Edit : Kelsey
Beta : Mạt Mạt
Lâm Thanh Hàm đối với cảm xúc của người khác rất mẫn cảm, nàng lập tức phát hiện Lâm Yên có chỗ không đúng, Lâm Yên đối với việc này đặc biệt để ý, thậm chí người mẹ ở giờ phút này cùng với người mẹ ngày thường luôn luôn dịu dàng cưng chiều nàng có chút bất đồng.
Nàng sợ Lâm Yên thật sự sốt ruột đến mức phát hỏa, cho nên lập tức giải thích:
"Mẹ, người đó là một cô gái, là uỷ viên học tập của lớp con, thành tích học tập rất tốt. Là cô ấy...... cô ấy đang giảng bài cho con."
"Thật sự?"
Lâm Yên biết rõ con gái mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngày thường đối với lời nói của Lâm Thanh Hàm thì bà chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng khi đối mặt việc yêu đương của con gái, bà liền không khống chế được chính mình.
Lâm Thanh Hàm bất đắc dĩ đưa điện thoại di động cho bà, nhấn mở hình đại diện của Khúc Mặc Thương:
"Mẹ xem nè, thật sự là một cô gái mà. Mẹ, con...... con hay nói là bọn họ đều không thích con, thậm chí ghét bỏ con, con...... con không có khả năng yêu sớm như vậy."
Lâm Thanh Hàm từ thần sắc hoảng loạn chuyển sang bình tĩnh, nhưng ánh sáng đẹp đẽ trong ánh mắt kia đã tối sầm xuống, bất luận nàng tỉnh táo nhận thức sự thật này như thế nào, nàng cũng không có biện pháp tâm bình khí hòa tiếp thu được, nàng thật sự muốn có bạn bè. Nhưng mà... Lâm Thanh Hàm luôn cảm thấy cùng người khác đứng chung một chỗ, bản thân giống như đồ nhà quê, không biết biểu đạt và giao tiếp như thế nào, cũng không dám nói ra lời trong lòng. Khi nhìn đến tư liệu kia, hoảng loạn trong lòng Lâm Yên dần bình tĩnh xuống, nhưng nghe được Lâm Thanh Hàm nói, ngực của bà đột nhiên đau như bị nắm chặt, bà hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy hối hận. Là như vậy... rõ ràng biết con gái mình phải trải qua những gì nhưng bản thân lại giống như người điên nghi ngờ con mình, cuối cùng khiến con mình khổ sở.
"Hàm nhi, con...... con đừng nói như vậy, là bọn họ nhìn không ra mặt tốt của con thôi, Hàm nhi của mẹ vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, còn đẹp như vậy, bọn họ là người nông cạn không biết quý trọng, chờ con trưởng thành, tốt nghiệp nhất định sẽ có người thật tình yêu thương con."
Lâm Yên tuy rằng đối với việc con cái yêu sớm có một chấp niệm kỳ quái, nhưng đối với Lâm Thanh Hàm là yêu thương đến tận xương tuỷ.
Bà đã tố cáo không biết bao nhiêu lần về chuyện Lâm Thanh Hàm bị khi dễ, nhưng trường học luôn làm cho có lệ, Lâm Thanh Hàm đi học là nhờ vào việc miễn giảm học phí, bà cũng không dám làm to chuyện, thậm chí bởi vì việc này mà bị phụ huynh của đối phương làm cho nhục nhã, cho nên cuối cùng bất luận Lâm Thanh Hàm bị khi dễ nhiều ít đều sẽ cất giấu không nói ra, chỉ biết yên lặng chịu đựng.
Lâm Yên càng nghĩ càng tự trách, ôm nữ nhi nức nở nói:
"Là mẹ có lỗi với con, là mẹ vô dụng, kiếm không được bao nhiêu tiền còn muốn con chiếu cố ngược lại cho mẹ. Con bị người ta khi dễ cũng không có biện pháp đòi lại công bằng cho con, không thể bảo hộ cho con."
Lâm Thanh Hàm sợ nhất là Lâm Yên khóc, vội ngẩng đầu giúp Lâm Yên lau nước mắt:
"Không phải, con như vậy thật sự là khá tốt."
