Editor : Lois
Beta : Mạt Mạt
Trẻ con dễ dàng bị kinh sợ nhưng cũng dễ dàng vô pháp vô thiên không xem ai ra gì , đặc biệt là sau khi phát hiện người tới là Khúc Mặc Thương thì càng không kiêng nể ai. Nghe xong những lời này của cô, thấy rõ người bước tới trong nháy mắt Lý Tư Dĩnh đã thu lại sự run sợ nhút nhát của mình, phun rớt trong miệng nhánh cỏ, cà lơ phất phơ mà nhìn Khúc Mặc Thương:
"Woa, Thì ra là ban ủy viên học tập sơ tam. Bọn tôi phạm pháp sao? Nếu bọn tôi phạm pháp thì cô đi báo cảnh sát đi...mau..mau tìm người tới bắt tôi đi, ha ha."
"Ta rất sợ quá đó." - Cô ta giả vờ sợ hãi đến run rẩy cả người, 4 cô gái phía sau nhìn thấy Lý Tư Dĩnh như vậy thì càng cười lớn tiếng.
Khúc Mặc Thương không để ý tới các cô nữa, đi qua suy nghĩ làm sao đem cô gái đang cuộn mình trên mặt đất kéo lên nhưng lại bị Lý Tư Dĩnh đẩy một cái. Sắc mặt cô ta trầm xuống, nhìn Khúc Mặc Thương:
"Cô đừng cho rằng bản thân mình là học bá thì tôi sẽ không dám động vào cô, cô dám xen vào việc người khác, cô có tin hôm nay tôi cũng sẽ lột hết đồ trên người cô hay không . Cô nghĩ xem cô là một học sinh ngoan ngoãn gương mẫu như vậy nếu bị người khác lột hết quần áo chụp ảnh tung lên diễn đàn của trường thì sẽ như thế nào nhỉ, sẽ thật thú vị đó Ha ha?"
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn cô ta, đôi mắt híp lại, ánh mắt ấy nháy mắt đã thay đổi, tới gần từng bước một chậm rãi đã mở miệng:
"Tuổi không lớn nhưng tâm lại thật độc ác. Học bá thì sao , nếu hôm nay cô có thể lột quần áo của tôi thì ngày mai tôi liền tìm người đến lột sạch đồ trên người cô sau đó ném ở trước cổng trường, cô có tin hay không? Cô, còn có các cô nữa, tôi đều có thể tìm người đến chiếu cố từng người các cô các cô có muốn thử hay không?"
Giờ phút này giọng nói của cô trầm thấp, khóe miệng giương lên mang theo một cổ lãnh khốc ý cười tương xứng với ánh mắt kia, giống như trở thành một con người khác, dáng vẻ cũng không còn mang một chút nào của nữ sinh ngoan ngoãn thanh thuần của ngày thường. Ngay cả một kẻ ngang ngược như Lý Tư Dĩnh cũng bị dọa hoảng sợ , huống chi là bốn cô gái vẫn luôn nghe cô ta sai khiến .
Nói xong Khúc Mặc Thương lấy ra di động, ý bảo:
"Ba tôi hẳn là gọi người tới đón tôi, có muốn ở tại đây chờ cùng không ?"
Lý Tư Dĩnh xanh cả mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cô được lắm, thì ra là ngày thường giả bộ là một học sinh ngoan ngoãn thanh thuần lại là 1 kẻ thích xen vào chuyện của người khác cô cẩn thận có ngày đi tìm đường chết đó ."
Nói xong cô ta hung hăng phun miệng nước miếng:
"Lâm Thanh Hàm, cô nhớ kỹ cho tôi, lần sau nếu tôi lại thấy cô cùng Tiêu Mục đi với nhau, tôi luôn có cách để chiếu cố cô thật tốt!"
Vẻ mặt lạnh lùng của Khúc Mặc Thương đột nhiên sụp đổ hoàn toàn khi nghe Lý Tư Dĩnh nói ra tên của cô gái đang cuộn mình trên mặt đất , đồng tử cô cũng co rút lại nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm thê thảm trên mặt đất kia, ánh mắt cô ngây ngốc tại chỗ. Mặt khác đám người được xem là vô hình của Lý Tư Dĩnh mặc dù rất tức giận nhưng cũng đành cắn răng bỏ đi.
