Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18 : Sự Lựa Chọn

1512 0 19 1

Edit : Qideasgroup7th

Beta : Mạt Mạt

Hơn nửa năm này, bốn người nắm tay nhau gần như là một lòng một dạ tập trung vào việc học tập, mà liên tiếp có vài lần thi thử được tổ chức, Khúc Mặc Thương luôn ổn định ở vị trí đầu bảng, vẫn hơn người xếp nhì tới hơn 20 điểm, Xa Giai Di vẫn là thứ ba trong lớp, nhưng vị trí trong khối không ngừng tăng lên.

Về phần Lâm Thanh Hàm, biết nàng bỏ qua việc ký ước kia, rất nhiều người đều ở sau lưng nói là nàng ngốc, cũng nói rằng nàng không biết tự lượng sức mình. Nhưng liên tiếp vài lần thi cử, thứu hàng của nàng không ngừng đi lên, đến kỳ thi thử toàn thành phố cuối cùng để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, Lâm Thanh Hàm đã vượt qua Xa Giai Di xếp thứ ba trong lớp, chỉ kém 4 điểm so với lớp trưởng xếp thứ hai . Mà thành tích này, đã là có cơ hội rất lớn để vào trường năng khiếu Yến Kinh.

Ngày 24 Tháng 6, kỳ thi tốt nghiệp cấp ba  rốt cục đã đến, trước khi vào trường thi, Khúc Mặc Thương đưa cho Lâm Thanh Hàm một lọ sữa: 

"Căng thẳng lắm sao?"

Lâm Thanh Hàm vặn nắp, uống một ngụm, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Khúc Mặc Thương nở nụ cười, xoa tóc nàng: 

"Đừng sợ, tin tưởng tôi, dựa theo trình độ mà cậu nắm giữ, nhất định sẽ có kết quả tốt . Cố lên ~"

Lâm Thanh Hàm và cô không thi chung ở một trường thi, nàng hít vào một hơi rồi gật đầu, nhìn thấy bạn học lục tục hướng trường thi đi tới, bộ dáng rất căng thẳng.

Khúc Mặc Thương nhìn thấy người nọ có chút căng thẳng, tiến lên một bước đi đến trước mặt nàng, sau đó dang hai cánh tay ra ôm lấy nàng.

"Tôi tin tưởng cậu, cho nên cậu cũng phải tin tưởng chính mình, cậu đã rất tuyệt rồi, đừng căng thẳng."

Hơn nửa năm này, Lâm Thanh Hàm cuối cùng cũng cao lên 158, nhưng  so với Khúc Mặc Thương vẫn là thấp hơn một cái đầu,  một ôm như thế này của Khúc Mặc Thương khiến cho cả người nàng cứng đờ, sau đó lại có một sự an lòng  và thoải mái không thể nói bằng lời.

Nhưng nàng không dám dựa vào quá gần, chỉ là tham lam hít lấy khí tức trên người cô, sau đó vẫy tay hướng trường thi chạy đi.

Khúc Mặc Thương đứng ở phía sau nhìn thấy nàng chạy vào trường thi, khóe miệng có chút ý cười, nhưng trong lòng lại có một chút căng thẳng, không phải vì chính mình, mà là vì Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm trong khoảng thời gian này tập trung học tập quá nhiều, mẹ của Lâm Thanh Hàm vài lần gọi điện thoại thỉnh cầu cô khuyên nhủ Lâm Thanh Hàm một chút, không cần phải như vậy mà phá hủy sức khỏe của mình. Nhưng mà Khúc Mặc Thương có khuyên thì nàng cũng sẽ lén cố gắng học, làm cho cô chỉ có thể ở trên chuyện dinh dưỡng giúp nàng bổ sung một chút, hiện tại tâm tình này đã tốt hơn nhiều so với một phụ huynh lo lắng chuyện thi cử của con cái xảy ra vấn đề.

