Tống Di sau khi uống say xin nghỉ nửa ngày, Viên Hồng nhận được điện thoại nói: "Thôi hôm nay đừng đến nữa, chẳng là còn phải chọn ảnh cho Giang tiểu thư sao? Hai người ở nhà chọn ảnh đi."
Nàng xoa cái đầu hơi nhức nói: "Vâng."
Cúp điện thoại Tống Di đi đến cạnh tủ lạnh như người mộng du, mở cánh tủ, lấy một chai nước lạnh, ngửa cổ tu vài hớp, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, tối qua về như thế nào, làm những gì, nàng chỉ nhớ chút ít, hình như Giang Liễu Y cứ xuống xe mua đồ cho nàng suốt, mà đã mua cái gì cơ?
Đầu Tống Di lại bắt đầu nặng trĩu, nàng dựa bên bệ rửa, uống hết nước, ném chai vào trong thùng rác, quay đầu nhìn phòng ngủ, Giang Liễu Y vẫn chưa dậy.
Tối hôm qua quả thật quá điên cuồng, nàng vừa tỉnh lại phát hiện ga giường vẫn chưa thay, thảo nào ngủ một đêm bây giờ vô cùng khó chịu.
Tống Di day day cái đầu đau nhức, trở lại phòng ngủ, Giang Liễu Y vẫn đang ngủ, ánh sáng yếu ớt từ cửa chui vào trong, Tống Di ngồi bên cạnh cô, gọi tên Giang Liễu Y, Giang Liễu Y rất mệt, không trả lời nàng, Tống Di hết cách ôm Giang Liễu Y sang một bên, thay nửa bên một, cuối cùng cũng thay xong ga giường mới, trong phòng còn có vết tích điên cuồng tối qua, quần áo, đồ lót vứt đầy trên sàn, nàng nhặt áo sơ-mi của mình lên, phát hiện ấy vậy mà cúc bung hết cả rồi.
"Tống Di, tôi không mở ra được."
"Tống Di, tôi không biết mở ra như nào."
Khi đó cũng không biết nàng nghĩ cái gì, cứ thế kéo toạc áo ra, Giang Liễu Y nghe thấy tiếng cúc áo bung thì bắt chước, chiếc áo sơ-mi đang yên đang lành, bây giờ trên áo chỉ còn lại hai cúc.
Không biết nên nói là chất lượng không tốt, hay họ quá dùng sức.
Tống Di ném quần áo vào giỏ, nhét hết toàn bộ vào máy giặt, khi nghe tiếng thấy máy móc chuyện động nàng vào phòng vệ sinh tắm, lúc đi ra điện thoại của Giang Liễu Y kêu không ngừng, nàng cầm điện thoại vào phòng, lay lay Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y mở đôi mắt mông lung ra nhìn nàng, Tống Di nói: "Điện thoại."
Cô hỏi: "Ai vậy?"
Tống Di nhìn màn hình: "Em gái chị."
Giang Liễu Y phản ứng chậm nửa giây, dùng luôn tư thế cầm điện thoại của Tống Di để bắt máy, giọng Giang Liễu Băng theo đó vang lên: "Chị ơi, sao chị không nghe máy của em?"
Ý thức của cô dần dần tỉnh táo, chỉ là toàn thân vẫn không có chút sức lực nào, chỉ có thể ngồi dựa vào Tống Di, đầu ghé lên vai Tống Di, nói với điện thoại: "Có chuyện gì?"
Tống Di vốn định để cô tự cầm điện thoại, thấy dáng vẻ mệt cùng cực này của cô thì yên lặng vài giây, đầu dây bên kia điện thoại nói liến thoắng: "Tìm chị có việc đó, chị dâu về nước rồi đấy chị biết chưa?"
Giọng nàng rất lớn, căn phòng lại yên tĩnh, vì vậy chắc chắn Tống Di đã nghe thấy, Giang Liễu Y liếc nhìn Tống Di, cầm lấy điện thoại, thái độ nghiêm khắc: "Giang Liễu Băng, chị dâu em chỉ có một, lần sau còn nói linh tinh thì đừng gọi điện cho chị nữa."
Giang Liễu Băng ngây ra, lúc trước chưa kết hôn, nàng đều gọi Dư Bạch là chị dâu, Giang Liễu Y cũng không phản bác gì, sao bỗng dưng thái độ lại kiên quyết như vậy?
