Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9 : Bánh Quy Và Bánh Mì Nướng

1971 0 16 0

Edit & Beta : Kelsey , Mạt Mạt , Lois

Sau khi cô tới gần thì đoạn đối thoại giữa hai người kia truyền đến tai cô rõ trở nên ràng hơn, lúc này gương mặt Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, nhỏ giọng từ chối:

"Không được đâu dì Trần, đậu que của dì còn tươi như vậy, chúng còn có thể bán được mà, con không thể lấy chúng được đâu."
Người phụ nữ còn lại dáng vẻ cao lớn, giọng nói khàn khàn tràn đầy nghiêm túc, hai bàn tay bụ bẫm thành thục đem đậu que bỏ vào túi ni lông rồi nhét chúng vào trong giỏ xách của Lâm Thanh Hàm: 
"Những cái này đều đã già đi một ít rồi , chỉ còn lại bao nhiêu đây cũng không thể bán tiếp được, hơn nữa chúng cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, con cứ cầm về đi."
Nhìn dáng vẻ lúc này của Lâm Thanh Hàm, bà thở dài nói tiếp: 
"Gần đây không thấy mẹ của con đi chợ, có phải bệnh cũ lại tái phát không?"
Lâm Thanh Hàm khựng lại một chút, vài giây sau đó nàng mới đáp lại một tiếng "Dạ" với giọng điệu trầm thấp cùng khổ sở. Ánh mắt tràn đầy thương cảm của dì Trần hướng đến cô bé tội nghiệp trước mặt, bà lại thở dài: 
"Con cầm lấy đi, cả ngày chỉ ăn lá cải trắng đã hỏng một ít cũng không tốt đâu, mẹ con đang ngã bệnh phải bồi bổ cho bà ấy thật tốt thì mới mau khỏe lại được. Tuy rằng đậu que này không phải thứ tốt gì, nhưng ít ra thì nó vẫn còn sạch và tươi, dì không cho phép con từ chối đâu nha!"
Lâm Thanh Hàm nắm chặt túi xách trong tay, nàng khom người xuống: 
"Con cảm ơn dì Trần."
Hai ngày nay mẹ Lâm không có đi làm, ngày hôm đó, sau khi trở về thì bệnh hen suyễn của bà đã tái phát, bà bị căn bệnh hành hạ suốt cả một đêm. Nghĩ đến hôm đó nửa đêm bản thân tỉnh lại liền nghe thấy tiếng thở dốc của mẹ đã khiến cho tay chân của Lâm Thanh Hàm trở nên lạnh run . Nếu không phải lúc đó nàng tỉnh lại và lập tức cho mẹ mình dùng thuốc thì nàng thật sự không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với mẹ nữa.
Khúc Mặc Thương nhìn thấy gương mặt đỏ ửng bởi vì ngại ngùng của người kia bỗng dưng trở nên tái nhợt, hai tay khẽ run run, lông mày khẽ nhíu lại thì tâm của cô cũng có chút khó chịu.
Mẹ của Lâm Thanh Hàm đã ngã bệnh rồi sao?
Khi cô đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, nhìn thấy nơi ở của hai mẹ con có điều kiện sống rất kém, cơm trưa của Lâm Thanh Hàm ngoại trừ cơm trắng ra thì không tìm được thêm món ăn nào khác, ngày thường nàng ăn mặc và sử dụng một số vật dụng đều đã cũ nát, cô cũng biết hoàn cảnh gia đình của Lâm Thanh Hàm rất khó khăn và túng quẫn, nhưng lại không thể đoán được hoàn cảnh của nàng ấy lại khó khăn đến nước này. Nhìn chiếc túi Lâm Thanh Hàm nắm trong tay, Khúc Mặc Thương liền có chút đau lòng, nếu cô đoán không lầm thì Lâm Thanh Hàm ở nơi này nhặt những rau củ đã có chút hư hỏng bị người bán hàng vứt đi.
Nàng không thể nào tưởng tượng được một người thẹn thùng hướng nội như vậy, lại có thể vứt bỏ tôn nghiêm mà đứa trẻ ở độ tuổi này để ý nhất, vì sinh tồn mà cam chịu hạ thấp nhân phẩm của bản thân mình, vì sự sống mà phải đi lượm lặt những thứ người khác đã vứt bỏ đi...
Đối với một người từ nhỏ đã được sống sung túc, không cần phải lo chuyện cơm áo như Khúc Mặc Thương mà nói thì đây là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của cô rồi . Nhưng cô cũng nên nghĩ đến, một người mẹ đơn thân mang bệnh trong người đem theo con gái đến nơi đô thị phồn hoa này để kiếm sống thì chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ khiến cho cuộc sống của cả hai trở nên càng vất vả hơn.
Khi nhìn thấy một đứa trẻ xa lạ chỉ mới mười bốn tuổi mà phải trải qua những chuyện như vậy thì Khúc Mặc Thương cũng cảm thấy chua xót, huống chi người này lại là Lâm Thanh Hàm!
Cô ở phía sau không nói gì, nhưng mày đẹp vẫn luôn nhíu lại, yên lặng đem xe đạp đẩy xa.
Lâm Thanh Hàm xách theo đồ ăn, thần sắc trên mặt vẫn luôn trầm ngâm, nàng suy nghĩ đến lời nói của dì Trần, bệnh của mẹ cần phải được bồi bổ thật tốt, nhưng mà....... Nàng sờ lên túi, bên trong có một ít tiền mà nàng vất vả tích cóp được, nàng lấy chúng ra cẩn thận đếm lại, chỉ còn hơn hai mươi đồng..
Nàng nhớ rõ lúc trước bác sĩ đã dặn dò, yêu cầu phải cho mẹ mình bổ sung nhiều protein, sữa bò, thịt nạc... mỗi thứ đều phải ăn một ít. Siết chặt tiền trong tay, nàng cẩn thận bỏ tiền vào lại túi. Nàng muốn đi mua một ít thịt, nhưng không thể ăn nhiều dầu mỡ, cho nên tốt nhất là mua thịt nạc.
Đang lúc nàng cúi đầu tính toán xem có thể mua được bao nhiêu thịt thì đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo của tiếng chuông, trước mắt xuất hiện một bánh xe đạp, sau đó một chiếc giày trắng cũng chống trên mặt đất. Lâm Thanh Hàm kinh ngạc đến nhảy dựng, ngẩng đầu, giọng nói quen thuộc liền truyền tới: 
"Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Là Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, sau đó có chút hoảng loạn mà đem chiếc túi cất giấu ở phía sau lưng.
"Cậu tới đây mua đồ ăn sao?" -Khúc Mặc Thương chỉ quét mắt nhìn đồ vật trong tay Lâm Thanh Hàm, sau đó nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.
" Ừm......Ừm." -Lâm Thanh Hàm gật gật đầu, gương mặt không nhịn được đỏ bừng lên, ánh mắt cũng không dám nhìn Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương dịu dàng nhìn nàng.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, nói dối liền quẫn bách như vậy.

