Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20 : Cháo Cá Tình Thương

2107 0 20 0

Edit : Qideasgroup7th

Beta : Mạt Mạt

Hai ngày kế tiếp, tình huống tốt đẹp chính là lầu một cũng bắt đầu có người phát sốt, lớp của Lâm Thanh Hàm cũng không ngoại lệ, trường học đặc biệt phát đèn cồn và giấm trắng đến cái lớp để sát khuẩn, mỗi ngày các học sinh đều phải ở trong phòng học nóng bức như vậy, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự khuếch tán của dịch cúm.

Hôm nay, lúc ba người ăn cơm, Xa Giai Di nhíu mày nói: 

"Chắc là nhà trường học sắp cho nghỉ học, đã có lớp toàn quân bị diệt rồi."

Lâm Thanh Hàm gật đầu: 

"Sớm nghỉ mới tốt, về nhà ít người, không dễ dàng bị lây bệnh."

Nàng đang ăn cơm, ánh mắt dừng trên người Khúc Mặc Thương ở bên cạnh, cô có chút im lặng, đôi đũa gắp vài món ăn rồi lại buông, ăn thì cũng chậm nuốt một chút, tựa hồ là ăn uống không tốt. Hồi tưởng lại thì hình như tinh thần của cô cũng không tốt, khiến cho trong lòng Lâm Thanh Hàm đột nhiên căng thẳng, nàng buông thìa trong tay, vội vàng hỏi Khúc Mặc Thương: 

"Cậu có chút không thoải mái phải không?"

Khúc Mặc Thương có chút sửng sốt: 

"Không có, chỉ là không cảm thấy đói thôi?"

Sự lo lắng trong mắt của Lâm Thanh Hàm cũng không giảm đi, nàng lại nhíu mi đưa tay sờ cái trán của Khúc Mặc Thương, lòng bàn tay có chút nóng, bất đồng với độ ấm trước đây nàng chạm tới, tâm nhất thời nhấc lên: 

"Giai Di, Mặc Thương có chút nóng."

Xa Giai Di nghe xong, chạy nhanh đưa tay chạm lên trán của Khúc Mặc Thương rồi đưa tay trở lại trên trán của mình sờ một chút: 

"Thật sự có chút nóng."

"Buổi sáng đo nhiệt độ cơ thể rồi sao ? Có bệnh gì hay không ?"

"Đo rồi, 36. 8℃, không có vấn đề gì." 

Cả một đời Khúc Mặc Thương cũng không có sinh bệnh, cô cảm thấy rằng không đến mức lần này liền vấp phải.

Lâm Thanh Hàm cơm ăn không được yên lòng, nhanh chóng ăn xong rồi lôi kéo Khúc Mặc Thương trở về đo nhiệt độ cơ thể, đợi một lúc rời cầm nhiệt kế lên xem xét, 38. 3℃, lông mày nàng bỗng nhiên nhăn lại.

Trở về cùng thầy chủ nhiệm xin nghỉ, Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đi phòng y tế, bác sĩ một lần nữa đo là 38. 5℃.

Nhìn thấy nhiệt kế, vị giáo y có chút đẫy đà, mở miệng nói: 

"Gần đây dịch cúm rất nghiêm trọng, tình trạng của em cần phải truyền dịch."

Khúc Mặc Thương kỳ thật cũng không có cảm thấy khó ở, bằng không cũng sẽ không biết chính mình hiện tại phát sốt, thấy năm sáu học sinh đang truyền dịch ở đó, Khúc Mặc Thương vẫn là cự tuyệt truyền dịch, phòng y tế của nhà trường nhỏ hẹp, nhiều người chen chúc không nói, không khí cũng không tốt, liền đề xuất về nhà.

Tuy rằng lần này dịch cúm không phải cúm A, nhưng cũng đã bùng nổ, học sinh mắc bệnh đều bị cảm nặng, tốt nhất là nhanh chóng trở về nhà, miễn lây bệnh cho người khác.

Chính là hiện tại trong nhà không có ai, Lâm Thanh Hàm lo lắng Khúc Mặc Thương đang sinh bệnh lại còn một mình trở về nha, nhưng mà lúc này thái độ của Khúc Mặc Thương rất kiên quyết: 

"Buổi chiều có hai tiết là bài mới môn Số học, không thể cúp học, tôi không sao. Gần nhà có sở y tế, tôi sẽ đến đó khám bệnh."

