Khúc Mặc Thương ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bảng đen trước mặt, những ký tự toán học và hình vẽ được viết bằng phấn trắng kia dường như là những ký ức xa xôi trong trí nhớ của cô, những hình ảnh quen thuộc này cứ phảng phất trong đầu làm cho đại não của cô không kịp tiếp thu, đầu óc như muốn nổ tung. Trong lúc này đây, có một bàn tay to lớn dính đầy bụi phấn đang chỉ vào hình vẽ trên bảng đen, chủ nhân của bàn tay kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía cô, miệng cũng đang mấp máy nói gì đó với cô.
Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, mái tóc lưa thưa trên đỉnh đầu phủ chưa tới cặp kính cận, làm cho đôi mắt trở nên sáng hơn nhưng lại khiến cho chủ nhân của đôi mắt ấy trở nên rất buồn cười trong mắt người khác.Nhưng mà Khúc Mặc Thương lại không quan tâm đến dáng vẻ buồn cười của người đàn ông kia, cô chỉ cảm thấy sau lưng mình đang toát ra mồ hôi lạnh, cô đang thực sự hoảng hốt.
Đôi lông mày của người đàn ông trên bục giảng đang từ từ nhíu lại, mở miệng nói thêm một lần nữa:
"Mặc Thương, em không làm được đề này sao?
Khúc Mặc Thương vẫn không có trả lời, biểu tình hoảng hốt trên mặt cô lúc này dần chuyển sang khiếp sợ, trải qua nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ để bản thân mất bình tĩnh như lúc này. Nàng nhanh chóng xoay người nhìn mọi thứ xung quanh, một mảng lớn màu trắng xanh của đồng phục đập vào mắt cô, chủ nhân của những bộ đồng phục kia là một đám học trò hiếu kỳ với vẻ mặt ngây ngô và non nớt, trong lúc này bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô. Một cô gái tóc ngắn ngồi cùng bàn với cô vẻ mặt có chút lo lắng mà nhìn cô rồi nhỏ giọng nói:
"Kẻ đường vuông góc đi qua điểm B."
Chỉ một câu nói thôi đã khiến Khúc Mặc Thương giống như vừa thoát ra khỏi vũng bùn, một khoảng trống không trong đại não cũng dần hồi phục lấy lại tinh thần. Cơ thể cô hơi run rẩy, hai tay chống lên bàn đột nhiên cử động khiến cho chiếc bàn trượt một chút, phòng học vốn dĩ đang yên tĩnh lại phát ra âm thanh thật chói tai.
Vị lão sư đang đứng trên bục giảng thấy một cảnh như vậy, vội vàng lo lắng hỏi:
"Em làm sao vậy? Cơ thể không khỏe sao?"
Giờ phút này ông ta cũng phát hiện sắc mặt trắng bệch của cô gái đang đứng, vẻ mặt có gì đó không ổn liền vội vàng bước tới.
Khúc Mặc Thương thật sâu hít vào một hơi, thân thể có chút vô lực mà gật đầu, thấp giọng nói:
"Em xin lỗi thầy."
Người đàn ông có chút sửng sốt, vội vàng ra hiệu bảo cô ngồi xuống:
"Em có cần phải đến phòng y tế không? Sắc mặt của em hiện giờ rất kém... Cái đứa nhỏ này ...cảm thấy khó chịu trong người tại sao lại không nói với thầy?
Rõ ràng là người thầy này đối xử rất tốt với Khúc Mặc Thương, sau khi ông biết cô vì lý do sức khỏe không tốt nên không thể trả lời được câu hỏi của mình thì ông lập tức ân cần hỏi han. Ông cũng không có một chút hoài nghi về tình trạng của Khúc Mặc Thương, thực sự thì vẻ mặt của cô lúc này rất kém, hơn nữa trong nhận thức của ông về Khúc Mặc Thương thì đề bài này không thể làm khó được cô ấy.
