Edit : Qideasgroup7th
Beta : Mạt Mạt
Từ sáng cho tới trưa, Lâm Thanh Hàm đều đang trộm đánh giá Khúc Mặc Thương, nàng cho rằng Khúc Mặc Thương sẽ hỏi nàng đã phát sinh chuyện gì, nhưng mà ba tiết học trôi qua, Khúc Mặc Thương chỉ im lặng và sửa sang lại bài thi và sổ ghi chép.
Trong lòng nàng vừa mất mát vừa nôn nóng, nhưng lại không dám chủ động nói nàng đã bỏ qua ký ước đang chuẩn bị thi. Đã đến giờ cơm trưa, Trần Dao cùng Xa Giai Di chạy như bay rời khỏi phòng học, Khúc Mặc Thương vẫn đang sửa sang lại sổ ghi chép.
"Cậu không đi ăn cơm sao?" -Lâm Thanh Hàm đi qua đi nhỏ giọng nói.
Khúc Mặc Thương không có lập tức trả lời, viết một bước giải đề cuối cùng, cũng không ngẩng đầu lên:
"Đi, cậu chờ tôi một chút ."
"Bài này rất gấp sao, tôi thấy đã tan học rồi mà cậu cũng ráng làm."
Viết xong Khúc Mặc Thương đóng nắp bút, nhướng mày:
"Tôi chuẩn bị cho một tên gia hỏa nào đó đã từ chối ký ước, cho nên cũng có chút gấp."
Lâm Thanh Hàm ngẩn ra, sau đó thần sắc ra vẻ bình tĩnh bắt đầu có kẽ nứt, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên:
"Cậu. . . . . . Cậu biết cả rồi."
Khúc Mặc Thương khẽ thở dài:
"Tối hôm qua nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cậu, hôm nay chủ nhiệm lớp lại gọi cậu đến văn phòng thì tôi đã đoán được."
Trong lúc nhất thời Khúc Mặc Thương cảm thấy bất đắc dĩ khi đoán được Lâm Thanh Hàm buông tha việc ký ước, nhưng cô cũng lại cảm thấy rằng đây là việc đương nhiên.
Bất luận là cô gặp được tính cách của Lâm Thanh Hàm hiện tại với người mà cô đã gặp ở quán cafe hôm đó có cái gì bất đồng, nhưng bản chất là thấu xương sẽ không thay đổi được, Lâm Thanh Hàm của mười mấy năm sau có cái loại quyết đoán này, cho nên nàng của hiện tại đưa ra quyết định như vậy thì Khúc Mặc Thương cũng không kinh ngạc.
"Cậu cũng sẽ không cảm thấy rằng tôi khờ, ý nghĩ có chút kỳ lạ sao?" -Lâm Thanh Hàm nâng lên đôi mắt đỏ, nhìn đến người phía trước .
Khúc Mặc Thương hé miệng cười khẽ:
"Ngốc là thật, nhưng mà ý nghĩ kỳ lạ thì cũng chưa hẳn. Nếu đã quyết định làm như vậy, thì cứ cố lên thật tốt, đi ăn cơm thôi."
Lâm Thanh Hàm ở phía sau nhìn cô, tròng mắt màu đen tràn ra một mảnh ánh sáng nhỏ vụn.
Buổi sáng qua đi, khi đến giờ tự học buổi tối thì chỗ ngồi liền thay đổi, dựa theo thứ tự tuyển vị trí được đăng ký, hơn nữa có thể chỉ định ngồi cùng bàn, Lâm Thanh Hàm được như ước nguyện của ngày thường, nàng đã được xếp vị trí ngồi bên cạnh Khúc Mặc Thương. Mà những ngày sau đó, Lâm Thanh Hàm lại liều mạng học tập, toàn bộ trạng thái của nàng quả thực giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Lâm Yên nhìn thấy con gái vừa ăn cơm vừa lật xem sổ ghi chép, trong lòng có chút sầu lo, đứa nhỏ này rất liều mạng. Trước đó ban đêm còn có thể ngoan ngoãn đi ngủ trước mười một giờ, hiện tại trừ bỏ ngày chủ nhật, cơ bản đều phải mười hai giờ, khuyên thế nào cũng khuyên không được.
