"Theo thông tin được biết, chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Giang Liễu Y kết thúc vào mười giờ sáng ngày hai mươi tư, sau đó về nước..."
Tít! Trang chủ phát tin tạm dừng, trên màn hình Giang Liễu Y mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu xanh trắng, cổ áo khoác dựng lên, che lên đến tận làn môi đỏ mọng, bên trong là áo dệt kim và chiếc quần bò làm nổi bật đường cong cơ thể, vóc dáng đẹp đẽ trước lồi sau cong nhìn cái là thấy hết, phối hợp thêm với đôi giày cao gót mấy phân, đeo kính râm, hơi thở lạnh lùng đẩy người ra xa cả nghìn mét phả vào mặt, cách một cái màn hình cũng không ngăn được loại hờ hững xa cách ấy.
Chủ biên Viên Hồng bỏ điều khiển từ xa xuống, cằm nâng lên hướng về phía màn hình: "Mọi người thấy thế nào?"
Những người khác trong tòa soạn ngồi quanh bàn họp, Hà Tiểu Anh nói: "Độ hot của Giang Liễu Y bây giờ cực kỳ cao, đặc biệt là trước đây cô ấy chưa từng tiếp nhận phỏng vấn, nếu như lần này chúng ta có thể thành công, chắc chắn sẽ là khởi đầu tốt đẹp!"
Những người khác phụ họa: "Đúng thế, mọi người biết đấy hôm qua tôi hóng tin của người đàn ông thấp bé, tin tức cô ấy về nước vừa tung ra, ấy thế mà chiếm hết cả độ hot của nghệ sĩ!"
"Giang Liễu Y xinh đẹp mà, cô không biết có bao nhiêu fans nhan sắc đâu."
"Với lại lần này cô ấy chính miệng thừa nhận có người yêu, chắc chắn sẽ là một tin cực kỳ hot!"
"Tôi cũng muốn chọn Giang Liễu Y."
Chủ biên vừa định vỗ bàn, lại có người nói: "Nhưng thật sự là không mời được!"
Người kia gần như là kêu rên: "Mọi người không biết đâu, ngay cả trợ lý của cô ấy tôi còn không gặp được cơ!"
Những người khác chán nản: "Lần trước Mỹ Tú ở đối diện muốn phỏng vấn, đã phải mời lâu ơi là lâu." Cô nàng giơ sáu ngón tay ra, những người khác líu lưỡi: "Sáu tuần?"
"Sáu tuần thì tính là gì!" Cô nàng gào lên: "Là sáu tháng!"
"Chỉ là như vậy cũng vẫn không mời được cô ấy, vì thế chúng ta cứ thành thật mà mời Trương Tố Tố đi thì hơn."
Chủ biên im lặng, tổng giám đứng lên nói: "Tôi cũng đề cử Trương Tố Tố, chủ yếu là lúc trước Trương Tố Tố từng hợp tác với chúng ta một kỳ, hai bên đều hiểu rõ nhau, hơn nữa chẳng phải dạo này Trương Tố Tố có vụ tin đồn yêu đương sao? Chúng ta ra tay từ phương diện này."
"Nghe nói bạn trai tin đồn của Trương Tố Tố là phú nhị đại, có thể đào bới một chút."
"Trương Tố Tố đi, dễ nói chuyện hơn, cũng dễ đào bới."
Chủ biên nhìn mọi người, do dự một hồi, tầm mắt vẫn lưu luyến Giang Liễu Y không dứt, nhưng lời của mọi người không phải không có lý, cô vỗ bàn đưa ra quyết định: "Vậy thì Trương Tố Tố đi."
Cô nhìn về phía Hà Tiểu Anh: "Vẫn là cô làm chủ bút, đi liên lạc với Trương Tố Tố đi."
Hà Tiểu Anh đứng dậy, có chút tiếc nuối, nhưng cô nàng quả thực không có cái năng lực để mời được Giang Liễu Y, mắt thấy chuyên mục kỳ đầu tiên sắp phải sắp chữ rồi, cô nàng không dám để chuyên mục của tòa soạn bị bỏ trống, để cho chắc chắn, vẫn là Trương Tố Tố thì hơn.
Cô nàng gật đầu: "Đã rõ."
Chủ biên nói: "Tan họp."