Sau khi khéo léo từ chối ý tốt của thầy giáo, Khúc Mặc Thương đã mượn cớ đầu có chút đau để gục đầu trên bàn, bây giờ cô chỉ muốn bình tâm lại cảm xúc ngổn ngang cùng hoảng loạn trong lòng của mình. Cô dùng sức nhéo mạnh cánh tay mình, tuy là đã cách một lớp áo nhưng cô thực sự cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức từ cánh tay truyền đến, cơn đau nhức đó muốn nói cho cô biết tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mặt cô đều là sự thật.
Cô từ trên thang lầu ngã xuống...ngã một cái lại quay trở về thời học sinh, vị lão sư số học kia...có lẽ là giáo viên chủ nhiệm thời sơ trung của cô, Vương Vĩ Hành. Vậy là lúc bị té ngã đã khiến cô trở về thời sơ trung của mình ...Nhưng cô đã trở về sơ trung năm nào đây? Chuyện này vốn dĩ chỉ diễn ra trong tiểu thuyết mà thôi, vậy mà giờ đây lại xảy ra trong chính cuộc sống của cô...còn Lâm Thành Hàm... nàng ấy đâu rồi? ...Cô nhớ rõ là khi mình bị té ngã , chỉ vì muốn cứu cô mà Lâm Thanh Hàm cũng bị té xuống lầu, cô thì trở về lúc học sơ trung...vậy còn Lâm Thanh Hàm thì sao?
Cô không biết phải lý giải chuyện mình trở về thời sơ trung như thế nào cho đúng, trong lúc này cô cũng không có tâm trạng cùng với các bạn học của mười mấy năm trước tìm hiểu lời giải đáp cho câu hỏi trên bảng đen của thầy chủ nhiệm, cô càng không thể nào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả...bây giờ cô chỉ có thể nằm sấp trên bàn học để ổn định lại tâm trạng đang hoảng loạn của mình.
Cuối cùng thì cô cũng chịu đựng cho tới khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dặn dò thêm vài câu rồi thông báo tan học, không khí trong lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào hỗn loạn, các học sinh vui mừng hớn hở thu xếp cặp sách ra về.
Khúc Mặc Thương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đây đã là tiết học cuối cùng trong ngày. Cẩn thận hồi tưởng lại, cô nhớ đến khoảng thời gian mình học sơ trung, lúc đó hiện tượng học thêm sau giờ học chính khóa rất là phổ biến, sau đó bị rất nhiều phụ huynh phản ánh lên nên nhà trường mới hủy bỏ các tiết tự học vào buổi tối. Thế nhưng sự việc này giống như bình mới rượu cũ (*) vậy, tuy rằng nhà trường không bắt học sinh phải tự học vào buổi tối, nhưng lại thêm giờ tự ôn tập cho các học sinh vào buổi sáng, nói cách khác thì các tiết tự học buổi tối chỉ chuyển sang học buổi sáng mà thôi , số tiết học vẫn như trước không có gì thay đổi.
(*) Bình mới rượu cũ: là một câu thành ngữ : hình thức bên ngoài thì mới, còn nội dung bản chất bên trong thì vẫn không có gì thay đổi.
Chủ Nhiệm lớp Vương Vĩ Hành bước lại gần cô, ân cần hỏi thăm thêm một chút:
"Hiện tại em cảm thấy trong người thế nào? Có thể tự về nhà được không? Nếu không được thì thầy sẽ gọi điện thoại cho ba của em, để ông ấy đến đây đưa em về nhà?"
Khúc Mặc Thương lắc đầu:
"Cảm ơn thầy, em đã khỏe hơn nhiều rồi, không cần phải gọi ba em đến đây đâu, em ngồi nghỉ một lát là có thể tự mình trở về nhà rồi."
Vương Vĩ Hành nhìn thấy thần sắc của cô khi nói chuyện có vẻ đã tốt hơn nhiều nên cũng yên tâm, dặn dò thêm vài câu rồi ông ôm tài liệu giảng dạy cùng bộ thước eke rời khỏi phòng học.
