Giang Liễu Y hiếm khi động đến cồn, trừ khi bắt buộc, cô sẽ uống vài ngụm rượu vang, những lúc khác gần như không động đến, tối nay là ngoại lệ, sau đó Tống Di đã bị giày vò thê thảm.
Giang Liễu Y uống rượu vào như biến thành một người khác, mãnh liệt mà chuyên chế, thay đổi tư thế mấy lần đều không hài lòng, thật ra cô chưa say, nhưng cũng không tỉnh táo, ở trên giường Tống Di đều theo ý cô, nhưng đêm nay rõ ràng là lực bất tòng tâm, làm đến sau cùng nàng ngay cả sức lực thay ga giường cũng không có.
Giang Liễu Y thì lại là một người cần đèn, không có ánh sáng cô căn bản không biết ga giường sạch để chỗ nào, loảng xoảng loảng xoảng trong phòng ngủ, Tống Di không biết thì ra trong phòng ngủ có nhiều đồ như vậy.
"Tìm thấy chưa?" Nàng hỏi, có hơi mà không có sức, Giang Liễu Y có men trong người giọng điệu có phần tủi thân: "Chưa."
Tống Di hết cách, chỉ đành xuống giường, vừa đi được hai bước xém thì ngã, được một bàn tay vững vàng đỡ lấy, hai người cùng ngã lên thảm trải nhà, Tống Di muốn nhổm dậy, tìm điểm chống tay từ trên người Giang Liễu Y, hai tay cứ vậy mà chạm vào làn da mềm mại, hơi thở truyền đến cổ, hai người mặt đối mặt, khuôn mặt của Giang Liễu Y đúng lúc vùi vào xương quai xanh của nàng.
Giọng Tống Di khàn khàn: "Em muốn đứng dậy."
Giang Liễu Y nhanh chóng ôm lấy nàng: "Đêm nay chúng ta ngủ trên thảm trải nhà."
Tống Di từ chối: "Không muốn."
Giang Liễu Y nói: "Chỗ này rộng, vừa rồi ở trên giường em chẳng xém rơi xuống còn gì."
Tống Di: ......
Vì sao nàng phải tranh luận với một con ma men? Lại còn là kiểu tranh luận vô nghĩa, Tống Di từ bỏ, nghe thấy Giang Liễu Y nói: "Được không? Đêm nay chúng ta ngủ ở đây nhé."
Vài giây sau Tống Di trả lời cô: "Được, nhưng chị phải đồng ý với em một chuyện."
Giang Liễu Y mơ hồ hỏi: "Chuyện gì?"
Tống Di vừa định nói thì cảm thấy giống như mình thừa nước đục thả câu, nàng nói: "Chờ chị tỉnh táo lại rồi nói."
Giang Liễu Y rì rầm: "Bây giờ tôi rất tỉnh táo."
Tống Di buồn cười: "Chị..."
Giang Liễu Y chặn môi nàng: "Tôi vẫn biết phải hôn em như thế nào."
Lời của Tống Di bị Giang Liễu Y nuốt vào bụng, hóa thành tiếng rên rỉ triền miên, một trận chiến mới chiến ngay trên thảm trải nhà, Tống Di cắn môi, hai tay túm chặt nhung trên thảm lông, đầu lưỡi của Giang Liễu Y nhảy múa, bay lên lượn xuống, khi trước mắt Tống Di nở rộ pháo hoa nàng nghĩ, Giang Liễu Y quả nhiên biết phải hôn nàng như thế nào, không chỉ biết, còn biết rất rõ.
Một đêm hỗn chiến, loạn như cào cào.
Ngày hôm sau hai người đều ngủ đến trưa, Giang Liễu Y dậy trước, muốn tìm điện thoại, sờ mò nửa ngày trời cũng không thấy đâu, sau đó phát hiện mình ngủ trên sàn nhà, cô vừa cử động, liền chạm đến Tống Di ở bên.
Trong trí nhớ, Tống Di vẫn luôn sạch sẽ, mỗi lần nàng làm xong bất kể có mệt đến mấy cũng phải thay ga trải giường mới, ngủ trên sàn nhà như thế này, là lần đầu tiên, chắc chắn là đêm qua đã quá kiệt sức.
Đáy lòng Giang Liễu Y trào dâng nỗi áy náy nhàn nhạt, cô nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, đi ra cửa, mở ra một khe nhỏ, sau khi tìm thấy điện thoại thì cũng không bật đèn, mà dùng chút ánh sáng nhỏ nhoi từ điện thoại để chiếu căn phòng, trải ga giường mới xong cô bế Tống Di lên giường.
