Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14 : Thay Đổi Hình Tượng

1470 0 21 0

Edit : Lois

Beta : Mạt Mạt

Sau khi dùng cơm xong Xa Giai Di có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Hàm: 

"Chủ nhiệm lớp gọi Thanh Hàm đến văn phòng, điều này rõ ràng là ông ấy cho rằng Thanh Hàm đã gian lận, vậy phải làm sao bây giờ?"

Khúc Mặc Thương nâng tầm mắt lên: 

"Không có việc gì, bây giờ tớ sẽ cùng nàng đến văn phòng, các cậu trở về lớp trước đi."

Trần Dao gật gật đầu nói: 

"Chủ nhiệm lớp là người có chút cố chấp, hơn nữa ông ta cũng không thích bị người khác hạ thấp mặt mũi của mình, các cậu nên cẩn thận một chút."

" Ừm, chúng ta đi thôi."

Giữa trưa hôm nay ánh nắng chói chang, từ nhà ăn đến văn phòng giáo viên phỏng chừng khoảng cách chỉ hơn hai trăm mét, Khúc Mặc Thương túi xách đi ở phía trước, giữa trưa ánh mặt trời chiếu rọi tạo cho cô một cái bóng rất thấp bé, vốn dĩ vóc dáng của cô cao gầy đầy tinh tế, nhưng khi nhìn dáng dấp của cô thông qua cái bóng kia thì lại vô cùng đáng yêu.

Tâm trí của Lâm Thanh Hàm hiện tại không biết đang để ở nơi nào, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái bóng của Khúc Mặc Thương cho đến khi ánh mặt trời ấm áp đột nhiên biến mất, nàng mới phát hiện các nàng đã tới dưới lầu.

Khúc Mặc Thương dừng bước chân lại, nàng thiếu chút nữa đã đụng phải cô nên vội vàng lui về phía sau một bước.

"Rất khẩn trương sao?" Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng, Khúc Mặc Thương nhẹ giọng hỏi.

Lâm Thanh Hàm cảm thấy mặt có chút nóng, lắc lắc đầu, từ khi Khúc Mặc Thương đưa cho nàng tờ giấy kia thì nàng đã không còn nghĩ tới chuyện bản thân sẽ ra sao khi đi gặp Vương Vĩ Hành.

Đứng trước văn phòng, Khúc Mặc Thương gõ cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nam giản dị:

"Vào đi."

Đẩy cửa vào, Vương Vĩ Hành thẳng lưng ngồi dựa vào ghế, sắc mặt cũng có chút khó coi: 

"Lâm Thanh Hàm, không phải là tôi chỉ gọi một mình em đến đây sao, tại sao em lại mang theo Khúc Mặc Thương đến đây làm gì?"

Khúc Mặc Thương đứng ở bên cạnh Lâm Thanh Hàm, nhìn thấy biểu cảm có chút tức giận của nam nhân kia, cô nhẹ giọng nói: 

"Em đến để chứng minh nàng trong sạch."

Nửa giờ sau......

Vương Vĩ Hành nhìn những bài thi được làm lại một lần nữa ở trước mặt mình, còn có thêm sổ ghi chép và một ít tư liệu, lại còn thấy được vẻ mặt vân đạm phong khinh của Khúc Mặc Thương, trong lòng ông có chút cảm xúc nói không nên lời. Đây là học trò cưng mà ông thiên vị nhất, trước đó là do cảm thấy thành tích của cô luôn luôn ưu tú, hiện tại xem ra, bộ dáng vừa mới cùng ông giải thích biện luận, cái khí thế mạnh mẽ này hoàn toàn không thể thuộc về một đứa trẻ mười lăm tuổi được.