"Mặc Thương, cậu có bị làm sao không?"
Khúc Mặc Thương đang dọn dẹp sách vở của mình thì động tác trên tay cô ngừng lại vì giọng nói hỏi thăm của bạn học vang lên, cô nhìn về nơi phát ra giọng nói thì thấy vẻ mặt đang lo lắng của hai nữ sinh , cô mỉm cười nhẹ nhàng trả lời họ:
"Mình không sao cả, các cậu đừng lo lắng."
Hai người kia là những bạn học có mối quan hệ tốt với cô thời sơ trung, Trần Dao và Xà Giai Di, người mới vừa lên tiếng hỏi thăm cô chính là Xà Giai Di. Trong ký ức của Khúc Mặc Thương thì ba người các cô cùng nhau thi vào một trường cao trung có tiếng trong thành phố. Nhưng sau khi Trần Dao thất bại trong kỳ thi tuyển sinh cao trung năm đó, cô ấy phải tách ra học ở một trường cao trung thông thường khác thì hai người các cô rất ít liên lạc với nhau. Chỉ có Xà Giai Di là luôn đồng hành với cô từ cao trung cho đến đại học, cho đến khi tốt nghiệp đại học thì hai người vẫn là bạn tốt của nhau.
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà đi." Xà Giai Di thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói.
Khúc Mặc Thương lắc đầu trả lời:
"Mình còn có chút việc cần hỏi thầy, các cậu đi về trước đi, nhà Trần Dao ở xa nên về sớm một chút."
Trong ký ức đã qua thì các cô luôn cùng nhau trở về nhà sau giờ học, nhưng khi cô và Giai Di đã về đến nhà rồi thì Trần Dao vẫn phải cưỡi xe đạp thêm mười mấy phút mới có thể về tới nhà.
Chỉ là trong lúc này biểu tình trên khuôn mặt của Khúc Mặc Thương quá trầm tĩnh và lạnh lùng, khiến cho Xà Giai Di và Trần Dao có chút sững sờ. Xà Giai Di nhìn Trần Dao một chút rồi lại nhìn Khúc Mặc Thương, thấy cô vẫn không có ý định cùng mình trở về nhà, Xà Giai Di do dự một chút rồi cùng Trần Dao rời đi, trong nháy mắt phòng học chỉ còn lại cô và một cô gái khác.
Cô nhìn thoáng qua cô gái có thân hình mảnh mai đang quét dọn vệ sinh phòng học ở đằng kia, tạm thời không thể nhớ ra người đó là ai, cô tiếp tục dọn dẹp sách vở trong ngăn kéo của mình. Những cuốn sách cô đang cầm trên tay đều là sách giáo khoa của năm cuối sơ trung (*), có lẽ hiện tại cô đang học lớp 10. Sau đó cô lục lọi cả buổi trời trong cặp sách mới lấy ra được một cái điện thoại di động, kích thước của nó chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay, lại còn là loại điện thoại nắp trượt đã lỗi thời. Khúc Mặc Thương nhìn vào cái nhãn hiệu quen thuộc ở trên điện thoại, đây là dòng máy của Nokia huyền thoại, ngoại trừ nghe và gọi ra thì có thể dùng nó đập vỡ quả hạch đào. Khi cô trượt mở điện thoại lên, nhìn vào màn hình nho nhỏ trước mặt, trong lòng lại dâng trào một cảm xúc không thể diễn tả được, cô đã quen sử dụng loại điện thoại cảm ứng đa chức năng rồi , bây giờ đột nhiên sử dụng lại cái loại hàng cổ xưa như vậy... thật là một lời khó nói hết cảm xúc lạc lõng trong lòng cô lúc này.
