Ngồi ở trên tầng 3 của một quán cà phê ở Yến Thành (*), Khúc Mặc Thương thờ ơ nhìn vào chiếc ghế trống trước mặt. Từ khi nhận được cuộc gọi kia thì tâm trí vốn đang mệt mỏi và lo lắng của cô đã tăng thêm vài phần khó chịu. Hiện tại đã quá giờ hẹn hai mươi phút rồi nhưng cô vẫn phải nhẫn nại chờ đợi ai đó cho dù cô rất chán ghét những người trễ hẹn.
(*) 燕城 : Yến Thành là biệt danh của Vĩnh An (trước đây là trung tâm hành chính của tỉnh Phúc Kiến, thành phố Tam Minh.)
Nguồn baidu : https://baike.baidu.com/item/%E6%B0%B8%E5%AE%89/47156?fromtitle=%E7%87%95%E5%9F%8E&fromid=1658760
Đôi lông mày được vẽ tinh xảo vô thức nhíu lại, ánh mắt cô vẫn thủy chung nhìn về chiếc ghế trống trước mặt, một khắc sau đó âm thanh giày cao gót vang lên truyền đến tai cô. Có lẽ do sàn nhà được trải thảm đã khiến cho âm thanh này trở nên trầm thấp và nhẹ nhàng, nhưng tiết tấu vẫn được duy trì như lúc ban đầu, không nhanh không chậm.
Đây là một người sống rất nguyên tắc, tính cách thì nghiêm túc đến mức khắc nghiệt, Khúc Mặc Thương chưa xoay đầu lại đã đưa ra nhận xét về người kia. Cô nghiêng đầu nhìn qua, một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đang bước đến gần.
Mái tóc dài xõa ngang vai, trang phục trên người là chiếc áo sơ mi phẳng lì được thiết kế tinh tế ôm gọn cơ thể kết hợp với chiếc quần màu đen chạy dọc theo chiều dài của đôi chân, khuy áo cũng được cài chỉnh tề từ trên xuống dưới, nổi bật hơn nữa là gương mặt lạnh lùng không có một chút nhiệt độ nào, cả người đều tỏa ra hương vị của sự cấm dục.
Khúc Mặc Thương thản nhiên liếc mắt nhìn qua người trước mặt một chút, cô tự nhận là bản thân mình có dáng dấp không tệ, nhưng mà người trước mắt lại mang một nét đẹp tinh tế hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ, người này không chỉ có diện mạo xuất chúng mà ngay cả khí chất trên người cũng không thể tìm thấy khuyết điểm nào, quả thật là hoàn mỹ vô khuyết. Thảo nào người đàn ông kia không kiềm chế được dục vọng mà muốn trèo lên giường của người ta.
Khúc Mặc Thưởng không suy nghĩ nhiều nữa, cô kín đáo che giấu sự mỉa mai trong ánh mắt, đứng lên đưa tay về phía trước:
"Xin chào Khổng tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." (*)
(*) 久仰大名 = cửu ngưỡng đại danh: đây là thành ngữ hán việt, ý nghĩa là lâu nay kính mến đại danh của một người nào đó.
Người phụ nữ được gọi là Khổng tổng kia nhìn cô một chút rồi đem sự chú ý chuyển dời xuống bàn tay đang hướng về phía mình, nàng ngập ngừng một chút, sau đó mới vươn tay ra nhẹ nhàng bắt lấy tay cô:
"Thực có lỗi, tôi đã đến muộn. Còn một việc nữa ...tôi họ Lâm, tên gọi Lâm Thanh Hàm."
Ngữ điệu của câu nói cuối cùng đặc biệt lạnh lùng, Khúc Mặc Thương sững sờ sau những gì mình nghe thấy, họ Lâm? Không phải là họ Khổng sao? Sự bối rối bất quá chỉ là thoáng qua, cô lập tức lấy lại tinh thần, trên môi gợi lên một nụ cười nhẹ:
"Lâm tổng khách sáo rồi, tôi cũng mới đến đây không lâu."
Lâm Thanh Hàm ngồi vào ghế đối diện với Khúc Mặc Thương, ánh mắt nàng nhìn về phía cô. Con người này quả thật là kẻ lạnh lùng, ngay cả khi nàng chăm chú nhìn người khác cũng khiến cho họ cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt đó không hiện hữu một chút ấm áp nào.
