Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17 : Sủi Cảo Đêm Giao Thừa

1652 0 24 0

Edit : Qideasgroup7th

Beta : Mạt Mạt

Lâm Thanh Hàm hít vào một hơi, trong mắt tràn đầy mong đợi, trong miệng có chút do dự:

"Nhưng mà... mẹ tôi. . . . . ."

"Ba mẹ tôi cũng sẽ đi, cậu cùng dì đi chung với chúng tôi luôn nha, tôi sẽ qua đón cậu?"

Nói xong Khúc Mặc Thương nghe được một giọng nữ ở bên kia điện thoại vang lên, thỉnh thoảng nghe được Lâm Thanh Hàm trả lời, sau một lúc lâu nàng lại dựa sát mic điện thoại, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng:

"Ừm, ừm, cậu không cần qua đây đón đâu, tôi tự mình qua chỗ cậu."

Khúc Mặc Thương nở nụ cười :

"Tôi có cái này cho cậu, khi tôi đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cậu."

"Dì Hoàng ơi, có thể đem sủi cảo còn lại nấu một ít không ?" 

Khúc Mặc Thương treo điện thoại, đi vào phòng bếp nói cùng dì Hoàng.

Dì Hoàng cũng biết điều kiện gia đình của Lâm Thanh Hàm, cho nên đối với cô nương nhu thuận hiểu chuyện kia rất là đau lòng cũng thương tiếc, hiểu được nguyên nhân thì bà lập tức bật bếp, nấu mười cái sủi cảo.

Sủi cảo nấu xong, bà bỏ vào hộp giữ nhiệt có kèm nước chấm. Khúc Mặc Thương và Khúc Thịnh hai người thương lượng, cô đi trước tìm Lâm Thanh Hàm, sau đó lại cùng bọn họ tụ họp.

Quảng trường Áo Sơn không xa, gần tới lễ mừng năm mới nên Khúc Thịnh cũng không có dự định lái xe, ông biết nguyên do nhưng cũng không có ngăn cản cô, dặn dò con gái chú ý an toàn xong mới tùy ý để nàng đi.

Từ nhà Khúc Mặc Thương đến bên kia khoảng mười phút lộ trình, sợ sủi cảo để lâu không thể ăn, Khúc Mặc Thương cưỡi xe đạp chạy nhanh qua bên kia.

Dọc theo đường đi, cả con phố đều đã giăng đèn kết hoa, đèn đường sau khi được tận lực trang trí cũng tràn đầy không khí vui vẻ của năm mới, cưỡi xe ở trên đường, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đang đốt pháo hoa, cô mới chính thức cảm nhận được hương vị của năm mới là như thế nào.

Đối với nhà Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương đã ngựa quen đường cũ, rất nhanh đã đến dưới lầu. Cho dù là khu nhà trọ có chút cũ nát, nhưng trong một đêm lễ mừng năm mới như thế này cũng có đèn đuốc sáng trưng, treo đầy đèn lồng lửa đỏ .

Sau khi cô gọi điện thoại, Lâm Thanh Hàm cầm di động chạy chậm xuống lầu, di động của nàng cũng chưa kịp treo.

Nàng chạy gấp đến nổi thở hổn hển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương, vẻ hân hoan trên mặt đã hòa tan đi vẻ lạnh nhạt lúc nàng an tĩnh.

Bên trong ánh đèn trăm nhà, Khúc Mặc Thương nhìn thấy nụ cười trong sáng không chút che đậy kia, tâm tình nhịn không được tốt lên rất nhiều.

Lâm Thanh Hàm chạy đến đứng ở trước mặt cô, lại không biết nên nói cái gì, chỉ biết ngẩng đầu nhìn cô.

Khúc Mặc Thương hé miệng tươi cười: 

"Đồ ngốc! tôi mang theo sủi cảo cho cậu nè, chúng ta lên lầu trước đã có được không ?"