Vừa dứt lời liền nhìn về phía người sau cùng của cuộc họp: "Tống Di, em chờ một chút."
Tống Di chào hỏi với đồng nghiệp bên cạnh, trông thấy chủ biên đi tới, Viên Hồng nói: "Vất vả cho em rồi, lần này vẫn làm phiền em quay phim."
"Không sao đâu ạ." Chất giọng của Tống Di nhàn nhạt, không nghe ra được cảm xúc: "Giúp đỡ lẫn nhau, là điều nên làm."
Chức vụ của Tống Di không phải là nhiếp ảnh gia, tạp chí Mạn Đồng phân thành hai mảng lớn, một là sách cho thiếu nhi, và còn giải trí thời trang, Mạn Đồng đi lên từ xuất bản sách thiếu nhi, nhưng qua vài năm, sách thiếu nhi càng ngày càng ít xuất bản, thu được thì ít mà xuất ra thì nhiều, vì thế hai năm trước mở tập san mới, là giải trí thời trang, lượng tiêu thụ vẫn luôn tốt, lần này chủ biên nhận được cuộc gọi từ tổng bộ, quyết định thêm tên của người phỏng vấn lên tập san mới, lúc trước Tống Di là biên tập mỹ thuật của xuất bản sách thiếu nhi, cũng phụ trách bộ phận tranh minh họa, bây giờ quân chủ lực đều ở bên chỗ tập san mới, nàng cũng thường xuyên bị kéo qua đây.
Nàng có chứng chỉ nhiếp ảnh, nhiếp ảnh gia trước đó đã về nhà sinh con, sếp lại không nỡ tuyển người mới, thế là để Tống Di đến giúp.
Viên Hồng vỗ vỗ vai nàng: "Quay phim không dễ dàng gì, lần sau mời em ăn cơm."
Tống Di cười: "Thật sự không có gì đâu ạ."
Viên Hồng nhấp ướt môi: "Chị không phải nói đùa, nhưng mà chị có chuyện này, thằng em họ kia của chị ấy, lần trước nó trông thấy em, cứ đòi..."
"Chủ biên." Thái độ Tống Di ôn hòa: "Em đã kết hôn rồi."
"Cứ đòi chị là xin wechat của em cho nó, cái... cái gì cơ?"
Viên Hồng kinh ngạc: "Kết hôn rồi! Từ bao giờ thế!"
Tống Di nói: "Tháng trước."
Viên Hồng thật sự bị giật mình: "Sao chẳng mời mọi người ăn cơm gì thế."
Tống Di nhàn nhạt nói: "Đâu phải chuyện lớn lao gì."
Viên Hồng: ...
Sau khi Tống Di rời khỏi phòng họp, Hà Tiểu Anh bên cạnh lập tức quay ghế chen vào cạnh chỗ ngồi của nàng, cười hi hi: "Lại bị chủ biên giữ lại à?"
Nhà chủ biên có không ít thân thích, có lần em gái họ đến đưa văn kiện, sau khi nhìn thấy Tống Di thì nghe đông ngóng tây, còn quấn lấy chủ biên đòi giới thiệu, chủ biên hết cách, chỉ đành giới thiệu, sau đó cứ lằng nhằng mãi không thôi, cô em gái họ đăng nhầm ảnh của Tống Di lên vòng bạn bè, không ít nam nữ chưa kết hôn nhà chủ biên đều thi nhau ùa đến, thậm chí còn kinh động đến bộ phận phụ huynh.
Nghĩ đến chuyện này Hà Tiểu Anh lại buồn cười: "Lần này lại dùng lý do gì từ chối thế?"
Vẻ mặt Tống Di vẫn như thường: "Em nói em kết hôn rồi."
"Chọn được lý do hay đấy, hả, kết hôn gì cơ!"
Tống Di nhìn về phía Tiểu Anh, thản nhiên nói: "Em kết hôn rồi."
Hà Tiểu Anh nổ tung: "Đệch!!!"
Không quá một tiếng, trên dưới tòa soạn Mạn Đồng đều biết, đóa hoa đẹp nhất tòa soạn của họ bị hái mất rồi, khi tổng giám pha cà-phê giả vờ giả vịt đi đến bên cạnh nàng, hỏi: "Kết hôn thật rồi à?"