Lâm Thanh Hàm? Khúc Mặc Thương trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này, có lẽ là trùng hợp đi, cô gái này cũng gọi là Lâm Thanh Hàm...... Không có khả năng, đánh chết cô cũng không tin một người phụ nữ như Lâm Thanh Hàm lại có thời điểm chật vật như vậy, tính cách cũng không giống. Những thủ đoạn trong tay nàng ấy, có người dám khi dễ nàng trừ phi là chán sống. Thủ đoạn của Lâm Thanh Hàm trong giới thượng lưu ở Yến Thành không người nào là không biết, sấm rền gió cuốn lại còn có thù tất báo, sắc bén đến tàn nhẫn.
Trong lúc cô xuất thần thì cô gái quỳ rạp trên mặt đất đang run rẩy thân mình muốn đứng lên, nắm chặt quần áo của mình giãy giụa với suy nghĩ muốn đứng dậy, nhưng không biết là do bị thương nặng hay là bị dọa sợ mà nửa ngày cũng không đứng lên được .
Khúc Mặc Thương lấy lại tinh thần chạy nhanh ngồi xổm xuống đỡ nàng, hiện tại tâm lý của cô đã 28 tuổi, ở trong mắt cô lúc này, đây chỉ là một tiểu cô nương bị người khác khi dễ , vẫn là một đứa trẻ, trong lòng càng nhiều là đau lòng và thương tiếc.
"Cậu thế nào? Bị thương ở nơi nào rồi, có đứng dậy nổi không ?" Cô choàng tay qua dùng sức ôm lấy bờ vai của cô gái , đỡ nàng đứng lên.
Đầu tóc cô gái bởi vì bị người kéo mà trở nên bù xù, thoạt nhìn thật chật vật, Khúc Mặc Thương cứ như vậy gần gũi mà ôm nàng , nàng có vẻ thực quẫn bách, đầu rũ xuống lắc lắc đầu.
Khúc Mặc Thương lúc này mới miễn cưỡng thấy rõ nàng, ánh mắt dừng ở cái cặp xách cũ kia có điểm quen mắt đột nhiên nhớ tới cô gái này là ai.
"Cậu không phải làm xong trực nhật thì về nhà sao, như thế nào lại ở chỗ này?"
Đây đúng là cô gái mảnh mai làm trực nhật ở trong lớp khi nãy. Nàng gọi là Lâm Thanh Hàm ? Khúc Mặc Thương muốn hỏi nàng, nhưng là lại có chút xấu hổ, đây ko phải là trực tiếp nói cho nàng biết là mình cùng nàng học cùng một lớp nhưng lại không biết nàng tên gì sao?
Bất quá lúc này không phải là thời điểm rối rắm việc này, hiện tại thoạt nhìn cô gái quá không ổn, đầu tóc hỗn loạn, bộ đồng phục cũ đã bị người khác xé hỏng rồi, dính đầy bùn đất. Hiện tại đã là tháng 10, thời tiết đã có chút lạnh lẽo, nhưng là nàng ăn mặc lại không nhiều lắm, bên trong cũng chỉ là một chiếc áo len mỏng cùng áo sơmi, cúc áo đều bị kéo xuống, áo len cũng rách 1 phần ở cổ làm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, phỏng chừng những người đó vừa mới là xé rách quần áo của nàng.
Khúc Mặc Thương xem đến một trận không đành lòng, trong lòng càng là áp không được lửa giận, này Lý Tư Dĩnh còn tuổi nhỏ đã ra tay ác độc như vậy,rốt cuộc có bao nhiêu ân oán thù hận mà đối xử với bạn học của mình như vậy.
Nghĩ đến những người đó trong tay mang theo lá cây sisal, lông mày của Khúc Mặc Thương nhíu chặt đến lợi hại , thử thăm dò sờ sờ cánh tay nàng cùng thân thể:
"Bọn họ có làm cậu bị thương không?"
Mới vừa sờ đến cánh tay trái của nàng , liền phát giác cô gái vốn vẫn đang run rẩy thân thể lập tức cứng lại, cô vội dừng tay đem tay áo của nàng kéo lên. Nàng mặc những món quần áo này đều rất mỏng, vừa rồi trong lúc hỗn loạn những người đó xuống tay căn bản không biết nặng nhẹ, trắng nõn mảnh khảnh cánh tay bây giờ đã xuất hiện những vết thương nhỏ đang rướm máu thật khiến người khác đau lòng.
Khúc Mặc Thương hít thở sâu mấy hơi , trầm giọng nói:
"Quả thực vô pháp vô thiên, thật khiến người khác giận sôi!"
Cô loay hoay đưa tay vào cặp, tìm được khăn giấy sạch liền cẩn thận lau miệng vết thương cho nàng, phỏng chừng là vô cùng đau đớn, cô gái co rúm tay lại nhưng vẫn là như cũ không kêu rên một tiếng.
"Tôi làm cậu đau thì nhớ lên tiếng nha."
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, đối diện người vẫn là cúi đầu tùy ý động tác của cô, xem bộ dáng này của nàng, Khúc Mặc Thương tức khắc có chút giận nhưng lại không nỡ trách. Cô thở dài ngữ điệu cũng có chút lạnh:
"Bị người khác bắt nạt, cậu càng trầm mặc càng nghe lời thì bọn họ càng lấn tới càng bắt nạt cậu tàn nhẫn hơn."
Nói xong mu bàn tay nàng đột nhiên rơi xuống vài giọt ấm áp chất lỏng, làm Khúc Mặc Thương tức khắc im miệng. Đúng vậy, không im lặng nghe theo thì còn có làm gì nữa, nàng dù sao vẫn chỉ là một cô gái mười bốn mười lăm tuổi , gặp được một bạn học côn đồ ác bá như vậy, thì những ngày tháng trong trường cũng không dễ dàng trôi qua, nếu có thể đơn giản như vậy phản kháng, cũng sẽ không xuất hiện nhiều giang hồ học đường không biết phép tắc ngang nhiên lộng hành như vậy
Khúc Mặc Thương âm thầm tự trách bản thân mình sau đó nàng vươn tay thay cô gái vén những sợi tóc ngổn ngang kia. Bên phải khuôn mặt cô gái in rõ một dấu tay , đã sưng đỏ lên giờ phút này ướt đẫm đều là nước mắt. Nàng lúc này rõ ràng là đang rất tuyệt vọng và sợ hãi nhưng trừ bỏ vài giọt nước mắt đang rơi kia cùng với âm thanh nức nở nghẹn ngào mà Khúc Mặc Thương nghe lúc nãy thì nàng vẫn ko có bất kỳ động tĩnh hay biểu hiện nào khác.
Khúc Mặc Thương cũng chỉ thấy được trong nháy mắt, nàng lập tức lui về phía sau một bước ôm mặt không cho cô xem. Khúc Mặc Thương nhấp môi dưới, đưa cho nàng một tờ khăn giấy:
"Lau sạch đi, tôi sẽ không nhìn cậu."
Cô an tĩnh đứng ở một bên chờ cô gái kia lau khô nước mắt. Ở bên này Lâm Thanh Hàm nheo mắt nhìn lén cô qua lớp tóc mái dày trên trán, có lẽ do bản tính nhút nhát nên hành động nhìn lén người khác của chính mình cũng khiến cho nàng sợ hãi co rúm người lại, bên trong đôi mắt đỏ bừng của nàng thoáng hiện lên một tia cảm xúc khó tả .
Ngày cuối tháng mười trời tối tương đối nhanh, trong trường học những tia sáng dần tắt đi. Kiên nhẫn chờ nàng đem mặt lau khô, Khúc Mặc Thương suy nghĩ đem áo khoác của mình cởi xuống cho nàng mặc
Lâm Thanh Hàm cúi thấp đầu đến lợi hại như vậy, lén lút nhìn cô mang vẻ có chút không hiểu. Khúc Mặc Thương mỉm cười và nói:
"Cần phải trở về thôi, quần áo của cậu bị xé rách rồi trước tiên hãy khoác đỡ áo của tôi đi."
Đôi mắt cô gái dao động, âm thanh nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu mà lên tiếng:
"Trên người tôi rất bẩn."
Khúc Mặc Thương khẽ khép mắt lại, trong mắt đó thần sắc hiện lên không rõ, ngay sau đó cô lập tức đi qua và khoác áo lên trên người nàng, Lâm Thanh Hàm kinh ngạc mà lui lại mấy bước. Khúc Mặc Thương nhíu chặt lông mày lại, nàng nhìn thấy hành động nhíu mày kia của cô, tức khắc có chút hoảng loạn, ngập ngừng suy nghĩ nói chuyện.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói lời xin lỗi, Khúc Mặc Thương liền lập tức rời đi. Nàng nắm chặt cổ tay áo nắm chặt đến càng mức tay đỏ lên, trong ánh mắt kia một trận mỏng manh ánh sáng dần tắt đi, chỉ để lại dày đặc chua xót cùng tự chán ghét chính mình.
Nàng kéo thân thể đau nhức muốn đi đem cặp sách nhặt lên tới, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đã trước nàng một bước thay nàng cầm lên, nữ sinh mặc áo len trắng trên người mặt vẫn biểu tình như cũ là lãnh đạm trầm tĩnh, nhưng là ánh mắt lại lộ ra vẻ nhu hòa, Khúc Mặc Thương thấp giọng hỏi nàng:
"Nhà cậu ở đâu?"
Lâm Thanh Hàm sửng sốt một lúc lâu, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào trả lời, chỉ là ngơ ngác nhìn cô.
Khúc Mặc Thương cuối cùng cũng từ chính diện hoàn toàn thấy được nàng, tuy rằng bị tóc mái che rất nhiều, nhưng từ hình dáng đến đường nét lộ ra, nếu không phải má phải sưng lên, này tiểu cô nương lớn lên vẫn là không tồi. Đôi môi hồng hàm răng trắng, sắc mặt tuy rằng không được tốt, nhưng vẫn là tiểu mỹ nhân .
Thấy nàng sửng sốt, Khúc Mặc Thương trong lòng thở dài, cô nắm tay nàng kéo về phía xe đạp và nói:
"Trời sắp tối rồi, chúng ta đi nhanh thôi, tôi đưa cậu về nhà."
Lâm Thanh Hàm vội lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Tôi...... Tôi có thể......"
"Nhìn cậu như vậy tôi không yên tâm, nhà cậu ở nơi nào? Nói không chừng tiện đường, vừa vặn chở cậu một đoạn."
Trước tiên không nói nàng bị thương như thế nào, hôm nay trời đã nhanh tối rồi, Khúc Mặc Thương như thế nào cũng không nỡ nhìn tiểu cô nương vừa bị người khác bắt nạt xong một mình trở về nhà.
Xem Khúc Mặc Thương đây là hạ quyết tâm muốn hỏi rõ ràng, Lâm Thanh Hàm nhỏ giọng nói tên địa phương nơi mình sống. Khúc Mặc Thương nghe xong liền sửng sốt, sau đó ho nhẹ 1 cái lên tiếng:
"Cậu nói cho tôi biết đi đường nào, chúng ta trước tiên rời trường học."
Cô đẩy xe đi qua, cầm chặt đầu xe, quay đầu lại ý bảo Lâm Thanh Hàm ngồi lên. Đồng thời trong lòng yên lặng cảm khái hạ, cũng còn tốt xe đạp của mình có chỗ ngồi phía sau , nếu là về sau đi xe đạp thể thao thì đã không thể chở người rồi.
Lâm Thanh Hàm có chút do dự, Khúc Mặc Thương cũng không thúc giục, liền quay đầu nhìn nàng. Sau một lúc lâu nàng có chút khẩn trương mà ngồi vào yên sau, tay lại không biết phải đặt nơi nào để ổn định thân thể , có thể nhìn ra được nàng trước giờ không ngồi qua xe đạp của người khác.
Khúc Mặc Thương chống đỡ xe, duỗi tay thay nàng đem áo khoác đồng phục chỉnh lại đàng hoàn sau đó xoay người nhìn phía trước, sau đó tay lại rất tự nhiên mà giữ chặt tay Lâm Thanh Hàm trực tiếp đưa tới bên hông của mình:
"Ngồi không vững thì ôm tôi là được rồi."