"Cũng bởi vì những thứ này mà con cho rằng không phải nàng làm sao? Cho dù trước đó con đã giải thích qua rằng nàng đã tự làm những đề này, làm như thế nào con có thể bảo đảm rằng khi làm bài thi nàng có thể tự làm chúng. Hơn nữa có sổ ghi chép này, việc sao chép bài sẽ càng tốt hơn không phải sao?." - Vương Vĩ Hành tay chỉ vào quyển sổ ghi chép được viết đầy chữ, nghiêm túc nói.

Khúc Mặc Thương không nhanh không chậm đã mở miệng: 

"Con nhớ là trong các kỳ thi hàng tháng ở trường học luôn được theo dõi công khai, nàng có sao chép bài từ quyển sổ này không thì chỉ cần tra ra đoạn thời gian được theo dõi trong ngày thi vật lý là được. Hơn nữa, người cũng có thể để lão sư vật lý ra lại một đề bài tương tự cho nàng làm ngay tại đây."

Vương Vĩ Hành chau mày, trầm mặc một lát: 

"Tôi sẽ xem đoạn băng ghi hình lúc đó, chuyện gian lận này không chứng cứ cụ thể, con nói cũng có lý, mọi chuyện phải có chứng cứ rõ ràng mới được, như vậy tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng mà Mặc Thương à, con tốn quá nhiều thời gian ở trên người nàng để rồi bản thân con trong kỳ thi lần này lại có kết quả không tốt, thứ hạng trong lớp cũng rớt khỏi top 50. Về sau nên quan tâm nhiều chút đến việc học của mình đi, khi kết quả học tập của bản thân tốt hơn rồi hãy nghĩ đến việc giúp đỡ người khác."

Nói xong ông nhíu chặt mi nhìn Lâm Thanh Hàm: 

"Cho dù con có thể thi tốt như vậy là vì Khúc Mặc Thương đã giúp con ôn tập lại bài vở nhưng cũng đừng như thế mà kiêu ngạo, về sau tự độc lập suy nghĩ trong học tập nhiều hơn một chút, không ai có thể luôn giúp đỡ cho con được, nếu có vấn đề gì thì phải hỏi lão sư nhiều hơn, đã là học sinh lớp 10 rồi, thời gian của người khác cũng rất quý giá."

"Lão sư, lần này con không làm tốt bài thi cũng không liên quan đến nàng, nguyên nhân là do bản thân mà thôi. Hơn nữa trong lớp có rất nhiều bạn học truyền tai nhau nói rằng Lâm Thanh Hàm gian lận, mong thầy khi vào lớp học hãy công bố kết quả điều tra chính thức của thầy, không cần lại để cho người khác nghe nhầm rồi đồn đoán bậy mà bôi nhọ danh dự cùng nhân phẩm của nàng."

Vương Vĩ Hành nghe xong mày càng nhíu chặt lại : 

"Tôi có nói khẳng định là nàng gian lận sao? Nếu muốn chứng minh bản thân mình trong sạch, thì hãy lấy kỳ thi tiếp theo để chứng minh thực lực đi, chỉ có như vậy thì những người đó tự nhiên sẽ câm miệng lại !"

Đôi mày thanh tú của Khúc Mặc Thương liền nhướn lên, còn muốn nói tiếp lại bị nàng ở phía sau lặng lẽ lôi kéo nhằm ngăn cô lại. Tuy rằng Lâm Thanh Hàm không nói chuyện nhưng tay nàng ở phía sau kéo tay cô vài lần, lực đạo vẫn không biến mất, ý bảo cô rời đi.

Sắc mặt Vương Vĩ Hành càng trầm hơn, cho dù bản thân ông thiên vị Khúc Mặc Thương, cũng không thể chịu đựng được chuyện cô vì một học sinh có cũng được, không có cũng được trong lớp mà đi chống đối và yêu cầu ông điều tra làm rõ mọi việc . Vừa mới vì cấp Lâm Thanh Hàm chứng minh trong sạch, vài lần hạ thấp mặt mũi của ông, bây giờ còn muốn ông ở trước mặt mọi người giải thích chuyện ông đã đổ oan cho Lâm Thanh Hàm, quả thực không ra thể thống gì!

