Giang Liễu Y nhìn Dư Bạch phía đối diện, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại: "Thu Thủy đâu?"
Dư Bạch xem thời gian trên điện thoại: "Không phải cậu ấy nên đến từ nửa tiếng trước rồi sao?"
Đầu lông mày Giang Liễu Y càng nhíu càng chặt, lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Lâm Thu Thủy, đầu dây bên kia rất ồn, Lâm Thu Thủy nói: "Xin lỗi nhé Liễu Y, mình vừa gặp một người quen ở đại sảnh, cô ấy uống say rồi, bây giờ mình đưa cô ấy về."
Đã lớn chừng nào rồi, ấy vậy mà vẫn dùng chiêu này.
Giang Liễu Y có chút giận, cô đứng lên không cần nghĩ ngợi nói: "Thu Thủy về rồi, lần sau chúng ta nói vậy."
Dư Bạch ở đối diện cô cúi đầu, nhẹ giọng gọi: "Y Y."
Giang Liễu Y ngừng lại, Dư Bạch nâng mắt, đuôi mắt hơi đỏ, cô ta nói: "Bây giờ chúng ta ngay cả một bữa cơm, cũng không thể cùng nhau ăn nữa sao?"
"Có phải ngay cả bạn bè, chúng ta cũng không thể làm được nữa?"
Giang Liễu Y mím môi, nhưng lại không bước ra ngoài thêm bước nào, cô quay người lại nhìn Dư Bạch, hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Dư Bạch cười với cô, giọng nói mềm mại: "Ngồi xuống trước đã rồi nói."
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn qua, Dư Bạch cúi đầu nói: "Em còn nhớ lúc trước chị cực kỳ thích ăn xương sườn hầm dưa chua, nhà hàng này cũng có, em vẫn chưa ăn bao giờ, chút nữa..."
"Tôi đã không còn thích ăn nữa rồi." Giang Liễu Y nhìn Dư Bạch, ánh mặt trời rọi nghiêng, chiếu từ ngoài cửa sổ vào, rơi trên người Dư Bạch, trước đây cô rất thích Dư Bạch, sau khi bị nhà họ Giang đuổi đi, là Dư Bạch và Triệu Nguyệt Bạch tìm nơi tập luyện giúp cô, một căn phòng không lớn để ăn để ở, Dư Bạch thường xuyên đến, mang cho cô ít đồ ăn, trong lòng cô tồn tại sự cảm kích đối với Dư Bạch, sau đó bố cô không biết đã biết được nơi ấy từ đâu, xách theo gậy chạy đến, đôi mắt đỏ bừng muốn đánh tay cô, là Dư Bạch nhào lên người cô.
Cô đứng ngoài bệnh viện rất lâu, không dám đi vào.
Cô nghe thấy Dư Bạch tỉnh dậy hỏi: "Y Y không sao chứ?"
Rung động có lẽ chính là chuyện của khoảnh khắc ấy, vào lúc đó cô nghĩ, sau này phải đối xử thật tốt với Dư Bạch, phải luôn luôn tốt với cô ta.
Nhưng Dư Bạch không cho cô cơ hội này.
Giang Liễu Y hồi thần, nhìn Dư Bạch, nhàn nhạt nói: "Tôi đã không còn thích nữa rồi."
Tay Dư Bạch run lên, thực đơn suýt chút trượt khỏi tay, cô ta rũ mắt: "Vậy chị muốn ăn gì?"
Giang Liễu Y nói: "Gọi món cô thích ăn đi."
Dư Bạch im lặng vài giây.
Ở bên Giang Liễu Y, lúc nào cũng là Giang Liễu Y chủ động, cô chủ động tỏ tình, nắm tay, bất kể mình muốn làm gì, Giang Liễu Y luôn sắp xếp thật tốt mọi thứ, đến nhà hàng, Giang Liễu Y cũng sẽ đặt trước món mình muốn ăn.
Khác hoàn toàn với thái độ hiện giờ.
Dư Bạch nhất thời có chút không quen, cô ta vội vàng gọi vài món, trong đầu mông lung, Giang Liễu Y hỏi cô ta: "Triển lãm tranh đã đặt chỗ chưa?"
Giọng nói lúc xa lúc gần, nửa ngày trời Dư Bạch mới đáp lời cô: "Đặt rồi, địa điểm do quản lý Diêu cung cấp."
Quản lý Diêu của hiệp hội mỹ thuật, cũng là danh nhân, Giang Liễu Y không lạ gì, cô gật đầu, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đưa đũa cho họ, Giang Liễu Y dùng nước nóng nhúng theo thói quen, đưa cho Dư Bạch.
Dư Bạch nhìn đôi đũa ấy.
Cố Viên Viên vẫn luôn ngồi ở một bàn khác quan sát lập tức báo cáo tình hình: "Họ ăn cơm rồi, cái bà Giang Liễu Y này bị dở à? Dư Bạch không biết tự rửa đũa chắc? Tống Di ơi cậu đâu rồi!!"
Tống Di bình tĩnh trả lời: "Đang chỉnh ảnh."
Cố Viên Viên bùng nổ: "Không phải chứ! Đã là lúc nào rồi cậu còn chỉnh ảnh nữa! Vợ cậu sắp bị người ta bứng đi rồi đó!"
Tống Di nhìn vào tin nhắn này, cơn nhức đầu sau khi say rượu lại dâng lên, nàng đứng dậy rót một cốc nước ấm, điện thoại đã bị Cố Viên Viên spam, tí lại gửi ảnh tí lại gửi tin nhắn thoại, còn có vài kèm cả vài câu hỏi thăm tổ tiên trong đó.
Nàng day day cái đầu đau nhức, trả lời: "Giang Liễu Y nói là đi bàn chuyện hợp đồng."
Chị ấy bảo sao thì cậu tin vậy à?" Cố Viên Viên không ngừng bla bla gõ chữ: "Mình nói cậu nghe, người này ấy mà, chính là như vậy đấy, hợp tác hợp tác là hợp tác lên đến tận giường luôn đó!"
Cố Viên Viên nhắn xong vẫn rất giận, cô bạn hỏi nhân viên phục vụ vị trí của Giang Liễu Y sau bình phong có ai ngồi không, nhân viên phục vụ lắc đầu, Cố Viên Viên xách túi chạy quá đó.
Chỉ cách Giang Liễu Y bằng một cái bình phong, nói chuyện lớn tiếng chút là có thể nghe thấy, Cố Viên Viên nghiêng tai, nghe nửa ngày trời vẫn không biết người phía sau nói cái gì, cô bạn chỉ đành móc điện thoại ra giả vờ gọi điện thoại.
"Alo, là Tiểu Lục hả? Gặp kẻ bạc tình kia rồi?" Giọng cô bạn rất lớn, Giang Liễu Y và Dư Bạch ngồi ngoài một cái bình phong nghe được rõ ràng, hai người đều cúi đầu ăn cơm.
Dư Bạch hỏi: "Dạo này chị với vợ chị vẫn tốt chứ?"
Cố Viên Viên lòng đầy căm phẫn: "Cậu bảo cô ta cút đi! Cái thứ gì đâu! Không phải chia tay từ ba năm trước rồi sao? Ồ, ban đầu chia tay quả quyết đến thế cơ mà, nói đi là đi luôn, níu kéo thế nào cũng vô dụng, hại cậu vừa nhập viện vừa truyền nước, suýt thì mất nửa cái mạng, bây giờ về muốn làm lành? Nằm mơ con mẹ nó đi, mắc gì? Ra nước ngoài thì trên người dát vàng rồi? Sờ một tí là có thể có tiền?"
Dư Bạch: ......
Bầu không khí thoáng chốc có phần xấu hổ, cô ta ngẩng đầu nhìn bình phong, là bình phong kiểu phục cổ, màu đỏ thẫm, hoa văn phức tạp, rất khó trông thấy người phía đối diện, chỉ có âm thanh từ trong lỗ hoàn toàn chui vào trong.
Giang Liễu Y nhàn nhạt trả lời cô ta: "Rất tốt."
