Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10 : Nỗi Lo Lắng Của Lâm Yên

1770 1 18 0

 

Edit & Beta : Kelsey, Jasmine, Lois

Hai mẹ con cùng nhau nấu ăn cho bữa trưa, hôm nay ngoại trừ món đậu que thì còn có thêm một món ăn mặn hiếm thấy xuất hiện trên bàn cơm, đó là món canh cải được nấu với thịt nạc, trên mặt của món canh còn rải thêm một ít hành lá được thái nhỏ, món canh cải này tuy đơn giản nhưng với nước dùng bóng mượt cộng với mùi vị thịt nạc và hành thái nhỏ đã làm cho hương vị của món canh càng thêm đặc sắc mê người. Trong lúc ăn cơm, Lâm Thanh Hàm chỉ ăn một phần nhỏ mà thôi, phần còn lại thì để dành cho Lâm Yên, khi nhìn thấy mẹ mình đã ăn xong nàng mới đứng lên đi rửa chén.

Nhìn Lâm Thanh Hàm như vậy trong lòng của Lâm Yên có chút quặn đau, bà cho rằng mình không phải là một người mẹ tốt, đã không thể chăm sóc cho con gái đàng hoàng tử tế lại còn để cho con chăm sóc ngược lại cho mình. Đang lúc đau lòng, lại thấy con gái vui vẻ mở điện thoại di động lên, sau đó nhìn chằm chằm vào giao diện của điện thoại tán gẫu với ai đó, ánh mắt của con gái còn tỏa ra một chút ánh sáng khó hiểu, hơn nữa gương mặt khả ái kia còn trở nên ửng hồng hơn, nhìn những thay đổi như vậy của con gái làm cho lòng bà khẽ động, sau đó ánh mắt cũng hiện lên một nỗi lo lắng lặng thầm.

Là bạn bè như thế nào mà có thể khiến cho Hàm nhi vui vẻ đến như vậy?

Lâm Thanh Hàm không biết Lâm Yên ở bên kia đang suy nghĩ không ngừng về những cảm xúc trên gương mặt của mình lúc này, nàng chỉ chăm chú nhìn vào giao diện của QQ mà thôi, nhìn thấy trên màn hình hiển thị dòng thông báo nàng và Khúc Mặc Thương đã trở thành bạn bè của nhau, nhưng mà hiện tại nàng lại không nhận được tin tức gì từ phía tài khoản của người kia cả.

Nàng cầm chặt di động trong tay, gõ đi gõ lại mấy chữ trên giao diện tán gẫu, nhưng sau đó lại lo lắng, chần chừ không dám gửi tin nhắn đi.

Lúc này, có thể cô ấy đang dùng cơm, hoặc là đang nghỉ ngơi, nếu bây giờ mình gửi tin nhắn có khi nào cô ấy sẽ chê mình phiền phức không? 

Nàng ở trong cuộc sống hiện thực không thích nói chuyện tán gẫu với ai khác, nguyên nhân cũng vì thời gian và kinh tế không cho phép nàng làm điều đó, bản thân cũng rất ít lên mạng cho nên nàng không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào mới đúng, phải ăn nói làm sao mới không để người kia cảm thấy mình phiền...

Đợi khi nàng ủ rũ buông đi động xuống để chuẩn bị làm bài tập thì lại thấy đèn trên giao diện điện thoại sáng lên, ngay sau đó là một cái icon mặt cười được gửi đến, tiếp theo nữa là một câu hỏi:

[ Cậu đã ăn cơm chưa?]

Lâm Thanh Hàm mở to mắt ngạc nhiên nhìn dòng chữ vừa được gửi đến, sau đó vội vàng cầm điện thoại lên, môi mím chặt xem đi xem lại tin nhắn kia, sau đó lại nhìn thấy thêm dòng chữ mới được gửi tới:

[ Đang nghỉ trưa à?]

Nàng lập tức lấy lại tinh thần, bàn tay nhanh chóng ấn vài chữ lên bàn phím, cuối cùng được một câu trả lời:

[ Không phải, tôi mới vừa ăn cơm xong.]

Sau khi cân nhắc một chút nàng mới dám gửi tin nhắn đi. Bản thân suy nghĩ rất lâu nhưng lại đánh ra mấy chữ cứng ngắc như thế gửi đi khiến cho Lâm Thanh Hàm có chút hối hận cùng phiền muộn. Lúc này lại thấy Khúc Mặc Thương gửi đến một cái icon nữa thì tay chân nàng lại luống cuống tìm một cái icon mỉm cười gửi đi.

Khúc Mặc Thương nhìn thấy cái icon mỉm cười được gửi đến thì sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên, cái icon được gửi đến là biểu tình cười haha nhưng hiện tại dưới cái nhìn của cô thì cái icon đó giống như đang tỏ ý giễu cợt.

Nghĩ như vậy, Khúc Mặc Thương nhịn không được muốn trêu chọc cô bé hay thẹn thùng kia một chút.

Khúc Mặc Thương :

[ Tại sao lại gửi cho tôi cái icon này vậy?]

Nhìn thấy dòng chữ này Lâm Thanh Hàm có chút khó hiểu :

[ Sao?]

Khúc Mặc Thương:

[ Cậu xem, cái icon tươi cười này, thoạt nhìn là giống như muốn nói "Tôi không muốn nói chuyện với cậu", còn nữa, nhìn nó giống như là đang mỉa mai và khinh thường vậy?]

Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm vào cái icon tươi cười kia, nghĩ đến những lời Khúc Mặc Thương vừa nói làm cho sắc mặt của nàng càng ngày càng trở nên phức tạp. Trước đó nhìn thấy cái icon này cảm thấy đây là một nụ cười rất rụt rè, bây giờ lại thấy nó thực sự giống như là đang mỉa mai và khinh thường, càng nhìn càng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Lâm Thanh Hàm:

......[ ủy khuất ], [ khóc thút thít ], [lúc tôi gửi nó đi thì thấy nó có vẻ là biểu lộ tươi cười, nhưng bây giờ nhìn lại...... thì thật sự giống như là đang mỉa mai vậy.]

Khúc Mặc Thương nhìn thấy câu trả lời lần này của nàng sinh động hơn rất nhiều thì khẽ mỉm cười.

Hình như là ở trên internet khiến cho nàng ấy trở nên linh hoạt hơn một chút.

Lâm Thanh Hàm:

[ Sau này, tôi sẽ không sử dụng cái icon này nữa.]

Khúc Mặc Thương:

[Ngoan]

Vô thức gửi đi một chữ, bàn tay ấn phím thần tốc của Khúc Mặc Thương có chút dừng lại, nhưng mà QQ lúc này không có tính năng thu hồi tin nhắn đã gửi đi, cô chỉ có thể sờ mũi mình tìm cách đổi chủ đề câu chuyện đi:

[ Đã bắt đầu làm bài tập về nhà chưa? Buổi trưa cậu có nghỉ ngơi không?]

Lâm Thanh Hàm vuốt nhẹ vành tai nóng của mình rồi lập tức trả lời :

[ Tôi làm ngay bây giờ.]

Gần như là ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời của nàng, Khúc Mặc Thương thậm chí có thể liên tưởng được dáng vẻ vội vàng của nàng lúc này, chỉ đơn giản như vậy thôi cũng khiến tâm của cô mềm đi không ít.

Chắc là Lâm Thanh Hàm chưa từng có bạn bè...

Ngón tay của cô thoăn thoắt trên bàn phím, một hàng chữ được phát đi:

[ Trước tiên là cậu nên đi ngủ một chút, khoảng chừng nửa tiếng sau, tầm một giờ rưỡi tôi sẽ gọi điện cho cậu, rồi chúng ta bắt đầu làm bài tập có được không?]

Cô gái nhỏ nằm sấp trên chiếc giường đơn nhìn chằm chằm vào giao diện của chiếc thoại trong tay, mái tóc dài rũ xuống che đi một phần gương mặt, theo sau là độ cong nơi khóe miệng của nàng càng lúc càng lớn tạo nên một nụ cười vô cùng xán lạn, cùng lúc đó trong đôi mắt to tròn của nàng cũng đang lấp lánh một loại ánh sáng mờ nhạt khó hiểu, ánh sáng ấy tuy yếu ớt nhưng trong đó chứa đựng tất cả hạnh phúc và thỏa mãn nhỏ nhoi của nàng khi được nói chuyện với Khúc Mặc Thương.

Lâm Yên cầm một ly nước ấm đứng ở cửa phòng, nhìn thấy rõ ràng nụ cười trên gương mặt của con gái thì bản thân bà cũng bất giác mỉm cười, nhưng sau đó trong đầu bà lại có một nỗi lo lắng không rõ nguyên nhân xuất hiện. Bà đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hàm, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Con đang cùng bạn tán gẫu sao?"

Lâm Thanh Hàm để điện thoại di động sang một bên, thu lại nụ cười trên gương mặt, nhẹ nhàng gật đầu trả lời câu hỏi của mẹ mình.

"Là người bạn nào có thể khiến cho Hàm nhi vui vẻ như vậy?"

"Dạ, là một bạn học trong lớp của con." 

Đối với mẹ của mình thì nàng vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn như vậy, đối với bản thân cũng như vậy, nàng không thể bỏ xuống được sự tự ti của chính mình...

"Hàm nhi!!!" - vẻ mặt của Lâm Yên có chút rối rắm muốn nói lại thôi, bà thật sự không biết có nên nói hay không.

Lâm Thanh Hàm ngây ngô mở to đôi mắt nhìn mẹ mình:

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

Lâm Yên xoa đầu nàng:

"Mẹ hy vọng con có thể cười như vậy mãi, cuộc sống của con cũng có thể trôi qua thật vui vẻ. Con đã học lớp 10 rồi, cũng sắp 15 tuổi rồi, mẹ chỉ yêu cầu một chuyện này thôi, trong khoảng thời gian này con hãy tập trung vào việc học của mình, không nên nói chuyện yêu đương với đám con trai trong lớp có được không?"

Lời nói này của Lâm Yên khiến cho Lâm Thanh Hàm vô cùng thẹn thùng, gương mặt cũng thoáng chốc đỏ lên:

"Mẹ ơi...Mẹ nói cái gì vậy? Con... con sẽ không có nói chuyện yêu đương với ai cả"

Với lại loại người như nàng thì ai sẽ thích đây...

Nhìn vẻ mặt cùng thái độ của con gái không giống như đang nói dối, Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng căn dặn thêm một lần nữa:

"Con nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, cố gắng học tập chăm chỉ, chờ đến khi trưởng thành thì hãy tìm một người thực sự yêu con, thương con... hiện tại con còn quá trẻ, sẽ bị những đứa con trai kia lừa gạt rất dễ dàng ."

Bà thẳng thắn nói chuyện với nàng bằng giọng điệu rất dịu dàng nhưng mà Lâm Thanh Hàm vẫn nhạy cảm phát hiện được trong giọng nói của bà có ẩn chứa một nỗi đau xót cùng khổ sở không nói nên lời, kể cả ánh mắt của bà cũng thế...

"Dạ, con hứa với mẹ." - Lâm Thanh Hàm không muốn Lâm Yên khổ sở cho nên nàng nghiêm túc hứa với mẹ mình.

Sau đó, nàng lại cẩn thận nói tiếp:

"Mẹ ơi, con muốn ngủ một lát, sau đó con sẽ dậy và làm bài tập về nhà."

Lâm Yên kinh ngạc nhìn con gái của mình, sau đó nở nụ cười:

"Được rồi, gần đây con vất vả quá nhiều rồi, trước đó mẹ đã bảo con nghỉ ngơi mà vẫn bướng bỉnh không nghe lời , bây giờ con ngủ đi mẹ sẽ không làm phiền con nữa."

Thật ra nàng có ngủ hay không thì Khúc Mặc Thương cũng không thể biết được, nhưng mà không biết vì sao Lâm Thanh Hàm lại cảm thấy bản thân mình sẽ vô điều kiện đáp ứng những lời mà cô đã nói với nàng, đồng thời còn phải làm cho thật tốt nữa. Mà loại tâm tình này sẽ không bao giờ thay đổi kể từ giây phút này trở đi, cho dù về sau yêu cầu của cô có khiến cho nàng thống khổ thì nàng cũng sẽ như lúc này đáp ứng tất cả...

Không có thói quen nghỉ trưa làm nàng trằn trọc trên giường nửa ngày, nhưng chung quy vẫn có cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ, cuối cùng thì nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến khi bị tiếng rung của di động đánh thức, nửa tỉnh nửa mê cầm di động lên, Lâm Thanh Hàm ấn vào nút nghe, cất tiếng trả lời với giọng điệu mềm mại nhưng lại có chút mơ hồ:

"Ừm?"