Hai mẹ con mắt đỏ ngầu ôm nhau, cho đến khi có một tiếng động rất nhỏ vang lên, di động Lâm Thanh Hàm sáng lên.
Khúc Mặc Thương: Cậu có hiểu hết không ?
Lâm Yên liếc mắt một cái, buông Lâm Thanh Hàm ra, nhìn lịch sử trò chuyện ở phía trên, cảm khái nói:
"Đứa nhỏ này thật sự quá có tâm, Hàm nhi rốt cuộc cũng có một người bạn tốt. Con...... Các con tiếp tục đi,mẹ đi nấu cơm cho con."
"Mẹ nghỉ ngơi đi để con nấu cơm cho."
Lâm Yên đem điện thoại nhét vào trong tay nàng:
"Con mau hồi đáp người ta, tránh việc không lễ phép, mẹ không có việc gì vẫn có thể nấu được."
Biết đối phương là một cô nương, Lâm Yên trong lòng liền yên tâm, theo sau chính là vui vẻ. Con gái rốt cuộc cũng có bạn bè, nhất định để cho con gái cùng bạn bè ở chung thật tốt, đặc biệt là nghĩ đến Lâm Thanh Hàm vui vẻ như vậy, tự đáy lòng bản thân cũng hy vọng các nàng có thể vẫn luôn hoà hảo, như vậy con gái liền sẽ không ở trường học khổ sở.
Lâm Thanh Hàm nhìn Lâm Yên vào phòng bếp, cầm lấy di động gửi Khúc Mặc Thương một tin:
"Đã hiểu, cảm ơn cậu."
Nhìn tin tức đến, Khúc Mặc Thương hơi hơi tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay trắng nõn kẹp bút nhẹ nhàng xoay vòng.
"Cậu mệt mỏi không, nên ăn cơm đi, vất vả cho cậu."
Tuy rằng từ văn tự nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng Khúc Mặc Thương đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng trịnh trọng mà vội vàng của nàng, gương mặt thì sao? Cách màn hình hẳn là sẽ không đỏ đi? Nghĩ lại lần gặp mặt ở quán cà phê Lâm Thanh Hàm khí tràng cường đại áp đảo cô như thế nào, khóe miệng của cô lại cong lên.
Khúc Mặc Thương: Chuẩn bị ăn rời, cậu còn phải làm cơm sao?
Khúc Mặc Thương nhìn tin tức phát đi, mày hơi hơi nhăn lại, nếu hôm nay không nghe lầm thì mẹ của Lâm Thanh Hàm bị bệnh? Cô cúi đầu nghĩ nghĩ, lúc Lâm Thanh Hàm mười sáu tuổi bị Khổng Ích Tường mang về nhà, khi đó mẹ Lâm hình như qua đời, cho nên lúc ấy nàng hận Khổng gia như vậy, không tiếc đối kháng với Khổng Ích Tường, không cho hắn thu mua Thiên Thịnh.
Khẽ thở dài một cái, cô đối với Lâm Thanh Hàm đã chú ý hết mức, loại sự tình này cô cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, rốt cuộc cô không thể trực tiếp nhúng tay vào, cũng không thể can thiệp loại chuyện này.
Lâm Thanh Hàm: Tôi lập tức đi làm, cậu đi ăn cơm đi.
Đại khái là cảm thấy tin nhắn quá mức cứng ngắt, nàng lại gửi thêm cái biểu tình:[ mỉm cười ]
Chỉ là hình như dùng cái này thành thói quen, phát ra tới vẫn là cái kia trào phúng. Nàng luống cuống tay chân, lại lần nữa gửi bổ sung hai cái.
Khúc Mặc Thương phụt cười ra tiếng, tùy tay điểm cái đáng yêu phát qua đi.
Khúc Mặc Thương: Ngoan, nấu cơm đi. Ngày mai nhớ rõ phải dậy sớm, không được đến muộn.
Lâm Thanh Hàm vội trả lời cô. Buổi tối, sau khi rửa mặt xong Lâm Thanh Hàm thu thập tốt đồ vật dùng cho ngày mai, nhìn toàn bộ bài tập đã làm xong, trong mắt lộ ra một chút thoải mái. Đang chuẩn bị khép lại cặp sách, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức đã cũ nát, lại lấy ra bài tập của phụ đạo ngoại khóa có chút ố vàng, an tĩnh ngồi xuống làm. Nguyên bản đề toán học buồn tẻ, hiện tại ở trong mắt nàng giống như bị người làm ma pháp, cho dù vẫn có rất nhiều chỗ khúc mắt, nhưng tâm lại thật sự trầm ổn.