Khúc Mặc Thương thấy nàng càng lúc càng xấu hổ và bối rối thì cô chu đáo chuyển sang chủ đề khác, cô đem bánh mì và bánh quy mới vừa mua giơ lên: 
"Phố này có một tiệm bán điểm tâm rất nổi tiếng, bánh quy và bánh mì ở nơi đó thực sự rất ngon, tôi vừa mua một ít ở đó.Trên đường về không ngờ lại gặp được cậu."
Lực chú ý của Lâm Thanh Hàm chuyển dời đến túi giấy trong tay của Khúc Mặc Thương, thần sắc cũng thả lỏng rất nhiều, lần này nàng đem tóc mái đều cột lên, lộ ra đôi mắt cùng vầng trán trắng nõn.
Cho nên đây là lần đầu tiên Khúc Mặc Thương có thể nhìn thấy rõ ràng dáng dấp cùng diện mạo của nàng, cũng xua tan đi mọi sự nghi ngờ của Khúc Mặc Thương. Nàng thật sự là Lâm Thanh Hàm, cho dù lúc này nàng thật ngây ngô, còn có chút nhút nhát cùng yếu đuối, hoàn toàn không có dáng vẻ cường thế sắc bén của tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thái. Nhưng ngũ quan xinh đẹp giống nhau, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt kia, giống nhau như đúc.
Thấy nàng nghiêm túc nhìn cái túi trên tay mình như vậy, lại nghĩ đến lần đó gặp mặt trong bộ dáng trưởng thành của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương trong lòng có cảm giác như vừa khám phá ra đại lục mới.