"Phụt" 

Tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe từ trong di động phát ra, làm cho Lâm Thanh Hàm mơ hồ ngẩn người ngay lập tức. Người bên kia cười xong lại nhẹ giọng tiếp lời:

"Cậu thật sự đi ngủ sao, tại sao lại ngoan như vậy?"

Sự hỗn loạn trong đầu nàng rốt cuộc cũng từ từ quay chậm lại, sau đó bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, nàng mở mắt ra, vô thức "a" một tiếng.

Khúc Mặc Thương nhìn thấy thời gian đã gần đến 2 giờ, nghe được tiếng kêu có chút mơ hồ gấp rút ,ý cười vốn đã phai nhạt trong mắt lại hiện ra thêm một lần nữa:

"Gần 2 giờ rồi đó, cậu đi rửa mặt nhanh đi còn làm bài tập nữa."

"A, được, được rồi. Tôi... Tôi ngủ quên mất, xin lỗi cậu." - Nàng vừa ảo não vừa bối rối lên tiếng trả lời.

Đôi mắt Khúc Mặc Thương nhìn xuống cái notebook đã được viết hơn phân nửa của mình rồi lên tiếng nói:

"Không có gì đâu, tôi gửi tin nhắn nhưng không thấy cậu trả lời, tôi đoán là có thể cậu vẫn còn đang ngủ, cho nên chờ thêm ba mươi phút nữa mới đánh thức cậu."

Lâm Thanh Hàm tự nhiên nhận ra được sự quan tâm trong lời nói của cô, đôi mắt mơ màng vừa mới tỉnh ngủ của cô gái nhỏ cũng đã biến mất, đôi mắt ngấn lệ thoạt nhìn có chút ướt át cùng một chút long lanh trông thật đáng yêu, đôi gò má nho nhỏ cũng vì vừa mới trải qua một giấc ngủ sâu mà trở nên đỏ ửng. Nàng nắm chặt ga trải giường, khẽ nói với giọng điệu mang chút ngượng ngùng:

"Ừm, lúc đó tôi đang ngủ."

"Trước tiên cậu làm bài tập của môn Anh Ngữ nha? Làm xong thì nói cho tôi biết một tiếng, không cho phép cậu mất tập trung mà nhìn mãi vào màn hình điện thoại đó, cậu hiểu không?" - Cô đã quen dùng ngữ khí của người trưởng thành khi nói chuyện với Lâm Thanh Hàm cho nên trong lời nói cũng mang theo một chút dịu dàng cùng ấm áp.

Lâm Thanh Hàm cắn môi một chút rồi trả lời:

"Ừm"

Sau khi cúp điện thoại thì nàng vội vàng đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt, khi đi ra khỏi phòng thì thấy Lâm Yên đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa bên ngoài. Người phụ nữ trung niên với chiếc tạp dề vẫn còn nguyên trên người đang nằm nghiêng trên ghế sofa, mặc dù đang ngủ nhưng trên gương mặt vẫn lộ ra sự mệt mỏi và kiệt sức, khi nhìn vào gương mặt ấy nàng lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Nụ cười trên mặt nàng cũng chậm rãi biến mất, trong mắt bắt đầu có chút cay cay. Lâm Thanh Hàm cẩn thận đánh thức bà:

"Mẹ ơi, người vào trong phòng ngủ đi, nằm ở đây sẽ bị cảm lạnh mất thôi."

Lâm Yên từ từ mở mắt ra, thở hổn hển mấy cái thật sâu, sau đó nhìn Lâm Thanh Hàm mỉm cười:

"Mẹ không cẩn thận nên ngủ thiếp đi, con ngủ ngon không?"

"Dạ, mẹ vào trong ngủ đi, con đi làm bài tập đây."

"Không sao, mẹ cũng ngủ đủ rồi, con đi làm bài tập đi, đừng làm trễ nãi việc học của mình."

Lâm Thanh Hàm cũng biết khi ngủ thiếp đi như vậy thì hô hấp của bà sẽ càng khó khăn hơn cho nên nàng nhẹ nhàng nhắc nhở bà không được tiếp tục làm việc nữa, Lâm Thanh Hàm cố gắng dằn lại nỗi chua xót cùng lo lắng trong lòng rồi đi về phòng làm bài tập.