Từ trong thâm tâm cô cảm thấy rằng Lâm Thanh Hàm thực sự không phải là một người đơn giản. Quả nhiên là ở kiếp trước kia, nàng là một người bất khuất, mạnh mẽ vang dội trên thương trường,  cho dù là bây giờ chưa đủ mười lăm tuổi, nàng cũng có thể làm việc tốt như vậy. Đổi lại là người khác, lúc gặp phải tình trạng bạn học khi dễ cùng giáo viên khinh thị như vậy, có thể vượt qua chướng ngại, khoẻ mạnh lớn dần cũng đã không dễ dàng, càng đừng nói không ngừng đột phá chính mình, trở nên càng ngày càng ưu tú.

Ngày 5 tháng 7, thành phố Yến Kinh, bắt đầu cho tra điểm của kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, nhiều phụ huynh canh thời gian này tra điểm làm cho trang web tra điểm bị sụp, điện thoại thì bận liên tục, Xa Giai Di kinh hồn bạt vía thử vài lần, chờ đến khi trang chủ đăng tải trở lại, trái tim cũng sắp ngưng đập. Cô ấy kêu thảm ở trong nhóm bốn người biểu đạt tâm tình của mình

Xa Giai Di: Mặc Thương, Dao Dao, tớ căng thẳng muốn chết,  chân tay đều mềm ra cả rồi, làm sao bây giờ đây, vẫn là không nhấc lên nổi, các cậu ơi ! ! !

Trần Dao: Tốc độ đánh chữ của cậu khiến tớ nhìn không ra là cậu đang bị mềm tay

Xà Giai Di: . . . . . .

Khúc Mặc Thương: Tớ tra được rồi

Xà Giai Di: A A A, cậu được bao nhiêu điểm, bao nhiêu điểm! ! !

Trần Dao: Bao nhiêu?

Mà bên kia Lâm Thanh Hàm đêm nay cũng chưa ngủ, biết có thể tra điểm, nàng trong căn phòng chưa đến mười lăm mét vuông, đi qua đi lại. Điện thoại gọi đi vẫn là âm thanh máy bận, lại đem tim nàng gắt gao xuyên thủng, không đến một lát sau, trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi .

Điện thoại không đả thông được, nhưng ngay sau đó âm báo tin nhắn truyền đến, một chuỗi âm thanh khác thường liên tiếp truyền đến, khiến nàng nhịn không được mà mở ra xem.

Ngay lúc nhìn đến ba chữ Khúc Mặc Thương hiện ra, tranh thủ mở xem, nhìn đến tin nhắn, nhất thời hô hấp đều ngừng lại rồi.

Chính là đợi sau một lúc lâu, chỉ có Xà Giai Di cùng Trần Dao nhịn không được mà hỏi han, Khúc Mặc Thương lại không có trả lời, điều này làm cho nàng càng căng thẳng.

Khúc Mặc Thương thi rớt sao? Không thể nào, cậu ấy lợi hại như vậy, như thế nào lại có thể rớt ! Nhưng mà tại sao cậu ấy vẫn không trả lời ?

Giữa lúc nàng đang miên man suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên, nhìn một chút điện báo biểu hiện là Khúc Mặc Thương gọi đến, nàng lập tức tiếp điện thoại, vội vội vàng vàng hô một câu: 

"Mặc Thương."

Khúc Mặc Thương nghe ra căng thẳng trong giọng nói của nàng, ngón tay gõ lên một tờ giấy trên bàn học, trong mắt mang theo ý cười: 

"Có phải rất căng thẳng không?"

Điện thoại đầu kia, người nọ nhẹ giọng "ừm", sau đó vội vàng hỏi cô: 

"Cậu thi được bao nhiêu điểm?"

Khúc Mặc Thương hơi sững sờ, xem ra nàng căng thẳng như vậy là bởi vì điểm số của cô sao ? Cô hé miệng tươi cười, trong mắt lộ ra một chút giảo hoạt: 

"Ừm, 509 điểm."

Bên kia Lâm Thanh Hàm nghe được điểm của cô nhất thời cổ họng nghẹn lại, có chút gian nan nói: 

"Sao lại như vậy, ngày thường cậu đều đạt được ngoài 530 ."