Thì ra khi còn nhỏ Lâm Thanh Hàm lại đáng yêu như vậy sao?

Trước đó là hoài nghi, hiện tại đã xác định rồi, tâm tình Khúc Mặc Thương liền thay đổi, dù sao thì lúc này cô nhìn Lâm Thanh Hàm lại có chút cảm giác kì lạ. Nhưng nghĩ đến những thay đổi sau này của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương đối với một cô gái nhỏ yếu đuối này càng thêm vài phần đau lòng.
Cô suy nghĩ một chút thì tiếp tục hỏi nàng: 
"Cậu còn muốn mua cái gì nữa sao?"
Lâm Thanh Hàm gật đầu một cái, do dự một chút mới mở miệng nói: 
"Tôi muốn đi mua một ít thịt nạc."
"Quả thật là nên mua một ít thịt, cậu thật sự quá gầy." -Khúc Mặc Thương đánh giá nàng một chút, đồng thời câu nói này của cô cũng làm cho khuôn mặt Lâm Thanh Hàm lại đỏ lên.

Nói xong, Khúc Mặc Thương mở túi xách, lấy khăn ướt lau tay mình. 

Lâm Thanh Hàm với vẻ mặt ngây ngô khó hiểu cùng với đôi mắt to tròn, ướt át long lanh mang theo một chút tò mò nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương.

Túi giấy trong tay Khúc Mặc Thương được mở ra, một mùi hương thơm lừng xông lên xộc vào mũi. Đã gần 12 giờ trưa, buổi sáng Lâm Thanh Hàm chỉ uống một chén cháo, bị mùi hương này hấp dẫn, tức khắc bụng liền có động tĩnh. Nàng không kịp ngăn chặn cái bụng nhỏ không nghe lời này, phát ra một tiếng rất nhỏ " Ọt ọt". Tức khắc trên mặt hơi hơi hồng lập tức đỏ như quả táo, nàng hoảng loạn nghĩ chuyện bản thân nên mở miệng rời đi, mới vừa hé miệng, mùi hương nồng đậm kia đã tới trước mắt, sau đó một miếng bánh mì mềm xốp còn ấm đã nằm trong miệng nàng.

Nàng đỏ mặt, đôi mắt ngơ ngác trừng lớn nhìn Khúc Mặc Thương, trong miệng bởi vì bị Khúc Mặc Thương đút cho một miếng bánh mì nướng, quai hàm hơi mở to để giữ lấy, biểu tình kinh ngạc, nhìn nàng lúc này yếu đuối lại dễ thương giống như một chú chuột hamster nhỏ, Khúc Mặc Thương nhịn không được bật cười ra tiếng.
Chỉ là sau khi cười xong lại cảm thấy chính mình có chút vô lễ, ho nhẹ một tiếng, tươi cười nhìn Lâm Thanh Hàm: 
"Đồ ngốc, nếm thử đi, mùi vị thế nào?"
Lâm Thanh Hàm đã từng thấy Khúc Mặc Thương cười, nhưng đều là loại cười nhạt, tình huống trực tiếp cười thành tiếng như thế này thì trước nay chưa thấy qua, hơn nữa giờ phút này Khúc Mặc Thương đem tóc rũ xuống dưới, cười như vậy thật sự rất đẹp, làm Lâm Thanh Hàm xem đến nỗi ngây cả người.
Khúc Mặc Thương xé miếng bánh mì có chút lớn, được cô nhắc nhở như vậy cho nên Lâm Thanh Hàm vội đem bánh mì ở trong miệng cắn một miếng nhỏ. Bánh mì nướng mới ra lò không lâu, bên ngoài giòn giòn, bên trong mềm xốp, đặc biệt là phần rám vàng bên ngoài kia, cắn lên liền giòn tan trong miệng, lớp ruột mềm bên trong vẫn còn ấm nóng, ăn ngon vô cùng.