Tới 10 giờ rưỡi, nàng nhìn Lâm Yên sớm chịu không nổi ngủ thiếp đi, lúc này mới tắt đèn, tay chân nhẹ nhàng chui vào chăn. Trong bóng đêm, dưới lớp chăn phát ra một tia sáng lập loè, Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm khung thoại, hình đại diện vẫn còn sáng lên như cũ, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là ấn xuống một phím. Hai chữ ngủ ngon đơn giản cuối cùng bị nàng xóa đi, nàng đóng di động, tiếp theo nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Tiếng ngủ ngon trong bóng đêm yên tĩnh nháy mắt tiêu tán đi, nhưng lại mang theo lời cảm ơn hèn mọn của cô gái nhỏ.
Lâm Yên buổi tối đã có thể an ổn đi vào giấc ngủ, sẽ không lại bị giật mình tỉnh giấc, nhìn đồ dùng sinh hoạt trong nhà đều bắt đầu khô kiệt, nàng cũng không có biện pháp tiếp tục nghỉ ngơi.
Trường học có tiết học sáng sớm, Lâm Thanh Hàm muốn dậy sớm, còn muốn chuẩn bị đồ ăn giữa trưa, tuy rằng một bữa ăn đối với mọi người đã là điều kiện lợi ích thực tế, nhưng đối với nhà của Lâm Thanh Hàm mà nói phí tổn vẫn không hề nhỏ, cho nên cơ bản là chính nàng mang đồ ăn.
Nói là đồ ăn kỳ thật đơn giản đến đáng thương, một chén cơm cùng với một ít rau khô, còn có một ít chao nhà làm. Lâm Yên lớn lên ở nông thôn, chính mình tự làm đồ ăn vẫn luôn hoàn hảo, cho nên nhìn như đơn sơ hương vị lại không tồi. Nhưng đối với một cô gái đang độ tuổi cao lớn mà nói, chung quy không phải thứ tốt, Lâm Yên không yên tâm, vài lần muốn đưa Lâm Thanh Hàm thêm đồ ăn, lại bị Lâm Thanh Hàm lén để lại.
Lâm Thanh Hàm cũng không cảm thấy mình không có cực khổ gì, ở trong tính toán của nàng, có thể tiết kiệm tiền để cho Lâm Yên được trị liệu so với tất cả những chuyện khác đều quan trọng hơn.
Sau khi cùng Lâm Yên tạm biệt, dặn dò bà không cần ra ngoài làm việc, Lâm Thanh Hàm mới nhanh chóng ra cửa, nhà nàng cách trường học không xa nhưng cũng không gần, đạp xe cũng muốn mười mấy phút, nhà nàng không có xe đạp, đi đường gần nửa giờ.
Vừa cúi đầu từ hẻm nhỏ bước ra, nghĩ tới thời gian nàng không khỏi bước chân nhanh hơn, vừa mới chuẩn bị băng qua đường, lại nghe thấy tiếng chuông quen thuộc. Lâm Thanh Hàm sửng sốt, có chút không dám tin mà ngẩng đầu lên, ở phía giao lộ đèn đường, một chiếc xe đạp ngừng ở nơi đó, Khúc Mặc Thương ăn mặc giáo phục xanh trắng đan xen, đỡ xe đạp nhìn nàng.
Nàng chớp chớp mắt, lại nhìn đến phía sau cô còn có Xà Giai Di cùng Trần Dao, tức khắc trong mắt liền co rúm lại, nắm chặt móc treo của cặp sách, có chút không biết làm sao.
Khúc Mặc Thương tự nhiên đem biểu tình chuyển đổi nhanh chóng của nàng thu hết vào đáy mắt, ánh mắt hướng bạn tốt ở phía sau quét qua. Xà Giai Di thè lưỡi, đối với Lâm Thanh Hàm phất phất tay:
"Buổi sáng tốt lành, Lâm...... Lâm bạn học."
