Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 : Sự Quan Tâm Vô Hình

1957 0 25 0

Giờ phút này trong lòng cô cực kỳ bình thản, đầu óc cũng thực rõ ràng, cô đang cố gắng tìm kiếm hình dáng của một người tồn tại trong những mảnh ghép ký ức của quá khứ. Bất luận nàng có phải là Lâm Thanh Hàm hay không, năm đó nàng cùng mình học chung 1 lớp khẳng định không phải là giả, vì cái gì chính mình lại không có bất kỳ ấn tượng nào?

Sau một lúc suy nghĩ, nàng nhíu nhíu mày, tựa hồ thật sự là có một bạn học như vậy nhưng nói thật Khúc Mặc Thương đối với nàng ấn tượng thật sự ít đến đáng thương, bởi vì cảm giác tồn tại của nàng quá yếu, ký ức duy nhất tựa hồ là nàng cũng bị người khác bắt nạt và cô đã giúp Lâm Thanh Hàm giải vây một lần. Nhưng mà những hình ảnh về ký ức kia cũng có chút mơ hồ, hẳn là không phải là loại tình huống như ngày hôm nay, cô ngăn bọn họ lại, mang nàng rời khỏi chỗ đó nhưng không có giống hôm nay làm chu đáo như vậy, theo sau...... Cũng liền không có nhiều trao đổi với nhau.

Đột nhiên Khúc Mặc Thương nghĩ đến Lâm Thanh Hàm từng nói qua nợ cô một ân tình, tức khắc cô bỗng nhiên mở bừng mắt, chỉ là sau đó cô lại lắc lắc đầu. Điều này có phải thái quá hay ko, hơn nữa lại không phải tiểu thuyết, ai lại đem việc mình được giúp đỡ mà nhớ lâu như vậy nhiều năm. Nhưng cũng không thể không nói, Lâm Thanh Hàm người này làm cô có chút để ý, rốt cuộc cô thật sự không còn cách nào nhớ lại, đây là nàng của mười ba năm về trước.

Tắm rửa xong nằm ở trên giường cô rốt cuộc từ bỏ những suy nghĩ về Lâm Thanh Hàm, cẩn thận hồi tưởng lại những ký ức cô đã trải qua vào đầu tháng ba, từ trong nhà đến trường học sau đó là bạn bè của cô, thẳng đến khi thân thể mười lăm tuổi của cô chịu không nổi mà ngủ đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại sau, cô ngồi ở trên giường nhìn trên bàn sách cùng đèn bàn, còn có phía trên để các loại từ điển thư tịch, thấp thấp hít vào một hơi, cô vẫn là ở nơi này. Đứng dậy rửa mặt, do dự mà đem mái tóc cột thành đuôi ngựa, đột nhiên động tác của cô dừng lại thân thể cương cứng. Cô nhớ tới một việc, hình như cô không có làm bài tập ! Ở sơ trung dựa theo tác phong thường lệ của lão sư, không có khả năng không có giao bài tập về nhà, trầm mặc vài giây sau, cô nhấp miệng tiếp tục thu thập sách vở, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Đều đã trải qua rất nhiều năm cư nhiên bây giờ lại lần nữa gặp lại các bài tập về nhà, đây đúng là một thảm kịch đối với cô, hơn nữa quan trọng nhất chính là, cô căn bản không biết bài tập về nhà là cái nào.

Đạp xe hướng trường học mà đi , khi đi ngang qua một con đường cô nhịn không được mà hướng bên kia nhìn nhìn, Lâm Thanh Hàm không biết có hay không đã đi đến trường học. Trong lúc cô đang do dự thì phía sau có tiếng nói vui vẻ truyền tới tai cô:

"Mặc Thương, chạy từ từ đợi bọn mình nữa."

Khúc Mặc Thương quay đầu lại thì thấy Trần Dao cùng Xa Giai Di đạp xe nhanh chóng đuổi lại đây, sau đó bỗng nhiên sát tới ở trước mặt cô

"Mặc Thương, cậu bị làm sao vậy, ngày hôm qua không cùng bọn mình trở về, hôm nay lại một mình chạy đi."

Nữ sinh kia bởi vì đạp xe nhanh khiến cho khuôn mặt đỏ lên, đạp nhanh lên một đoạn đường dốc làm nàng có chút suyễn, đối với Khúc Mặc Thương oán giận.

Trần Dao cười nhẹ rồi mở miệng:

"Mặc Thương, cậu đã khá hơn chút nào chưa?"

Xa Giai Di nghe xong nàng lời nói cũng tiếp lời :

"Đúng vậy, hôm nay không có việc gì chứ?Ngày hôm qua sắc mặt của cậu nhìn thật là khó coi."

"Không có việc gì, cảm ơn các cậu."

Nói xong nàng mày nhíu lại nói tiếp :

"Buổi sáng vẫn luôn suy nghĩ đến bài học trên lớp, cho nên đã quên hẹn với các cậu."

Xa Giai Di kinh ngạc mà trừng lớn mắt:

"Ngươi không viết bài học sao? Ngày hôm qua lão sư vật lý đã phát bài thi, nguyên bộ sách luyện tập hóa có một bài giảng, còn có 3 bài đọc tiếng Anh, toán học......"

Cô ấy nói một câu, sắc mặt Khúc Mặc Thương liền cương một chút, cuối cùng đã là mặt vô biểu tình.

"Cậu...... Cũng chưa làm? Liền ngay cả môn tiếng anh của Diệt Tuyệt Sư Thái cũng không có làm?"

Xa Giai Di gian nan hỏi một câu. Trần Dao ở một bên cũng nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương, trong mắt mang theo một chút sợ hãi cùng đồng tình.

Biểu cảm của các nàng rốt cuộc đã khiến cho Khúc Mặc Thương nhớ tới vị giáo viên tiếng Anh trong miệng của các nàng, vị kia được xưng là Diệt Tuyệt Sư Thái, toàn bộ Yến Thành một cõi không người nào là không biết, không người nào là không hiểu, chỉ cần nghe thôi đã khiến cho người run sợ, sắc mặt khẽ biến. Nghe nói có một bạn trong giờ tiếng Anh là đề toán học , nhắc nhở mãi vẫn không sửa đổi nên bị đưa đến văn phòng , buộc anh ta là một bài thi toán học , sau đó bị bài đó bị đem ra sửa đi sửa lại nhiều lần, lại còn bị phạt sao chép lại bài đó 50 lần.

Khí thế của cô ta mạnh mẽ, phạt người lại tàn nhẫn, đứng ở nơi kia nhàn nhạt phát ra một câu chất vấn đều có thể làm người run, còn đặc biệt rất thích phạt người khác. Bây giờ Khúc Mặc Thương đã nhớ rõ sự hình dung của các học sinh dành cho cô ta, chính là "Xét nhà diệt tộc" tồn tại. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được mà nở nụ cười.

Ngay sau đó trên trán một bàn tay ấm áp dán lên :

"Xong rồi Mặc Thương, cậu đang là sợ hãi sao, như thế nào còn cười như vậy?"

Trần Dao cũng buồn cười mà kéo tay Xa Giai Di xuống:

"Đừng náo loạn, hiện tại cách giờ học còn một khoảng thời gian, đến lúc đó phần đọc, Mặc Thương nhanh chóng học bổ sung, ít nhất có thể nhớ...... Đem các bài tập của Trần lão sư tiếng Anh hoàn thành."

"Oa, Trần Dao, cậu cũng học hư."

Khúc Mặc Thương nhìn hai bạn tốt cười đùa với nhau, từ sau khi trở về quá khứ biểu cảm của cô có chút nhạt nhẽo, trong mắt cũng mang theo nhàn nhạt ý cười. Quay đầu lại nhìn nhìn con đường, cô do dự một chút sau đó đạp xe đến trường học.

Đến trường học, Trần Dao cùng Xa Giai Di chạy nhanh đem bài tập đưa cho Khúc Mặc Thương chép, Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn bài thi rồi nhìn các nàng liếc mắt một cái, không có lập tức tiếp.

Xa Giai Di bất đắc dĩ:

"Học bá đại nhân của ta ơi, biết rằng cậu nghiêm túc khinh thường việc sao chép lại đáp án, nhưng cậu thật muốn bị cô ấy xét nhà diệt tộc sao?"

Khúc Mặc Thương không nói chuyện, đưa mắt nhìn bài tập đã làm của các cô, ở trong hộc bàn lục lọi vài cái, sau đó lấy ra bài thi vật lý, sách luyện tập hóa học, còn có 3 bài đọc Tiếng Anh và một số bài thi trắc nghiệm .