Trước đó, Khúc Mặc Thương cũng đã đem tất cả đề thi trong bảy năm vừa qua chỉnh sửa lại, toàn bộ đề thi của các năm đều được chỉnh sửa cẩn thận rồi chia nhỏ ra, sau đó giúp Lâm Thanh Hàm làm chúng, tóm tắt ý tưởng và phương pháp giải quyết đề bài. Hai người trừ bỏ thời gian nghỉ trưa tất yếu, cơ hồ không có giải trí tiêu khiển nào khác.
Đến cuối năm Khúc Thịnh càng bận bịu, nhưng cũng lo lắng chuyện học tập của Khúc Mặc Thương, cũng sẽ bớt thời giờ cùng mẹ Khúc về nhà ở vài ngày.
Kỳ nghỉ đông đã đến, Khúc Mặc Thương không cần đến trường, nhưng ba mẹ của cô lại càng bận bịu. Đổi lại là cô như trước đây, Khúc Mặc Thương khẳng định sẽ oán ba mẹ mình, nhưng bây giờ lại có thể thấu hiểu sự vất vả của bọn họ, nếu nhớ không lầm, trận ký kết lần này trực tiếp giúp Thiên Thịnh đi vào quỹ đạo.
Trước một ngày đến lễ mừng năm mới, Khúc Thịnh mới cùng vợ gấp rút trở về sau chuyến công tác, khi Khúc Mặc Thương từ trên lầu xuống dưới, Khúc Thịnh mặc một thân áo khoác màu đen cùng Tiêu Vân Anh được dì Hoàng đón vào.
Khúc Mặc Thương kêu một tiếng ba mẹ, rót trà cho hai người, sau đó ngồi ở một bên ghế sofa:
"Công việc của ba mẹ đến cuối năm thật vât vả."
Khúc Thịnh ở nhà cũng là một bộ dáng nghiêm trang chững chạc đàng hoàng, nghe được lời này của con gái, sửng sốt một chút, sau đó:
"Ừm".
Tiêu Vân Anh ngồi ở bên người cô, đánh giá con gái:
"Đã gầy đi rồi, áp lực ở sơ tam rất lớn sao?"
"Vẫn còn tốt, chuyện công ty đã giải quyết xong rồi sao , lần này hai người có thể ở nhà bao lâu?"
Tiêu Vân Anh ý cười trên mặt ngưng đọng lại, trong mắt có chút áy náy, quay đầu nhìn chồng mình xin giúp đỡ.
Khúc Thịnh uống ngụm trà, đứng dậy đem áo khoác cởi ra treo ở một bên, quay đầu lại nhìn cô con gái tựa hồ như trưởng thành chỉ sau một đêm , trầm giọng nói:
"Lần này chỉ có thể cùng con đón giao thừa thôi, vào nửa đầu năm nay, chuyện làm ăn của công ty mới chính thức đưa vào Yến Kinh, chúng ta hiện tại bề bộn nhiều việc."
Tiêu Vân Anh bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Khúc Thịnh, rõ ràng là đang giải thích, lại cố tình luyến tiếc nhiều lời, khiến cho không khí căng thẳng như vậy.
"Ừm, vậy sau này hai người sẽ không cần cả ngày đi công tác, cũng có thể ở nhà thường xuyên hơn."
Khúc Mặc Thương tựa hồ như cũng không để ý lời này của Khúc Thịnh, ứng lại một câu, khiến lông mày Tiêu Vân Anh hơi vặn lại.
Con gái của họ đã trở nên rất hiểu chuyện, trước đó vài lần trở về, đã phát hiện cô cơ bản cũng sẽ không lại tùy hứng cáu kỉnh, đối nhân xử thế ôn hòa chừng mực, cùng ba cô nói chuyện cũng là tâm bình khí tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể hỏi han một chút chuyện làm ăn của bọn họ, thoạt nhìn thật sự giống một người lớn. Này vốn là chuyện tốt, nhưng phát sinh rất đột ngột, khiến cho Tiêu Vân Anh lo lắng là con gái mình đang áp bức bản thân.