Đương nhiên là nàng biết chị dâu mới, một người hết sức bình thường, vẽ tranh minh họa ở tòa soạn, hoàn toàn không xứng với chị gái nàng, thế mà chị gái nàng bảo vệ như vậy ư.
Bị chuốc thuốc mê gì rồi.
Nàng có chút giận, lại không dám phản bác, buộc phải cắn răng: "Em biết rồi."
Giang Liễu Y im lặng, dường như là giận rồi, Giang Liễu Băng cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành ngoan ngoãn nói: "Chị, chị có thể giúp em nói với chị d... nói với Dư Bạch một tiếng không?"
Giang Liễu Y nhíu mày: "Nói gì?"
"Không phải studio của chị ấy vừa mới mở sao? Em muốn qua đó."
Số người trong nước được Bạch Hoa chỉ dẫn có thẻ đếm được trên đầu ngón tay, Dư Bạch vừa về nước đã được đặc biệt phát tin về chuyện này, giới học mỹ thuật cũng có ngưỡng cửa, trình độ và cống hiến của Bạch Diệp với nghệ thuật, không cần nói nhiều, tùy ý search một cái trên baidu baike thôi cũng có thể bị chấn động, trước mắt có độ hot trong giới học mỹ thuật chính là hai học trò bế quan của ông, đạc biệt là Shaniya, cách phối màu phóng khoáng mạnh dạn, phong cách đa dạng, một bức tranh được đấu giá với giá trên trời, cao hơn cả tác phẩm làm nên tên tuổi của Bạch Diệp.
Ngoài hai học trò cưng bế quan của ông, thì chính là sáu học trò khác nữa, chức vụ thấp nhất cũng là chủ tịch của quốc mỹ, trong giới học mỹ thuật đều là sự tồn tại khiến người ta theo không kịp.
Về phần Dư Bạch, bởi vì đi Nius được Bạch Diệp chỉ dẫn, danh tiếng trong giới lập tức khác hẳn, về nước mở triển lãm tranh, mọi người hết sức mong chờ, vì vậy studio của cô ta vừa mở điện thoại đã bị gọi cháy máy, có người hâm mộ tiếng tăm, có người muốn đến giúp miễn phí, cũng có người ứng tuyển, trước đó Dư Bạch từng tiết lộ đôi chút tin tức, Bạch Diệp có thể sẽ đến, thế nên cả trong cả ngoài giới đều vô cùng coi trọng triển lãm này của cô ta.
Giang Liễu Băng vốn có thể đi tìm thẳng Dư Bạch, xin một cơ hội, dựa vào tình nghĩa nhiều năm như vậy của nhà họ Dư và nhà họ Giang, chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng nàng muốn tái hợp cho Giang Liễu Y và Dư Bạch, vậy nên mới cố ý nói: "Chị, chị không biết đấy thôi, hôm qua em đến studio, cửa bị người ta san bằng luôn rồi, em căn bản không gặp được chị Dư Bạch, chị, chị vẫn chưa biết bây giờ chị Dư Bạch giỏi đến mức nào đâu nhỉ?"
Dù sao thì chắc chắn giỏi hơn Tống Di.
Sau khi Giang Liễu Y kết hôn nàng từng tìm kiếm tên của Tống Di, nhưng không tìm được cái gì, chỉ tìm được một ít tranh minh họa của tòa soạn, lại còn là tập san thiếu nhi, nàng thật sự không sao hiểu nôi tại sao chị gái nàng phải hạ thấp gu để chọn Tống Di, mà còn hạ thấp nhiều như vậy nữa.
Theo như nàng thấy, Tống Di cũng chỉ được cái xinh, sự nghiệp không thể so bì được với Dư Bạch.
Chị gái nàng chắc chắn là bị chị Dư Bạch làm tổn thương sâu quá, nên mới đói bụng ăn quàng chọn một bữa ăn thay thế.
Giang Liễu Băng lắc đầu, nghe thấy Giang Liễu Y nói: "Muốn đi thì em gọi điện thoại cho Dư Bạch."
"Em gọi rồi!" Giang Liễu Băng nói: "Nhưng toàn máy bận thôi, dạo gần đây chị ấy rất bận, em nghe chị Thu Thủy nói chuyện các chị sẽ hợp tác, vậy chị gặp chị Dư Bạch, thì nói giúp em một tiếng đi."