Thoạt nhìn thì gương mặt của Lâm Thanh Hàm cũng không có gì biến đổi, vẫn lạnh lùng vô cảm như khi cô vừa gặp mặt, nhưng nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy lại khiến cho Khúc Mặc Thương phát giác được một chút cảm xúc đang dao động rất nhỏ bên trong đôi mắt xinh đẹp kia, tuy nhiên cô lại không thể hiểu được những cảm xúc đang biến đổi bên trong đôi mắt lạnh lẽo kia là gì? Sau đó nghĩ đến mục đích gặp mặt của các nàng hôm nay, cô hít vào một hơi, gạt bỏ ý định muốn tìm hiểu suy nghĩ của đối phương, gọi người phục vụ đến chọn thức uống:
"Lâm tổng thích loại cà phê nào?"
Lâm Thanh Hàm nhìn tấm menu cô đưa tới, mở miệng nói:
"Mocha, cảm ơn."
Sau khi gọi hai tách Mocha, Khúc Mặc Thương ngồi thẳng người nhìn Lâm Thanh Hàm, cô cũng không phải là người thích vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề:
"Những lời Lâm tổng đã nói trong điện thoại là có ý gì?"
Sắc mặt cô lúc này cũng không được tốt lắm, mấy ngày nay cô bị đám cổ đông dồn ép làm cho sứt đầu mẻ trán, lại thêm chuyện cha cô Khúc Thịnh đang bị bệnh nặng, cô đã chống đỡ nhiều ngày như vậy rồi, cho dù cô trang điểm tinh tế như thế nào cũng không thể che giấu đi sự mệt mỏi nặng nề trên gương mặt.
Cùng lúc đó trên hàng lông mày nhỏ nhắn của Lâm Thanh Hàm toát lên sự đau lòng, nó nhẹ nhàng nhíu lại nhưng sắc mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ đáp lại một câu:
"Những gì cô nghe thấy đều là sự thật, Mạnh Gia Hòa đã đưa một số cổ phần kia cho Khổng Ích Tường, tôi có thể trả lại nó cho Khúc gia."
"Tôi không hiểu tại sao cô lại làm như vậy?"
Khúc Mặc Thương bỗng nhiên nhíu chặt mày lại, có vẻ như cái tên vừa được nhắc đến kia khiến cho cô rất khó chịu. Cô không còn quan tâm đến những lời nói khách sáo và biểu hiện trầm tĩnh của mình trong những ngày qua, không ngần ngại mà giương mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hàm khi nghe nàng nói trả lại 35% cổ phần cho Khúc gia của cô, lời nói nhẹ như mây gió của nàng khiến cô hơi bất ngờ, tuy nhiên nàng cũng rất bình tĩnh không hề có ý tránh né ánh mắt dò xét của cô.
Nếu cô không lầm thì người phụ nữ trước mặt phải là kẻ thù không đội trời chung với cô mới đúng. Cách đây nửa tháng, vị hôn phu của cô là Mạnh Gia Hòa vì muốn trèo cao mà lấy lòng người phụ nữ này, anh ta đã lén lút sử dụng con dấu của công ty, đem 35% cổ phần của Khúc Mặc Thương ở công ty Thiên Thịnh chuyển qua cho Lâm Thanh Hàm.
Thiên Thịnh là do một tay Khúc Thịnh sáng lập, quá trình ông lập nghiệp rất vất vả, lúc trước vì muốn công ty phát triển tốt hơn cho nên Khúc Thịnh đã đem số cổ phần trong tay bán ra ngoài một ít. Bây giờ ở Thiên Thịnh, Khúc gia chỉ nắm giữ 45% cổ phần. Về sau, khi Khúc Mặc Thương đính hôn cùng với Mạnh Gia Hòa, ông đã dùng 35% cổ phần làm sính lễ tặng cho hai người.