Nói xong Xà Giai Di có chút ngượng ngùng mà cười một cái, đột nhiên quên mất tên của Lâm Thanh Hàm.
Trần Dao không nhiệt tình như vậy, nhưng cũng gật đầu, cười khẽ.
Khúc Mặc Thương hiểu biết Lâm Thanh Hàm, cho nên cũng không tính toán để cho Xà Giai Di cùng Trần Dao trực tiếp tiếp xúc với nàng. Chỉ là hôm nay giờ đến trường đã muộn, Xà Giai Di biết cô mỗi ngày đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, liền nói ra câu Lâm Thanh Hàm sợ rằng sẽ trễ tiết học buổi sáng, không bằng thuận tiện chở nàng tới trường học.
Khúc Mặc Thương đương nhiên biết Xà Giai Di tò mò, bất quá lời này nói lại không giả, nàng suy xét lại một chút vẫn là đợi một lát, quả nhiên tiểu nha đầu này còn chưa đi.
Nhìn thấy nàng lại muốn co đầu rút cổ lại, Khúc Mặc Thương vội vàng lên tiếng:
"Sắp đến muộn rồi, còn chưa chịu lên."
Chưa đến 7 giờ, phía chân trời một mảnh trắng mờ, đô thị ở Yến Thành san sát nhau giờ phút này đã bắt đầu thức tỉnh. Lâm Thanh Hàm lỗ tai ửng đỏ, cúi đầu thật cẩn thận ngồi ở trên ghế sau, thấy nàng đã ngồi ổn định Khúc Mặc Thương mới sải bước lên xe.
Có người khác ở bên cạnh, tay Lâm Thanh Hàm không biết để đâu, tìm nửa ngày mới nắm vào bên cạnh yên xe, xe vừa chạy thân mình nàng liền lung lay không ổn định. May mắn là Khúc Mặc Thương mang theo nàng mấy ngày nên đã rất quen thuộc, ổn định tay lái, cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Ôm chặt nha."
Lâm Thanh Hàm do dự, cuối cùng vẫn rất thật thà ôm chặt eo cô.
Ba người một đường đi về hướng trường học, Xà Giai Di thỉnh thoảng nhìn các nàng, trong mắt đều là hứng thú, nói thật cô ấy đúng là không nghĩ tới Khúc Mặc Thương quạnh quẽ trầm tĩnh sẽ săn sóc như vậy, còn dám để cho Lâm Thanh Hàm ôm eo nữa. Phải biết rằng có mấy lần xe của Xà Giai Di hư, nhờ Khúc Mặc Thương chở, Khúc Mặc Thương cũng chưa bao giờ để Xa Giai Di ôm mình.
Đi xe so với đi bộ mau hơn rất nhiều, bốn người tiến vào phòng học, trong lớp cũng mới đến một nửa.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm cùng ba người các nàng tiến vào, một ít học sinh trong lớp còn có chút kinh ngạc, Khúc Mặc Thương chỉ coi như không thấy, đạm nhiên ngồi xuống.
Chủ nhiệm lớp Vương Vĩ Hành theo lý thường dạy bài mới, trong lớp có mấy nam sinh nghịch ngợm không chịu đọc bài, mà cầm sách giáo khoa ngữ văn thi đấu ném qua ném lại. Làm cho một ít học sinh ở bên cạnh vây xem, Vương Vĩ Hành nhướng mày, lạnh giọng thét to:
"Đang làm gì vậy!"
Tiếng quát trực tiếp doạ sợ tới mức sách của vài người đều đập vào mặt bàn, trong nháy mắt tiếng đọc sách ở trong lớp cũng trở nên yên lặng. Thoạt nhìn chủ nhiệm lớp rất tức giận, trực tiếp đi qua đem sách của nam sinh bên cạnh từ cửa sau ném ra ngoài, lớn tiếng trách mắng học sinh:
"Không muốn học thì mau cút nhanh, đừng làm con sâu, hỏng mất nồi cháo ngon của tôi!"
Sách nhanh chóng bay đi, vừa đúng hướng đến Lâm Thanh Hàm đang ngồi ở phía cửa sau, nàng hoảng sợ, nhắm mắt lại nhanh chóng đưa tay che ở trước mặt, trong không khí tĩnh lặng của lớp học phát ra một tiếng vang dội nặng nề, sau đó "Bang", rơi trên mặt đất.