Giang Liễu Y hé miệng.
Em gái cô nhỏ hơn cô vài tuổi, từ nhỏ thành tích đã không tốt, bố mẹ cô sau khi thất vọng tột độ với cô thì quay sang bồi dưỡng Giang Liễu Băng, khổ nỗi Giang Liễu Băng như bùn nhão không trát nổi tường, thi Đại học hai lần đều không đỗ trường trọng điểm, cuối cùng vào học viện nghệ thuật, học vẽ tranh.
Có lẽ là vì cùng một chuyên ngành với Dư Bạch, nàng sùng bái Dư Bạch vô cùng, có một loại tư tưởng mê muội mù quáng, trước đây cô và Dư Bạch ở bên nhau, nàng đối xử với Dư Bạch tốt hơn người chị ruột này của nàng rất nhiều.
Giang Liễu Băng gọi: "Chị ơi?"
Cô hoàn hồn: "Ơi."
Giang Liễu Băng nói: "Chị có nghe thấy không vậy? Có thể nói với Dư Bạch giúp em không?"
Giang Liễu Y nắm điện thoại: "Chờ có cơ hội gặp mặt rồi nói sau."
"Đừng chờ có cơ hội mà!" Giang Liễu Băng nói: "Chị Thu Thủy chưa nói với chị, trưa này tìm chị đi ăn cơm sao?"
Giang Liễu Y nhíu mày: "Trưa nay?"
Giang Liễu Băng nhanh nhảu: "Đúng thế, em vừa gọi điện thoại cho chị Thu Thủy, chị ấy bảo trưa nay muốn bàn bạc chuyện hợp đồng với chị, em có việc, không đi được, chị ơi chị nói với chị Dư Bạch giúp em đi?"
Giang Liễu Y nói: "Biết rồi."
"Chị tốt nhất luôn, yêu chị!" Miệng Giang Liễu Băng ngọt như mía lùi cúp máy, Giang Liễu Y tiện tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Tống Di đã kéo rèm cửa sổ ra, trong phòng sạch sẽ, không còn chút dấu vết điên cuồng nào của tối hôm qua, ga giường cũng đổi sang cái mới, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, qua kẽ hở có thể trông thấy bóng dáng Tống Di ngồi trên ghế sô-pha.
Mảnh mai, vai nhỏ, chỉ mặc một bộ đồ ngủ, mái tóc xõa sau lưng, điệu bộ biếng nhác.
Cô đi ra, nghe thấy Tống Di hỏi: "Ăn bánh mì không?"
Giang Liễu Y cúi đầu, thấy trên chiếc bàn trước mặt nàng có một túi bánh mì, còn là logo của cửa tiệm quen thuộc, cô biết chủ cửa tiệm đó, tên Cố Viên Viên, là bạn của Tống Di.
Cô đi qua nói: "Tôi đi tắm trước đã."
Tống Di gật đầu, Giang Liễu Y vào phòng vệ sinh thì đi lướt qua ban công, trông thấy quần áo được treo lên, có một chiếc vô cùng nổi bật, áo sơ-mi màu hồng, của Tống Di, cúc áo bị cô kéo đứt, liên tưởng đến sự việc tối qua, Giang Liễu Y hắng giọng, đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi say rượu ít nhiều có chút khó chịu, khi đánh răng cô nôn khan vài tiếng, thu dọn đâu ra đấy rồi mới ra khỏi phòng vệ sinh, Tống Di quay đầu: "Có rảnh không? Qua đây chọn ảnh."
Giang Liễu Y vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại reo lên, cô bất đắc dĩ nói: "Chờ chút."
Tống Di nhìn cô vào phòng ngủ lấy điện thoại nghe máy, nói với đầu dây điện thoại bên kia: "Mấy giờ? Được, mình biết rồi."
Cô nói xong thì cúp máy, ra khỏi phòng ngủ, Tốn Di vẫn đang nhìn cô, hỏi: "Có việc?"
"Thu Thủy gọi tôi ra ngoài bàn chuyện hợp đồng."
Tống Di gật đầu: "Vậy chọn ảnh trước đi, chiều em phải chỉnh ảnh rồi."
