Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4 : Rung Động

1886 0 25 0

Editor : Esley

Beta : Mạt Mạt

Giọng mũi nàng so với trước đó còn nặng hơn, Khúc Mặc Thương đoán là nàng đang khóc, không khỏi có chút thương tiếc, nhịn lâu như vậy lần này an toàn mới dám khóc lên như vậy.

Trời đã tối sầm, đèn trên đường cũng sáng lên, ánh đèn của các cửa hàng, cao ốc chung quanh hỗn loạn trên đường lập loè lướt qua cùng ánh đèn xe, mở ra màn đêm ở Yến Kinh.

Dọc theo đường đi Lâm Thanh Hàm cẩn thận chỉ đường, bị Khúc Mặc Thương chở qua chở lại trên phố, vài lần nàng muốn Khúc Mặc Thương thả cho nàng tự về nhà, nhưng Khúc Mặc Thương nói dù sao nhà nàng cũng cùng đường với mình, không vội.

Khúc Mặc Thương quả không lừa nàng, nhà cô quả thật cũng ở phương hướng này, chờ đến khi Lâm Thanh Hàm lôi kéo quần áo cô nhỏ giọng nói:

"Tới rồi, thật sự tới rồi." -Khúc Mặc Thương mới chịu ngừng lại.

Nhà cô và nhà Lâm Thanh Hàm chỉ cách một con phố, cùng nằm trên một con đường, nhưng nơi Lâm Thanh Hàm ở lại là khu rất cũ nát của Yến Kinh. Ánh mắt Khúc Mặc Thương đảo qua những căn nhà cũ nát, hẳn là những căn hộ sắp phá bỏ và di dời đi nơi khác. Một chiếc xe chất đống nhiều phế phẩm thu nhặt được mờ nhạt cũ nát bên dưới đèn đường, hoàn cảnh đúng là không ổn.

Cô dừng xe, nhìn Lâm Thanh Hàm có chút cứng đờ ở phía sau xe, sau đó lại là cúi đầu vò góc áo không dám nhìn cô.

Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn con hẻm chật hẹp mờ tối phía sau nàng, mở miệng nói: "Muốn tôi đưa cậu về đến nhà không?"

Lâm Thanh Hàm vội ngẩng đầu rồi lại đột nhiên lắc lắc, sau đó nghĩ đến cái gì, ngập ngừng nói: "Nhà tôi ở lầu hai, quần áo...... Quần áo trả lại cho cậu, cảm ơn."

Khi nói chuyện nàng chuẩn bị cởi đồng phục ra, lại bị Khúc Mặc Thương ngăn cản:

"Cậu cứ mặc đi, quần áo cậu rất loạn, trở về sẽ dọa ba mẹ cậu đó."

Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, tựa hồ đã bị thuyết phục, dừng động tác có chút do dự mà nhìn Khúc Mặc Thương.

Khúc mặc thương cũng không vội, đứng ở đèn đường nhìn nữ hài nội liễm đến nhút nhát này, rốt cuộc đối phương lấy hết dũng khí, hàm hồ nói:

"Nhà cậu thật không xa sao? Trời tối......Cậu trở về có thể không...... Không an toàn hay không." Nàng nói lắp bắp, dưới ánh đèn tối tăm, nàng vẫn luôn nhìn Khúc Mặc Thương, đôi mắt bị tóc che lấp một nửa rõ ràng đang lo lắng.

Lòng Khúc Mặc Thương đột nhiên mềm nhũn, kỳ thật khi vừa bắt đầu cô đã có chút nộ kỳ bất tranh [1] đối với Lâm Thanh Hàm, một người quá mức nhút nhát và mềm yếu tất nhiên sẽ bị người bắt nạt. Nhưng cô đã không phải là hài tử, cẩn thận nghĩ cũng hiểu tính cách như vậy tất nhiên là do sức ảnh hưởng của hoàn cảnh, không phải ai cũng có nội tâm đủ cường đại để thừa nhận hay thay đổi.