Lâm Thanh Hàm chưa từng ăn qua loại bánh mì này, đôi mắt hơi hơi mở to, Khúc Mặc Thương nhìn nàng: 

"Cậu thấy nó có ngon không?"

"Ngon...... Ăn rất ngon."

Khúc Mặc Thương trong mắt mang theo ý cười: 

"Lớp da vàng bên ngoài có phải rất thơm không?"

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được nên gương mặt nàng cũng mang theo tia cười ngượng ngùng: 

" Ừm."

Khúc Mặc Thương lại giơ tay xé một miếng khác, đút cho nàng: 

"Ngoan như vậy, để khích lệ, tôi sẽ thưởng cho cậu một miếng nữa." 

Lời này rõ ràng mang theo rất nhiều cưng chiều, nhưng mà Khúc Mặc Thương lại như cũ duy trì bộ dáng bình thản không cười của mình. Lâm Thanh Hàm vừa nhai bánh mì vừa nhìn trộm cô, bánh mì thơm ngọt trong miệng hình như cũng thấm tới trong lòng của nàng rồi.

Khúc Mặc Thương dựa vào xe đạp, cũng xé một miếng cho bản thân, mặc kệ Lâm Thanh Hàm vài lần muốn mở miệng cự tuyệt, đút vài miếng đến miệng nàng. Khối bánh mì nướng này rất lớn, hai người cũng chỉ có thể ăn hơn một nửa ổ.

Khúc Mặc Thương đem bánh mì chia làm hai phần, lại đem túi giấy đựng bánh quy lấy ra, để lại chút bánh quy, đem một nửa bánh mì nướng kia để vào, đưa cho Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm vội vàng lắc đầu: 

"Cảm ơn, tôi vừa mới ăn rất nhiều...... Không...... Không thể lại cầm cái này, cậu mang về ăn đi."

Khúc Mặc Thương nhìn nàng một cái, giữ chặt tay nàng rồi đem túi giấy đặt ở trong tay nàng: 

"Vì muốn ăn những món này cho nên hôm nay tôi mới đến đây để mua chúng. Bánh mì nướng này rất lớn, ba mẹ tôi lại không ở nhà, chỉ có tôi và dì Hoàng ở nhà. Dì ấy cũng không thích ăn ngọt, đem về không chừng lại lãng phí. Vừa vặn gặp cậu ở đây, cậu giúp tôi ăn bớt một chút đi mà."

Tùy rằng Khúc Mặc Thương dịu dàng nói như vậy, nhưng mà Lâm Thanh Hàm lại phát hiện bản thân không thể cự tuyệt cô được, cuối cùng chỉ có thể nhận túi giấy.

Khúc Mặc Thương nhìn đồng hồ, chỉ vào chợ bán thức ăn bên kia: 

"Thời gian không còn sớm nữa, cậu còn muốn đi mua gì thì đi trước đi."

"Được rồi." 

Lâm Thanh Hàm đáp lời cô nhưng lại không có ý định rời đi, chỉ đứng đó nhìn cô.

