó đối xử vô cùng tốt. Có câu nói con rể là nửa con trai, gần như Vệ Đình Ngọc có thể làm được một người con trai, không đề cập tới vật chất của cải, còn giúp em trai của vợ đã khuất tìm việc làm, nhà họ Úc tìm người thân của hắn giúp đỡ. Úc Từ đột nhiên qua đời, ông ngoại bà ngoại của Úc Thanh Đường vô cùng đau buồn, nhưng dù có đau buồn lớn hơn đi nữa cũng sẽ bị thời gian làm phai nhạt, một người đã qua đời hơn hai mươi năm, sao có thể so với người sống?

Ông ngoại bà ngoại của Úc Thanh Đường vô cùng hiểu thái độ của Vệ Đình Ngọc đối với Úc Thanh Đường, năm đó chính là Vệ Đình Ngọc cho người đưa nàng về đến Tứ Thành cho ông ngoại bà ngoại nuôi dưỡng. Ông ngoại bà ngoại luôn tin một giọt máu đào hơn ao nước lã, "Cả thế giới không có gì khác ngoài ba mẹ*", có một ngày nào đó Vệ Đình Ngọc sẽ nghĩ thông suốt, nàng phải học thông cảm cho ba của nàng, tìm cơ hội để quay về với nhau.

*có nghĩa là những gì ba mẹ làm đều là đúng, và con cái của họ phải tuân theo vô điều kiện.

Nhà họ Vệ muốn cho nàng kết hôn, trước đó cũng không hỏi nàng, bọn họ còn cảm thấy Vệ Đình Ngọc nhất định sẽ tìm cho nàng một người chồng như ý. Hai người bọn họ cũng lớn tuổi, không biết ngày nào sẽ qua đời, muốn thấy được Úc Thanh Đường kết hôn sinh con, đây là tâm nguyện của rất nhiều người già, dễ hiểu, nên Úc Thanh Đường không trách bọn họ.

Nếu như có thể để cho bọn họ cảm thấy vui vẻ, nàng sẽ nguyện ý làm, để đền đáp công ơn nuôi dưỡng nhiều năm.

Đây được coi là giá trị duy nhất của cuộc đời nàng sao? Nàng không biết.

Ăn cơm xong, Úc Thanh Đường dọn dẹp phòng bếp, hoàn thành từng bước rồi đến phòng khách cùng hai ông bà cụ xem ti vi đến chín giờ tối, rồi trở về phòng ngủ.

Thứ bảy, nhiệt độ lại tăng hơn một chút so với thứ sáu, nhưng không nóng như trước đây.

Úc Thanh Đường thay váy dài màu nhạt, ngồi xe buýt đến trường giáo dục đặc biệt, bắt đầu từ cấp ba, nếu nàng có thời gian rảnh sẽ tới làm tình nguyện viên.

Người ở đây đều biết nàng, người gác cổng cũng nhiệt tình chào hỏi nàng, Úc Thanh Đường gật đầu, quen cửa quen nẻo đi tìm cô Vương —— cũng là giáo viên đã từng dạy nàng.

Nàng chơi trò chơi với những đứa trẻ có khiếm khuyết đặc biệt, trên gương mặt lạnh nhạt xưa nay hiếm thấy xuất hiện nụ cười sáng lạn thật lòng.

Bọn nhỏ không nghe được, nhưng có thể nhìn thấy, bọn họ cũng đang cười, yên tĩnh không có âm thanh, nhưng vô cùng tốt đẹp không có gì sánh kịp.

Bọn họ là thiên sứ không tiếng động của thế giới.

Cô Vương đứng ở bên cạnh nhìn, ánh mắt vui vẻ yên tâm.

Sáu bảy tuổi thì Úc Thanh Đường đã tới trường giáo dục đặc biệt Tứ Thành để học, lúc đó là thính giác khiếm khuyết, ngôn ngữ khiếm khuyết, thường được gọi là câm điếc. Nhập học được một tháng, cô Vương hoài nghi thật ra nàng có thính giác, sau nhiều lần thất bại, sau nhiều lần giám định của bác sĩ chuyên môn, phát hiện thính giác của nhóc con này hoàn toàn bình thường.

Nhưng tại sao nàng phải giả dạng làm người điếc, nguyên nhân vẫn chưa thể biết được.

Đồng thời nàng vô cùng bài xích đối với việc biến thành người bình thường, cô Vương tốn một năm mới khiến cho nàng mở miệng nói chuyện. Câu đầu tiên của trẻ con khác đều kêu ba mẹ, nhưng nàng học được từ đầu tiên là "Cô" .

Lúc Úc Thanh Đường tám tuổi, được ông ngoại bà ngoại nhận trở về, vào học một trường tiểu học bình thường.

Khoảng thời gian dễ chịu vào buổi sáng trôi qua rất nhanh, Úc Thanh Đường đưa bọn trẻ trở về phòng học, ăn cơm với cô Vương ở trường, rồi rời khỏi trường giáo dục đặc biệt.

Buổi chiều hai giờ.

Một chiếc xe Ducati màu trắng thần bí dừng ở ven đường phố.

"Trường giáo dục đặc biệt Tứ Thành . . ." Trình Trạm Hề ngửa đầu nhìn bảng hiệu trường học cũ kỹ, lái xe vào.

Cô tìm đến văn phòng hành chính thông qua việc dò hỏi, cong ngón tay gõ cửa.

Người ở bên trong ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ.

Trình Trạm Hề lễ phép mà dịu dàng mỉm cười: "Xin chào, tôi là người gọi điện thoại liên lạc trước với mọi người, tôi muốn làm tình nguyện viên."

Khả năng tìm được sự Mặc Mặc là gần như không thể, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng từ bỏ.

. . .

Trình Trạm Hề rời khỏi từ trường giáo dục đặc biệt đã là hoàng hôn, trên đường qua lại không dứt.

Cô bước lên xe mô tô, đội mũ bảo hiểm, điện thoại di động trong túi lại chấn động vang lên.

Là Dụ Kiến Tinh.

Trình Trạm Hề cởi mũ bảo hiểm xuống, híp mắt nói: "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng."

Dụ Kiến Tinh: "Vô cùng khẩn cấp! Người trong lòng của cậu lại đến quán bar rồi!"

"Quán bar nào?"

"Lần trước đó, Linh Độ!" Dụ Kiến Tinh nói: "Tôi nghe ông chủ nói có rất nhiều người tìm cô ấy bắt chuyện! Nếu cậu không đi cô ấy sẽ bị người khác mang đi đó!"

Lời còn chưa dứt, điện thoại bị cắt đứt.

Chiếc xe mô tô nặng nề màu trắng bạc lao nhanh trong dòng xe cộ, nửa đường Trình Trạm Hề drifting một cách xinh đẹp, thắng gấp, cô về nhà lấy một thứ gì đó, rồi giống như một cơn lốc lao về phía quán bar Linh Độ.

Quán bar vào những ngày cuối tuần sôi động náo nhiệt hơn bình thường, còn chưa tới tối đã có tiếng người ồn ào.

Lúc Trình Trạm Hề gạt đám người chen lấn tìm được Úc Thanh Đường ở trong góc, trước mặt nàng không có một bóng người. Trình Trạm Hề mới phát hiện hai chân mình như nhũn ra, suýt nữa không đứng được, cô chậm rãi thở ra, đi tới ngồi xuống đối diện với Úc Thanh Đường.

"Muốn đến khách sạn không?" Trình Trạm Hề lấy đồ từ trong túi xách ra: "Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: