Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 26 : Tiệc Sinh Nhật Ở Khổng Gia

204 0 19 0

Edit : Qideasgroup7th

Beta : Mạt Mạt

Khúc Mặc Thương có chút thông cảm nhìn nàng, dùng giọng nói ấm áp của mình nói chuyện với nàng: 

"Đừng sợ, những gì cậu đã trải qua nhiều hơn so với người bình thường, nhiều chuyện khó xử như vậy cũng đã vượt qua hết, huống chi là có thêm một gia đình. Hơn nữa, Thanh Hàm à, cậu cũng phải hiểu được là có rất nhiều sự tình phải thông qua cố gắng mới có thể thay đổi được, nhưng cũng có rất nhiều sự tình, chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi. Cậu có khả năng làm chính là giúp cho quá trình phát triển của nó càng thêm thuận lợi và mỹ mãn hơn, hiểu chưa?"

Lâm Thanh Hàm không nói chuyện, nàng dựa vào bàn học cụp mắt xuống trầm tư, đem nghi hoặc và lo sợ trong lòng áp chế xuống, lúc ngẩng đầu, ánh mắt ánh chỉ có một mảnh lạnh nhạt, đối diện với Khúc Mặc Thương mỉm cười.

Thật ra thì nàng luyến tiếc mẹ mình, càng không nỡ bỏ lại Khúc Mặc Thương.

Sự thật cũng giống như lời Khúc Mặc Thương, vô luận nàng có đồng ý hay không, chuyện này cũng không có biện pháp xoay chuyển, trước đó nàng chẳng rõ Khổng Ích Tường ở thành phố Yến Kinh là một nhân vật như thế nào, nhưng sau khi tìm hiểu một số thông tin trên mạng nàng cũng đã hiểu được, quyền lựa chọn vận mệnh của nàng chưa bao giờ ở trên tay nàng. Lâm Thanh Hàm cũng chân chính hiểu được những lời Khúc Mặc Thương nói cùng với nàng vào ngày hôm đó là có ý tứ gì, nhưng chuyện này đối với nàng mà nói thì nó quá tàn nhẫn.

Bị lái xe của Khổng Ích Tường đón về Khổng gia, xe ngừng ở trước một căn biệt thự, xuống xe, Lâm Thanh Hàm nhìn kiến trúc xung quanh, cho dù nàng chưa thấy qua bao nhiêu việc đời, cũng hiểu được tài lực Khổng gia có bao nhiêu hùng hậu.

Nàng trong lòng có chút thấp thỏm bất an, cho dù bản thân có thành thục đến đâu cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, căn bản là nàng đang bước vào một thế giới khác hoàn toàn so với thế giới trước kia của mình, vì vậy mà nàng cũng sẽ sinh ra lo sợ và nghi hoặc.

Lái xe ấn chuông cửa, một lát sau tử bên trong cửa sắt lên tiếng trả lời, không bao lâu một người làm nữ từ bên trong đi ra nghênh đón bọn họ. Người làm nữ tùy tiện quét liếc mắt nhìn nàng một cái, ngữ khí cũng không được tôn trọng: "Tiểu tiểu thư đã đến, lão phu nhân đang chờ đấy."

Lâm Thanh Hàm nắm thật chặt tay đi theo nữ hầu tiến vào, lái xe đối diện với nữ hầu gật đầu rồi rời khỏi.

Tiến vào bên trong biệt thự, Lâm Thanh Hàm không thể không thừa nhận chỉ chớp mắt một cái đã bị cách bày trí bên trong làm cho kinh ngạc, gia cảnh của Khúc Mặc Thương rất tốt, phòng ở nhà cô cũng rất lớn, trang hoàng mặc dù tinh xảo nhưng rất bề bộn, mà Khổng gia so sánh với nơi đó còn xa hoa hơn hẳn.

Nàng rất nhanh lấy lại tinh thần đem ánh mắt dừng ở trên người một nữ nhân ngồi ở đại sảnh, nữ nhân nguyên bản có chút lạnh lùng, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười. Bà kéo búi tóc, mặc một thân áo tơ tằm, tư thế rất là tao nhã, trang điểm trên mặt rất dầy nhưng cũng rất tinh xảo, vừa khéo che giấu nếp nhăn trên gương mặt bà, vị phu nhân trước mặt Lâm Thanh Hàm tên gọi là Chu Tư Cầm và người này cũng chính là bà nội của nàng.

Bà ngồi ở kia quan sát kỹ Lâm Thanh Hàm, sau đó mở miệng cười nói: 

"Đây là Thanh Hàm sao, trổ mã thật xinh đẹp." 

Nói xong lại nhíu mi: 

"Thiệu Binh cũng thiệt là, trước khi đưa con về đây tại sao không an bài người mua quần áo mới cho con, quần áo trên người con đã cũ lắm rồi, tiểu tiểu thư của Khổng gia chúng ta như thế nào lại có thể mặc loại quần áo như thế này. Đói bụng không, ta kêu Trương tẩu làm cho con mấy món ngon. Nhìn xem, đứa nhỏ này gầy như vậy, đi theo mẹ ăn không ít khổ rồi"

Ánh mắt tha thiết của bà nhìn Lâm Thanh Hàm, trong mắt dường như tràn đầy đau lòng cùng từ ái, nếu không phải biết chuyện năm đó bà đã làm và nguyên nhân đón nàng trở về, chỉ sợ nàng thật sự cho rằng bà là đang thật lòng đau xót cho nàng.

Cuối cùng Lâm Thanh Hàm vẫn lưu lại Khổng gia, nhưng nàng lại không có lúc nào là không nghĩ tới căn phòng có Khúc Mặc Thương cùng mẹ mình bên kia. Tuy rằng bên đó cũng không thuộc về nàng, nhưng mà so với nơi này thì vô cùng vui vẻ và thoải mái. Hiện tại điều duy nhất giúp nàng cảm thấy rằng an ủi chính là Khổng Ích Tường cho phép nàng thường xuyên đi thăm Lâm Yên, nàng ở trong trường học cũng có thể nhìn thấy Khúc Mặc Thương.

Khổng Ích Tường khẩn cấp muốn cho nàng nhận tổ quy tông, mỗi ngày đều phái người đưa đón, khiến cho Lâm Thanh Hàm cảm thấy rất là khó chịu. Hắn vốn dĩ không phải là người khiêm tốn, mỗi lần đều khiến mọi ánh nhìn của người khác chú ý đến, bị Lâm Thanh Hàm kiên quyết cự tuyệt, mới đáp ứng kêu lái xe chỉ lưu lại bãi đỗ xe để nàng tự đi qua.

Nhưng mà lời ra tiếng vào vẫn được ở trong trường học truyền tới, loại chuyện này bất luận có phải trọng điểm hay không thì nó cũng là chuyện khó tránh khỏi ở trường học. Vốn dĩ một nữ học sinh cần học bổng giúp đỡ, đột nhiên có một chiếc Bentley đón đưa, còn có một nam nhân trung niên tới đây, cũng đủ để cho đầu óc bọn họ tạo ra một vở kịch lớn, sức tưởng tượng cùng năng lực bịa đặt của người thích nhiều chuyện là rất khó có thể đánh giá.

Kỳ thật những chuyện này cũng không tính là khó nhịn, dù sao so với chuyện này thì những chuyện còn ác liệt hơn nàng cũng đã trải qua hết rồi, nhưng nàng phát giác Chu Tư Cầm rất không thích nàng trở về thăm Lâm Yên, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng kỳ quái hơn. Điều này làm cho Lâm Thanh Hàm càng lúc càng thêm ủ dột, đồng thời cũng trở nên bất an hơn.

Trong nháy mắt kỳ nghỉ hè cũng trôi qua, hai năm cao trung đã kết thúc, mà sinh nhật nàng cũng sắp đến. Căn bản nàng dự định cùng Lâm Yên trải qua sinh nhật 16 tuổi của mình, nhưng Khổng Ích Tường lại nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho nàng, hắn muốn chính thức tuyên bố với mọi người bên ngoài là nàng - Lâm Thanh Hàm là con gái của Khổng Ích Tường. Thiệp mời đã phát ra, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.

