Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12 : Tiểu Tức Phụ

1386 0 18 0

Edit : Kelsey

Beta: Mạt Mạt

Sau tiết học, chủ nhiệm lớp đang thúc giục học sinh đi tập thể dục buổi sáng, trường học sẽ cử người đi kiểm tra. Khúc Mặc Thương lôi kéo Lâm Thanh Hàm đi tới, sắc mặt không hề hòa hoãn, ngẩng đầu đối với chủ nhiệm lớp nói:

"Lão sư, con muốn mang nàng đến phòng y tế."

Tay Lâm Thanh Hàm bị cô nắm chặt, Vương Vĩ Hành đảo mắt qua liền thấy được vết thương của nàng, tức khắc dời mắt đi chỗ khác và ho nhẹ một tiếng.

Khúc Mặc Thương chỉ nói một câu thì dẫn Lâm Thanh Hàm rời đi ngay lập tức, Vương Vĩ Hành nhìn hai cô gái đi đang ở phía trước, gương mặt hơi chột dạ của ông bỗng nhiên biến thành tức giận.

Khúc Mặc Thương sao lại thế này, đây là thái độ nên đối với lão sư hay sao?

Lâm Thanh Hàm ở phòng học vẫn luôn không dám nói nửa lời, ra tới cửa mới nhỏ giọng nói:

"Tôi không sao, không cần đi phòng y tế."

Đi thì phải tiêu tiền, trên người nàng một đồng tiền cũng không có, huống hồ vết thương này qua mấy ngày nữa là tốt rồi, không cần thiết đi.

Ngón tay Khúc Mặc Thương đặt ở trên vết thương kia ấn nhẹ một chút, Lâm Thanh Hàm liền hít vào một hơi, đôi mắt bởi vì đau đớn mà nhanh chóng đỏ lên, viền mắt cũng trở nên ướt sũng khi nhìn Khúc Mặc Thương.

"Không phải cậu nói không đau sao?"

Khúc Mặc Thương lãnh đạm ném xuống một câu rồi trực tiếp mang nàng tới phòng y tế, bên này kỳ thật 8 giờ rưỡi mới mở cửa, bất quá giáo y vốn ở tại phòng y tế trên lầu, cho nên vẫn xem như là có người.

Cũng may giáo y không hề lười nhác ngủ nướng, đang rửa mặt, nghe được tiếng đập cửa, sau khi tìm hiểu tình huống đã xảy ra, liền đi tìm túi chườm nước đá để Lâm Thanh Hàm đắp.

Chờ đến khi đau đớn giảm bớt và máu bầm ở dưới da khuếch tán, lại lấy chai Iodophor(*) sát trùng nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương.

(*) 碘伏 : đây là thuốc sát trùng Iodophor, bạn này muốn tìm hiểu thêm thì hỏi chị google nha ^^

"Không có gì trở ngại, chỉ là máu bầm dưới da có chút nghiêm trọng, sẽ đau. Mấy ngày kế tiếp đừng cho miệng vết thương nhiễm trùng, thoa thuốc đúng giờ. Nếu máu bầm tan chậm, có thể dùng nước ấm đắp một chút."

Đem bác sĩ Iodophor cùng tăm bông cấp cho hai người, lúc này Khúc Mặc Thương mới mang nàng trở về lớp học. Lâm Thanh Hàm nhìn thấy gương mặt vô cảm của cô khiến cho dọc theo đường đi nàng đều luôn thấp thỏm và lo sợ.

Khúc Mặc Thương tuy rằng mắt nhìn phía trước, nhưng khóe mắt lại đang liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, nhìn bộ dáng nhỏ của nàng, có chút bất đắc dĩ.Với một người tính tình như thế này, rốt cuộc là đã phải trải qua những gì mới có thể trở thành một Lâm tổng lạnh lùng và khôn khéo kia đây.

"Được rồi, không có việc gì, cái này cậu mang về đi. Vết thương trên tay cậu không nhỏ, phải nhớ sát trùng đó."

Lâm Thanh Hàm tiếp nhận rồi thấp giọng nói:

"Tôi...... Tôi hiện tại không có tiền, chờ tôi có tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu."

Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng lo lắng nhưng lại nghiêm túc của nàng thì gật đầu:

"Ừm, tôi không cần gấp, khi nào cậu có tiền trả lại cũng được."

Rốt cuộc thì trên mặt Lâm Thanh Hàm cũng lộ ra một chút ý cười, gật đầu liên tục, nàng sợ nhất là Khúc Mặc Thương nói ra không cần nàng trả lại tiền.

Chờ đến lúc vào tiết học, chủ nhiệm Vương Vĩ Hành ở trong lớp quét mắt một chút, trầm giọng nói:

"Căn cứ vào sự sắp xếp của trường học, cuối tuần này sẽ là kì thi hàng tháng, đừng quên ôn tập bài vở."

Trong lớp tức khắc tràn đầy tiếng kêu "A" thảm thiết, Vương Vĩ Hành vỗ sách:

"A cái gì mà a, tôi đã sớm thông báo cho các em rồi mà, không lẽ tất cả đều quên mất?"

Khúc Mặc Thương nghe xong cũng sửng sốt, cô hoàn toàn không biết việc này, kỳ thì hàng tháng của lớp 10 sao? Lịch sử chính trị, còn có hóa học, rất nhiều môn cô còn chưa kịp ôn tập, căn bản là không nhớ rõ.

Bất quá cũng chỉ là suy xét trong nháy mắt, Khúc Mặc Thương nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dưới cái nhìn của cô thì kỳ thi hàng tháng này không thi tốt thì cũng chẳng sao cả.

Tuy rằng đã sớm thông báo, nhưng tin tức này vẫn đánh động rất lớn đối với bọn họ, các loại tình huống đùa giỡn trong lớp liền giảm đi rất nhiều, trong lớp có rất nhiều học sinh giỏi, ở niên khoá trước mười hạng cao nhất của trường đã chiếm hết năm hạng, còn lại năm hạng từ những lớp còn lại tuyển chọn ra.

Lại đến giờ cơm trưa, Xa Giai Di lôi kéo Trần Dao đi xếp hàng, Khúc Mặc Thương xách theo đồ ăn đi đến trước mặt Lâm Thanh Hàm:

"Cùng đi đi,rất mau sẽ đến kỳ thi, giữa trưa tôi và cậu nói một chút về việc ôn tập nha."

Lâm Thanh Hàm nắm chặt hộp cơm của mình, do dự một lát liền đuổi theo, gia cảnh nàng thế nào, Khúc Mặc Thương biết rất rõ ràng, Lâm Thanh Hàm tin tưởng Khúc Mặc Thương sẽ không giễu cợt nàng , chỉ là hiện tại bản thân có chút thẹn thùng đối với Khúc Mặc Thương.

Nàng chậm rì theo Khúc Mặc Thương đi hâm nóng đồ ăn, Khúc Mặc Thương chỉ là chờ ở một bên cũng không có để ý nàng ăn cái gì, càng làm cho tâm tình Lâm Thanh Hàm thả lỏng rất nhiều.

Chọn vị trí ngồi xong xuôi, Khúc Mặc Thương đem đồ ăn mở ra, sau khi hâm nóng, đồ ăn trở nên nóng bỏng, mùi hương vốn nhè nhẹ cũng tận tình phát tán ra. Đồ ăn tràn đầy một hộp, hai mặn hai chay trông rất mê người.

Lâm Thanh Hàm vuốt ve ngón tay, cổ họng không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới nhẹ nhàng mở hộp cơm màu trắng của mình ra, bên trong là một tầng rau muối màu nâu đen, bộ dáng trông khó coi nhưng cũng lộ ra một chút hương vị mặn mà đặc trưng, ngoài ra trong túi còn có cái hộp thủy tinh nhỏ, bên trong chứa hai khối chao.

Ánh mắt Khúc Mặc Thương liếc sang, sau đó nhíu mày nhìn hộp cơm tràn đầy đồ ăn của chính mình, ngẩng đầu nghiêm túc nói:

"Cậu có thể ăn không?"