Giang Liễu Y xem đồng hồ đeo tay, vẫn còn hơn một tiếng nữa, đặt chỗ ở ngay nhà hàng phụ cận khu chung cư của họ, vì thế thời gian vẫn kịp, cô nói: "Được."
Tống Di đưa từng tấm ảnh cho cô xem, công bằng mà nói, tấm nào chụp cũng đẹp, kiểu trang điểm làm dịu đi ngũ quan sắc sảo và khí chất bén nhọn của cô, cô ở trên ảnh dịu dàng hơn vài phần, Giang Liễu Y hỏi: "Em cảm thấy những tấm nào đẹp?"
Tống Di nghe vậy thì mở thư mục thứ hai ra, bên trong là những tấm ảnh nàng dùng ánh mắt chuyên nghiệp để chọn ra, Giang Liễu Y xem xong nói: "Tệp này đi."
"Được." Tống Di không có ý kiến gì, Giang Liễu Y chọn xong đứng dậy đi thay quần áo, khi đi ra thấy Tống Di đang nghiêm túc chỉnh ảnh, vẻ mặt nghiêm cẩn, cô gọi: "Tống Di."
Tống Di ngẩng đầu, Giang Liễu Y mặc một bộ váy dài màu cam nhạt, bên ngoài khoác áo măng tô, tóc buộc lên, tóc mái vén lên sau tai, lộ ra vầng trán trắng ngần, bốn mắt chạm nhau, Giang Liễu Y nói: "Trưa nay tôi với Thu Thủy cùng nhau ăn cơm, cậu ấy muốn bàn chuyện hợp đồng mới nhất với tôi."
Không nói được là lý do vì sao, rõ ràng đã nói trước mới Tống Di rồi, nhưng Giang Liễu Y vẫn nhấn mạnh một lần nữa.
Tống Di không rõ ra sao, gật đầu: "Được."
Giang Liễu Y hỏi: "Cần mang cơm cho em không?"
Tống Di nghĩ ngợi chốc lát: "Không cần."
Nàng vừa ăn bánh mì rồi, không đói lắm, huống chi tối qua say rượu, bây giờ đầu hơi đau, đang nghĩ chút nữa chỉnh ảnh xong ngủ thêm một giấc.
Giang Liễu Y ồ một tiếng: "Vậy tôi đi đây."
Tống Di tiễn cô ra cửa bằng ánh mắt, cửa cạch một tiếng đóng lại, nàng tiếp tục ngồi trước máy tính chỉnh ảnh, đồng nghiệp trong nhóm chat lục tục bắt đầu có người ló mặt, đều nói về chuyện bữa ăn tối qua, Hà Tiểu Anh cũng nhắn cho Tống Di: "Tống Di, tối qua bọn chị không thất lễ chứ?"
Thất lễ? Tối qua là nàng và Giang Liễu Y về trước, nếu nói thất lễ, thì cũng là hai người họ thất lễ mới phải.
Tống Di trả lời ngắn gọn: "Không có."
Hà Tiểu Anh: "Không có thì tốt."
Tống Di tiếp tục chỉnh ảnh, qua một hồi lâu sau, lại có người gửi tin nhắn cho nàng, nàng còn tưởng là Hà Tiểu Anh, mở ra là một tấm ảnh, Cố Viên Viên hùng hổ nhắn: [Đệch! Tống Di cậu xem xem mình gặp phải ai này! Đây chẳng phải Giang Liễu Y sao? Người đối diện chị ấy kia là Dư Bạch nhỉ? Họ đang làm gì vậy? Vụng trộm yêu đương hẹn hò sau lưng cậu?! Có còn biết xấu hổ không vậy! Cậu nhìn đi họ còn mặc đồ tình nhân kìa!!]
Trên ảnh, Giang Liễu Y và Dư Bạch ngồi đối diện nhau, áo khoác ngoài của Dư Bạch màu trắng nhạt, thoạt nhìn hai người đúng là giống mặc đồ tình nhân.
Tống Di chợt nghĩ đến lời Giang Liễu Y nói với mình trước khi đi: "Trưa nay tôi với Thu Thủy cùng nhau ăn cơm."
Bây giờ Lâm Thu Thủy đổi thành Dư Bạch.
Tống Di rũ mắt, tắt ảnh đi, bình tĩnh trả lời Cố Viên Viên: "Biết rồi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)