Sáng sớm liền rời giường, tuy rằng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng Chu Tư Cầm vẫn an bài người giúp nàng trang điểm, Lâm Thanh Hàm rất đẹp, thiếu nữ mười sáu tuổi vừa tươi trẻ vừa hoạt bát, cho dù không đánh phấn tô son, chỉ hơi sửa soạn một chút cũng đã khiến người khác chú ý đến.

Lâm Thanh Hàm vẫn không cảm xúc, dưới sự đề nghị của mọi người nàng chỉ thay đổi một bộ tiểu lễ phục màu xanh da trời, tóc uốn xoăn nhẹ, mang thắt lưng đính hạt đá, đầu đội vương miện, cả người xinh đẹp giống như một nàng công chúa.

Thợ trang điểm sau khi làm việc xong, nhìn đến nàng trong gương cũng nhịn không được cảm thán: 

"Tiểu tiểu thử thật xinh đẹp."

Lâm Thanh Hàm nhìn đến người ở bên trong tấm gương, cảm thấy rằng có chút xa lạ, lúc nàng trầm mặc nhìn đến người trong gương, đối phương cũng dũng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng.

Chỉ một lát sau, di động đặt ở bên cạnh vang lên, Lâm Thanh Hàm quay đầu ý bảo người bên cạnh đưa cho nàng, nhìn đến tên người gọi đến, hai mắt nàng rõ ràng sáng lên, vẻ lạnh nhạt kia trên gương mặt trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng đi, nhìn thấy thế thợ trang điểm ở bên cạnh có chút sững sờ.

"Mặc Thương." - Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút khó chịu không nói nên lời, cúi đầu khẽ gọi tên của cô.

Khúc Mặc Thương nghe ra được sự xót xa trong giọng nói của nàng, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn:

 "Thanh Hàm, sinh nhật vui vẻ."

Lâm Thanh Hàm mím chặt môi, trong mắt có vui sướng cũng có khổ sở, nàng nhẫn nhịn cảm giác chua xót trong lòng mà mỉm cười nói: 

"Có quà cho tôi không ?"

Sau đó người bên kia cười khẽ, xuyên qua loa truyền tới, khiến cho khóe miệng Lâm Thanh Hàm nhịn không được giương lên.

Ngón tay Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng sờ một hộp quà màu đỏ, ý cười trong mắt không giảm đi: 

" Có nha, tôi sửa lại vở bài tập lý hóa, đến lúc đó tặng cho cậu, cần thêm một bộ ôn thi cao đẳng ba năm và ôn thi dự bị năm năm không ?"

Ý cười trong mắt Lâm Thanh Hàm càng sâu hơn, khóe miệng lại có chút nhấc cao: 

"Nào có ai như cậu vậy, rất là không có phúc hậu."

"Có tình yêu nào thắm thiết hơn so với cái này sao ?" Khúc Mặc Thương vô tội nói, tâm tình thật sự rất tốt.

Rõ ràng biết Khúc Mặc Thương chỉ thuận miệng nói, nhưng hai chữ kia lại mẫn cảm đâm trúng một trái tim thiếu nữ, có chút đau lại có chút ngọt.

Hai người tán gẫu, Lâm Thanh Hàm thường xuyên lộ ra một chút tươi cười, thậm chí cũng sẽ cười ra tiếng, mãi đến khi người bên cạnh mở miệng nhắc nhở: 

"Tiểu tiểu thư, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Ý cười trên mặt Lâm Thanh Hàm trong nháy mắt chìm xuống, một lát sau nàng thấp giọng nói: 

"Mặc Thương, ta phải đi rồi." - Giọng nói nàng có chút sa sút cùng nặng nề.

Khúc Thịnh cũng xem như là một thương nghiệp mới nổi, lần này cũng được mời tham dự, cho nên Khúc Mặc Thương hiểu được nàng sắp đi đâu.

"Được rồi." - Cô nhẹ nhàng đáp lại một câu, sau đó lại nhẹ giọng nói: 

"Hôm nay là sinh nhật của cậu, vui vẻ một chút, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi ăn kem, còn tặng quà cho cậu nữa, được không?"