Cô Viên Viên tức bật cười: "Tốt con mẹ cậu ấy chứ tốt! Nhìn lại cái bộ dạng không ra gì của cậu đi, người ta ngoắc ngoắc ngón tay là lập tức không biết hướng nào hướng bắc luôn, mình nói cậu này, cậu thế này không lừa cậu thì lừa ai, bây giờ cô ta về rồi, nghĩ đến cậu, sao cơ? Cậu muốn đồng ý làm lành với cô ta? Mình cũng ngại chọc phá chút tâm tư thối tha đấy của cậu luôn đấy! Ồ, còn người yêu của cậu thì sao, không phải cậu có người yêu à?"
Dư Bạch: ......
Giang Liễu Y: ......
Hai người yên lặng lại nghe thấy người cách vách chửi càng hăng hơn: "Một người yêu cũ đúng tiêu chuẩn là người chết, có hiểu ý người chết là gì không? Bạn bè cái gì? Hợp tác cái gì? Đều là lừa cậu cả thôi! Cậu đi ăn với cô ta, cậu đã nghĩ đến cảm nhận của vợ cậu chưa? Một mình cô ấy lẻ loi hiu quạnh chờ ở nhà, lòng xót xa chờ cậu về, ngóng trông nhìn cửa nhà, cậu thì giỏi rồi, cùng người yêu cũ thân mật thắm thiết ăn cơm, cậu nói xem, cậu xứng đáng với ai? Tớ nói cậu nghe này Tiểu Lục! Cậu còn tiếp tục như vậy thì đừng gọi điện thoại cho mình nữa! Cắt đứt quan hệ! Nhất định phải cắt đứt quan hệ! Cậu như thế này là ngoại tình rõ rành rành ra!"
Đũa trên tay Giang Liễu Y run rẩy, va vào miệng bát, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Dư Bạch cắn môi: "Y Y, hay là chúng ta đổi nhà hàng khác ăn?"
Giang Liễu Y ngẩng lên, lắc đầu: "Thôi khỏi, mau ăn đi."
Cô nói xong lại nói tiếp với Dư Bạch: "Cô gửi thẳng phong cách mà cô muốn cho trợ lý tôi, hoặc là gửi cho Thu Thủy."
Dư Bạch thấy cô ăn mấy miếng rồi buông đũa xuống, như thể đã ăn xong, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu, cô ta ăn chậm, vì vậy ăn cơm cùng Giang Liễu Y, Giang Liễu Y luôn luôn chờ cô ta, có mấy lần Giang Liễu Y đã ăn xong, cô ta còn làm ồn: "Sao ăn nhanh thế."
"Không sao." Giang Liễu Y sẽ cười nói: "Chị chờ em."
"Vậy lần sau chị ăn chậm thôi, không được đặt đũa xuống."
Giang Liễu Y gật đầu: "Biết rồi."
Cô vẫn luôn làm rất tốt, từ đó về sau rất ít khi chủ động buông đũa, cho dù ăn xong cũng sẽ đợi mình, nhưng bây giờ...
Đáy lòng Dư Bạch chua xót, khó chịu, phần dạ dày bành trướng, cô ta vừa định đặt đũa xuống, lại nhớ đến điều tốt đẹp của Giang Liễu Y hồi trước, càng không nỡ buông tay.
Giang Liễu Y cúi đầu nhìn điện thoại, tính toán thời gian chút nữa về, chủ động gọi nhân viên phục vụ tới, thấp giọng gọi omurice, sau khi nhân viên phục vụ rời đi Dư Bạch thu hồi vẻ mặt, chủ động nói: "Liễu Y, chốc nữa nếu không vội về, có thể cùng em đi xem hội trường không? Em còn nhớ lúc trước chị từng nói, nếu em tổ chức triển lãm tranh, chị muốn là người đầu tiên đến tham quan."
Câu nói này đúng là Giang Liễu Y từng nói qua.
Khi đó ai cũng mơ mộng về tương lai, một đám bạn ngồi cùng nhau tám chuyện, Tiền Thân nói không nhiều chí khí lắm, muốn kiếm tiền, nuôi vài chú cún, Triệu Nguyệt Bạch cười cô ta không bình thường, sau đó họ đặt tầm mắt lên người mình.
Cô nói: "Muốn mở một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới."
Lúc ấy tưởng rằng giấc mộng xa vời, xa đến mức không với tới, thế nên mới nói một cách hết sức hào hùng.