Khúc Mặc Thương hiểu ý của nàng , liền ngồi lên yên xe đạp, vốn là cô chuẩn bị đi nhưng lại nghĩ đến một chuyện khác, cô lên tiếng hỏi: 

"Cậu đã làm xong bài tập chưa?"

"A?" Lâm Thanh Hàm hơi ngẩn người , sau đó ngập ngừng trả lời: "Tôi vẫn chưa làm xong."

Khúc Mặc Thương nghĩ một chút rồi lên tiếng: 

"Nếu có đề nào khó, có thể hỏi tôi, cậu có sử dụng QQ không? Có muốn thêm tôi vào danh sách kết bạn của cậu không?"

Lâm Thanh Hàm trong mắt đầu tiên là kinh ngạc và vui mừng, sau đó lại lấp lánh ánh sáng, nàng dùng sức gật cái đầu nhỏ của mình.

Khúc Mặc Thương bị vẻ hưng phấn không hề che dấu của nàng lây nhiễm, khóe miệng cũng mang theo tia cười: 

"Cho tôi số di động của cậu..à... cậu cũng có thể lưu lại số điện thoại của tôi."

Lâm Thanh Hàm chỉ lo hưng phấn, lấy ra di động. Chỉ là sau khi lấy điện thoại ra nàng liền có chút quẫn bách, di động của nàng thực sự rất cũ, cái này là do dì hàng xóm đã xài nhiều năm rồi và bây giờ muốn bỏ đi nên mới cho nàng. Vỏ di động bởi vì rơi nhiều lần cho nên lớp sơn đều tróc đi rất nhiều, màn hình cũng đã nát, thoạt nhìn có chút thê thảm.

Khúc Mặc Thương tựa hồ không để ý đến , tiếp tục nói: 
"Tôi bắt đầu đọc đó nha ?"

" Ừm...... được." 

Khúc Mặc Thương đọc lên dãy số, Lâm Thanh Hàm rất nhanh nhớ kỹ. Sau đó lại click mở QQ, dựa theo tên của Khúc Mặc Thương đã tìm được tài khoản của cô.

Nhìn nick name hiện lên phía trên, Lâm Thanh Hàm có chút kinh ngạc nhìn cô một chút.

Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy, cũng nhịn không được liếc mắt nhìn màn hình, 1.5 thị lực làm cô dễ dàng thấy được nick name của mình:"Nửa đời khuynh thành nửa đời thương"(*). Ngay tức khắc cô cảm giác được mặt mình có chút nóng lên, cô đã quên mất khi đó bản thân cũng là một nữ sinh cấp 2 đầy mơ mộng. Thật sự cô cũng không biết bản thân mình lúc ấy suy nghĩ cái gì mà lại có cái nhìn như một nghệ sĩ ưu thương vậy, kỳ thật lúc đó bản thân không bệnh mà lại có thể suy nghĩ ra một cái tên sến súa như vậy, bây giờ xem lại thật sự là có chút xấu hổ.

(*) "半世倾城半世殇" tạm dịch là "Nửa đời khuynh thành nửa đời thương" :"khuynh thành" là Hình dung một người phụ nữ có dung mạo hết sức xinh đẹp, từ "thương" ở đây nghĩa là chết yểu ,chết non, chết sớm. Câu này có ý nghĩa là một lời than thở, nửa đời trước một đường hát vang tiến mạnh, sự nghiệp xuôi gió xuôi nước trôi qua tưới nhuần, thế nhưng là đến tuổi già, này! Khốn cùng thêm thất vọng. Tuế nguyệt thúc người, dung nhan già đi, còn lại chỉ là thở dài.

"Tôi chỉ tùy tiện lấy đại một cái tên thôi, cậu mau sửa lại tên gọi đi." 