Nói xong lại không nghe được âm thanh của Khúc Mặc Thương, nàng kích động nói tiếp: 

"Nhưng mà. . . . . .Nhưng mà rất lợi hại, chắc chắn có thể vào được trường năng khiếu Yến Kinh. Bao năm qua, điểm chuẩn của trường năng khiếu Yến Kinh đại khái chỉ cao thấp hơn 490 điểm một chút thôi."

Khúc Mặc Thương vốn có thể được cử đi học ở trường năng khiếu Yến Kinh, nhưng Lâm Thanh Hàm cũng không hiểu được vì cái gì cô lại bỏ qua cơ hội đó, cuối cùng là lớp trưởng của lớp có được tư cách đó. Lần này cô không phát huy tốt, Lâm Thanh Hàm chỉ sợ cô cảm thấy khó chịu.

"Rất lợi hại sao?" Khúc Mặc Thương nhịn cười hỏi lại.

"Đương nhiên là rất lợi hại, 509 điểm là rất khó đạt được, môn tiếng Anh năm nay cũng rất khó khăn, áp trục đề(*) của toán học cũng khó, tính toán lượng rất nhiều, nếu thi đạt hơn 500 điểm đều có thể ổn định tiến vào các trường năng khiếu ." -Giọng nói của nàng trở nên rất đứng đắn, đưa phân tích rất nhanh vì nàng sợ Khúc Mặc Thương suy nghĩ nhiều.

(*)压轴题 : Áp trục đề : Nói chung là trong kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, áp trục đề của môn toán học thông thường sẽ có 3 câu hỏi nhỏ, trong đó, câu hỏi thứ nhất tương đối đơn giản, với trình độ của một học sinh thuộc loại trung bình vẫn có thể dễ dàng giải được. Cho nên, các bạn học khi thấp áp trục đề không cần phải sinh ra tâm lý sợ hãi, giải được câu hỏi thứ nhất là có thể được 2,3 điểm rồi. Câu hỏi thứ hai thông thường có chút khó khăn, bình thường sẽ dựa vào điều kiện và kết luận của câu hỏi thứ nhất để giải nó, cho nên nếu như câu hỏi thứ nhất không làm được thì phần sau khỏi nói đến. Câu hỏi thứ ba có độ khó lớn nhất, đây là câu hỏi thử thách năng lực tổng hợp của các bạn học sinh. Làm áp trục đề còn phải chú ý đến quan hệ logic giữa 3 câu hỏi nhỏ đó, xem là các câu hỏi đồng đẳng với nhau hay là phải giải theo thứ tự tiến dần lên. Đây là điểm rất trọng yếu. Nếu các bạn học sinh không nắm chắc được những câu hỏi căn bản thì nhất định không nên miễn cưỡng bản thân đi làm áp trục đề trước để kiếm điểm cao, trước hết phải làm tốt các câu hỏi căn bản, sau đó mới dùng hết sức của bản thân đi giải áp trục đề để kiếm thêm điểm.

"Ừm, nhìn như vậy thật sự thấy rất lợi hại. Bạn học Lâm Thanh Hàm à, cậu đã ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, tôi cần phải làm như thế nào để cổ vũ, khen ngợi cậu đây?" 

Trong giọng nói của cô mang theo ý cười, từ trong điện thoại truyền tới tiếng cười khẽ, nghe được âm thanh ấy khiến cho nhịp tim Lâm Thanh Hàm có chút loạn nhịp, sau đó thì đầu óc tỉnh táo trở lại trong nháy mắt.

Khúc Mặc Thương chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của người bên kia có chút gấp gáp, tiếp theo sau đó là giọng nói có chút phát run của Lâm Thanh Hàm: 

"Mặc Thương. . . . . . Cậu... cậu nói là tôi thi được 509 điểm?"

" Ừm, đúng vậy, tôi nhờ ba tôi tra xét cho hai chúng ta, cậu được 509 điểm. Chúc mừng cậu, Thanh Hàm."