Cổ phần của Thiên Thịnh đã phân tán khắp nơi, bên ngoài chiếm 11%, số còn lại do cổ đông chia nhau nắm giữ, không ai có thể ngăn chặn được chuyện 35% cổ phần bị Cảnh Thái lấy đi, cho nên Cảnh Thái đương nhiên có quyền quyết định trong Thiên Thịnh. Khúc Thịnh đã bị chuyện này đả kích, ngay sau đó ông lâm bệnh nặng, thậm chí mấy ngày nay còn có tin tức bệnh tình của ông nhiều lần nguy kịch.
Lâm Thanh Hàm là con gái của Khổng Ích Tường, chủ tịch của tập đoàn Cảnh Thái, năm nay chỉ mới 28 tuổi, nàng đang dần dần tiếp quản tập đoàn Cảnh Thái trong mấy năm gần đây, không chỉ như vậy, nàng còn là một đại nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Yến Thành. Trên thương trường, Cảnh Thái và Thiên Thịnh luôn cạnh tranh với nhau trong mọi lĩnh vực kinh doanh, hai tập đoàn luôn đối chọi gay gắt với nhau như nước với lửa vậy, lúc Khổng Ích Tường còn cầm quyền vẫn luôn tìm cơ hội để đối phó với Thiên Thịnh, bây giờ có cơ hội hiếm có như vậy tại sao lại dễ dàng từ bỏ.
Nghĩ đến Mạnh Gia Hòa thì Khúc Mặc Thương lại cảm thấy đau đầu, lúc học nghiên cứu sinh cô đã quen biết Mạnh Gia Hòa, hoàn cảnh gia đình của anh ta không được tốt, trong nhà còn có một người mẹ thường xuyên đau ốm. Khi còn là nghiên cứu sinh, Mạnh Gia Hòa đã theo đuổi cô rất lâu, khi đó Khúc Mặc Thương cũng không suy nghĩ nhiều đến tình ý của anh ta dành cho mình, cô chỉ muốn tập trung vào việc học. Mặc dù theo đuổi cô rất lâu nhưng Mạnh Gia Hòa vẫn rất có chừng mực, chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn với cô. Khi còn trên ghế nhà trường anh ta là người có năng lực và ý chí cầu tiến mạnh mẽ, Khúc Mặc Thương cũng vì đó mà có một chút yêu thích anh ta.
Ngay sau khi tốt nghiệp, Khúc Mặc Thương bị các mối quan hệ thương nghiệp trong tập đoàn của gia đình tìm cách tiếp cận làm thân khiến cho đau đầu, vì không muốn tình cảm của mình bị thương mại hóa nên cuối cùng cô cũng chấp nhận Mạnh Gia Hòa. Ngay tại thời điểm đó, cô cảm thấy Mạnh Gia Hòa rất phù hợp với mình, khi đi cùng với anh ta cũng khá thoải mái. Sau khi tốt nghiệp, Mạnh Gia Hòa bước vào Thiên Thịnh khi nhận được sự chấp thuận từ Khúc cha, anh ta dựa vào nền tảng kiến thức học được mà từ từ thăng tiến trong công việc. Nhìn thấy anh ta có chút năng lực, mà Khúc Mặc Thương lại không thích quản lý công việc kinh doanh của gia đình, cho nên Khúc cha đã từng bước đem việc ở công ty giao lại cho Mạnh Gia Hòa xử lý. Mặc dù cô không có tình cảm sâu đậm với Mạnh Gia Hòa, nhưng cô vẫn nghĩ rằng chuyện hai người kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên, chỉ mới bước một chân vào cửa Khúc gia mà Mạnh Gia Hòa đã lộ rõ bản chất xấu xa, tàn nhẫn mưu tính hãm hại công ty của gia đình cô.
Bây giờ Thiên Thịnh thất bại thảm hại như vậy, chỉ cần Lâm Thanh Hàm có ý, Cảnh Thái thậm chí có thể tận dụng cơ hội này để thâu tóm Thiên Thịnh, cô không thể tìm ra lý do tại sao nàng ấy có thể từ bỏ dễ dàng như vậy, đừng nói chi đến việc hoàn trả lại 35% cổ phần cho cô.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy của người kia đang dần dần bị sự mệt mỏi chiếm lấy, Lâm Thanh Hàm vô thức vươn tay ra, dường như muốn chạm lên gương mặt của người kia để vỗ về an ủi , nhưng khi tay đang ở giữa không trung thì nàng tự nhiên rút tay về, nhìn vào đôi mắt u buồn của Khúc Mặc Thương, chầm chậm cất tiếng nói :
"Tôi rất có hứng thú đối với Thiên Thịnh, nhưng cũng khinh thường việc sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đạt được mục đích, đặc biệt là khi đến cuối cùng kẻ thu lợi lớn nhất là Khổng Ích Tường, tôi lại càng không muốn điều đó xảy ra."