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương cũng không tính toán để nàng dựa thân mật như vậy, giống những người bạn khác bắt lấy tấm đệm phía dưới là được, nhưng là suy xét đến trên người nàng có thương tích, như vậy sẽ không thoải mái, đơn giản cho nàng trực tiếp ôm eo chính mình .
Thiếu nữ mềm dẻo vòng eo thật tinh tế, quần áo mùa thu cũng không có thể hoàn toàn che lấp, Lâm Thanh Hàm như cũ có thể cảm nhận được vòng eo mềm mại tinh tế của cô. Cả người nàng lập tức cứng ngắt, lại nghe được giọng nói bình tĩnh thanh nhã của người kia truyền đến:
" Ngồi vững nhé, chúng ta phải đi rồi."
Vừa nói dứt lời xe lập tức chuyển động . Xe trượt đi , thân thể khống chế không được ngã về phía sau , vì hoảng sợ mà tay nàng bỗng nhiên ôm chặt lấy eo cô, theo sau phản ứng lại nhanh chóng buông lỏng. Tuy nhiên xe vẫn không ổn, tiếp tục lảo đảo nghiêng ngã vài lần, làm cho thân thể Lâm Thanh Hàm lại kéo căng chặt chẽ, lại hoang mang rối loạn mà ôm chặt cô.
Chờ đến cuối cùng rốt cuộc cả hai ra được đường thẳng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, thẹn thùng mà nới lỏng cánh tay, thấp giọng nói câu xin lỗi.
Người phía trước cũng không có lập tức nói chuyện, một lúc sau có chút mất tự nhiên mà lên tiếng:
"Tôi chưa từng chở ai cả, vừa rồi mới có chút không quen .Thành thật xin lỗi."
Lâm Thanh Hàm ở phía sau nghe được những lời nói của cô, vành tai chậm rãi nổi lên phấn hồng, nàng cứ như vậy nghiêm túc nhìn, không nói gì. Xe đạp ở trên đường vững vàng chạy đi, tốc độ không tính chậm, mang theo từng đợt gió, ở thời tiết cuối tháng 10 có điểm lạnh lẽo, nhưng mà Lâm Thanh Hàm lại cảm thấy đây là làn gió ấm áp tốt đẹp nhất mà nàng được cảm thụ.
Nàng thậm chí hoảng hốt nghĩ, đây không phải là một giấc mộng đi , nàng ở trong lớp lâu như vậy, chưa từng cùng vị học bá kiêm ủy viên học tập này nói qua mấy câu, thậm chí là chỉ khi thu bài tập của nàng thì cô mới gọi tên để thu bài lại. Nàng chưa từng nghĩ tới, một học sinh được lão sư sủng ái như vậy, một học sinh xuất sắc được bạn học ngưỡng mộ, sẽ như vậy chở mình về nhà.
Càng không nghĩ tới, cô sẽ nhìn thấy nàng bị Lý Tư Dĩnh bắt nạt, đem nàng từ trong tuyệt vọng cứu ra. Nghĩ đến những lời nói của cô,cách nói chuyện cùng ngữ khí, trong lòng nàng có điểm nho nhỏ kinh ngạc, thật không thể nhìn ra Khúc Mặc Thương cũng có thể nói ra những lời như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy cô thật là lợi hại.
Nếu không có cô thì hôm nay nàng sẽ rơi vào kết thúc gì đây, trong lòng run rẩy, đôi mắt nàng càng ngày càng chua xót. Tuy rằng người phía trước ở rất gần với nàng nhưng nàng lại cảm thấy dáng vẻ tinh tế đó lại trở nên mông lung mờ ảo trong mắt mình...người này đã cứu nàng ? người này chở nàng vào nhà?...Tất cả đều là sự thật sao ???
Đột nhiên Khúc Mặc Thương lại mở miệng:
"Đi hướng bên kia phải không?"
Khi nghe giọng nói người trước mặt làm Lâm Thanh Hàm có chút hoảng, nàng sợ bản thân trả lời chần chừ sẽ khiến cho người kia cảm thấy phiền lòng, lập tức lấy lại tinh thần lên tiếng:
"Hướng về phía bên phải đi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)