"Dì Hoàng của con cũng đã nói, gần đây con thường xuyên mang một bạn học lại đây, giúp nàng bổ túc bài tập về nhà?"
Khúc Thịnh cũng phát hiện con gái bất đồng, lại nhớ đến vị bạn học nào đó mà dì Hoàng cả ngày nói đến, nhịn không được hỏi một câu.
Khúc Mặc Thương gật đầu:
"Nàng rất cố gắng, hoàn cảnh gia đình cũng đặc biệt, cho nên giúp đỡ nàng một chút."
Khúc Mặc Thương không nói nhiều lắm, chính là đơn giản khai báo .
"Kỳ nghỉ này, phải nghỉ ngơi một trận thật tốt, cách kỳ thi cấp 3 chỉ còn mấy tháng, trường trung học năng khiếu ở Yến Kinh chiêu sinh số lượng không nhiều lắm, không nên kiêu ngạo tự mãn."
Khúc Thịnh tuy rằng yêu thương con gái, nhưng mà trước mặt cô con gái duy nhất của mình thì càng nhiều là một bộ hình tượng người cha nghiêm khắc, cũng vì vậy mà làm cho quan hệ cha con kiếp trước không được tốt lắm, sau lại vì chuyện của dì Hoàng mà mối quan hệ hai người càng đi vào bế tắc.
Nhưng đã trải qua nhiều như vậy, Khúc Mặc Thương đối với tính cách Khúc Thịnh cũng hiểu biết rõ hơn, loại lời nói quan tâm gượng gạo như vậy, cô đã có thể hiểu thấu. Sống một kiếp, vị nam nhân cao lớn nghiêm túc này lúc nằm trên giường bệnh hấp hối, chuyện hối hận nhất không phải là chuyện công ty bị lừa, mà là chuyện ông đã không thể nhìn rõ con người thật của Mạnh Gia Hòa, lại để cho hắn và con gái mình cùng một chỗ.
"Con biết rồi, ba yên tâm đi."
Cô hồi đáp rất tự nhiên rất bình tĩnh, khiến tâm của Khúc Thịnh tâm có chút rút lại, trong lòng cũng trào ra rất nhiều áy náy.
"Đêm nay các người muốn ăn cái gì?"
Ông xoắn tay áo sơ mi trắng lên, giống như vô tình hỏi nhưng ánh mắt lại rơi ở trên người Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương trên mặt trồi lên ý cười, chất giọng cũng mang theo một chút ý tứ làm nũng:
"Con muốn ăn thịt bò sốt cà."
Khúc Thịnh khuôn mặt nghiêm túc nhu hòa xuống :
"Dì Hoàng, có thịt bò không ?"
"Có, Tiểu Thương thích ăn nên tôi chuẩn bị rất nhiều."
Dì Hoàng rất quan tâm mối quan hệ giữa hai cha con bọn họ, lập tức vui vẻ thật sự, vội vàng đi vào chuẩn bị.
Đến cuối cùng dì Hoàng lại là người rất thanh nhàn, đều là hai vợ chồng Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh bận bịu cùng nhau.
"A Thịnh, Mặc Thương đã hiểu chuyện rất nhiều." -Đang rửa cà chua, Tiêu Vân Anh cảm khái mà nói.
" Ừm." Nam nhân dung mạo nhu hòa rất nhiều, trong mắt là vui mừng cùng một chút lo lắng.
"Nhưng mà tôi ngược lại rất lo lắng, tôi phải đến trường học nghe ngóng một chút."
Nghe vợ mình nói như thế, đang chuẩn bị đem thịt bò nạm rửa sơ, Khúc Thịnh dừng lại, gật đầu đồng ý.