Lâm Thanh Hàm đưa tay nắm thành quyền để ở bên miệng cắn, đem tất cả kích động hưng phấn đều áp chế xuống, sau đó trong lòng cũng chỉ còn lại cảm xúc vui vẻ và  tràn đầy ấm áp, nàng rốt cục có thể học cùng trường cao trung với Khúc Mặc Thương rồi.

"Cám ơn cậu, Mặc Thương, nếu không có cậu. . . . . .thì hiện tại ngay cả Lục Trung tôi cũng không có cách nào. . . . . ."

"Nha đầu ngốc này, là do bản thân cậu rất lợi hại."

Khúc Mặc Thương thu ý cười lại, nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, một cô gái tự ti co rúm, bất quá mới hơn nửa năm, nàng đã thay đổi hoàn toàn. Kiếp trước cô cũng rất bội phục thủ đoạn cùng năng lực của Lâm Thanh Hàm ở trên thương trường, hiện tại xem ra, cho dù không có cô trợ giúp, miễn sao nàng có thể chân chính trở nên cứng cỏi hơn thì  vẫn có thể lột xác hoàn mỹ , bất quá cái giá kia quá lớn.

Nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Hàm sẽ  trải qua sau này, thần sắc của cô có chút tối sầm, một lát sau lại ấm áp cười nói: 

"Đem tin tức này nói cho dì biết đi, nó sẽ khiến cho bà trở nên vui vẻ hơn."

" Ừm." 

Lâm Thanh Hàm dùng sức gật đầu, sau khi Khúc Mặc Thương treo điện thoại thì nàng liền gọi điện thoại báo tin vui này với Lâm Yên.

Lâm Yên nghe xong sửng sốt thật lâu, cuối cùng mới có chút nức nở nói: 

"Con đã làm được rồi, Hàm nhi."

Lâm Thanh Hàm một mực nói với bà là không tham gia kỳ thì khảo sát toàn thành phố, nhưng Vương Vĩ Hành sau khi biết Lâm Thanh Hàm bỏ qua việc ký ước đã liên hệ với bà, còn kêu bà khuyên nhủ Lâm Thanh Hàm.

Nhưng không ai hiểu con hơn mẹ ruột, nàng làm ra quyết định này khẳng định là đã cân nhắc rất nhiều rồi, hơn nữa nàng đã rất nỗ lực, cho nên mỗi lần nói đến bên miệng liền nuốt xuống . Bây giờ xem ra, nàng không có làm sai.

"Cám ơn mẹ." - Ánh mắt Lâm Thanh Hàm có chút chua xót, mềm giọng nói với mẹ mình.

Hai mẹ con tán gẫu xong, Lâm Yên cầm di động vừa vui vẻ, vừa sầu lo.

Trường năng khiếu Yến Kinh, ở thành phố Yến Kinh này bao nhiêu phụ huynh học sinh tha thiết ước mơ đến đó, nhưng mà. . . . . . Nếu học ở trường năng khiếu Yến Kinh thì cần phải trọ lại đó, học phí một năm đại khái là 1400, còn thêm phí ở trọ hơn 2000, hơn nữa một khi ở trọ lại thì sinh hoạt phí một tháng hơn 200, chi phí này đối với một người chỉ có thể làm thời vụ như Lâm Yên mà nói...thật sự là rất lớn.

Bà hít vào một hơi, tranh thủ đi làm việc, bà đã bạc đãi con của mình rất nhiều, ở tại chỗ này chính là vì nàng có thể tiếp thu được nền giáo dục tốt, con gái nhà mình không chịu thua kém ai cả cho nên bà cũng phải tranh đấu một chút.

Bên kia Xa Giai Di và Trần Dao cũng đều tra được điểm của mình, Xa Giai Di 504, Trần Dao thi được 479 đã là tiến bộ rất lớn, tuy rằng có thể Trần Dao không học được ở Yến Kinh, nhưng thực nghiệm cấp tỉnh, Tam Trung, Lục Trung vẫn không thành vấn đề, so với cuộc thi khảo sát trước đó tốt hơn rất nhiều.