Lâm Thanh Hàm sửng sốt:

"A?"

Khúc Mặc Thương giải thích:

"Lượng cơm của cậu là bao nhiêu?"

Gương mặt Lâm Thanh Hàm bắt đầu đỏ lên, nhìn phần cơm trắng chỉ chiếm nửa chén cơm của mình, nhỏ giọng nói:

"Cũng không phải đặc biệt lớn, chính là......"

Đôi mắt Khúc Mặc Thương hơi sáng , nhìn đồ ăn của chính mình:

"Dì Hoàng sợ tôi ăn không đủ, mỗi lần đều chuẩn bị thật nhiều, tôi ăn không hết. Nhưng nếu không ăn, lại quá lãng phí đi."

Đôi mắt Lâm Thanh Hàm chớp chớp, ánh mắt ở dưới hàng mi cũng rũ xuống:

"Các nàng có thể cùng ăn với cậu."

Khúc Mặc Thương nhăn mày, nhàn nhạt nói:

"Trước đó bọn họ ăn quá nhiều, gần nhất nói đã tăng lên 3 kg, tất cả đều đang oán tôi."

Giọng nói của cô có chút buồn, Lâm Thanh Hàm nghe được liền hé miệng nở nụ cười. Thiếu nữ tóc mái hơi nghiêng, đối với Khúc Mặc Thương bây giờ cũng không phải như ngày thường rũ đầu xuống với ánh mắt vô thần, nụ cười lúc này là cho đôi mắt nàng lộ ra một chút ánh sáng giống như ngôi sao nhỏ, thuần khiết và xinh đẹp, đây là một nụ cười trong sáng mà Khúc Mặc Thương đã lâu rồi chưa được thấy qua, nó còn mang theo hương vị ngây ngô của một cô gái trẻ.

Khúc Mặc Thương nhìn chằm chằm nàng hơi lâu, Lâm Thanh Hàm nhanh chóng thu lại nụ cười, có chút ngượng ngùng nhìn cô:

"Như thế nào...... Làm sao vậy?"

Khúc Mặc Thương nâng cằm, nhìn nàng một vòng:

"Cậu gầy như vậy, khẳng định sẽ không sợ béo, cậu giúp tôi ăn một ít đi, được không?"

Lâm Thanh Hàm có chút hoảng loạn ngay lập tức, nàng gặp qua rất nhiều người có ác ý khi dễ nàng, cũng gặp qua không ít người có hảo ý giúp đỡ nàng, theo bản năng của mình thì Lâm Thanh Hàm liền cho rằng Khúc Mặc Thương đang cố ý tiếp tế cho nàng. Cho dù trợ giúp này giữ gìn tự tôn của nàng, nhưng nàng lại không có biện pháp để cho bản thân yên tâm, thoải mái tiếp thu được, đặc biệt người kia lại là Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương hình như cũng phát giác được, ánh mắt cô dừng ở phần rau muối có màu sắc không tốt đẹp cho mấy, lại liếc nhìn khối chao, mở miệng nói:

"Đây đều do nhà của cậu tự làm sao?"

Lâm Thanh Hàm đang không biết làm sao, nhanh chóng trả lời:

"Đúng vậy, mẹ của tôi làm rau muối và chao."

Nói xong nàng lại có chút bối rối, dù sao thì ở trong trường học, những thứ này vẫn lộ ra sự keo kiệt và bủn xỉn.

"Tôi rất ít ăn những thứ này, ba mẹ tôi không cho dì Hoàng làm chúng."

Vừa nói nàng vừa cắn chiếc đũa trong tay nhìn Lâm Thanh Hàm:

"Tôi có thể nếm thử không?"

Người đối diện cột tóc đuôi ngựa, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt ngày thường trầm tĩnh sâu thẳm nhưng lúc này lại lộ ra một chút ngượng ngùng, đại khái đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm nhìn thấy bộ dáng này của cô, nàng ngay lập tức trở nên ngây ngốc, sau khi lấy lại tinh thần thì vội vàng gật đầu.