Lâm Thanh Hàm cảm thấy bồn chồn lo lắng, do dự một chút nhưng vẫn mang Khúc Mặc Thương lên lầu. Nàng đi ở phía trước, có chút quẫn bách, dừng lại ở trước một cánh cửa sơn đỏ : 

"Nơi này hơi nhỏ, cậu đừng để ý."

Khúc Mặc Thương lắc đầu, đẩy cửa ra, trong căn phòng nhỏ đèn vẫn còn sáng, nhưng ánh sáng đó lại không phải là đèn neon, mà là đèn huỳnh quang có chút mờ nhạt, vật dụng trong nhà rất đơn giản, cũng có chút cũ kỹ, phòng nhỏ, thoạt nhìn bố cục nơi đây có chút chật chội.

Khúc Mặc Thương quan sát qua lao một chút, sau đó mắt dừng trên người Lâm Thanh Hàm đang ở một bên thấp thỏm : 

"Dì đâu rồi?"

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy thần sắc cô như bình thường, giống như là không có một chút gì để ý, nhẹ nhàng thở ra rồi mở miệng nói: 

"Tôi nói cùng cậu đi ra ngoài chơi, mẹ tôi nói sẽ không đi cùng chúng ta cho nên bà đi tìm mấy dì hàng xóm, cùng họ tán gẫu và xem các tiết mục đón giao thừa trên truyền hình."

Tuy rằng khu nhà trọ này cũ nát, nhưng quan hệ láng giềng cũng không tệ.

"Đến đây." Khúc Mặc Thương đem hộp giữ ấm đưa ra.

Lâm Thanh Hàm chỉ cảm thấy nặng trịch khi tiếp nhận, Khúc Mặc Thương chỉ vào hộp giữ ấm:

 "Chưa ăn gì phải không, có thể nếm thử, nói không chừng có kinh hỉ nha."

Lâm Thanh Hàm nghe lời cầm hai đôi đũa, hiếu kỳ nói: 

"Chuyện kinh hỉ gì?"

Khúc Mặc Thương tiếp nhận đôi đũa lại không nhúc nhích,  chỉ lấy ngón tay chỉ vào sủi cảo: 

"Nếm qua sẽ biết."

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy sủi cảo vẫn còn bốc hơi nóng, gắp một cái bỏ vào trong miệng cắn một miếng.Sủi cảo bọc tôm bóc vỏ, da rất mỏng, cắn đứt rồi thì tư vị tươi ngon của con tôm bóc vỏ hình chữ Q lan tràn trong khoang miệng, nước thịt thấm ra, ăn ngon đến nỗi hận không thể một hơi nuốt hết. Chỉ là ngay sau đó hàm răng nàng ở trong đám thịt mềm mại kia cắn trúng một khối kim loại, không có phòng bị, Lâm Thanh Hàm "A" một tiếng, cầm sủi cảo ra nhìn, một đồng tiền xu lộ rõ ra bên ngoài.

Khúc Mặc Thương nhìn thoáng qua rồi bật cười: 

"Quả nhiên đã để cho cậu ăn trúng nó, đây là một điềm lành nha."

Cẩn thận đem tiền xu nhổ ra, khuôn mặt nàng ửng đỏ: 

"Đây là ý gì?"

"Đầu năm, ăn trúng tiền xu gói trong sủi cảo, biểu thị cho năm mới sẽ gặp nhiều may mắn, chúng tôi tổng cộng bỏ vào trong 8 đồng xu, sau khi chúng tôi ăn hết hai mâm sủi cảo thì chỉ có ba mẹ tôi mỗi người ăn trúng một đồng xu."

Lâm Thanh Hàm nghe cô nói như vậy thì trong mắt có chút vui mừng, sau đó lại lập tức thúc giục: 

"Vậy trong này chắc cũng còn nhiều, cậu cũng ăn thử một cái xem sao."

"Trong nhà còn có một ít chưa nấu, đây là do vận khí của cậu tốt." -Miệng nói xong, cô cắn một cái, đích xác là không có tiền xu trong đó .