Xa Giai Di đi đến đưa tay lật những quyển vở của cô ra xem, ngoại trừ môn số học không có chữ nào trong đó,hóa học và vật lý đều đã viết đầy chữ , phần bài tập nằm ở phía dưới bài học cũng đã được làm xong, môn tiếng Anh cũng được ghi đầy chú thích cùng phê bình.Cô buông quyển vở trên tay xuống, rồi lớn tiếng nói:

"Khúc Tiểu Thương, cậu trở nên hư hỏng từ khi nào vậy,trêu chọc chúng tôi như vậy vui lắm sao?"

Vì quan hệ của cô ấy và Khúc Mặc Thương tương đối tốt nên Xa Giai Di cũng không ngần ngại mà đưa tay lên nhéo khuôn mặt của cô, thật lâu rồi Khúc Mặc Thương không bị người khác đối xử như vậy với mình ,ngay lập tức trở nên ngây ngốc không phản ứng gì.

Sau khi bị hai người bạn giáo huấn, Khúc Mặc Thương bất đắc dĩ nhìn các cô liếc mắt một cái:

"Tớ quên mất, ngày hôm qua quả thực hỗn loạn, căn bản là tớ không nhớ kỹ lời dặn bài tập."

Nhìn biểu tình của cô không giống những ngày thường, theo hiểu biết của Xa Giai Di về cô, ý cười trên mặt cũng dần thu lại:

"Tại sao lại như vậy, cậu thật sự không cần đi bệnh viện kiểm tra sao? Chẳng lẽ là do áp lực lớn? Không đúng nha, với thành tích học của cậu bây giờ thì lo lắng cái gì "

Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu:

"Không có việc gì, các cậu chạy nhanh về chỗ ngồi đi, chờ lát nữa chủ nhiệm đến lớp."

Buổi học bắt đầu vào lúc 7 giờ, nhưng là trong lớp sẽ yêu cầu trước mười lăm phút học sinh phải đến lớp đông đủ, trên cơ bản tới liền bắt đầu giờ ôn tập. Khúc Mặc Thương âm thầm may mắn chính mình có thói quen dậy sớm, bằng không bị muộn rồi. Nhìn bài tập trước mặt cô âm thầm thở ra nhẹ nhàng, lúc cô đi học đều chọn thời gian rảnh để làm xong bài tập, cô học tiếp thu tốt, tốc độ làm bài lại nhanh, cơ bản đều có thể hoàn thành hơn phân nửa bài bài tập trước khi tan học, thậm chí sẽ làm vượt mức quy định. Chỉ là khi mở vở số học ra thấy bài tập đều chưa làm, sự bình tĩnh trước đó cũng xen lẫn một chút lo lắng.

Đã trải qua mười mấy năm, cô không biết phải học lại như thế nào mới tốt, đối với những kiến thức trong sách giáo khoa cũng trở nên rất xa lạ, cũng không phải là cô không làm được, có một ít tư duy về số học và kiến thức dùng để giải đề cô vẫn còn nhớ, nhưng có một số đề khác thì cô hoàn toàn không biết gì.

Đem các lựa chọn đơn giản lấp vào những chỗ trống của bài tập để hoàn thành, những cái đề chứng minh hình học gì đó thì trong lúc nhất thời cô hoàn toàn không tìm ra đáp án, thậm chí các bước đi cơ bản nhất để chứng minh cô đều đã quên hơn phân nửa,hai tam giác kia là đồng dạng nhưng cô lại không nhìn thấy được dấu hiệu để chứng minh nó, những bài kiểm tra lúc trước cô làm cũng đã lâu lắm rồi , cách phương pháp để làm bài tập dạng này cô vẫn không nhớ nổi, bây giờ cô phải làm như thế nào để chứng minh các cạnh của hai tam giác có tỷ lệ tương ứng với nhau đây.

Nhiều năm rồi không làm những đề số học như vậy, cô thật sự không có tâm trạng để tiếp tục làm bài tập, xoa xoa ấn đường, quay đầu nhìn khắp phòng học vài lần, lại nhìn đồng hồ treo ở phía dưới phòng học . Đã 6 giờ 50, Lâm Thanh Hàm như thế nào còn chưa tới lớp.