Lâm Thanh Hàm luôn luôn nghe lời, lần này cho dù rất lo lắng nhưng vẫn nhẫn nhịn nhìn Khúc Mặc Thương đạp xe trở về, nhìn thấy bóng dáng của cô, nàng hé miệng thầm nghĩ, bản thân nhất định phải học cưỡi xe đạp, thế thì nàng có thể đưa Khúc Mặc Thương về nhà, sau nữa là có thể tự mình đi học.

Cả buổi chiều hôm nay tâm thần Lâm Thanh Hàm đều có chút không yên, trong tiết Số học vẫn cố gắng nghe lão sư giảng bài. Đến một tiết ngữ văn cuối cùng của buổi chiều, nàng thật sự nhịn không được, cả buổi chiều đấu tranh tư tưởng, lấy hết dũng khí đi lên gặp lão sư môn ngữ văn xin phép nghỉ.

Lão sư môn ngữ văn là một nữ lão sư rất có khí chất, bà dạy ngữ văn cho hai lớp đứng top trong khối, đúng lúc cũng là lão sư ngữ văn của Khúc Mặc Thương. Nghe xong Lâm Thanh Hàm nói, lại nhìn thấy nàng thần sắc căng thẳng có chút khẩn trương, mỉm cười nhìn nàng: 

"Hoá ra em và Mặc Thương ở cùng một chỗ, có thể xin phép, bất quá thì em cần tới văn phòng chào hỏi chủ nhiệm lớp Trần lão sư, còn nữa, trên đường nhất định phải chú ý an toàn."

Lâm Thanh Hàm khẽ khom người chào: 

"Cám ơn lão sư." 

Sau đó có chút vội vàng dọn dẹp các thứ rồi rời khỏi phòng học.

Từ lúc nàng và Khúc Mặc Thương cùng nhau về sau thì nguyên bản tính cách trầm mặc tự ti của nàng dưới sự chỉ dẫn của Khúc Mặc Thương đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà khi đối diện lão sư, trong lòng nàng vẫn còn có e ngại. Vừa rồi xin nghỉ, hao phí rất nhiều dũng khí của nàng.

Từ chỗ của chủ nhiệm lớp đi ra, thần sắc nàng đã vững vàng không ít, hồi tưởng ngữ khí thần thái của hai lão sư vừa rồi, Lâm Thanh Hàm hít một hơi thật sâu, đôi mắt cũng sáng lên rất nhiều.

Mặc Thương không có lừa nàng, rất nhiều chuyện lúc trước khi làm luôn cảm thấy rằng khó khăn trùng trùng, xây dựng tâm lý nhiều như vậy khiến cho chính mình căng thẳng vạn phần, nhưng mà thật sự lấy hết dũng khí bước ra một bước, quá trình cũng không có khó như vậy, kết quả cũng không có xấu như vậy, hoài nghi trách cứ trong dự liệu, cũng không có xuất hiện, ngược lại cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ.

Thế giới này không có bất kham như nàng tưởng tượng, cũng không có loại hỏng bét như trong tưởng tượng của nàng.

Con người kỳ thật rất kỳ quái, bọn họ sẽ có lúc bị một ác ý làm cho tổn thương, trở nên sợ hãi mẫn cảm, nhưng cũng sẽ bị một loại thiện ý nho nhỏ cổ vũ khích lệ.

Đến tiểu khu, việc đầu tiên là Lâm Thanh Hàm đi sở y tế xem xét, Khúc Mặc Thương đã không còn ở đó. Tính thời gian có thể là đã truyền dịch xong, nàng nghĩ một chút, tìm trong cặp sách, trong ngoài trên người còn mang theo tổng cộng hơn mười đồng tiền, nàng xoay người lại đi tới siêu thị.

Về đến nhà nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, Lâm Thanh Hàm nhìn xung quanh một vòng, phòng khách không ai. Nàng đem đồ trong tay đem vào phòng bếp, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Khúc Mặc Thương, trên giường nhô lên một đoàn, Khúc Mặc Thương nằm ở bên trong, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.