[1] Nộ kỳ bất tranhLà nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

Dưới hoàn cảnh này mà nàng còn có tâm tư đi quan tâm suy xét cho người khác, trong nội tâm âu cũng là một hài tử hiểu chuyện biết săn sóc. Khiến lòng Khúc Mặc Thương không chỉ càng thêm nghi hoặc, nữ hài cùng tên với người ấy, thật là một người sao?

Đè xuống lo nghĩ nơi đáy lòng, Lâm Thanh Hàm nhìn có chút chật vật, lại có vẻ đáng thương và đáng yêu của tiểu cô nương, nhịn không được thật muốn chọc nàng. Khúc Mặc Thương nhíu mày lại quay đầu lại nhìn nhìn con đường phía sau, sau đó bình tĩnh nói:

"Có chút xa, cậu đang lo lắng cho tôi sao?"

Khuôn mặt Lâm Thanh Hàm dấu dưới ánh đèn đường tối tăm trở thành một mảnh đỏ ửng, nàng còn chưa nói gì, Khúc Mặc Thương đã tiến tới:

"Nếu lo lắng, vậy cậu cũng có thể đưa tôi về."

"Ah?" Nàng ngẩng đầu sửng sốt, khi phản ứng lại nàng vội gật gật đầu, sau đó mặt đỏ lên có chút rối ren mà đi theo Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương nhịn không được bật cười, khóe miệng mỉm cười theo hình cung lướt qua trong giây lát. Cho dù rất nhanh lại quay về biểu tình nhàn nhạt, cô vẫn giống như đối đãi hài tử vuốt vuốt tóc nàng:

"Đùa thôi, nhà tôi chỉ cách một con phố, đi hơn mười phút là đến, cậu đi về trước đi. Vết thương trên người còn phải xử lý, đặc biệt là cánh tay, coi chừng nhiễm trùng."

Lâm Thanh Hàm bị cô xoa nhẹ đầu, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn cô, tận đến khi Khúc Mặc Thương thúc giục nàng trở về, nàng mới nhấp miệng do do dự dự đi vào con ngõ nhỏ.

Khúc Mặc Thương nhìn thân ảnh gầy yếu của nàng biến mất giữa màn đêm, đứng ở đó một lúc lâu sau mới lên xe đạp về nhà.

Sau khi cô cưỡi lên xe, một bóng dáng nhỏ gầy bước ra từ con ngõ nhỏ, nhìn chằm chằm bóng dáng cô nhìn thật lâu, sau đó mới lại biến mất lần nữa. Lâm Thanh Hàm đi vào hàng hiên móc chìa khóa ra, nàng đứng ở cửa nghe ngóng, xác định bên trong không có ai mới nhanh tay mở cửa. Mẹ còn chưa trở về, nàng muốn nhanh xử lý vết thương, nếu bị bà thấy nàng như thế này, bà khẳng định sẽ lo lắng khổ sở.

Đồng phục của Khúc Mặc Thương bị nàng cởi ra, đồng phục sạch sẽ mang theo một mùi hương của bột giặt nhàn nhạt, còn có mùi hương tươi mát, vừa rồi lúc ngồi trên xe đạp nàng đã nghe thấy rồi, là hương vị trên người Khúc Mặc Thương.

Nàng ngơ ngác ngồi trên chiếc giường sắt nhỏ, nghĩ tới hết thảy tao ngộ hôm nay, đây là một ngày tuyệt vọng nhất mà nàng từng trải qua, cũng là một ngày nàng cảm kích may mắn nhất.

Cũng chính là ngày này, ngồi trên xe đạp đón gió, lòng bàn tay chạm được độ ấm, đều khắc thật sâu vào lòng Lâm Thanh Hàm, từ đó không sao xóa nhòa được.

Cùng lúc ấy Khúc Mặc Thương đang cưỡi xe đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh tay móc di động ra nhìn. Khi ở trường học di động của cô là vẫn luôn ở chế độ im lặng, lúc này màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, trong lòng lộp bộp một chút. Câu chuyện bản thân tự nhiên quay về quá khứ đã làm cô hỗn loạn bất kham, gặp phải một chuyện khiến lòng người phẫn nộ như vậy càng làm cho cô choáng váng, đã quên mất hiện tại cô không phải là người lớn, tối như vậy còn chưa về nhà, khẳng định sẽ có người phải sốt ruột.