Xa Giai Di đang học bài thì nhìn thấy cô cau mày nhìn ra ngoài cửa, có chút tò mò:

"Mặc Thương, cậu không làm bài cũng không học bài, cậu đang tìm cái gì vậy ?"

Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu:

"Tớ không tìm cái gì."

Nói xong nàng lại do dự, đưa mắt quét qua toàn bộ lớp học rồi nhìn đến cái bàn lẻ loi kia mở miệng hỏi Xa Giai Di:

"Nơi đó người ngồi chính là Lâm Thanh Hàm sao?"

Xa Giai Di nhìn qua, do dự nói:

"Tớ không nhớ rõ nàng có phải tên là Lâm Thanh Hàm hay không, tớ đều không nhớ được tên của nàng. Bất quá nàng có điểm kỳ quái, từ lúc vào lớp chúng ta liền chưa từng gặp nàng nói chuyện qua, cũng không cùng những người khác trò chuyện. Cả ngày cúi đầu ngồi ở chỗ ngồi, giống như người gỗ vậy."

Nói xong cô có chút kỳ quái hỏi Khúc Mặc Thương:

"Cậu như thế nào lại hỏi nàng?"

Đang nói Xa Giai Di vỗ lên vai cô một chút:

"Tốt, chủ nhiệm lớp tới, làm cho hắn nhìn thấy tớ và cậu nói chuyện, tớ lại muốn bị la."

Trần Dao nhìn Xa Giai Di bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem tập đẩy đến trước mặt cô:

"Chạy nhanh về chỗ đi."

Sau khi chủ nhiệm lớp Vương Vĩ Hành vào lớp học, tiếng đọc sách trong lớp cũng được đề cao lên mấy dB (đề-xi-ben).Chủ nhiệm lớp với chiếc kính viễn thị đang rủ xuống tới chóp mũi, ánh mắt dừng ở chỗ ngồi không người nhíu chặt mày, sau một lúc lâu, một bóng người vội vã xuất hiện ở cửa phòng học.

Nàng còn đang thở phì phò, nhưng là hiển nhiên nàng quá mức quẫn bách thấp thỏm, chính là đem thở dốc nghẹn ở ngực, ấp úng mà hô câu báo cáo.

Vương Vĩ Hành sắc mặt có chút trầm, hắn cũng không phải thực thích học sinh cổ quái này, thành tích không phải thực tốt, bất luận làm gì đều sợ hãi rụt rè, cũng không nói lời nào, ngay cả đến muộn cũng chỉ có không một tiếng báo cáo.

"Vì cái gì đến trễ, toàn lớp học liền chỉ có một mình em là tới muộn, bài tập đều làm xong rồi?"

Thanh âm có chút nghiêm khắc, trong lớp âm thanh đọc sách đột nhiên ngừng lại, toàn lớp hơn năm mươi người đều nhất trí động tác nhìn về Lâm Thanh Hàm cùng chủ nhiệm lớp của bọn họ.

Khúc Mặc Thương rõ ràng phát giác Lâm Thanh Hàm thân mình cương đến lợi hại hơn, nàng đầu buông xuống, ngón tay đem đồng phục nắm chặt thành một khối. Khúc Mặc Thương cảm thấy tâm của mình cũng bị nắm thành một khối, nghĩ đến ngày hôm qua nàng đã gặp phải rất nhiều chuyện, nàng bất quá chỉ là một cô bé hơn mười tuổi, lại khiếp nhược như vậy, lại phải nếm tư vị bị chỉ trích trước mặt tất cả mọi người như vậy thì nghĩ như thế nào.

Vô luận nàng có phải là Lâm Thanh Hàm kia hay không, liền từ tính cách của Khúc Mặc Thương tới nói, cô cũng không có biện pháp nhìn nàng bị đối đãi như vậy, ở trong mắt cô Lâm Thanh Hàm chỉ là một hài tử luôn bị người khác ức hiếp. Nghĩ vậy cô liền đứng lên:

"Thưa thầy, Lâm Thanh Hàm ngày hôm qua bị thương, bạn ấy đến trễ có thể là bởi vì chân bị thương."

Vương Vĩ Hành sửng sốt, quay đầu phát hiện là học sinh mà ông yêu quý nhất, ngữ điệu hòa hoãn một chút:

"Làm sao mà em biết được chuyện đó vậy Khúc Mặc Thương?"