Khúc Mặc Thương cũng không phải tiểu hài tử, biết hành động theo cảm tính này cũng không mang được kết quả gì. Vương Vĩ Hành rõ ràng là vô cùng ngoan cố, mà những bạn học kia thì thật sự giống như Vương Vĩ Hành nói, dùng thực lực nói chuyện so với làm bất cứ cái gì cũng đều tốt hơn . Ít nhất thì ông ấy sẽ không bởi vì hoài nghi Lâm Thanh Hàm gian lận mà đối xử không công bằng với nàng .

"Con hiểu rồi, cảm ơn lão sư đã nhắc nhở." 

Nói xong liền xoay người mang Lâm Thanh Hàm rời khỏi văn phòng.

Dọc đường đi Lâm Thanh Hàm đều trầm mặc, nhưng mà Khúc Mặc Thương nhìn ra nàng có chút muốn nói lại thôi, lo lắng cô nhóc vẫn đang để ý thái độ của Vương Vĩ Hành, Khúc Mặc Thương đang chuẩn bị trấn an nàng, Lâm Thanh Hàm lại thấp thỏm bất an mà mở miệng: 

"Cậu...... Cậu không làm bài thi tốt , có phải là bởi vì tôi đã làm trì hoãn việc ôn tập của cậu không?"

Khúc Mặc Thương bình tĩnh nhìn nàng, theo sau khóe miệng nhẹ cong: 

"Cậu muốn nói gì?"

Lâm Thanh Hàm nhìn cô luôn có bộ dáng bình tĩnh đạm nhiên trrước đó, đột nhiên nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy thì vui vẻ cười khẽ, lập tức ngẩn ngơ, một hồi sau lấy lại tinh thần nàng có chút hoảng hốt mà quay đầu đi: 

"Tôi...... Tôi lo lắng bản thân quá ngốc , chiếm quá nhiều thời gian của cậu."

Khúc Mặc Thương xoa đầu nàng: 

"Nếu cậu là kẻ ngốc, hôm nay sẽ không bị bọn họ cho rằng là gian lận. Cậu làm rất tốt, so với tôi tưởng tượng còn tốt hơn, hôm nay tôi không làm bài thi tốt là do có nguyên nhân của chính mình không hề liên quan tới cậu."

Nói xong cô hơi cúi đầu vén một vài sợi tóc lên mang tai rồi tiếp tục: 

"Chính trị, lịch sử, địa lý, hóa học có chút muốn khó hiểu , tôi cũng chưa hiểu lắm nên không nhớ rõ."

Nói xong cũng không để tâm đến bộ dáng kinh ngạc của Lâm Thanh Hàm , nhanh chóng kéo Lâm Thanh Hàm về phòng học.

Tiến vào phòng học lại là một phen náo nhiệt, Khúc Mặc Thương ngồi ở bàn học thứ hai, nhìn Lâm Thanh Hàm ngồi vào chỗ ngồi của mình mới ở trong ánh mắt dò hỏi của Xa Giai Di mà ngồi xuống.

Xa Giai Di chạy nhanh đến hỏi cô: 

"Thế nào rồi?"

Trần Dao cũng với vẻ mặt quan tâm mà nhìn cô, Khúc Mặc Thương cũng không hạ thấp giọng, đạm thanh nói: 

"Cũng không có chứng cứ chứng minh có người gian lận, hơn nữa bài thi vật lý cuối cùng là một đề khá khó, tôi đã từng giảng qua một đề tương tự như vậy cho nàng, vì vậy mà nàng làm đúng đáp án cũng chẳng có gì là lạ. Chủ nhiệm lớp chỉ nói là dùng thực lực chứng minh trong sạch là cách tốt nhất."

Lớp học một đám dựng lỗ tai nghe, tức khắc thu lại biểu tình đang tám chuyện, làm bộ nghiêm túc làm bài.