Khi nghe nàng nói như vậy, Khúc Mặc Thương liền liên tưởng đến một số bí mật nho nhỏ mà cô đã nghe được về mối quan hệ bất hòa của hai cha con tập đoàn Cảnh Thái, tuy nói là bí mật nhưng nó lại được lưu truyền trong giới xã hội thượng lưu ở Yến Thành, với lại khi vừa gặp mặt nàng ấy đã nhấn mạnh việc bản thân mình họ Lâm, chỉ nhiêu đó thôi cũng giúp cô hiểu được một chút nguyên nhân về thái độ của nàng dành cho người cha Khổng Ích Tường. Nhưng mà một người đang từng bước tiếp quản sự nghiệp của cha mình, làm sao có thể từ bỏ lợi ích to lớn chỉ vì sự bất hòa đó, làm như vậy có phải là quá tùy tiện hay không?
Khúc Mặc Thương khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình, cô cũng không muốn tiếp tục mang mặt nạ giả tạo nữa, nói chuyện với người thông minh nên thẳng thắn thì tốt hơn:
"Rốt cuộc thì cô muốn cái gì?"
Lâm Thanh Hàm cũng không muốn nhiều lời, nàng trực tiếp bày lên bàn một bản văn kiện, dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt ở giữa bản văn kiện rồi đẩy nó đến trước mặt của Khúc Mặc Thương.
Hai ngón tay nàng rất đẹp, những đốt ngón tay rõ ràng lại trắng nõn thon dài, động tác đặt tay lên hợp đồng cũng cực kỳ tao nhã. Tuy nhiên, Khúc Mặc Thương chỉ nhìn thoáng qua, ngay sau đó ánh mắt của cô chăm chú nhìn vào dòng chữ to bắt mắt phía trên cùng của văn kiện << Hợp Đồng Chuyển Nhượng cổ phần >>.
Khúc Mặc Thương mím môi, ánh mắt cô nhìn lướt qua bản văn kiện trên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Hàm.
Nàng vẫn như cũ không biểu lộ nhiều cảm xúc trên khuôn mặt, thản nhiên nói:
"Tôi có thể trả lại cho cô 35% cổ phần của Thiên Thịnh, hơn nữa giá cả còn thấp hơn 20% so với giá thị trường, Khúc tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Khúc Mặc Thương mím chặt môi nhìn bản văn kiện, trong đôi mắt cô chợt lóe lên một chút ánh sáng nhưng rồi lại trở nên mờ mịt:
"Nhưng cho dù là như vậy thì tôi cũng không đủ nguồn vốn để có thể thu hồi lại những cổ phần đó."
Lâm Thanh Hàm gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại lấy ra một bản văn kiện khác, nhìn qua một chút rồi đưa đến trước mặt Khúc Mặc Thương, nhẹ giọng lên tiếng:
"Thật ra thì chuyện này rất đơn giản, tôi cũng không cần cô phải huy động nguồn vốn, tôi chỉ cần trong kỳ đấu thầu sắp tới, Thiên Thịnh có thể nhường lại mảnh đất kia cho tôi."