"Thừa dịp nó còn nóng, cậu ăn thêm mấy cái đi." -Nói xong Khúc Mặc Thương chậm rãi đem sủi cảo nuốt vào.

Hương vị sủi cảo đích xác không tồi, hơn nữa lại do Khúc Mặc Thương đặc biệt đưa tới, Lâm Thanh Hàm tuy rằng đã no rồi nhưng vẫn gắp một cái bỏ vào trong miệng, nàng cắn một miếng, lại mở to hai mắt mà nhìn Khúc Mặc Thương.

"Lại ăn được ?" -Khúc Mặc Thương do dự hỏi.

Lâm Thanh Hàm đem sủi cảo đưa lên trước mắt, đích thật là tiền xu.

Khúc Mặc Thương im lặng không nói gì, trong lòng không khỏi cảm thán, vẻ mặt bình tĩnh nói:

 "Xem ra trong này vẫn còn không ít ." 

Nói xong lại gắp thêm một cái nữa.

Lâm Thanh Hàm cầm đôi đũa với vẻ mặt chờ mong nhìn cô, chỉ thấy miệng Khúc Mặc Thương đang nhai chợt dừng lại, nhịn không được lên tiếng hỏi: 

"Đã ăn được nó rồi sao?"

Khúc Mặc Thương ngước mắt nhìn nàng một chút rồi yên lặng đem sủi cảo trong miệng nuốt xuống .

Lâm Thanh Hàm: . . . . . .

Nàng nhịn không được, lại nâng tay gắp thêm một cái nữa, cuối cùng. . . . . .

Nhìn nàng nhổ ra thêm một đồng tiền xu nữa, Khúc Mặc Thương lắc đầu cười: 

"Xem ra phúc khí của cậu đặc biệt tốt nha." -Nói xong thì buông đôi đũa xuống.

Lâm Thanh Hàm nhíu mi.

Khúc Mặc Thương chưa ăn được cái nào trong đêm giao thừa sao?

Lâm Thanh Hàm nhìn đám sủi cảo còn lại một chút rồi chọn một cái đưa tới bên miệng Khúc Mặc Thương, nhìn thấy đối phương ngẩn ngơ, thành thật mà nói: 

"Cậu ăn thêm một cái nữa đi, cậu vẫn chưa ăn trúng mà."

Khúc Mặc Thương sờ bụng mình một chút: 

"Tôi sợ là ăn no cũng không gặp được."

"Một cái nữa thôi." -Lâm Thanh Hàm vẫn kiên trì.

Khúc Mặc Thương cười khẽ, há miệng nhận lấy, lúc cô cắn xuống, Lâm Thanh Hàm mới ý thức được nàng đang dùng đôi đũa của mình đút cho Khúc Mặc Thương, ngón tay nhịn không được co rút lại, khuôn mặt có chút nóng lên.

Khúc Mặc Thương căn bản không ôm hy vọng có thể ăn trúng, nhưng không nhẫn tâm rũ bỏ hảo ý của Lâm Thanh Hàm, một cái cắn xuống nhất thời muốn rớt răng.

Lâm Thanh Hàm thoạt nhìn phá lệ căng thẳng, vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy thần sắc này của cô, đôi mắt tràn đầy mong chờ nhanh chóng hiện lên, ánh mắt lúc này đều là ý tứ hỏi han.

Khúc Mặc Thương che miệng lại, sau đó mở tay ra, một đồng xu lấp lánh xuất hiện rành rành ở lòng bàn tay, cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàm kinh hỉ hô nhỏ một tiếng, dung mạo nhịn không được hiện ra một khuôn mặt tươi cười ưa nhìn.

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy cô nở nụ cười, trong lòng cũng là loại vui vẻ nói không nên lời : 

"Tôi đã nói là có thể ăn trúng mà,  năm mới này cậu cũng có vận may ."