Khúc Mặc Thương vươn chiếc đũa gắp một ít, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt, Lâm Thanh Hàm nắm chặt chiếc đũa trong tay, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương, dường như thứ bị cô nhét vào trong miệng không phải là rau muối, mà là trái tim nàng.

Rau muối này tuy nhìn khó coi, nhưng hương vị quả thực không tồi, mặn, chua, ngọt đều có, còn mang theo hương thơm nồng đậm và tinh khiết, tuy rằng không có thịt ba chỉ ăn kèm, nhưng càng nhai càng thơm, đặc biệt thích hợp để làm món khai vị.

Nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của Lâm Thanh Hàm, cô nhấp miệng cười khẽ:

"Ăn rất ngon nha."

Nói xong cô lại gắp một ít, cơm trắng thật sự ăn rất thơm ngọt. Lâm Thanh Hàm cũng không động đũa, chỉ ngây ngốc nhìn Khúc Mặc Thương thỉnh thoảng kẹp một ít đồ ăn trong chén nàng, gương mặt đỏ ửng bị ý cười hòa tan, một đôi mắt đen bóng sáng lấp lánh nhìn Khúc Mặc Thương, ai cũng thấy được sự vui vẻ cùng thỏa mãn của nàng

Không chỉ có rau muối, hai khối chao mà Lâm Thanh Hàm mang theo cũng bị Khúc Mặc Thương ăn mất một khối, không thể không nói cho dù có ngụy trang như thế nào thì hương vị của món chao này xác thực là truyền thống. Đối với một người được ăn các loại mỹ thực khác nhau trong nhiều năm như Khúc Mặc Thương mà nói thì đây là món ăn rất mới lạ.

Nhìn đến trong chén Lâm Thanh Hàm chỉ còn cơm trắng, Khúc Mặc Thương mới như người ở trong mộng vừa tỉnh dậy, cô sờ bụng một chút, cảm thấy hơi xấu hổ:

"Tại sao cậu không ngăn tôi lại, tất cả đều sắp bị tôi ăn hết rồi."

Lâm Thanh Hàm cười lên tiếng "Hì Hì", lại vội vàng cúi đầu, gắp khối chao ăn cơm:

"Cậu thích là tốt rồi."

Nói xong trong chén đã được gắp cho hai miếng cánh gà, Khúc Mặc Thương nghiêm túc đem đồ ăn hướng đến trong chén của nàng:

"Tôi đã ăn sạch đồ ăn của cậu rồi, cũng không thể để cậu chỉ ăn cơm trắng thôi, hơn nữa nếu cậu không ăn tôi cũng phải đổ bỏ chúng."

Lâm Thanh Hàm chớp chớp đôi mắt, trong lòng có những cảm xúc nói không nên lời nhưng Khúc Mặc Thương lại rất tự nhiên, nhẹ giọng nói:

"Hương vị của các món ăn do nhà cậu làm thật sự không tồi, tôi cũng đã lén ăn vụng rau muối vài lần, nhưng là cũng chưa gặp được hương vị ngon như vậy. Vậy sau này tôi mang đồ ăn chia cho cậu một ít, cậu đem món ăn của cậu chia cho tôi một chút được không?"

Đồ ăn trong miệng Lâm Thanh Hàm chưa kịp nuốt xuống, phồng lên hai bên quai hàm vội vàng lắc đầu, lại nhanh chóng cố nuốt xuống nói:

"Nếu cậu thích, tôi sẽ mang cho cậu một chút, dù sao đây cũng không phải là món ăn đắt tiền, tôi không thể lợi dụng bạn...hơn nữa...cậu...cậu còn giúp đỡ tôi rất nhiều, chỉ là một chút rau muối thôi mà."

Khúc Mặc Thương lắc đầu:

"Một chút rau muối thì sao, tuy rằng món này rẻ tiền nhưng không thể cho là cậu lợi dụng tôi được, hơn nữa rất khó kiếm được nơi nào bán có hương vị ngon như vậy. Cứ quyết định như vậy đi, sau này dì Hoàng cũng không cần nhọc lòng vì tôi làm ra nhiều đồ ăn như vậy."