(*)九年级 : nghĩa hán việt là Cửu Niên Cấp, tạm dịch là Chín Năm Cấp : đây là năm học cuối cùng của trường sơ trung ở Trung Quốc ( năm lớp 10)
May mắn cho cô là điện thoại này chỉ khóa màn hình thông thường bằng bàn phím không cần thiết lập mật mã, nếu không thì sau nhiều năm đã qua như vậy làm sao cô có thể nhớ được mật mã để mở khóa điện thoại. Ánh mắt cô dừng lại trên màn hình di động, thời gian hiển thị trên đó là ngày 25 tháng 10, cô mày mò một lúc rồi cũng mở được ứng dụng lịch ngày, quả nhiên là năm 2008.
Trong năm 2008 liên tiếp xảy ra nhiều sự kiện trọng đại, đây cũng là 1 năm có nhiều thiên tai ập đến, Khúc Mặc Thương nhớ rất rõ ràng tất cả sự kiện xảy ra trong năm. Và cũng trong năm đó, Khúc gia của cô đã có một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp của mình, ba mẹ của cô đã rất bận rộn trong khoảng thời gian đó.
Cô không về nhà ngay lập tức mà ngồi lại trong lớp học, cố gắng nhớ lại những gì cô đã trải qua trong khoảng thời gian học sơ trung này, các bạn học trong lớp gồm có những ai, các lão sư phụ trách lớp học của cô...còn có một chuyện quan trọng nữa là...cô sẽ trở về nhà như thế nào???
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, âm thanh tiếng chổi quét rác xào xạc trong lớp học cũng đã ngừng hẳn, dáng vẻ mảnh mai trong bộ đồng phục đã bạc màu của cô gái kia có chút do dự xoay người lại, giọng nói yếu ớt nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu vang lên:
"Tôi đã làm trực nhật xong rồi, trời cũng đã bắt đầu tối."
Âm thanh từ giọng nói của nàng nghe rất mơ hồ, Khúc Mặc Thương phải suy nghĩ một chút mới đoán ra được nàng đang nói cái gì, cô hơi ngạc nhiên nhìn cô gái đang đứng ở cửa sau lớp học, cuối cùng thì nhàn nhạt lên tiếng trả lời cô gái kia:
"Ừm, cảm ơn bạn đã nhắc nhở, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Cô chỉ trả lời một câu đơn giản như vậy thôi cũng khiến cho cô gái kia kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong tích tắc lại cúi đầu xuống. Mái tóc của nàng cái chút loạn, phần tóc mái trên trán dày đặc đến nỗi che khuất đi đôi mắt của nàng. Khúc Mặc Thương chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua ánh mắt kinh ngạc của người kia dưới lớp tóc mái nhưng ánh mắt đó cũng rất nhanh được ẩn đi.
Khi nhìn thấy hình ảnh cô gái đeo chiếc cặp sách cũ kỹ trên lưng đang rời khỏi lớp học, cô cố gắng nhớ lại xem người đó là ai , nhưng dù có cố gắng như thế nào cô cũng không thể nào nhớ nổi tên của nàng ấy, hình như là cô không có chút ấn tượng nào với người bạn học này.
Nhưng Khúc Mặc Thương cũng không suy nghĩ nhiều về lai lịch của người kia, bởi vì sau khi bình tĩnh lại cô chợt nhớ ra một chuyện cần giải quyết ngay vào lúc này...phương tiện để cô về nhà là xe đạp, nhưng đã hơn mười năm trôi qua cô không thể nào nhớ nổi hình dáng của chiếc xe đạp ...và quan trọng hơn hết là nó đang nằm ở nơi nào.
Cô đi ra khỏi lớp học, nhìn sân trường trước mắt, cảm xúc hoảng hốt lại xuất hiện một lần nữa, cô đã thật sự trở về mười bốn năm trước. Mười bốn năm là một khoảng thời gian rất dài và không chân thật, nó khiến cho người ta phải sợ hãi khi nghĩ đến.
May mắn cho cô là học sinh ở trường này đi học bằng xe đạp rất nhiều, vì vậy trường đã đặc biệt xây dựng một bãi đỗ xe dành riêng cho học sinh sử dụng, cho nên bây giờ cô không cần suy nghĩ xem bản thân mình đã đem xe để ở đâu.