Chỉ có Lưu Đình Đình nhịn không được nên xầm xì to nhỏ với người cùng bàn: 

"Thực lực sao, cũng không biết lần sau cô ta có làm bài được như vậy ko nữa ."

Khúc Mặc Thương nghe xong cũng không có gì ý tưởng, rốt cuộc đã sống hơn hai mươi năm rồi, cô không thể bởi vì một kỳ thì sơ trung mà đi tranh cãi với một đứa trẻ tóc còn chưa mọc đủ. Trước đó cô làm như vậy, bất quá cũng chỉ muốn cho Lâm Thanh Hàm một sự công bằng vốn thuộc về nàng. Nhưng mà Lâm Thanh Hàm nghe xong, trong mắt lại là xẹt qua một tia ảm đạm cùng kiên nghị, nàng sẽ làm bọn họ cảm thấy xấu hổ vì những lời nói hôm nay của họ.

Ở trong mắt của rất nhiều đứa trẻ thì học tập là một việc vô cùng thống khổ , cho nên thời gian dành cho việc đi học cũng quá vô cùng dày vò nhưng khi họ bừng tỉnh và quay đầu lại thì thời học sinh trung học cũng đã nhanh chóng kết thúc, vì vậy bắt buộc họ phải lập tức điều chỉnh việc học lại.

Sự kiện gian lận lần này là sự kích thích rất lớn cho Lâm Thanh Hàm, sau ngày hôm đó, mỗi khi về nhà trừ bỏ việc cần thiết phải làm, mặt khác rất lớn thời gian nàng đều dùng để học tập. Nhưng nàng rất ít thức đêm, bởi vì một khi qua 10 giờ rưỡi, sẽ có người điện thoại đến thúc giục nàng đi ngủ, Lâm Thanh Hàm mỗi lần đều sẽ rất ngoan ngoãn và thành thật làm theo lời người kia.

Mà mỗi khi đến cuối tuần, Khúc Mặc Thương luôn đợi Lâm Thanh Hàm làm xong hết mọi việc trong nhà thì mang nàng đến nhà mình, ở đó cô cho nàng làm thêm các bài tập để bổ sung kiến thức . Thật ra thì Lâm Thanh Hàm rất ngượng ngùng, cũng đã cự tuyệt cô vài lần, nhưng mỗi lần như vậy thì  Khúc Mặc Thương sẽ lấy lý do là bản thân giúp nàng nâng cao kiến thức đồng thời cũng là giúp chính mình chứng minh thực lực cho bọn người kia thấy, sau đó liền đem nàng mang đi.

Sổ ghi chép của các môn đều được Khúc Mặc Thương chỉnh sửa lại hết, khi chồng sổ ghi chép thật dày đặt ở trước mặt Lâm Thanh Hàm, lúc này nàng chỉ cảm thấy đôi mắt mình có chút khó chịu.

Nhìn thấy được cảm xúc nàng, Khúc Mặc Thương chỉ vào chồng sổ ghi chép: 

"Không phải tặng cho cậu, cầm xem đi, sau đó chính mình đem những cái chưa hiểu tự mình chỉnh sửa lại một lần nữa, cuối tuần phải điều chỉnh cho xong hết, phải chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi sắp tới."

Từ sau kỳ thi hàng tháng đến bây giờ, đã qua ba lần thi thử, lần thi thứ hai của Lâm Thanh Hàm chỉ xếp hạng 26 thôi, bị rất nhiều bạn học trong lớp đem ra bàn tán, nhưng mà vật lý và toán học vẫn như cũ thi không tồi. Lần thứ ba xếp hạng 20, đến bây giờ đã lên được hạng 15 rồi, ở trong khối lớp 10 thì xếp hạng cũng đã hơn 200. Cái thành tích này, tuy rằng không lên được nhất trung  ở Yến Thành, nhưng mà thi cao trung ở một trường trọng điểm trong thành phố thì có thể nói là có hi vọng. Từ nay về sau không còn có người bàn tán hay nói thêm cái gì nữa.