Đêm giao thừa, người một nhà ở cùng một chỗ làm sủi cảo, cơm tất niên nguyên bản là Khúc Thịnh tự mình xuống bếp, nhưng di động không ngừng vang lên, khiến ông chỉ có thể đi xử lý công việc. Mà bên ngoài, tiếng pháo hoa nổ lốp bốp cũng liên tiếp vang lên, bầu trời lóe ra hào quang.
Khúc Mặc Thương gói sủi cảo, nhìn đến ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung sáng lạn trên không trung, cái cảm giác hoảng hốt bị áp ở trong lòng lại lần nữa trổi dậy, sống một kiếp, giao thừa như thế này, cô không lưu lại bao nhiêu ấn tượng, điều duy nhất cô nhớ rõ là ngày đầu tiên của năm mới cô đã cùng Khúc Thịnh chiến tranh lạnh, bầu không khí trong nhà lúc đó thật căng.
Nhìn thấy bộ dáng cô như vậy, Tiêu Vân Anh dừng lại động tác làm sủi cảo :
"Sao lại ngẩn người rồi ?"
Khúc Mặc Thương hồi thần, lắc đầu:
"Không có, bên ngoài pháo hoa rất đẹp."
Lúc này Yến Kinh còn có thể nhìn đến cảnh tượng náo nhiệt này, một hai năm nữa, nội thành sẽ cấm đốt pháo hoa .
"Ăn bữa cơm đoàn viên xong thì chúng ta cùng đi xem pháo hoa."
Tiêu Vân Anh không hỏi gì thêm, trong lòng lại hạ quyết tâm sẽ cùng con gái nói chuyện, trạng thái này khiến bà rất lo lắng .
"Phu nhân, Mặc Thương, đến đây đi." dì Hoàng tìm một đống tiền xu đã rửa sạch sẽ, cười tủm tỉm đưa cho các nàng.
"Gói vào trong sủi cảo đi, xin một cái điềm tốt. Xem ai may mắn hơn, có thể ăn những chiếc sửi xảo có chúng trong đó."
Khúc Mặc Thương cầm tiền xu, vui cười gói vào trong sủi cảo, đến giờ cơm tất niên, sủi cảo nấu đến trắng trắng mập mập ra khỏi nồi, giấm thơm được chia đều vào các đĩa, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị mê người .
Đại khái là lễ mừng năm mới, Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh lại lo lắng những thay đổi của Khúc Mặc Thương, Khúc Thịnh thái độ rất ôn hòa, hiếm khi thấy cùng Khúc Mặc Thương nói chút lời ôn nhu săn sóc . Bản thân ông chỉ giỏi cùng người khác giao tiếp, nhưng lại không biết làm sao ở chung cùng con gái, trên bàn cơm có Tiêu Vân Anh cùng dì Hoàng hoà giải, lại hiếm khi thấy có tiếng cười nói vui vẻ.
Trong sủi cảo thả vào tổng cộng tám đồng xu, cuối cùng ăn hai mâm lớn, cũng chỉ có Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh ăn trúng.
Khúc Thịnh nhướng mày, đem sủi cảo trong mâm gắp vào trong bát Khúc Mặc Thương :
"Lại ăn thêm một cái."
Khúc Mặc Thương bật cười:
"Ăn không vô nữa, bất quá ba cùng mẹ đều ăn được, xem ra công ty khẳng định là sắp đi vào quỹ đạo ."
Dì Hoàng nghe được cũng liên tục gật đầu:
"Phu nhân cùng tiên sinh tài vận thịnh vượng."
"Dì Hoàng, người cũng ăn thêm vài cái, nói không chừng có thể gặp được."
Khúc Mặc Thương gắp sủi cảo cho dì Hoàng, sau đó buông bát đũa xuống.
"Haizz, đứa trẻ này, con..." dì Hoàng oán trách một tiếng, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Người Khúc gia không có thói quen đón giao thừa, từ sơ trung, người một nhà cơ bản chưa từng cùng nhau đi ra ngoài vui chơi trong đêm giao thừa, cũng không phải là không muốn, nhưng bởi vì một ít chuyện không thoải mái mà từ bỏ.