Điểm của Khúc Mặc Thương là 538,  ổn định ở vị trí đầu bảng trong lớp, vào ngày công bố điểm, Vương Vĩ Hành bị kích động nói với mọi người, trong lớp hơn 500 điểm có 5 người, trong đó Khúc Mặc Thương là trạng nguyên của kỳ thi lần này ở thành phố  Yến Kinh, lớp phó Ngô Siêu của lớp 9 được 527 điểm. Toàn thành phố xếp hạng thứ 3, top 3 chiếm hết cả ba, hiệu trưởng vui như nở hoa, công bố kết quả ngày đó rất náo nhiệt.

Cầm bảng điểm, Vương Vĩ Hành cùng Lâm Thanh Hàm hàn huyên một lát, nam nhân mang theo kính lão gọng vàng trên mặt đều là ý cười, nhìn đến nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng mà nói:

"Lúc trước là lão sư đã xem thường con nhưng mà con vẫn một đường tiến bộ, thành tích thi cử cho tới hôm nay làm tôi rất kinh ngạc, cũng rất kiêu ngạo. Chúc mừng con, Lâm Thanh Hàm."

Lâm Thanh Hàm bây giờ ở trước mặt ông cũng sẽ không còn sợ hãi rụt rè, nàng nhìn người trước mặt, lễ phép mà lạnh nhạt nói: 

"Cám ơn lão sư."

Thiếu nữ vóc người cao gầy, mặc T-shirt trắng và quần tây đen, vẻ mặt nghiêm túc đúng mực, cũng nhìn không ra nàng đang vui sướng, chính là bình tĩnh nhìn đến Vương Vĩ Hành.

"Con đã thay đổi rất nhiều, bất quá tự đáy lòng tôi vui mừng vì điều đó, càng ngày con càng trở nên ưu tú hơn . Tôi muốn cùng con nói chuyện cũng bởi vì hiểu biết hoàn cảnh gia đình của con, trường năng khiếu Yến Kinh, chất lượng dạy học tốt lắm, nhưng học phí cũng không thấp, tôi đang lo lắng cho mẹ con sẽ gánh không nổi cái vấn đề này. Cho nên tôi cùng hiệu trưởng thương lượng và cùng lãnh đạo Tam Trung nói chuyện,Tam Trung hứa hẹn, nếu con vào Tam Trung sẽ miễn cho con ba năm học phí cùng có chi phí phụ khác, còn có học bổng, Tam Trung cũng gần nhà con, thuận tiện để cho con có thể chăm sóc mẹ. Đương nhiên chỉ là để cho con biết có một sự lựa chọn như vậy, con cùng mẹ mình thương lượng đi, trường năng khiếu rất khó thi đậu, nhưng. . . . . ." 

Vương Vĩ Hành thở dài, trong lòng ông khẳng định là muốn nàng tiến vào trường năng khiếu Yến Kinh, nhưng ông biết rõ hoàn cảnh gia đình của Lâm Thanh Hàm, đã mồ côi cha mà mẹ nàng lại không có việc làm ổn định, hơn nữa còn đang mắc bệnh trong người.

Đối với người khác thì một học kỳ tốn ba bốn ngàn có thể không tính cái gì, nhưng đối với Lâm Thanh Hàm mà nói thì đó cũng là một gánh nặng lớn lao.

Từ chỗ Vương Vĩ Hành đi ra, Lâm Thanh Hàm cả người đều lạnh, không chỉ đối với khốn cảnh trước mắt mà bi lương, còn có hổ thẹn sâu sắc. Nàng chỉ nghĩ đến việc truy đuổi những gì mình muốn mà bỏ qua vấn đề sinh kế của nhà mình, càng đã quên chuyện nàng không thể bỏ mẹ ở nhà một mình.

Nếu phương diện kinh tế  thì nàng còn có thể giãy giụa vùng vẫy, nhưng Vương Vĩ Hành chỉ nói một câu chăm sóc mẹ đã đem tất cả ý nghĩ của nàng dập tắt toàn bộ.