Dựa theo ký ức mơ hồ của bản thân, cuối cùng Khúc Mặc Thương đã tìm thấy bãi đỗ xe trong vài phút, may mà lúc này không còn nhiều xe trong bãi, cô chần chừ một lát rồi dừng lại trước một chiếc xe đạp màu xanh lam, dò xét chiếc xe trước mặt mình một chút rồi cô thử dùng chìa khóa trong tay mình tra vào ổ khóa trên xe. Khóa xe được mở ra sau khi tiếng răng rắc vang lên, Khúc Mặc Thương chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bầu trời đã bắt đầu lờ mờ tối, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút về phương hướng cần phải đi về nhà, sau đó cô nhanh chóng đạp xe chạy dọc theo con đường mòn bên trong trường học rồi đi thẳng về phía trước.
Chỉ là cô đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của thời gian đối với ký ức, đi được một lúc thì cô phát hiện đoạn đường mình đang đi hoàn toàn xa lạ... Nhận thấy bản thân đã đi nhầm đường , Khúc Mặc Thương chuẩn bị quay đầu xe lại thì nghe được nhiều giọng nói vang lên gây ồn ào gần nơi cô đang đứng, trong số những âm thanh ồn ào đó có một giọng nữ nghe thật chói tai đang cao giọng chửi mắng ai đó, Khúc Mặc Thương dừng xe lại cẩn thận lắng nghe, cô loáng thoáng nghe được nhiều câu đại loại như "Có biết xấu hổ hay không?" , "Nhớ kỹ cho tôi...giết chết cô" cùng nhiều câu hăm dọa khác nữa.
m thanh được phát ra từ bức tường rào của trường học, gần nơi đó còn trồng một hàng cây tuyết tùng cùng nhiều bụi cây lớn nhỏ khác nhau. Khúc Mặc Thương nhíu mày đạp xe đi dưới những tán cây tuyết tùng, chạy về hướng phát ra âm thanh ồn ào kia. Bên kia bức tường rào là phòng để nước uống của trường học, là nơi để cho các học sinh dừng chân uống nước, vừa vặn là nơi đó nằm ở cuối con đường nhỏ.
Khúc Mặc Thương đi đến giao lộ phía trước thì nhìn thấy bốn năm cô gái đang vây quanh một cô gái khác, trong số đó có một cô gái tóc ngắn đang đứng dựa vào vách tường, miệng còn ngậm một nhánh cỏ dại, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy nhạo báng và khinh bỉ nhìn về phía cô gái bị ức hiếp:
"Tại sao không nhìn lại một chút xem bản thân mình là ai? Chỉ là một kẻ vừa quê mùa vừa bẩn thỉu như cô mà dám đi quyến rũ Tiêu Mục, tôi khinh!"
Cô ta liên tục chửi mắng bằng những lời lẽ đầy cay độc và thô tục, cho dù lúc này trên người đang mặc bộ đồng phục học sinh nhưng nhìn vào cô ta giống một nữ lưu manh hơn là học sinh. Ngoài cô ta ra còn có bốn cô gái khác đang vây quanh một cô gái có dáng vẻ mảnh mai yếu đuối, thậm chí trong số đó có hai cô gái đang hung hăng dùng chân đạp lên người nàng ấy, trên tay họ còn cầm một vật gì đó rất dài màu xanh lục.
Nhìn thấy sự việc trước mắt lông mày Khúc Mặc Thương nhíu lại càng chặt, vì tức giận mà ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng vô cảm, cái vật màu xanh kia rõ ràng là cây sisal (*) được trồng trong trường học, lá của cây này vừa cứng lại vừa nhọn, cực kỳ sắc bén, nếu thật sự bị nó đâm trúng thì đây không phải là chuyện đùa.
(*) 剑麻 : tên Hán Việt là Kiếm Ma, tên gọi thông thường: sisal(tiếng anh), dứa gai hay dứa dại ( theo người dân Nam Phi), loại cây này có rất nhiều tên gọi như: Thùa Sợi, dứa sợi Cuba, dứa sợi không gai, agao sợi....là loài thực vật có hoa trong họ Măng tây. Sisal là một loài của họ Agave tự nhiên có nguồn gốc từ Mexico và được trồng rộng rãi và du nhập đến nhiều quốc gia khác. Nó là nguồn nguyên liệu sản xuất 1 sợi cứng và loại sợi này được sử
dụng để sản xuất nhiều sản phẩm khác. Trước đây, nhiều loại cây trong họ Agave đã được trồng để lấy sợi nhưng hiện tại thì A.sisalana là loài được trồng để sản xuất. Tên khoa học của sisal là Agave sisalana thuộc giống Agave L , họ Agavaceae với gồm khoảng 300 loài.
Hình ảnh của cây Sisal
"Lột sạch quần áo của cô ta đi, lấy đi động ra chụp lại vài tấm hình. Với loại người thích quyến rũ người khác như cô ta thì làm như vậy không phải sẽ càng hợp ý cô ta hơn sao? Người mà Lý Tư Dĩnh tôi thích cô cũng dám quyến rũ, bây giờ còn giả bộ làm người câm không nói lời nào, để xem một lát nữa đây cô có khóc lóc van xin tôi hay không?"
Cô gái mảnh mai yếu đuối kia nãy giờ im lặng để mặc cho bọn họ chà đạp phỉ báng, sau khi nghe được những lời lẽ độc ác của Lý Tư Dĩnh thì gương mặt trở nên trắng bệch, sự sợ hãi trong tuyệt vọng làm cho nơi cổ họng nàng phát ra âm thanh trầm thấp nức nở nghẹn ngào.
Chuyện này quả thật làm cho người khác vô cùng phẫn nộ khi chứng kiến, Khúc Mặc Thương không còn là một học sinh sơ trung nữa, cô đã sống hơn hai mươi năm trong xã hội đầy cạm bẫy và cám dỗ, đã xem qua vô số tin tức liên quan đến bạo lực học đường trên mạng internet, lúc đi học cũng từng nghe nói đến chuyện kéo bè kéo phái bắt nạt bạn học. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ tới sự việc lại vô pháp vô thiên đến như vậy, hành vi ác độc tồi tệ ấy lại xảy ra ở ngay trước mặt cô.
Giờ phút này đây, cô hoàn toàn đã quên bản thân bây giờ chỉ là một học sinh lớp 10, hàng lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh như băng, bước nhanh đến chỗ đám nữ sinh kia, lanh lùng lên tiếng:
"Dừng tay lại!"
Vẻ bề ngoài của cô bây giờ rất ngây ngô, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ cùng làn da trắng nõn, kiểu tóc đuôi ngựa trong bộ đồng phục học sinh, rõ ràng vẫn là một học sinh ngoan. Nhưng mà trong giờ phút này, gương mặt xinh đẹp ngoan hiền kia đã tràn đầy sự phẫn nộ, ánh mắt cũng mất đi nét ngây thơ của tuổi học trò, đôi mắt cô lúc này chỉ còn sự khiển trách và áp bức, lạnh lùng đi đến trước mặt đám học sinh kia. Một đám người đang ồn ào la hét vì nhìn thấy khí thế bức người của cô mà nhất thời không nói lên lời, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn cô.
Cha của cô là Khúc Thịnh, ông xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuy rằng Khúc Mặc Thương không thích kinh doanh nhưng do đã từng tiếp xúc qua rất nhiều dạng người nhiều sự việc khác nhau cho nên cô được trải nghiệm nhiều hơn so với những người bạn đồng trang lứa, khí chất trên người cô không phải tự nhiên mà có, một đám cổ đông ở Thiên Thịnh còn bị cô trấn áp huống chi là những cô gái mới mười mấy tuổi này.
Cô nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng dựa lưng vào tường, hét to:
"Các cô đang làm chuyện phạm pháp đó có biết không?"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)