Hắn cũng biết đứa trẻ Lâm Thanh Hàm này không thích nói chuyện cùng bạn học.

"Ngày hôm qua vừa lúc em gặp bạn ấy và chính em đã đưa bạn ấy về nhà."

"Phải không?" -Vương Vĩ Hành sắc mặt hoãn đi , sau đó hỏi lại Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khúc Mặc Thương, giọng trầm thấp "dạ" một tiếng.

Vương Vĩ Hành phất phất tay nhìn Lâm Thanh Hàm có chút tập tễnh mà đi vào phòng học, lại cười tủm tỉm khen ngợi Khúc Mặc Thương, khen nàng thích giúp đỡ mọi người, luôn chủ động trợ giúp bạn học trong lớp.

Khúc Mặc Thương nhìn cô gái đang cúi đầu, nhíu mày thật lâu không có buông ra. Xa Giai Di rất tò mò hỏi:

"Ngày hôm qua cậu đưa cô ta về nhà?"

Khúc Mặc Thương gật gật đầu:

"Bạn ấy bị người ta bắt nạt."

Xa Giai Di nhíu hạ mi:

"Cô ta tuy có điểm cổ quái nhưng cũng không trêu chọc người khác, ai lại nhàm chán như vậy mà đi bắt nạt nàng? Cậu vừa rồi như thế nào lại không nói với thầy!"

Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu:

"Nói cũng không thể ngay từ đầu ngăn chặn, bất luận thầy ấy quản hay mặc kệ, đối với Lâm Thanh Hàm mà nói đều không phải chuyện tốt."

"Vì cái gì?" Xa Giai Di có chút khó hiểu, Trần Dao cũng không xem bài nữa mà nhìn Khúc Mặc Thương.

"Chủ nhiệm lớp quan tâm cũng chỉ bất quá là cùng chủ nhiệm lớp của Lý Tư Dĩnh nói một chút, đến lúc đó chẳng những không có bất kỳ hiệu quả còn sẽ chọc đến cô ta làm mọi chuyện chỉ trầm trọng thêm mà thôi. Hơn nữa, khả năng rất lớn là thầy ấy sẽ không quản chuyện này , nếu như vậy thì cần gì phải khiến nàng chịu đựng cảm giác bị người khác coi thường nhục mạ thêm một lần nữa."

Khúc Mặc Thương nói thực bình tĩnh, xốc hạ mi mắt nhìn về phía xa hành lang có một người đàn ông đang hút thuốc. Cô không phải đứa trẻ hơn mười tuổi, cô rất rõ ràng phương hướng giải quyết bạo lực học đường, tuyệt không phải đơn giản chỉ hướng một lão sư căn bản không quan tâm chú ý đến học sinh mà xin giúp đỡ liền có thể giải quyết mọi chuyện.

Xa Giai Di nghe xong trầm mặc xuống, vô luận là biểu tình Khúc Mặc Thương hay là lời nói, đều làm cô có chút trầm trọng, cô cũng nhìn Vương Vĩ Hành, suy nghĩ một chút câu nói cuối cùng của Khúc Mặc Thương mà thở dài.

Nhưng do cô chỉ tùy tiện quan tâm theo thói quen mà thôi, một tia đồng tình với cô gái nhỏ kia cũng phút chốc tan thành mây khói, cô lại đến gần hỏi Khúc Mặc Thương:

"Cậu nói cho tớ biết , cậu như thế nào đột nhiên quan tâm đến cô ta. Phải biết rằng trước kia khi cậu đi thu bài cũng chưa cùng cô ta nói chuyện qua."

Khúc Mặc Thương nhìn bạn tốt tính tình luôn vui vẻ hoạt bát, lại nghĩ đến người phụ nữ trí thức thanh lịch của mười bốn năm sau, tâm tình cô có chút phức tạp.

Trong lúc các cô cùng nhau tụ tập nói giỡn, thì cô gái ngồi một mình ở cuối lớp ngẩng đầu nhìn trộm Khúc Mặc Thương, thần sắc trong đôi mắt nàng vừa lạnh nhạt vừa có chút bất đắc dĩ , trong con ngươi màu đen kia cất giấu một tia hâm mộ.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16