Khúc Mặc Thương buồn cười: 

"Là cậu có thể mang vận may đến cho tôi, còn muốn ăn nữa không?"

"Không ăn, dì và chú vẫn đang chờ cậu mà." -Lâm Thanh Hàm bị những lời này của cô kích thích đến khuôn mặt ửng hồng, lại vội vàng mở miệng nói.

Khúc Mặc Thương gật đầu, đem sủi cảo cất xong, liền chuẩn bị ra khỏi cửa, trên đường Lâm Thanh Hàm ngồi ở yên sau xe đạp, ở cổ quấn một cái khăn quàng màu trắng, đây là sợ nàng lạnh cho nên Khúc Mặc Thương cởi ra đưa cho nàng.

Trên đường, dòng người không nhiều lắm, nhưng tiếng nhạc ở nơi quảng trường xa xôi truyền đến, cả thành phố đều trở nên náo nhiệt hơn . Lâm Thanh Hàm nhìn người trước mặt, nghĩ đến lời Khúc Mặc Thương nói:"Là cậu có thể mang đến vận may cho tôi." thì suy nghĩ trong lòng Lâm Thanh Hàm lại dâng trào.

Rõ ràng là cậu ấy mới là người mang phúc khí đến cho mình.

Cách đó không xa, quảng trường Áo Sơn, trên bầu trời, một đóa lại một đóa pháo hoa bắn lên bầu trời, sau đó cả bầu trời trở nên sáng lạn, đẹp đến nỗi khiến người mê say, Khúc Mặc Thương nhanh hơn tốc độ, chở người rất nhanh đuổi về phía trước. Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu, nhìn đến pháo hoa không ngừng nổ tung sáng lạn, ý cười trên mặt một chút mở rộng, thật sự đẹp quá.

Nàng ở Yến Kinh rất nhiều năm, thế nhưng càng lớn lên nàng càng không thích lễ mừng năm mới, cũng không muốn xem pháo hoa. Nơi thành phố bê tông cốt thép này đến ngày này lại phồn hoa náo nhiệt cực kỳ, nhưng tất cả phồn hoa náo nhiệt đó đều là của người khác, không liên quan gì đến nàng. Pháo hoa cho dù xinh đẹp đến đâu, cũng chỉ là mờ mịt, trong nháy mắt liền biến mất không tung tích, chỉ để lại hư không vô tận cùng tịch mịch.

Một năm rồi một năm trôi qua, trong căn nhà nhỏ bé trong thành phố lớn này, nàng ở cũng với mẹ mình, vẫn chỉ có thể chịu đựng một cuộc sống tàn khốc, không có hy vọng cùng bến bờ.

Nhưng mà. . . . . . Nàng lặng lẽ cúi đầu xuống tựa vào lưng người phía trước, năm nay nàng giống như có hy vọng, cũng có chờ đợi, thậm chí là cô độc đều bị người này xua tan, nàng thật là người có phúc khí nhất trên thế giới, có thể có một người bạn tốt như vậy, ưu tú như vậy .

~☆*:.。.o• ★ • ♥ •*<<(jasmine)>>*• ♥ • ★ •o.。.:*☆~

Kể từ khi thi xong cuộc thi khảo sát toàn thành phố, Lâm Thanh Hàm luôn cùng Khúc Mặc Thương ngồi cùng bàn, Xà Giai Di thi cử cũng rất tốt, vẫn cùng Trần Dao ngồi ở phía sau các nàng. Trần Dao thành tích có chút không ổn định, Xà Giai Di vẫn luôn giúp Trần Dao kèm cặp, các nàng bốn người cơ hồ là cả ngày cùng nhau đi về, cùng nhau học tập.

Học kỳ sau của sơ tam, trong lớp, bầu không khí học tập lập tức trở nên căng thẳng hơn, các chàng trai và cô gái trẻ có chút tâm tư đều tạm thời nhẫn nại nhịn xuống, chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi sắp tơi.