Tống Di gật đầu, bất kể có bị hỏi bao nhiêu lần cũng không hề tỏ ra bực mình, rất bình tĩnh mà trả lời cô: "Vâng, kết hôn thật."
Trái tim tổng giám đập dồn dập, tay cầm tách cà-phê của cô không kiềm được nắm chặt, lại hỏi: "Là người trong tòa soạn?"
Một câu nói khiến tai của mọi người xung quanh đều dựng lên, dáng vẻ muốn hóng hớt, tuy rằng bình thường họ tò mò đời sống riêng tư của Tống Di, nhưng khi Tống Di muốn nói thì mới mở miệng, khi không muốn nói miệng ngậm như trai sông, cạy kiểu gì cũng không ra.
Những nữ thần khác đều lạnh lùng như đóa hoa, Tống Di thì không thế, nàng có lạnh lùng hay không, đều vẫn là đóa hoa khó hái ấy.
Bây giờ hoa bị người ta hái mất rồi, ai mà không tò mò?
Tống Di lắc đầu: "Không phải người trong tòa soạn."
Tổng giám muốn cười nhưng lại phải kìm nén, cô thích một người làm kế hoạch trong tòa soạn, nhưng khổ nỗi người làm kế hoạch lại đặt hết tâm tư lên người Tống Di, không ngừng hỏi han ân cần, bất kể có bị từ chối bao nhiêu lần cũng đều có thể mặt nóng úp mông lạnh, tổng giám chỉ là tức giận vậy thôi, chứ chưa bao giờ xoi mói Tống Di.
Một Tống Di là biên tập mĩ thuật của xuất bản sách thiếu nhi, không cùng một bộ phận với cô, căn bản là không quản được, hai là Tống Di có kiến thức chuyên môn vượt trội, bất kể là quay phim, bắt chi tiết trên biểu cảm của người khác hay là khâu photoshop cuối cùng đều không chê vào đâu được, căn bản là chẳng tìm được lý do nào.
Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất là, Tống Di rất xinh, thu hút người khác, cũng không phải lỗi của nàng, tuy rằng tổng giám rất thích người làm kế hoạch kia, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, vì thế thái độ đối với Tống Di hơi lạnh nhạt một chút.
Bây giờ nghe nói nàng đã kết hôn, tổng giám lập tức nở hoa trong lòng, không đè nén được nụ cười, còn muốn hóng hớt thêm, Hà Tiểu Anh nói: "Diệp tổng giám, chị còn phương thức liên lạc của Trương Tố Tố không?"
Diệp tổng giám quay đầu: "Hình như trong máy tính của tôi, để tôi gửi cho cô."
Dứt lời cuối cùng cô cũng rời khỏi chỗ ngồi của Tống Di.
Hà Tiểu Anh thấy cô đi rồi thì lập tức ngẩng đầu hóng chuyện: "Lần này Diệp tổng giám lại sắp xuất kích rồi nhỉ?"
Người ở phía đối diện cô nàng ngẩng đầu: "Chắc chắn luôn, cô không thấy vừa rồi Diệp tổng giám cười tươi như hoa à."
Hà Tiểu Anh nhìn về phía Tống Di: "Nhưng mà sao em hành động nhanh thế, nói kết hôn cái là kết hôn luôn, hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Tống Di nghĩ một hồi: "Hai tháng."
Hà Tiểu Anh: ...
Mỹ nữ đều mốt như vậy sao? Kết hôn mà cũng phải kết hôn chớp nhoáng theo trào lưu?
Hà Tiểu Anh nhỏ giọng hỏi: "Vậy hai người là tình yêu sét đánh hả?"
Tống Di cúi đầu: "Không hẳn, ai lựa chọn theo nhu cầu của người nấy."
Hà Tiểu Anh: ...
Trải qua hai lần nghẹn lòng, Hà Tiểu Anh vẫn không bỏ cuộc mà giãy dụa: "Kiểu gì chẳng có ưu điểm, cũng đâu phải tìm đại một người để kết hôn."
Tống Di nghiêm túc nghĩ hồi lâu, rồi mới nhàn nhạt nói: "Vâng, giọng chị ấy rất hay."
Hà Tiểu Anh: "Em cuồng giọng nói hả?"