"Được." -Hốc mắt Lâm Thanh Hàm hơi nóng, sau đó treo điện thoại hít vào một hơi đi xuống lầu.

Lần này tiệc sinh nhật cũng không có làm buổi tối, mà là ban ngày, mời đến đây đều là những người có uy tín và danh dự ở thành phố Yến Kinh, cho nên nói đây là tiệc sinh nhật bất quá cũng chỉ là cái cớ để cho các thương nghiệp họp mặt.

Bánh sinh nhật cũng cực kỳ xa hoa, một chiếc bánh ngọt cực lớn bốn tầng rất đẹp, trang trí mặt trên là một tiểu công chúa xinh đẹp, đại sảnh khách sạn bố trí rất sang trọng, ngoại trừ bánh kem ra thì bốn phía trên bàn đều là mỹ thực cùng các món ăn nhẹ dùng kèm rượu đã chuẩn bị tốt.

Nàng giống một con rối bằng gỗ mà bị người đưa lên đài, nghe Khổng Ích Tường xúc động giới thiệu và chúc mừng sinh nhật nàng.

"Bảo bối, chúc con sinh nhật vui vẻ."

Nàng mím môi, tiếp nhận cái ôm làm dáng của Khổng Ích Tường, người ở bên ngoài thấy được một màn cha con tình thâm, ở trong mắt người khác thì cái mím môi của nàng thoạt nhìn là vì khắc chế nước mặt rơi xuống, hiện trường trong lúc nhất thời vẫn là rất động lòng người.

Nàng đã cố gắng phối hợp, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa tham gia loại trường hợp như thế này, tới chỗ các nhân sĩ âu phục giày da của thương nghiệp, ông nọ bà kia ăn mặc cầu kỳ trang điểm tinh xảo, nàng không quen biết họ cũng không có biện pháp hòa nhập với bọn họ.

Khổng Ích Tường mang theo nàng kính mọi người rất nhiều rượu, mãi cho đến khi đi đến trước mặt Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh. Vẫn trầm mặc không nói nhưng ánh mắt Lâm Thanh Hàm rốt cuộc cũng có chút tâm tình, lễ phép lên tiếng: 

"Khúc thúc thúc, Tiêu a di." 

Ánh mắt còn ở phía sau bọn họ tìm kiếm.

Khúc Thịnh nhìn thấy Lâm Thanh Hàm ăn mặc tinh tế xinh đẹp, trong lòng cảm khái vô cùng, nhìn đến hành động kia của nàng, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: 

"Mặc Thương ở nhà, chúng ta trực tiếp từ công ty tới đây nê không thể mang theo con bé."

Khổng Ích Tường bất động thanh sắc nhìn bọn họ, con gái mình cùng con gái Khúc Thịnh cảm tình hình như rất tốt, lại thấy mấy màn kính rượu trước đó Lâm Thanh Hàm cơ bản không có chút tâm tình, nhưng đối mặt với Khúc Thịnh rõ ràng chân thành rất nhiều.

Khúc gia căn bản là ở Trường Ninh phát triển, nhưng mấy năm nay nghiệp vụ càng làm càng lớn, năm kia đã thành công gia nhập vào Yến Thành. Hơn nữa đang trong tình thế mạnh mẽ, liên tiếp vượt qua mấy xí nghiệp nổi danh bản địa, ở Yến Kinh cũng có thanh danh lớn mạnh, thật sự là một báu vật mới của thương nghiệp nơi đây.

"Hoá ra là Khúc tổng cùng Thanh Hàm có quen biết, nghe nói lệnh thiên kim cũng học ở trường Yến Kinh, còn là bạn học của Thanh Hàm phải không?" -Khổng Ích Tường mở miệng hỏi han ân ân, nụ cười trên mặt hắn tựa hồ rất vui vẻ.

Khúc Thịnh nhìn đến Lâm Thanh Hàm rồi gật đầu: 

"Trước đó vẫn học chung sơ trung, là bạn bè tốt." 

Khúc Thịnh cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm là cùng nhau học tập, trước đó hai mẹ con vẫn ở tại nhà ông, Khổng Ích Tường lại chẳng rõ hay sao.