Lúc này, người phục vụ đem hai tách cà phê đặt lên bàn rồi rời đi, nàng hơi dựa vào ghế, nhẹ nhàng nâng tách cà phê lên và nhấp một ngụm, ánh mắt nàng cũng dời đi nơi khác, không còn đặt trên người của Khúc Mặc Thương nữa, dường như là đang chờ đợi câu trả lời của Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thường ngồi đó ngẫm nghĩ lại những điều Lâm Thanh Hàm đã nói, trong lòng cũng tự nhiên mà trầm xuống, đáy lòng cô lúc này bất chợt sinh ra một sự bất lực mạnh mẽ. Mảnh đất kia của Thiên Thịnh là do Khúc Thịnh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và công sức mới có thể vượt qua mặt Cảnh Thái giành lấy được. Theo tin tức mà Chính phủ thành phố Yến Thành đã tiết lộ, nơi đây sẽ được chính phủ phát triển trong thời gian sớm nhất, đến lúc đó thì mảnh đất này sẽ trở thành một cái bánh ngọt khổng lồ. Nắm trong tay mảnh đất kia chắc chắn là thắng lợi lớn nhất của Thiên Thịnh, tranh giành lâu như vậy cuối cùng lại vẫn rơi vào tay của Cảnh Thái. Quả nhiên Lâm Thanh Hàm không phải kẻ tầm thường, bàn tính như ý của nàng tính rất chuẩn xác.
Lâm Thanh Hàm nhìn khuôn mặt có dấu hiệu suy sụp của cô, nhàn nhạt lên tiếng nói tiếp:
"Tôi nói rồi, tôi thực sự đánh giá cao năng lực của Thiên Thịnh, vì vậy tôi hy vọng có thể cùng Thiên Thịnh hợp tác, cùng nhau phát triển mảnh đất kia. Cô nên biết rằng, Cảnh Thái và Thiên Thịnh hợp tác với nhau sẽ càng có lợi hơn so với việc đối đấu đến một mất một còn, ý của cô như thế nào?"
Khúc Mặc Thương có chút kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Một lúc sau, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Khúc Mặc Thương mới giãn ra được đôi chút:
"Chuyện đã như thế này rồi tôi còn có quyền lựa chọn sao? Chẳng qua là tôi cảm thấy Khổng gia và Khúc gia không có khả năng hợp tác với nhau."
Lâm Thanh Hàm cầm khăn ăn lau miệng, ánh mắt nàng lúc này tỏa ra hàn khí, trong lời nói cũng mang theo một chút lạnh lẽo:
"Cho nên, không phải Khổng gia hợp tác với Khúc gia, mà là tôi bàn chuyện hợp tác cùng với Khúc gia. Nếu như cô đồng ý thì ký tên lên hai bản hợp đồng này, nếu cô không đồng ý thì coi như tôi chưa từng nói gì cả."
Khúc Mặc Thương cho rằng bản thân mình đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, thế nhưng cô lại không thể nhìn thấu được tâm tư của người phụ nữ trước mặt, mặc dù tuổi tác của nàng so với cô không có nhiều chênh lệch. Nghe những lời nói này của Lâm Thanh Hàm có lẽ Cảnh Thái đã hoàn toàn nằm trong tay của nàng.
Hiện tại cô đã đi vào ngõ cụt rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Lâm Thanh Hàm chính là đường sống duy nhất cho Thiên Thịnh lúc này.
Trên bản hợp đồng bên A đã ký tên xong, chữ ký đẹp đẽ trên đó cũng sắc bén giống như con người của Lâm Thanh Hàm vậy, Khúc Mặc Thương không do dự trực tiếp ký tên mình lên, trên bản hợp đồng cũng đã được đóng sẵn con dấu, xem ra người trước mặt đã chắc chắn chuyện cô sẽ đồng ý thỏa thuận.
Lâm Thanh Hàm cũng không xem thêm, sau khi nhận được bản hợp đồng, nàng vươn tay phải về phía trước, ánh mắt vẫn như cũ không một chút ấm áp nhìn Khúc Mặc Thương.
Tay của Lâm Thanh Hàm hơi lạnh cho dù là đang trong ngày hè mát mẻ, khi Khúc Mặc Thương nắm lấy, khuôn mặt lạnh lùng của nàng thoáng hiện lên một nụ cười yếu ớt mờ nhạt:
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Khi tiễn Lâm Thanh Hàm xuống lầu Khúc Mặc Thương vẫn cảm thấy có gì đó không chân thực, cuộc khủng hoảng của Thiên Thịnh đã khiến cô lo lắng hơn nửa tháng nay, cứ tưởng rằng đã rơi vào đường cùng nhưng lại được người phụ nữ này xoay chuyển tình thế trong nháy mắt. Mặc dù mảnh đất kia rất tốt nhưng chắc chắn nó vẫn không đáng giá bằng 35% cổ phần của Thiên Thịnh, càng không sánh bằng việc thâu tóm được Thiên Thịnh, đây thực sự là cơ hội ngàn năm có một, rốt cuộc thì Lâm Thanh Hàm đang suy nghĩ cái gì? Ý đồ của nàng là gì?