Người một nhà đang chuẩn bị xuất phát, di động của Khúc Mặc Thương lại vang lên, bất quá thì chỉ vang lên một hai tiếng lại đột ngột cúp máy. Khúc Mặc Thương lấy ra di động nhìn qua, mày khẽ nhíu lại, trong mắt có một chút tiếu ý.
"Mặc Thương, ai gọi điện thoại cho con vậy?"
Đang là lúc ăn bữa cơm đoàn viên, ai lại gọi điện thoại vào lúc này.
Khúc Mặc Thương đang gọi lại, rất tự nhiên trả lời:
"Là bạn học mà dì Hoàng đã nói, trong nhà nàng chỉ có nàng cùng mẹ thôi ."
Đơn giản nói một câu, Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh một tia căng thẳng tan rã, sau đó có chút thương tiếc.
Điện thoại gọi qua cơ hồ là lập tức có người tiếp máy:
"Mặc. . . . . . Mặc Thương, vừa rồi tôi. . . . . . ."
Lâm Thanh Hàm tựa hồ có chút căng thẳng, Khúc Mặc Thương không để cho nàng tiếp tục nói, chính là thấp giọng nói:
"Thanh Hàm, chúc mừng năm mới."
Lâm Thanh Hàm giờ phút này đứng ở cạnh cửa sổ, ở phía xa âm thanh pháo hoa nổ tung rầu rĩ truyền tới, pháo hoa sáng lạn loá mắt nhưng trong nháy mắt nổ tung tiêu tán, xua tan bóng đêm nặng nề, bên tai lại là lời chúc phúc mềm mại của Khúc Mặc Thương:"Thanh Hàm, chúc mừng năm mới."
Khiến cho mũi nàng trở nên chua xót, không có hệ thống sưởi ấm, trong phòng có chút lạnh, Lâm Thanh Hàm xoa cái mũi lạnh đến phát hồng :
"Chúc mừng năm mới."
"Cơm tất niên ăn xong rồi sao?" - Khúc Mặc Thương nhìn thấy bọn họ đang dọn dẹp bàn cơm thì đi tới trên ban công nói chuyện cùng Lâm Thanh Hàm.
" Ừm, tôi ăn rồi." -Lâm Thanh Hàm nhìn đến đồ ăn phong phú hiếm khi thấy trên bàn, gật đầu.
Nghĩ đến sủi cảo còn lại trong bếp, trong mắt cô mang theo tươi cười:
"Có làm sủi cảo hay không ?"
Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, Lâm Yên không phải là người Yến Kinh, hơn nữa nguyên liệu làm sủi cảo rất khó kiếm, năm nay chưa kịp chuẩn bị.
"Không có, tôi cùng mẹ không có làm sủi cảo."
Khúc Mặc Thương trầm ngâm :
"Tập tục ở Yến Kinh là phải ăn sủi cảo, đúng rồi, đêm nay có sắp xếp gì không?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, sau đó nàng nhận ra rằng cô không thể nhìn thấy lại vội vàng:
"A, không có sắp xếp gì, đại khái là xem các tiết mục cuối năm thôi."
" Ừm, vậy có muốn đi quảng trường Áo Sơn xem pháo hoa không ?"
Đại khái là đối mặt với một tiểu cô nương, Khúc Mặc Thương trong giọng nói lộ ra một tia nhẹ nhàng cùng dụ dỗ.
Lâm Thanh Hàm không biết vì sao cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên trở nên nhanh hơn, cảm giác thật xa lạ, nàng cũng không hiểu lắm là vì cái gì.
Thật lâu sau này, nàng mới hiểu được, có một số thời khắc tâm động chỉ trong một cái chớp mắt. Mà một chút xúc động ấy dần dần hội tụ thành tình yêu cùng quyến luyến khó có thể phai mờ, giống như sóng lớn tràn ngập bầu trời, khiến nàng chẳng thể nào kháng cự được một chút.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)