Cẩn thận đi qua, Lâm Thanh Hàm chuẩn bị đưa tay, nghĩ tới cái gì đó lại rụt tay trở về. Bức màn bị đóng lại, trong phòng có chút u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt khi ngủ của Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm cô một hồi, nhẹ nhàng cúi người, cái trán liền dán lên cái trán đang lộ ra, cảm nhận được nhiệt độ nóng nóng lành lạnh của người kia.

Đứng thẳng dậy, Lâm Thanh Hàm trong mắt có ý cười, hình như là cô không còn sốt nữa. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó ở phòng bếp bận rộn. Nàng vừa rồi đi mua cá, giữa trưa căn bản Khúc Mặc Thương chưa ăn cái gì, buổi chiều lại phát sốt, có thể ăn uống không tốt, nhưng sinh bệnh tiêu hao rất nhiều sức lực, nàng phải giúp cô làm một món dễ tiêu hóa.

Dùng nồi đất nấu cháo, cùng lúc đó, nàng liền nghiêm túc mần cá, tuy rằng trước đó, cá đối với nàng mà nói cũng là xa xỉ, ăn cũng không nhiều, cũng sẽ không xử lý cẩn thận như vậy, bất quá thì Lâm Thanh Hàm đã từng thấy người khác thái thịt cá.

Cá mua về đã được mần sẵn rồi, nàng cẩn thận đem cá lóc thịt dọc theo xương sống, đem thịt cá cùng xương cá tách ra, đang chuẩn bị cắt miếng, thấy được một số xương gãy lộ ra, lại tìm một cái nhíp, đem xương cá một cái lại một cái nhổ ra, sau đó nghiêng lưỡi dao thái thịt thành miếng nhỏ. Nhờ thường ngày nàng thái khoai tây mà luyện thành đao công, thịt cá thái vừa mỏng vừa đều.

Thái thịt xong, đem gừng thái sợi, dùng muối và rượu tẩm ướp cẩn thận,lại vội vàng đi đun một ấm nước sôi, để nguội. Chờ Mặc Thương tỉnh, hẳn là muốn uống nước ấm.

Qua hơn bốn mươi phút, cháo đã sôi vài lần, nhìn hạt cháo nở bung trong suốt, nàng đem cá lát và gừng sợi thả vào, khuấy từ từ.

Thêm vào một ít gia vị, bất quá hương vị mê người này liền lan tỏa xung quanh. Khúc Mặc Thương chẳng rõ khi nào thì tỉnh, miệng khô đắng khiến cô muốn đứng dậy chuẩn bị uống nước, nhìn thấy ấm trà trên bàn tỏa ra nhiệt khí, lại nghe đến động tĩnh trong phòng bếp, đi qua nhìn một chút, tiểu cô nương nào đó vẫn còn đang mặc đồng phục, mang tạp dề, ở trong bếp khuấy cái gì đó.

Nhiệt khí từ trong nồi đất bốc hơi ra, hương vị len lỏi vào chóp mũi, Khúc Mặc Thương giữa trưa không có ăn uống gì, lúc này cảm thấy có chút đói bụng.

Nhưng mà, nha đầu kia không nghe lời, vẫn là trốn học chạy về đây, trong lòng nén giận, ánh mắt cũng bất giác mang theo ý cười ấm áp. Cô nhướng mày, tựa người vào cửa, đột nhiên mở miệng: 

"Cúp mấy tiết vậy ?"

Lâm Thanh Hàm bị dọa nhảy dựng, tay đang cầm thìa vội vàng nhìn cô, sau khi lấy lại tinh thần, nhấc tay chìa ra một ngón tay, có chút ngập ngừng nói: 

"Là một tiết, một tiết ngữ văn. Tôi...... Cậu sinh bệnh, tôi nghe giảng không vào được chữ nào."

Nàng còn ngây thơ, không cảm thấy lời này của mình có bao nhiêu khiến người cảm động, người trẻ như nàng vào lúc bối rối thì sẽ nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.

Khúc Mặc Thương lại bị những lời này của nàng làm cho rung động, tâm vừa xót lại lại vừa mềm , cô cũng không nhẫn tâm trêu ghẹo nàng nữa nên nói: 

"Ngốc, cháo nấu xong chưa, tôi thấy có chút đói."

Lâm Thanh Hàm liền lên tiếng: 

"Được rồi, được rồi."