Khi Lâm Thanh Hàm chuẩn bị bước vào thang máy, Khúc Mặc Thương vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
"Vì sao Lâm tổng lại muốn làm như vậy?"
Lâm Thanh Hàm dừng bước, xoay người lại nhìn cô, trong đôi mắt nàng lúc này lại hiện lên những cảm xúc mờ nhạt khó tả giống như lần đầu cả hai gặp mặt, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cắn nhẹ môi dưới của mình nhằm che lấp đi những cảm xúc không nên có, thờ ơ lên tiếng trả lời:
"Bởi vì những thứ mà ông ta càng muốn có được thì tôi càng phải khiến cho ông ta không có được."
Khúc Mặc Thương không ngờ là nàng lại thẳng thắn như vậy, làm cô có chút ngẩn người, nhưng khi Lâm Thanh Hàm xoay người bỏ đi, để lại một câu nói khác càng khiến cho cô ngạc nhiên không kém.
"Còn một chuyện nữa...tôi muốn trả lại cho cô một món nợ ân tình."
Khúc Mặc Thương thậm chí còn khó hiểu hơn, trả lại cho cô một món nợ ân tình sao? Cô chưa bao giờ gặp qua vị Lâm tổng này thì lấy đâu ra ân tình để cho nàng ấy trả.
Cô bước một bước về phía trước, đang muốn mở miệng hỏi thì một giọng nam vang lên, giọng nói có chút khẩn trương kèm theo sự lo lắng:
"Tại sao em lại ở đây?"
Hai người cùng nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, một người đàn ông mặc âu phục, mang giày da bóng loáng, trên mặt còn có một cặp kính cận, người đàn ông này cũng không xa lạ với Khúc Mặc Thương, anh ta chính là nguyên nhân khiến cho cô lâm vào cảnh khốn đốn, vị hôn phu của cô - Mạnh Gia Hòa.
Khúc Mặc Thương nhìn thấy anh ta thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt mà bình thản:
"Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến Mạnh tiên sinh?"
Mặc dù Mạnh Gia Hòa nói chuyện với cô nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hàm, đôi lông mày trên gương mặt anh tuấn kia nhíu chặt lại:
"Đây là chuyện giữa hai chúng ta, tại sao em lại tìm đến Thanh Hàm, em đang muốn làm cái gì hả?"
Lâm Thanh Hàm cau mày khó chịu:
"Mạnh Gia Hòa, anh chẳng qua chỉ là cấp dưới của tôi thôi, tốt hơn là nên gọi tôi là Lâm tổng."
Khuôn mặt Mạnh Gia Hòa hơi biến sắc một chút, giọng nói cũng trở nên lúng túng:
"Lâm tổng, tôi xin lỗi, những chuyện này tôi sẽ lập tức xử lý tốt, sẽ không để cô ấy đến quấy rầy đến cô nữa. Lúc nãy chủ tịch nói có việc cần tìm cô, cô nên quay về công ty trước đã."
Khúc Mặc Thương khinh bỉ cười lạnh:
"Tôi không nghĩ rằng mình và kẻ bội bạc như anh còn có việc gì để xử lý, Mạnh Gia Hòa, anh đã làm gì thì tự anh biết, không cần đóng kịch nữa. Chắc anh đã nhận được giấy triệu tập của tòa án, bây giờ anh nên suy nghĩ xem bản thân mình sẽ thoát tội như thế nào đi."
Sắc mặt Mạnh Gia Hòa lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ vô tội, cắn răng nói:
"Anh cảm thấy lúc này em nên đặt tâm trí của mình vào Thiên Thịnh, em cần suy nghĩ xem bản thân mình phải làm gì để cứu vãn nó, nói cho cùng thì chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh cũng không muốn nhìn thấy em bị tan nhà nát cửa."