Không khí trong lớp trở nên áp lực tới cực hạn, toàn bộ phòng học an tĩnh đến tiếng hít thở đều có thể nghe thấy, vì thế âm thanh va chạm này thực rõ ràng, tức khắc chủ nhiệm lớp cùng nhiều ánh mắt của bạn học dừng ở trên người Lâm Thanh Hàm.
Vương Vĩ Hành sắc mặt âm trầm, ông nhìn thấy rõ là trong mắt Lâm Thanh Hàm chợt lóe lên một chút xấu hổ, ngay sau đó quay đầu lại tiếp tục tức giận nói:
"Tất cả cút ra ngoài cho tôi! Những người khác tiếp tục đọc sách."
Một trò khôi hài như vậy trôi qua, tiếng đọc sách lác đác lưa thưa vang lên, dần dần rộn rã thành một mảnh. Khúc Mặc Thương nhíu mày nhìn Lâm Thanh Hàm cúi đầu đem tay giấu trong hộc bàn, môi trắng bệch. Bên cạnh có mấy cái học sinh thấp giọng nghị luận, vừa nói vừa cười:
"Cũng thật là xui xẻo, quyển sách kia ném đến chỗ nàng, nhìn là biết sẽ đau lắm. Ha ha, cái này gọi là...... cái gì nhỉ ?"
"Ương cập cá trong chậu(*)! Haizz, cậu xem cô ta như vậy cũng đủ uất ức, bị ném trúng cũng chỉ ngồi im chịu đựng không dám hé răng, quá thảm."
Tuy rằng nhìn như đồng tình nhưng thật ra lại tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
(*)Ương cập cá trong chậu: Quýt làm cam chịu.
Xà Giai Di nghe xong cũng nhăn mày, trước kia tuy rằng cô ấy không cùng Lâm Thanh Hàm tiếp xúc, cũng không để ý các bạn học đối đãi với Lâm Thanh Hàm như thế nào, nhưng hiện tại xem như quen biết một chút, Khúc Mặc Thương cũng rất để ý nàng, tức khắc lên cơn giận dữ. Quay đầu lại lạnh lùng nói:
"Không lo tập trung đọc sách đi, bàn tán cái gì."
Mấy nam sinh tức khắc ngậm miệng, một số người có chút bất mãn muốn mở miệng, lại bị Khúc Mặc Thương lãnh đạm mà nhìn lướt qua, tức khắc không dám tiếp lời, cuối cùng ấp úng đi đọc sách.
Chờ đến sau khi xong tiết, Khúc Mặc Thương lập tức đi đến trước mặt Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nói:
"Trúng tay rồi phải không?"
Lâm Thanh Hàm che giấu cánh tay lắc lắc đầu:
"Không...... Không có trúng."
Khúc Mặc Thương trong lòng có chút giận dữ, hít vào một hơi, mới bình tĩnh nói:
"Đưa tay phải ra đây."
Lâm Thanh Hàm cúi đầu xuống không hé răng, Khúc Mặc Thương cũng không nói chuyện,chỉ lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng.
Sau một hồi, cánh tay có chút gầy nhỏ chậm rãi duỗi ra tới, hơi nắm ngón tay.
Khúc Mặc Thương cầm tay nàng, xúc cảm lạnh như băng, làm tay Lâm Thanh Hàm khẽ run lên, sau đó nàng đem mu bàn tay lật lại, sắc mặt lập tức càng trầm hơn.
Trên tay Lâm Thanh Hàm không có thịt, xương ngón tay rõ ràng, làn da rất trắng, nhưng lại tái nhợt không khỏe mạnh, có chút thiếu dinh dưỡng. Giờ phút này mu bàn tay của nàng bầm cả vùng lớn, sau một thời gian đã trở nên thâm tím hơn nữa còn xuất huyết. Nhìn dáng vẻ, rõ ràng là do cạnh của cuốn sách cắt qua da.
Một nam nhân thành niên bạo nộ ném sách đi, cạnh của nó nện ở trên tay nghĩ cũng biết có bao nhiêu đau. Khúc Mặc Thương hít vào một hơi thật sâu, thuận thế cầm cổ tay của nàng, lập tức đi ra ngoài.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)