Tống Di bình tĩnh phản bác: "Không phải."
Hà Tiểu Anh: ...
Liên tiếp bại ba trận, Hà Tiểu Anh ỉu xìu, sau khi nhận được tin nhắn tổng giám gửi đến thì liên lạc ngay cho Trương Tố Tố, cô nàng đứng lên rồi Tống Di mới nhìn màn hình, là đoạn tin tức sáng nay chủ biên mở, trong màn hình Giang Liễu Y ngồi ở phòng chờ máy bay, cúi đầu xem điện thoại, mím môi, toàn thân không đè nén được kiêu ngạo và sự tự tin tản ra từ tận trong xương tủy.
Giang Liễu Y thành danh từ thuở thiếu thời, trạm đầu tiên chính là lễ âm nhạc Paris, từ đó về sau có những mấy ban nhạc nổi tiếng đưa ra lời mời, nhưng cô vẫn quyết định về nước để phát triển, khi ấy cũng có người không coi trọng cô, nhưng Giang Liễu Y đã ném phiếu thành tích đẹp nhất ra.
Chỉ mới hai mươi sáu tuổi, đã mở tour diễn vòng quanh thế giới, buổi biểu diễn cá nhân và buổi biểu diễn ban nhạc, buổi nào cũng đông nghịt khán giả, đặc biểu là buổi biểu diễn cá nhân, được trên mạng ca tụng là bữa tiệc thính giác trình độ cao nhất.
Tống Di và cô quen biết chỉ là ngoài ý muốn, nàng không thích nấu cơm, vì thế có thói quen sau khi tan làm xách một túi bánh mì ở tiệm bánh mì của bạn về làm bữa sáng, hôm ấy đến, Giang Liễu Y cũng có mặt.
Không thể nói là nàng chủ động, hay Giang Liễu Y chủ động hơn, cũng có lẽ hai người ăn ý với nhau, đi ra từ tiệm bánh mì nàng hỏi Giang Liễu Y có muốn tìm nơi nào đó ngồi chút không.
Lần ngồi này, hai người xác định quan hệ ngay, rồi kết hôn.
Tốc độ hơi nhanh, nhưng hai bên đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Điện thoại đặt bên cạnh máy tính của Tống Di sáng lên, một tiếng rung, nàng cầm lên, là người trong màn hình nhắn tin cho nàng.
Giang Liễu Y: "Vừa về đến nhà, hôm nay mấy giờ em tan làm?"
Tống Di gõ chữ, mấy giây sau lại xóa đi, gửi cho cô: "Năm rưỡi, có cần em tan làm sớm không?"
Giang Liễu Y: "Được hả?"
Hai người đã hơn một tuần chưa gặp nhau rồi, Tống Di hiểu tâm trạng của Giang Liễu Y: "Được."
Giang Liễu Y: "Vậy tôi qua đón em?"
Tống Di: "Không cần đâu, chị vừa mới về, nghỉ ngơi trước đi đã."
Giang Liễu Y nhận được tin nhắn này thì cười, buông điện thoại xuống, Tống Di vẫn chu đáo như vậy, sợ cô mệt, nên không cho cô đi đón.
Tống Di không biết cô ảo tưởng nhiều như vậy, gửi tin nhắn xong vừa định tắt màn hình, bạn thân lại gửi tin nhắn cho nàng: "Hôm nay mình nướng một sản phẩm mới, rất thích hợp làm bữa sáng, cậu tan làm rồi qua đây lấy?"
Tống Di không do dự, trực tiếp trả lời: "Không qua đâu, hôm nay mình có việc."
Bạn thân lấy làm lạ: "Việc gì?"
Tống Di vừa tắt tin tức trên máy tính, vừa gõ chữ bằng một tay, còn chưa gửi đi, bạn thân đã hỏi: "Phải tăng ca à?"
Một tay nàng cầm điện thoại, bụng ngón tay tung bay, mặt không cảm xúc mà gõ chữ: "Không tăng ca, tan làm sớm."
Bạn thân buồn bực: "Tan làm sớm? Chuyện quái gì vậy? Cậu vội vàng về nhà như thế làm gì?"
Vẻ mặt Tống Di bình tĩnh, thành thật trả lời cô bạn: "Làm tình."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)