Thành tích của Lâm Thanh Hàm ngày càng tiến bộ hơn, điều kiện gia đình nàng không tốt, tư liệu mà Khúc Mặc Thương mua, đều là hai người cùng nhau làm, sau đó giảng giải các câu trả lời, đề thi của bảy năm qua được Khúc Mặc Thương sửa sang lại đã đưa ra hai lần vào cuối tháng tư.

Khúc Mặc Thương cũng sẽ đặc biệt sửa sang lại các bài chuyên đề giúpLâm Thanh Hàm và hai người kia làm. Vương Vĩ Hành đối với trạng thái làm bài làm đến mất ăn mất ngủ như này của các nàng thì rất vừa lòng, thái độ đối với Lâm Thanh Hàm cũng thay đổi trong nháy mắt.

Ngày này làm xong một đề về đạo hàm bậc hai cuối cùng, Xa Giai Di vươn vai một cái, giãn ra gân cốt, ánh mắt liền dừng ở trên người của  hai người phía trước vẫn đang giảng đề .

Khúc Mặc Thương cúi đầu đang kiên nhẫn giúp Lâm Thanh Hàm giảng đề, mà Lâm Thanh Hàm thần sắc chuyên chú, nhưng ánh mắt cũng dừng ở bên sườn mặt Khúc Mặc Thương, cơ hồ không hề chớp mắt.

Xa Giai Di sờ sờ cằm, ở trên người hai người qua lại nhìn một chút, cảm khái mà nói: 

"Mới hơn nửa học kỳ, các nàng đã tốt thành như vậy rồi ."

Trần Dao ngẩng đầu nhìn đến, cũng cười cười.

"Nghe hiểu chưa?" -Khúc Mặc Thương nói xong, chỉ vào giấy nháp hỏi Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm thấy cô ngẩng đầu thì trong nháy mắt lập tức thu liễm ánh mắt của mình, thần sắc thành thật: 

"Có thể nghe hiểu, nhưng lần sau gặp cùng loại như vậy phải làm thế nào mới làm được ?"

Khúc Mặc Thương lấy bút vòng ra điều kiện:

"Trong đề này xuất hiện giá trị tan, lại có đường tiếp tuyến nữa, như vậy sẽ thử kéo dài đường kính giao nhau với đường tiếp tuyến. Sau khi làm như vậy sẽ có một tổ hợp các điểm tương tự tạm gọi là hình tương phản A . Mà giá trị tan chính là so sánh tương tự, mấu chốt điều kiện là giá trị tan và tiếp tuyến, hiểu chưa?"

Nói xong nàng lật đề thi, chỉ vào một đề: "Thử tự mình làm một bài đi."

Lâm Thanh Hàm lấy bút suy tư một chút, sau đó chiếu theo lời nói của Khúc Mặc Thương, vẽ ra phụ trợ tuyến, sau đó hành văn liền mạch, lưu loát đem đề thi này giải ra.

Khúc Mặc Thương trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Rất không tệ, chỉ nói một chút đã hiểu rồi."

Lâm Thanh Hàm nghe cô khen ngợi, khuôn mặt nhất thời có chút đỏ lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Xa Giai Di thăm dò liếc mắt, nhất thời trầm mặc, nếu nhớ không lầm, ngày hôm qua cô ấy cũng bị mắc kẹt trong câu hỏi này, lúc ấy Khúc Mặc Thương không ở đó, liền thuận tiện hỏi Lâm Thanh Hàm, đối phương nhanh chóng lấy bút ra, lời ít mà ý nhiều, nói một câu: 

"Đường kính giao nhau, giá trị tan được chuyển đổi thành tỷ lệ tương tự."

Thì ra Lâm Thanh Hàm là như vậy, chậc chậc, thật sự là tâm cơ mà, chẳng lẽ lời khen ngợi của Khúc Mặc Thương so với lão sư còn có tác dụng hơn sao ?

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16