Gọi điện thoại lại, cuộc gọi vừa chuyển tiếp đầu dây bên kia đã có người vội vội vàng vàng nhận điện thoại:

"Tiểu Thương a, con ở đâu, sao còn chưa về nhà? Điện thoại cũng không gọi được, khiến dì Hoàng lo muốn chết!"

Giọng nôn nóng lo lắng vội vàng truyền đến, khiến Khúc Mặc Thương sau hoảng hốt lại có chút áy náy, đây là dì Hoàng được cha mẹ mời tới chiếu cố cô. Dì Hoàng mệnh khổ, chồng mất sớm, có một cô con gái cũng qua đời ngoài ý muốn, từ khi cô vào sơ trung thì dì đã đến nhà chiếu cố cô. Trong trí nhớ của cô thì dì Hoàng đối với cô rất tốt, sau khi cô vào sơ trung thì vẫn luôn ở nhà cô chiếu cố cô như thân sinh nữ nhi. Nhưng...... khi nghĩ đến những biến cố dì Hoàng gặp phải, lòng cô vừa thống khổ lại vừa cảm thấy may mắn, chuyện khiến cô áy náy hối hận lâu như vậy, có phải có thể tránh khỏi hay không.

Giọng cô áy náy vội vàng nói:

"Dì Hoàng thật xin lỗi, dì đừng vội, con sắp về nhà. Bạn học gặp chút chuyện, con giúp nên quên nói với dì, hại dì lo lắng."

Giọng lo lắng của nữ nhân đầu bên kia điện thoại rốt cục chậm lại, bà thở phào một hơi:

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Dì đã gấp đến độ gọi điện thoại cha mẹ con, chỉ là bọn họ bận quá...... A, con chắc đói bụng rồi đi, dì Hoàng có nấu món cá chua ngọt con thích ăn nhất, còn có thịt kho, con mau về ăn."

Bà đột nhiên chuyển đề tài, khiến Khúc Mặc Thương hơi sửng sốt một chút, sau đó ý thức được vào thời điểm sơ trung cô và cha mẹ có quan hệ cũng không khá lắm. Hài tử tuổi này mẫn cảm yếu ớt, hy vọng độc lập, muốn cha mẹ xem mình như đại nhân, nhưng về phương diện khác vẫn hy vọng có thể được cha mẹ quan tâm yêu thương, nhưng những thứ này Khúc Mặc Thương vẫn không đạt được.

Cô thấp thấp trả lời, giọng nhu hòa hơn rất nhiều, khẽ cười nói:

"Cảm ơn dì Hoàng, con lập tức về, dì chờ con nha ."

Về đến nhà, thân ảnh dì Hoàng liền đập vào mi mắt, bà đứng dưới ánh đèn đường trông mong nhìn về phía cổng, vừa nhìn thấy Khúc Mặc Thương đã vội vàng bước nhanh tới:

"Tiểu Thương, rốt cuộc về rồi, đói bụng lắm phải không, tranh thủ thời gian rửa tay ăn cơm, dì Hoàng cất xe cho con."

Khúc Mặc Thương vội ngăn bà lại, người hòa ái sống sờ sờ quen thuộc trong trí nhớ bỗng xuất hiện ở trước mắt, khiến đôi mắt cô có chút đỏ. Cô nhẫn nại, nhẹ nhàng đẩy bà ra, hơi làm nũng nói:

"Dì Hoàng con muốn chết đói rồi, dì khẳng định cũng đói bụng, con đi cất xe, dì tranh thủ thời gian xới cơm ."

Nói rồi cô đẩy xe vào hậu viện, chờ đến khi cô vào phòng ăn, trên bàn đã dọn xong ba món một canh, cho hai người ăn cũng không tính là nhiều, nhưng dì Hoàng luôn nói việc học của cô nặng, đầu cấp ba lại đang tuổi lớn, phải hảo hảo bồi bổ thân mình, cho nên kiểu gì cũng sẽ nấu rất nhiều món đa dạng.