Nói xong cô nhìn Lâm Thanh Hàm, dưới ánh mắt áp lực uy hiếp của cô thì Lâm Thanh Hàm buộc phải sửa đổi tên, đặt lại là Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương vừa lòng, sau đó đặt tay lên xe đạp: 

"Nhận được lời mời tôi sẽ chấp nhận ngay, còn có...bánh mì này còn nóng ăn mới ngon."-Nói xong, cô đạp bàn đạp, mang theo một trận gió từ đầu đường thổi qua.

Lâm Thanh Hàm nhìn túi giấy trong tay, nửa khối bánh mì nướng hoàn hảo, còn có rất nhiều bánh quy được làm thủ công, ngẩng đầu nhìn chỉ còn thấy bóng dáng người kia đang càng lúc càng xa, đôi mắt nàng cũng càng ngày càng cay. Nàng chớp chớp mắt đem tâm tình lúc này áp xuống, sau đó bước nhanh đi đến chợ rau.

Lâm Thanh Hàm về nhà khi Lâm Yên đang lau chùi mặt sàn, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi nhưng sắc mặt lại tiều tụy đi rất nhiều so bạn cùng lứa tuổi, còn có vẻ già nua đi một chút. Bà vén tóc lên mang tai, khom người xuống dự định đem phòng ngủ và phòng khách lau sạch sẽ.
Lâm Thanh Hàm vội vàng tiến lên tiếp nhận cây lau nhà từ tay bà:

"Mẹ ơi, sức khỏe của mẹ hiện giờ không thể làm những việc này được, mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt mới mau khỏe lại được."

Thấy nàng trở về, Lâm Yên đứng thẳng người lên dịu dàng cười: 

"Mẹ không có mệt, đã nghỉ ngơi tốt nhiều ngày rồi. Mấy ngày nay cái gì cũng do con làm, bài tập cũng chưa có thời gian để hoàn thành nữa, hôm nay con nên đi làm bài tập đi, mấy chuyện khác giao cho mẹ làm là được rồi."

Lâm Thanh Hàm cố chấp mà siết chặt cây lau nhà rồi ấn bà ngồi xuống ghế, sau đó lấy bánh mì nướng của Khúc Mặc Thương cho nàng đưa cho Lâm Yên.

"Trên đường về con gặp được bạn học, cô ấy đã mời con ăn. Mẹ cũng nếm thử một chút đi, con đã ăn qua rồi, cái này rất ngon."

Lâm Yên sửng sốt nhìn bánh quy cùng bánh mì trong tay nàng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên. Sau một hồi bà mới ngăn chặn không cho nước mắt rơi xuống, giọng nói run run: 

"Hàm nhi đã có bạn bè rồi sao?"

Là một người mẹ, dù bà có ngu ngốc đến mức nào thì cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của con gái mình, Lâm Thanh Hàm không có ba, hoàn cảnh của hai người lại kém như vậy, nhập học được đều nhờ vào học bổng của trường học chống đỡ. Hơn nữa Lâm Thanh Hàm vốn dĩ là một đứa trẻ có thành tích học tập ưu tú nhưng vì hoàn cảnh gia đình như vậy mà thành tích cũng bị kéo xuống, tất cả những điều này làm cho tính cách của nàng trở nên càng ngày càng tự ti cùng quái gở. Ngoài ra khi ở nhà Lâm Thanh Hàm cũng không nói về những sự tình trong trường học nhưng mẹ Lâm cũng sớm đoán được tình cảnh của con gái mình ở trường học như thế nào. Hiện giờ đứa trẻ nhà bà lại chủ động nói về bạn học, người ta còn cùng nàng chia sẻ đồ ăn, vậy là con gái của bà đã có bạn bè rồi.
" Dạ" 

Ánh mắt Lâm Thanh Hàm sáng lên, sau đó lại có chút ảm đạm. Chỉ là khi nàng nghĩ đến chuyện Khúc Mặc Thương cho mình QQ cùng số di động, lại gật đầu vui vẻ.Cũng đã lâu rồi Lâm Yên mới thấy được biểu tình thỏa mãn cùng vui sướng kia của con gái mình.

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16