Bởi vì Khúc Mặc Thương giả bộ chủ động yêu cầu thêm một chút đồ ăn mà cao hứng nhắc liên tục đến dì Hoàng ,khiến cho bà ở trong phòng đột nhiên hắt hơi một cái, vuốt nhẹ chóp mũi của mình, bà lại tiếp tục cúi đầu dệt áo len, tuyệt nhiên không biết bản thân đã trở thành "đầu sỏ gây tội" trong miệng của người nào đó.

Sơ trung có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa, trở lại phòng học Khúc Mặc Thương dựa vào ghế, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Thanh Hàm, thẳng đến khi nàng ngoan ngoãn dọn dẹp sách vở trên bàn học và nằm xuống ngủ thì cô mới thu hồi lại ánh mắt của mình, khóe miệng cô hơi nhếch lên một chút.

Cũng thật nghe lời nha.

Buổi sáng ngày đó hai người cùng đồng hành dường như chỉ là mở đầu, mấy ngày tiếp theo, Xa Giai Di cùng Trần Dao đều sẽ đi theo Khúc Mặc Thương cùng Lâm Thanh Hàm về nhà.

Mà Lý Tư Dĩnh gần nhất cũng an phận rất nhiều, nghe nói là nam sinh cô ta thích đã cùng một cô gái khác có quan hệ gần gũi, gần đây chuyện đó đã gây huyên náo đến long trời lở đất.

Kỳ thi hàng tháng sắp tới. Trần Dao và Xa Giai Di cũng khẩn trương hơn, cuối tuần cũng không ra khỏi cửa, chuyên tâm ở nhà ôn tập. Mà Khúc Mặc Thương thì vừa ôn tập nội dung môn văn vừa giúp Lâm Thanh Hàm chỉnh lý lại bài ghi chép và bổ sung thêm một ít kiến thức cần có.

Môn văn của Lâm Thanh Hàm không kém, có điều môn vật lý và toán học lại không xuất sắc, mà hai môn này lại kéo điểm nghiêm trọng nhất, đây cũng là những trọng điểm để ôn tập, mấy ngày ngắn ngủi qua đi, tin nhắn hai người nói chuyện phiếm với nhau cũng tích cóp gần ngàn câu.

Cuối cùng là đến đề mục về hàm số bậc hai, đây là điểm yếu kém nhất của Lâm Thanh Hàm, mười hai phần nhiều nhất có thể lấy được bốn phần, Khúc Mặc Thương tổng kết vài ví dụ mẫu kinh điển cho nàng, nói lên các bước giải đề khác nhau, lại đem các đề làm sai trước đó phân tích lại một lần nữa cho Lâm Thanh Hàm.

Xa Giai Di cùng Trần Dao nhìn Khúc Mặc Thương cúi người đứng ở bên cạnh Lâm Thanh Hàm, hai người liếc mắt nhìn nhau, Xa Giai Di chua xót nói:

"Cũng không giúp chúng ta ôn tập thật tốt, chỉ nhớ đến tiểu tức phụ của bản thân."

Trần Dao nghe được thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc, vừa buồn cười vừa trắng mắt liếc cô ấy một cái:

"Nói bậy bạ gì đó?"

Xa Giai Di nắm bài thi trong tay, bĩu môi nói:

"Cậu xem đi, mỗi ngày cậu ấy đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, nàng ta đều ở phía sau cẩn thận ôm eo của Mặc Thương, còn không phải giống tiểu tức phụ sao, lại hay mặt đỏ nữa chứ, chậc chậc."

Nói xong nàng uốn éo giọng nói của mình đối với Khúc Mặc Thương đang giảng đề cho Lâm Thanh Hàm hô to:

"Ủy ban học tập đại nhân à~~~ đề này người ta cũng không biết làm nè, người có thể dạy người ta làm được không nè~~~"

Ngữ khí của nàng đã chọc cho những bạn học xung quanh cười vang, Lâm Thanh Hàm có chút giật mình, nàng hoảng loạn nhìn Khúc Mặc Thương, không biết phải ứng phó với tình huống hiện tại như thế nào.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16