Khúc Mặc Thương cùng Xa Giai Di đang ở cửa chờ nàng, Lâm Thanh Hàm nhìn thấy Khúc Mặc Thương thì lớp ngụy trang bình tĩnh thiếu chút nữa có chút che giấu không được, nàng cúi đầu: 

"Chờ lâu rồi, đi thôi."

Khúc Mặc Thương cau mày nhưng không nói gì, bốn người cùng nhau đi xe trở về nhà, Lâm Thanh Hàm vẫn là ngồi ở sau xe Khúc Mặc Thương . Xa Giai Di hưng phấn thảo luận chuyện vào cao trung rồi các nàng còn có thể cùng nhau học tập, kỳ nghỉ cùng nhau về nhà, bởi vì trừ bỏ Trần Dao, các nàng đều ở trường năng khiếu Yến Kinh, mà trường thực nghiệm cấp tỉnh của Trần Dao cách trường năng khiếu Yến Kinh cũng không xa.

Nghe được lời này của Xa Giai Di, Lâm Thanh Hàm thần sắc càng thêm ảm đạm, dọc theo đường đi một câu cũng chưa nói, liền ngay cả biểu tình cũng rất ít.

Xa Giai Di cũng phát giác có chỗ không đúng, trộm nháy mắt với Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương gật đầu, tiếp tục lái xe về phía trước.

Cùng Xa Giai Di và Trần Dao tách ra, Khúc Mặc Thương đem tốc độ xe thả chậm, mở miệng hỏi nàng: 

"Ông ta cùng cậu nói cái gì ?"

Lâm Thanh Hàm căng thẳng: 

"Cũng chẳng có gì, chỉ nói là trước kia ông ấy đã khinh thị tôi ."

"Ông ta rốt cục cũng thừa nhận rồi, còn có gì nữa ?" 

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, giống như là chỉ tùy ý hỏi, nhưng Lâm Thanh Hàm lại cảm thấy rằng cô giống như đều biết cả rồi.

"Không có gì ."

"Cậu không vui, thậm chí đang khổ sở, Thanh Hàm."

Cô dừng xe dưới một gốc cây long não, quay đầu nhìn đến nàng.

Cô không nói nữa, chỉ im lặng nhìn vào mắt nàng, lại khiến Lâm Thanh Hàm nói không ra cái gì gọi là "qua loa lấy lệ", trầm mặc một hồi, dưới bóng cây, cô gái nhỏ đỏ mắt, nói giọng khàn khàn:

 "Tôi không thể cùng cậu cùng học ở trường năng khiếu Yến Kinh được, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ đi Tam Trung."

Là nàng rất khờ dại, trong khoảng thời gian này Khúc Mặc Thương đối xử với nàng rất tốt, còn tận tình chăm sóc khiến cho nàng đã quên bản thân đang bị vây trong cái hoàn cảnh gì. Khúc Mặc Thương đem nàng từ trong vũng bùn tinh thần kéo ra, nhưng phương diện vật chất, nàng vẫn phải tự mình gánh vác.

Khúc Mặc Thương nhíu mi: 

"Bởi vì Tam Trung đã hứa hẹn cái gì."

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy cô nhíu mày, trong lòng trở nên rất khó chịu: 

" Ừm, chủ nhiệm lớp nói, Tam Trung đáp ứng miễn học phí và các chi phí phụ khác."

Khúc Mặc Thương trong lòng có một chút tức giận. Chỉ như vậy mà đã buông tha cho ngôi trường năng khiếu do bản thân liều mạng hơn nửa năm mới thi đậu ? Đang muốn mở miệng, lại nghĩ tới cái gì đó nên đem lời nói nuốt xuống.

Lâm Thanh Hàm đứng ở kia căn bản không dám nhìn Khúc Mặc Thương, có phải cô  đang thất vọng với nàng, nhưng đối phương lại nhẹ nhàng thấp giọng nói: 

"Là cậu đang lo lắng cho mẹ của mình đúng không?"

Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn đến nàng, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16