Mà Khúc Mặc Thương ở kỳ thi hàng tháng lần thứ ba đã đạt được vị trí đầu bảng trong lớp, cách vị trí thứ hai hơn ba mươi điểm, những âm thanh chế giễu cô trong lớp đã sớm biến mất.

Có lẽ do thành tích học tốt, Khúc Mặc Thương phát hiện Lâm Thanh Hàm hiện tại thoạt nhìn so phía trước đã thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn như cũ không nói nhiều lắm , nhưng ngẫu nhiên nàng sẽ cùng bạn học trao đổi qua lại, không hề giống như lúc trước, chỉ biết trầm mặc. Kia tóc mái dày nặng, cũng bị Xa Giai Di lôi kéo đi cắt lại.

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng khoan thai của Lâm Thanh Hàm, Xa Giai Di nhịn không được tấm tắc khen ra tiếng: 

"Thật không thể tưởng được, Thanh Hàm lớn lên xinh đẹp như vậy! Cả ngày cứ cúi đầu bị tóc mái che đi, thật sự là phí phạm của trời. Mặc Thương, Trần Dao, các cậu xem, có phải đặc biệt xinh đẹp không?"

Khúc Mặc Thương đang ngồi xem tạp chí ở ghế sofa của cửa hiệu cắt tóc, nghe Xa Giai Di kinh ngạc cảm thán, liền ngẩng đầu lên, tức khắc không dịch khai ánh mắt. Cô kỳ thật sớm có đoán trước, rốt cuộc sau khi lớn lên Lâm Thanh Hàm thực sự làm cô một phen kinh diễm, hơn nữa cùng Lâm Thanh Hàm ở chung lâu rồi, cũng phát hiện hình dáng nàng rất tinh xảo.

Chính là giờ phút này một thiếu nữ chưa đến mười lăm tuổi đang xõa tóc dài, phần tóc trước trán sau khi được cắt tỉa gọn gàng hoàn toàn đem cặp mắt xinh đẹp kia lộ ra, vừa mới gội đầu xong nên mái tóc mềm mại nằm im trên trán làm nổi bật gương mặt trắng nõn khiến nó càng thêm tinh tế xinh xắn.

Vốn dĩ chất dinh dưỡng trong cơ thể  Lâm Thanh Hàm không nhiều, thân cao không đủ, làn da cũng đã ngả vàng, mấy tháng qua được Khúc Mặc Thương bồi bổ nên có thay đổi, cơ thể nàng đã có thêm được một chút thịt, thoạt nhìn cũng khỏe mạnh lên rất nhiều.

Lúc này nàng xấu hổ đứng ở đằng kia, thấy Khúc Mặc Thương nhìn chằm chằm chính mình, càng không biết làm sao, gương mặt trắng nõn lộ ra chút hồng nhạt.

Tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà thiếu nữ có dáng dấp mảnh khảnh, trên mặt đường cong rõ ràng, con ngươi đen nhánh, nếu không phải lộ ra đỏ bừng, thì nàng vẫn là theo thiên hướng thuần khiết nhưng lạnh lùng.

Ngón tay Lâm Thanh Hàm cuộn tròn vắt vào trong quần áo, thần sắc nhìn như bình tĩnh lại cất giấu một tia chờ mong.

Cậu ấy cũng sẽ cảm thấy đẹp sao?

Lâm Thanh Hàm âm thầmsuy nghĩ, liền thấy người đang nhìn nàng buông tạp chí xuống, khóe miệng mang theo ý cười: 

"Ừm, đặc biệt xinh đẹp."

Gương mặt ửng hồng lại tăng thêm một chút, làm Lâm Thanh Hàm lại có chút hoài niệm về mái tóc có thể che lấp cảm xúc của nàng trong cuộc sống hàng này. Nhưng nếu Khúc Mặc Thương cảm thấy như vậy thật tốt thì đó chính là tốt.