Mỗi lần lão sư Anh Ngữ cho bài tập về nhà đều rất nhiều, đặc biệt là những bài tập đọc phiên âm, đây là bài tập không thể thiếu cho bộ môn này, còn có các bài luyện tập trong sách giáo khoa về chọn từ phù hợp để điền vào chỗ trống cho hoàn chỉnh câu văn. Lâm Thanh Hàm thực sự là người giỏi nhất của bộ môn Anh Ngữ, lão sư của môn học này mặc dù nghiêm khắc đến mức tàn khốc nhưng giờ lên lớp của môn này lại rất dễ hiểu và dễ tiếp thu, Anh Ngữ cũng là môn học mà Lâm Thanh Hàm cảm thấy thoải mái nhất trong các môn học.

Sau khi Khúc Mặc Thương cúp điện thoại thì đứng lên thư giãn gân cốt một chút. Khi nhìn thấy dì Hoàng đang ở bên cạnh chuẩn bị táo đỏ và sữa bò cho mình thì ánh mắt của cô trở nên dịu dàng và ấm áp hơn.

Khúc Mặc Thương tiếp tục cúi đầu làm công việc của mình, trong lúc đó thì màn hình điện thoại di động lại phát sáng lên, Khúc Mặc Thương đưa tay cầm lên.

Lâm Thanh Hàm:

[ Tôi đã làm xong bài tập Anh Ngữ rồi (^ω^) ]

Khúc Mặc Thương mỉm cười khi nhìn thấy cái icon vừa được gửi đến, cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn của nàng.

Khúc Mặc Thương :

[Cậu thật giỏi nha. Bây giờ cậu gửi đáp án qua cho tôi đi, sau đó thì tiếp tục làm bài tập toán nha, làm xong hết đi rồi ngày mai tôi sẽ cho cậu ăn kẹo ngọt.]

Gương mặt Lâm Thanh Hàm hơi nóng lên một chút, nhưng khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương muốn nàng gửi đáp án qua thì lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào bài tập đã làm xong của mình, còn nghiêm túc kiểm tra lại một lần nữa từ đầu đến cuối của phần bài tập.Nếu như không phải nàng sợ Khúc Mặc Thương chờ đợi sốt ruột thì chắc là nàng còn phải loay hoay thêm một lát nữa mới dám gửi đáp án đi.

Sau khi nhấn nút gửi đi, nhìn thấy cái vòng tròn nằm phía sau nội dung tin nhắn đang xoay chuyển ở trạng thái đang gửi đi thì nội tâm của nàng lại trở nên rất khẩn trương, nếu như đây là một cuộc thi hay một bài kiểm tra trong lớp thì nàng cũng không có khẩn trương đến nỗi như vậy. Ở trong lớp, Khúc Mặc Thương là một học sinh giỏi tuyệt đối, mỗi lần tham gia vào các kỳ thi đều luôn nắm chắc vị trí đứng đầu, chỉ khác biệt ở chỗ là cô hơn vị trí thứ hai bao nhiêu điểm trong mỗi kỳ thi mà thôi. Hơn nữa lớp của các nàng là lớp chuyên trong trường cho nên trên cơ bản thì là vị trí đứng đầu trong Top 3 của toàn khối sẽ không  thể thoát khỏi tay của Khúc Mặc Thương.

Lâm Thanh Hàm cũng biết mình thua kém cô rất nhiều, nhưng mà nàng lại không hiểu được tại sao trong lòng mình lại hy vọng bản thân có thể làm tốt hơn một chút, Khúc Mặc Thương muốn xem những bài tập nàng đã làm, ý muốn của cô rõ ràng như vậy cho nên nàng sợ bản thân sẽ làm cho cô phải thất vọng.

Sau khi gửi xong đáp án cho cô, nàng cũng không còn tâm tư để cầm bút làm bài tập toán nữa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khi đèn màn hình trở nên tối lại thì nhấn nút để nó nhanh chóng sáng lên.

Rốt cuộc khi đã trôi qua mười phút đồng hồ thì tin nhắn bên kia được gửi đến.

Khúc Mặc Thương:

[Ở phần tập đọc thì cậu đã phiên âm sai 3 câu, ở phần điền vào chỗ trống thì cậu làm sai 2 câu, bây giờ thì cậu tiếp tục làm bài tập toán đi.]