Cơm ăn đến một nửa, điên thoại di động của cô ong ong chấn động, mắt nhìn biểu hiện điện báo, thần sắc cô ngưng trọng, nhắm mắt ấn nhận cuộc gọi.

"Mặc Thương, xảy ra chuyện gì, hôm nay làm sao đã trễ còn chưa trở về như vậy, làm dì Hoàng của con sợ muốn chết. Đã vào cấp ba rồi, nên hiểu chuyện, không kịp về cũng phải nói sớm chứ." - Giọng Khúc Thịnh lộ ra vẻ mỏi mệt, cũng mang theo nộ khí căn bản không cho Khúc Mặc Thương cơ hội nói chuyện.

Cô chỉ an tĩnh nghe không nói gì, bên kia nói xong bèn trầm mặc một lát, sau đó lại mang theo sự cứng nhắc nói thêm một câu:

"Con về nhà chưa? Ăn cơm chưa?"

Khúc Mặc Thương có cảm giác nói không nên lời, đổi lại là cô năm đó, thì ngay khi Khúc Thịnh nói còn chưa dứt lời đã cúp điện thoại rồi, cô rất ít phát cáu, cũng không phát giận, nhưng vẫn ưa thích dùng trầm mặc để chống cự.

"Đã về rồi, đang cùng dì Hoàng ăn cơm. Đêm nay bạn học xảy ra chút chuyện, con đưa nàng về nhà quên báo với dì Hoàng, di động cũng để chế độ yên lặng ." Cô bình tĩnh nói xong, người đàn ông bên kia nghe xong lại trầm mặc.

Sau đó, ông tựa hồ có chút áy náy, giọng cũng thấp hơn rất nhiều:

"Lần sau nhớ kỹ, vừa hay ba đang họp, không gọi điện thoại cho con trước được, không có việc gì thì được, đi ăn cơm đi."

"Dạ."

Khúc Thịnh bên đầu điện thoại kia kinh ngạc với phản ứng hôm nay của con gái, chuẩn bị cúp điện thoại nhịn không được bỏ thêm câu:

"Ba và mẹ con sẽ sớm trở về một chút, con phải nghe lời ."

Khóe môi Khúc Mặc Thương ngoắc ngoắc, nhẹ nhàng dạ một tiếng.

Dì Hoàng không ăn cơm, vẫn luôn một mực ngưng thần nhìn cô, thấy cô buông di động cũng không có cảm xúc sa sút ngột ngạt như ngày thường, nở nụ cười:

"Ba của con không trách cứ con phải không?"

Thấy Khúc Mặc Thương cười cười, dì Hoàng nhẹ nhàng thở ra, lại có chút do dự nói:

" Cha mẹ con chỉ là quá bận rộn, cũng sẽ không biết biểu đạt tình cảm của mình, cũng không phải không quan tâm con."

Khúc Mặc Thương gật gật đầu:

"Con biết , dì Hoàng ăn cơm đi."

Dì Hoàng không nói gì, dù sao hôm nay cô tâm bình khí hòa trả lời điện thoại đã là tiến bộ thật lớn rồi. Bà cũng cảm thấy khó hiểu, cha mẹ rõ ràng để ý quan tâm hài tử cũng không mở miệng nói, luôn luôn dùng giọng điệu trách cứ một tiểu cô nương để nói chuyện.

Ăn cơm xong, Khúc Mặc Thương chuẩn bị đi tắm rửa. Cô cầm quần áo nhìn mình trong gương, giờ phút này cô trầm tĩnh đánh giá người trong gương, ánh mắt vẫn là ánh mắt mà 28 tuổi cô mới có, nhưng khuôn mặt ngây thơ ngây ngô này, bộ dáng thoạt nhìn thuần lương vô hại ngoan ngoãn, lại là chỉ thuộc về Khúc Mặc Thương năm 15 tuổi.

Cô của hôm nay cũng đã đủ bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này cũng bị một chút sự tình áp xuống. Mở vòi sen trên đầu ra tắm, cô nhắm mắt lại tùy ý để nước lạnh xối lên trên mặt mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Thanh Hàm lôi kéo cô lăn xuống cầu thang, còn có một tiểu cô nương cũng mang tên Lâm Thanh Hàm kia.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16