Bốn chữ "tan nhà nát cửa" như dao nhọn đâm thẳng vào trong tim của Khúc Mặc Thương, cô mạnh mẽ siết chặt bàn tay lại, có lẽ do từ nhỏ cô đã được giáo dục tốt nên lúc này cô mới có thể kiềm chế bản thân mình không kích động tặng cho gã đàn ông vô sỉ kia một cái bạt tai ở chốn đông người, cô chỉ hít một hơi thật sâu, nhìn hắn rồi nhìn Lâm Thanh Hàm:
"Quả thực là vậy, quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, ngộ nhỡ anh có bị thân bại danh liệt, mất hết tất cả, tôi cũng sẽ cảm thấy thương tiếc."
Nói xong thì Khúc Mặc Thương hướng đến Lâm Thanh Hàm gật đầu chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi, Lâm Thanh Hàm cũng vô thức đáp lại cô. Hành động này rơi vào trong mắt Mạnh Gia Hòa, liền có chút ý nghĩa khác. Hắn nhạy cảm phát giác có gì đó không thích hợp ở đây, lập tức đưa tay giữ lấy Khúc Mặc Thương đang tính bỏ đi:
"Mặc Thương, anh nghĩ là hai chúng ta cần nói chuyện với nhau một chút."
Hắn ta cho rằng Khúc Mặc Thương đã nói những điều không tốt về hắn với Lâm Thanh Hàm, vốn dĩ ban đầu Lâm Thanh Hàm có một chút ấn tượng tốt về hắn, vậy mà giờ đây lại thay đổi thái độ, đối xử lạnh nhạt với hắn như vậy.
Khúc Mặc Thương chỉ cảm thấy ghê tởm khi hắn chạm tay vào cơ thể mình, cô đột nhiên rút tay muốn thoát khỏi bản tay của hắn, chỉ nghĩ là tránh xa hắn ra nhưng không ngờ là lực tay của Mạnh Gia Hòa rất lớn khiến cô không thể thoát khỏi được, còn làm cho nơi ba người đang dứng trở nên huyên náo, khơi lên sự hiếu kỳ của những vị khách trong quán cafe, họ rất muốn biết chuyện gì xảy ra giữa hai cô gái xinh đẹp và gã đàn ông tuấn tú kia. Tình tay ba ư? Hay là đang đánh ghen?... những lời bàn tán của mọi người xung quanh khiến cho Khúc Mặc Thương cảm thấy muôn phần khó xử mà chán ghét hắn cực điểm
"Mạnh Gia Hòa, buông tay cô ấy ra."
Đôi mắt Lâm Thanh Hàm dường như kết băng lại, nàng lạnh lùng lên tiếng muốn bước đến giải vây cho Khúc Mặc Thương. Mạnh Gia Hòa nghe thấy có chút thẹn quá hóa giận, đột nhiên buông tay đang nắm chặt Khúc Mặc Thương.
Vì nói chuyện nên bọn họ đã tránh lối đi của thang máy, đứng tại đầu cầu thang đi xuống, lúc đầu khi lôi kéo Mạnh Gia Hòa đã dùng lực tay quá lớn, bây giờ hắn ta đột nhiên buông tay khiến cho Khúc Mặc Thương bất ngờ trở tay không kịp, vì mang giày cao gót nên cô đã đứng không vững, lảo đảo một chút rồi té từ trên cầu thang xuống.
Gương mặt Lâm Thanh Hàm biến sắc theo cú ngã của Khúc Mặc Thương, nàng vô thức đưa tay muốn kéo cô trở về, nhưng lại bị cô kéo theo cùng nhau ngã xuống. Mạnh Gia Hòa nghe thấy tiếng tri hô của mọi người xung quanh và cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ ngây người tại chỗ, nhìn hai người các nàng ngã dọc theo chiều dài của cầu thang lăn xuống lầu.
Thậm chí ngay cả tiếng kêu sợ hãi Khúc Mặc Thương cũng không kịp lên tiếng, cô chỉ chú ý đến Lâm Thanh Hàm, người đã ra tay muốn kéo cô lại khi cô ngã xuống, lúc này đây nàng ấy đang ôm chặt lấy cô để che chở...
Sau đó là một trận cuồng phong từ đâu kéo đến, làm cho tất cả mọi vật như rơi vào trong bóng tối vô biên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)