Chạy nhanh tắt bếp, từ bên trong múc ra một chén cháo cá, cháo nấu đến đặc dính cũng không cảm thấy khê, gạo tròn hạt, từng lát thịt cá trơn mềm.

Lâm Thanh Hàm tựa hồ cảm thấy rằng Khúc Mặc Thương bây giờ cái gì cũng đều không thể làm, đem cháo bưng qua, lại cầm thìa, mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô: 

"Tôi nấu gần một giờ, các lát cá này tôi bỏ thêm gừng sợi và rượu để ướp, hẳn là không tanh, cậu nếm thử đi, hương vị thế nào, cẩn thận xương nhỏ bên trong đó."

Khúc Mặc Thương nghe xong, buồn cười nhìn nàng:

"Cậu so với dì Hoàng còn dong dài hơn."

Sắc mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên, có chút ngượng ngùng mà nở nụ cười, sau đó đôi mắt trông mong nhìn đến Khúc Mặc Thương.

Cháo nấu rất trơn mềm dẻo, cá tươi ngon hoàn mỹ hòa hợp vào các hạt gạo, mang theo một ít hương vị gừng, vị mặn vừa phải, thích hợp cho vào miệng, khẩu vị rất ngon.

Khúc Mặc Thương liên tiếp uống vào hai ngụm, cháo có chút nóng, cô thè lưỡi, nếm một miếng cá lát. Thịt cá rất mềm mại, cá tươi sau khi được ướp muối không có mùi tanh, chất thịt săn chắc, thật sự là ngoài dự liệu ăn rất ngon. Hơn nữa khi Khúc Mặc Thương cắn miếng thịt cá liền phát hiện, xương nhỏ trên mình cá cũng đã được cạo nhổ sạch sẽ, ai làm thì không cần nói cũng biết, như thế nào lại cẩn thận săn sóc như vậy.

Trong lòng cảm khái, Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm đang vẻ mặt chờ mong, cô chớp chớp mắt: 

"Rất vừa miệng, thịt cá vừa tươi vừa mềm, tay nghề của cậu tốt lắm."

Lâm Thanh Hàm trong mắt nhất thời lóe sáng, vui vẻ nói: 

"Vậy cậu ăn nhanh đi, ăn xong tắm nước ấm, rồi nhanh đi ngủ."

Khúc Mặc Thương không nghĩ tới Lâm Thanh Hàm còn biết chăm sóc người ta đến như vậy, vào lúc cô ăn cơm, nước ấm đã nấu xong rồi, bên trong phòng tắm, đèn chiếu sáng chống nước có tính năng sưởi ấm trên trần nhà cũng được nàng mở sẵn khiến cho nơi đây trở nên ấm áp rất nhiều. Trong phòng ngủ của cô được người nào đó để lên một phích nước nóng và ly nước, lo sợ ban đêm cô sẽ khát.

Lúc cô tắm, Lâm Yên cũng tan tầm về nhà, nghe nói Khúc Mặc Thương bị bệnh, cũng có chút sốt ruột. Buổi tối giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, phát hiện là 36. 5℃ , không có phát sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.

Uống thuốc xong, nhìn thấy một lớn một nhỏ hai người dặn dò vài lần, giúp cô đắp kín chăn mới tắt đèn rời đi, Khúc Mặc Thương chỉ cảm thấy trong lòng dạt dào ấm áp. Loại cảm giác ấm áp này, rất nhiều năm rồi cô chưa bao giờ được trải qua. Tiêu Vân Anh không phải không thích cô, nhưng từ sau sơ trung, bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp và dốc sức làm việc, hai mẹ con cũng rất ít có thời gian ở cùng một chỗ như thế này. Trước đây mỗi lần cô sinh bệnh đều là dì Hoàng chăm sóc , khi dì Hoàng đi rồi, cô cũng chưa bao giờ cùng bọn họ nói, đau nhỏ bệnh nhẹ đều một mình trải qua đến khi khỏi hẳn.

Khúc Mặc Thương ngủ thật sự rất nhanh, nhưng lại ngủ không ngon, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy cả người đều nóng lên. Hơn nữa đầu cũng trở nên choáng váng, nặng đến kịch liệt, hoàn toàn không mở mắt ra được, cả người cảm giác giống như bị đem đi nướng trên đống lửa, trong lúc ngủ mơ khó chịu đến nỗi nhíu chặt mi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16