Dư Bạch nói: "Thế thì em mở một triển lãm tranh, triển lãm lớn nhất toàn quốc, em còn muốn mời thầy Bạch Diệp lợi hại nhất đến chỉ dẫn!"
Cô quay đầu qua, nói với Dư Bạch: "Được đấy, vậy em mở triển lãm, tôi là người đầu tiên đến tham quan."
Những người bạn khác úi chà chà bắt đầu hò reo, bầu không khí mập mờ, khi đó Dư Bạch lườm cô, cười thẹn thùng trong tiếng hô của mọi người.
Thời thế thay đổi.
Họ đều đã thực hiện giấc mộng năm ấy, chỉ là cô không có cách nào để làm người đầu tiên đi thăm quan nữa rồi.
Giang Liễu Y nói: "Chốc nữa tôi còn có chút việc, không đi đâu."
Dư Bạch có chút thất vọng, cô ta siết chặt đũa, cả người căng cứng đau đớn, ngẩng đầu nhìn Giang Liễu Y, nuốt nỗi chua xót xuống nói: "Ừ, chị có việc thì cứ đi trước đi."
Cô ta hồi xưa sẽ không hiểu chuyện như vậy, bình thường khi nói những lời này tức là em giận rồi đó, mau dỗ em đi.
Trước đây Giang Liễu Y có thể bắt chuẩn tín hiệu nhưng lần này lại đứng lên, nói với cô ta: "Vậy tôi đi trước đây."
Dư Bạch nắm chặt đũa, dắc mặt trắng bệch.
Giang Liễu Y chào hỏi xong thì đi thanh toán, trên tay còn xách một chiếc hộp được đóng gói, Dư Bạch nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của cô nghẹn một hơi trong cổ họng, hô hấp cũng thấy đau.
Cô ta di dời tầm mắt, Giang Liễu Y đã ra khỏi nhà hàng rồi.
Sau khi đi khỏi Giang Liễu Y nhắn tin cho Tống Di, hỏi nàng ăn cơm chưa, Tống Di trả lời rất nhanh: "Vẫn chưa."
Giang Liễu Y gõ chữ: "Mang omurice về cho em."
Tống Di rũ mắt hai giây, đáp lại cô: "Cảm ơn."
Nàng gửi tin nhắn xong đặt điện thoại xuống, cử động cổ, trông thấy Cố Viên Viên gửi đến một chuỗi tin nhắn, nàng nghe lần lượt từng tin, Cố Viên Viên nói đến cuối cùng thì hết hơi, nàng gọi điện thoại cho Cố Viên Viên, đầu dây bên kia thề thốt chân thành: "Dù sao thì cậu cũng phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa!"
Tống Di đáp: "Biết rồi."
Cúp điện thoại nàng nhìn lại màn hình một lần nữa, chỉnh lâu lắm rồi, hơi hoa mắt, nhìn mà xuất hiện hình ảnh chồng chéo lên nhau, Tống Di lấy thuốc nhỏ mắt trong ngăn kéo bên cạnh ra, ngửa cổ, khi miệng lọ thuốc gần đến lông mi Tống Di vạch mí mắt lên, nghe thấy tiếng mở cửa phía sau động tác của nàng thoáng ngừng, giọt thuốc nhỏ mắt treo trong không khí, nhỏ thêm mấy lần, thuốc nhỏ mắt chảy đầy mắt, Tống Di khó chịu vội vàng dùng giấy lau đi.
Giang Liễu Y về nhà liền trông thấy Tống Di ngồi đối diện với máy tính, trong màn hình máy tính là ảnh của cô, Tống Di vừa xem ảnh vừa dùng giấy lau khóe mắt.
"Cậu đi ăn với cô ta, cậu đã nghĩ đến cảm nhận của vợ cậu chưa? Một mình cô ấy lẻ loi hiu quạnh chờ ở nhà, lòng xót xa chờ cậu về, ngóng trông nhìn cửa nhà..."
Giang Liễu Y dừng lại.
Tống Di khóc rồi ư?
Nội tâm của cô bỗng nhiên trào dâng nỗi tự trách mãnh liệt, còn có cảm giác thương xót không nói được rõ ràng, cô không nghĩ ngợi đi nhanh chân đi qua, ôm chặt lấy Tống Di từ phía sau!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)