"Lệnh thiên kim tên là Mặc Thương phải không?" -Khổng Ích Tường hình như là nghĩ đến cái gì đó nên dò hỏi.

"Đúng vậy."

"Đúng là duyên phận, đứa nhỏ này thường xuyên nhắc tới người bạn tốt này, cũng kể rằng con bé đã giúp đỡ nàng rất nhiều, thì ra là con gái của ông. Đến đây đi, nhà ông có ân đối với Thanh Hàm, cũng là có ân đối với tôi, tôi kính Khúc tổng một ly."

Lâm Thanh Hàm nhướng mày, cũng kiên cường nhẫn nại, nhìn đến Khổng Ích Tường cùng Khúc Thịnh tại đó trò chuyện.

Nàng cảm thấy rằng nơi này thật sự buồn chán, nhìn xung quanh ăn uống linh đình, còn có người thường xuyên lại gần cùng nàng trò chuyện, trong ngôn ngữ đều là nịnh hót, thậm chí còn có chút ngôn ngữ ái muội, ra vẻ phong lưu, khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy rất mệt mỏi lại có chút buồn nôn.

Tiêu Vân Anh nhíu mày nhìn đến nàng, Khổng Ích Tường đối đứa con gái này sợ là cũng không thật sự dụng tâm, tuy nói là mang theo nàng gặp gỡ những người đó, nhưng bây giờ nàng cái gì cũng đều không hiểu, lưu lại nơi này cũng chỉ làm nàng khó chịu cùng hoang mang.

Tiến lên giải cứu cho nàng, Tiêu Vân Anh nhìn đến những người đó, thấp giọng nói: 

"Rất không thích ứng phải không?"

Lâm Thanh Hàm sắc mặt trắng bệch, gật đầu.

Tiêu Vân Anh thở dài: 

"Nhưng con cũng phải mau chóng thích ứng nó, ở Khổng gia, loại trường hợp như thế này sẽ giúp con quen biết được nhiều người. Vừa rồi ba con mang con đi làm quen vài người, đã nhớ hết chưa?"

Lâm Thanh Hàm sửng sốt, nhíu mi suy nghĩ, ánh mắt nhìn đến cây cột ở phía trước, một người cùng một nữ nhân diễm lệ mặc váy đuôi cá tán gẫu, thấp giọng nói: 

"Kia là chủ tịch của quốc tế Trường Nguyên, Trịnh Quang Quốc, bên kia là tổng giám đốc công ty kiến trúc Hằng Dương, Tôn Thiếu Vĩ......"

Tiêu Vân Anh có chút kinh ngạc, cơ bản là Lâm Thanh Hàm làm cho bà có chút mâu thuẫn, bà còn tưởng rằng nàng không nhớ được.

"Rất tốt, trừ bỏ những cái này, tính cách đặc điểm, quan hệ xã giao, của những người này, ngày sau con cũng phải từ từ nắm giữ rõ ràng. Nếu cha con không nói, con có thể thử chủ động hỏi, không cần sợ hãi."

Lâm Thanh Hàm nghiêm túc gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Tiêu Vân Anh có chút buồn cười, cúi đầu ghé tai nói câu gì đó.

Sau đó vừa lòng khi nhìn thấy cô gái có vẻ mặt nghiêm túc trong chốc lát ánh mắt lại vụt sáng, biểu tình cũng trở nên vội vàng, bà nhịn cười chỉ tay ra cửa.

Lâm Thanh Hàm thấy được Khúc Mặc Thương, cầm làn váy trong tay, chạy chậm qua, lúc này thoạt nhìn cuối cùng cũng giống một tiểu cô nương.

Khúc Mặc Thương mặc cũng không phải sang trọng gì, chỉ một bộ váy dài đơn giản màu trắng, tóc dài thả xuống dưới, vừa thẳng lại xuôi, thật sự ưa nhìn.

"Sao cậu lại tới đây, không phải đã nói là ngày mai mang tôi đi ăn kem sao?" Ánh mắt Lâm Thanh Hàm lấp lánh, nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương nói.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16