Sau khi hoàn thành quá trình chăm sóc tóc, Lâm Thanh Hàm muốn lấy tiền đưa cho ông chủ, Khúc Mặc Thương lại nhanh chóng thanh toán rôi  quay đầu lại nói: 

"Là do chúng tôi lôi kéo cậu tới đây nên tôi trả là hợp lý rồi."

Trong lòng Lâm Thanh Hàm biết rõ bản thân không tranh lại cô, cho nên lại âm thầm ghi tạc vào lòng, nàng thiếu Khúc Mặc Thương rất nhiều.

Khi sắp đến phòng học, Lâm Thanh Hàm đi ở phía sau không ngừng sờ loạn mái tóc mình, nàng có thể thản nhiên đối mặt với Khúc Mặc Thương và hai người kia, nhưng là nghĩ đến những người trong lớp thì nàng liền cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Trong quá khứ, bất luận khó chịu và thống khổ như thế nào, bất luận người khác đối với nàng như thế nào, nàng đều có thể trốn tránh ở sau tóc mái kia, cũng sẽ không để người ta nhìn thấy biểu lộ yếu ớt cùng khổ sở của nàng. Hiện giờ không có gì che chắn, liền cảm giác cả người giống như đang trần trụi bại lộ ở trước mặt mọi người không có nơi che thân.

Khúc Mặc Thương dọc theo đường đi đều lặng yên đánh giá nàng, lúc tiến nhanh vào phòng học thì mở miệng nói: 

"Đứng thẳng thân mình, cậu không cần trốn tránh, cũng không cần che dấu, càng không cần sợ hãi. Những người đã khi dễ và tổn thương đến cậu mới là kẻ phải xấu hổ không phải cậu, hiểu không?"

" Ừm." Lâm Thanh Hàm trả lời rồi khắc chế xúc động muốn cúi đầu của mình, duy trì bình tĩnh trên mặt, nghĩ đến bộ dáng của Khúc Mặc Thương, thong dong hướng về vị trí của mình đi đến. Trong phút chốc, phòng học vốn dĩ có ầm ĩ thanh, đột nhiên im bặt.

Những bạn học đã sinh hoạt chung một lớp với nàng trong hai năm ngơ ngác nhìn nàng, ngay khi nàng ngồi xuống liền vang lên vài tiếng kinh ngạc cùng cảm thán, theo sau lại là xôn xao bàn tán.

Các nam sinh ngồi gần Lâm Thanh Hàm, càng không ngăn được bản thân nhìn về hướng nàng, thậm chí có chút không thể tin tưởng mà xoa đôi mắt của mình. Từ đây ngoại trừ hoa khôi lạnh lùng và cao ngạo Khúc Mặc Thương ra thì trong các lớp 10 lại có thêm một hoa khôi giảng đường cấp nữ sinh đã ẩn mình nhiều năm.

Lâm Thanh Hàm đột nhiên thay đổi hình tượng, hơn nữa không hề giống như lúc trước luôn quái gở ít nói, tạo cho người khác cảm giác nàng không tồn tại, điều này đã tạo một chấn động không nhỏ trong lớp. Thiếu nam thiếu nữ vô tri thì không sao, nhưng bây giờ bọn họ đã sắp đến tuổi dậy thì, cho nên không thể xem nhẹ một nữ sinh xinh đẹp thanh thuần như vậy, huống chi, đây lại là học sinh nghèo bị họ xem nhẹ không nhìn đến.

Chỉ là không đợi bọn họ tiêu hóa xong sự thật này thì có một sự thay đổi mới đúng kỳ hạn lại bắt đầu kéo đến , thời gian của học sinh trung học chỉ còn sót lại năm tháng nữa thôi là kết thúc. Bầu không khí trong lớp cũng càng ngày càng khẩn trương hơn.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16