Lâm Thanh Hàm nhìn những câu nhận xét của Khúc Mặc Thương thì thấy trong lòng mình có chút mất mát cùng cảm giác khó chịu. Làm một đề bài mà sai đến 5 câu, còn để cho Khúc Mặc Thương nhìn thấy như vậy, nàng cảm thấy bản thân thật sự kém cỏi...

Đang chuẩn bị cất điện thoại di động đi để tiếp tục làm toán thì màn hình điện thoại lại nhẹ nhàng lóe sáng.

Khúc Mặc Thương:

[Cậu làm rất tốt. ~mỉm cười~ ]

Cái icon mỉm cười này trông rất đáng yêu, đây không phải là biểu tình mỉa mai của Khúc Mặc Thương, khiến cho tâm tình của Lâm Thanh Hàm có chút xao động, nhận được lời cổ vũ của cô khiến cho nàng trở nên vui vẻ hơn, vội vàng nhấn liên tục mấy chữ "Ừm." gửi đi.

Khúc Mặc Thương nhìn thấy cái tin nhắn này thì ý cười trên gương mặt gần như trở lại ngay lập tức, cô trầm mặc nhìn lại tin nhắn kia một chút, khóe miệng lại nhếch lên mỉm cười.

Thì ra là cô bé này vẫn muốn được người khác khen ngợi.

Cả một buổi chiều, Khúc Mặc Thương vừa ôn tập bài vở của mình vừa giúp Lâm Thanh Hàm sửa chữa những sai lầm trong bài tập của nàng, cô còn giảng giải cho nàng những đề bài mà nàng không làm được. Hai người chỉ dựa vào chữ viết cùng hình ảnh trên điện thoại di động để hoàn thành bài tập cuối tuần.

Chờ đến khi Lâm Yên rót cho nàng ly nước thì Lâm Thanh Hàm đã làm xong hết tất cả bài tập về nhà, nhìn thấy các trang vở được viết đầy chữ, còn có những trọng điểm cần được ghi nhớ thì nàng dùng viết đỏ đánh dấu lại. Ánh mắt nàng lúc này mơ hồ lóe lên một chút sáng ánh vừa vui vẻ vừa kiêu ngạo.

Lâm Yên nhìn vào những bài tập mà con gái đã làm, trong mắt cũng ngập tràn ý cười:

"Hôm nay Hàm nhi làm bài tập thật sự rất nghiêm túc, những cái này đều do con tự sửa chữa lại phải không?"

Với đôi mắt mang theo ý cười, Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng gật đầu:

"Có người giảng giải cho con đó mẹ."

Nụ cười của nàng thật sự được phát ra từ tận đáy lòng, cũng bởi vì quá vui vẻ mà gương mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng, tóc mái vừa dày vừa nặng được kẹp lên cao để lộ ra vầng trán trắng nõn, nét đẹp tinh xảo tiềm ẩn bên trong con người nàng cũng dần được lộ ra, nhìn dáng vẻ của nàng lúc này khiến cho Lâm Yên có một chút cảm khái.

Đứa nhỏ này thực sự là một tiểu mỹ nhân.

Lâm Yên vừa vui vẻ lại vừa lo lắng cho con gái của mình. Trong xã hội này con gái quá xinh đẹp không phải là một chuyện tốt. Quá xinh đẹp sẽ rất dễ dàng để thu hút được sự chú ý của mọi người, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị những đứa con trai kia dụ dỗ. Cho nên mặc dù Lâm Yên không muốn Lâm Thanh Hàm càng ngày càng trở nên tự ti và phiền muộn, nhưng khi Lâm Thanh Hàm muốn giữ lại phần tóc mái ngang trán kia để che bớt đi đôi mắt và vầng trán của mình thì bà cũng không lên tiếng ngăn cản. Nghĩ đến đây thì Lâm Yên lại cảm thấy có chút bất ngờ, con gái nhà mình không có bạn bè nào cả, ở trường học cũng là một đứa quái gỡ, vậy người nào lại nhiệt tình chịu bỏ công sức ra giảng giải bài tập cho con gái mình đây.

"Hàm nhi, con thực sự không có yêu đương với ai sao? Người dạy con làm bài tập có phải là con trai không?" - Trong ánh mắt bà lúc này ngoại trừ sự lo lắng ra còn có một chút tức giận trong đó, giọng nói vô cùng nóng ruột ép hỏi Lâm Thanh Hàm.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16