Hiếm khi Tống Di ngủ sâu giấc như vậy, Giang liễu Y nhớ trước đấy chất lượng giấc ngủ của nàng không tốt lắm, bao giờ nàng cũng là người đầu tiên nghe thấy tiếng báo thức, sau đó trở mình, hoặc là có chút động tĩnh nhỏ thôi nàng đã tỉnh rồi, bây giờ được bế cũng không phản ứng gì, khi đặt lên giường chỉ lật người, rồi lại tiếp tục ngủ.
Ánh sáng điện thoại yếu ớt, Giang Liễu Y nương theo ánh sáng nhìn ngắm sườn mặt Tống Di, xinh đẹp tinh xảo, ngay cả khi nhắm mắt, độ cong lông mi cũng giống như được tính toán tỉ mỉ, hoàn hảo đến mức khiến người ta phát giận.
Tướng ngủ yên tĩnh, trái lại không khác gì so với tính cách thường ngày của nàng.
Giang Liễu Y tắt điện thoại ra khỏi phòng, sau khi tắm rửa xong ngồi trên sô-pha ở phòng khách xem tin nhắn do Lâm Thu Thủy gửi đến, tối qua cô đã chặn nhóm chat lại, vì vậy Lâm Thu Thủy chỉ đành nhắn tin riêng cho cô.
Lâm Thu Thủy: [Liễu Y, Tiểu Thân quả thật quá đáng, bọn mình đã mắng cậu ấy rồi.]
Lâm Thu Thủy: [Vẫn giận đấy à?]
Lâm Thu Thủy: [Đừng giận nữa, Triệu Nguyệt Bạch vì cậu mà suýt thì đánh nhau với Tiểu Thân đấy.]
Lâm Thu Thủy: [Thấy tin nhắn thì trả lời mình đi, mấy hôm nữa sinh nhật Triệu Nguyệt Bạch, cậu đi không?]
Triệu Nguyệt Bạch dễ kích động, tính tình nóng nảy, nhưng đối xử với bạn bè thật sự rất tốt, Giang Liễu Y còn nhớ khi ấy mình bị đuổi khỏi nhà họ Giang, là Triệu Nguyệt Bạch và Dư Bạch cùng đến đón cô, chính vì chuyện này, Triệu Nguyệt Bạch và Dư Bạch bị phạt đến nông thôn trải nghiệm nhiều hơn những người khác hai tuần.
Từ sau khi chia tay với Dư Bạch, trong nhóm chat mỗi ngày đều nói về chủ đề của họ trước đây, Triệu Nguyệt Bạch luôn nói lảng đi, Giang Liễu Y cũng không phải kẻ đầu gỗ, hơn nữa sinh nhật Triệu Nguyệt Bạch, cô đã chọn quà từ lâu rồi.
Ngẫm nghĩ, cô nhắn tin cho Lâm Thu Thủy: [Sẽ đi.]
Không lâu sau, Lâm Thu Thủy trả lời cô: [Cuối cùng cũng trả lời mình, còn không trả lời là mình báo cảnh sát đấy, Y Y, mình biết tối qua cậu không vui, nhưng công ty của chúng ta, còn có một nửa cổ phần của Tiểu Thân đó, sau này cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, gặp rồi cậu cứ coi như không thấy, đừng giận nữa.]
Giang Liễu Y nghịch điện thoại, không trả lời.
Đang ngẩn người, điện thoại lại tút tút hai tiếng, cô rũ mắt, trông thấy tin nhắn Triệu Nguyệt Bạch gửi cho cô: [Nghe Thu Thủy nói sinh nhật mình cậu sẽ đến?]
Giang Liễu Y trả lời ngắn gọn: [Ừ, sẽ đến.]
Triệu Nguyệt Bạch: [Y Y, hồi trước cậu với Dư Bạch hòa hợp, mình hoàn toàn tán thành, với mình mà nói, cậu với Dư Bạch chính là một cặp trời sinh, nhưng bây giờ cậu đã kết hôn, đã có vợ, vì vậy mình không mong cậu phạm sai lầm.]
Giang Liễu Y thấy tin nhắn này trái tim mềm mại đến lạ, trong những người bạn này, có lẽ chỉ có Triệu Nguyệt Bạch là thật lòng chúc phúc cho cô.
Thật ra kết hôn với Tống Di, đúng là cô xung động, cũng có chút yếu tố giận hờn, nhưng khoảnh khắc nhận giấy chứng nhận kết hôn, cô đã quyết định, vứt bỏ hoàn toàn chuyện trước đây.
Không bao giờ phạm sai lầm, quyết định kết hôn, cô chưa từng hối hận.
Giang Liễu Y gõ chữ: [Biết rồi.]
Triệu Nguyệt Bạch: [Biết thì tốt, thật ra cậu vẫn luôn lý trí hơn bọn mình.]
Nhưng chỉ cần cô động đến chuyện của Dư Bạch, bao giờ cũng là ngoại lệ, bao giờ cũng mất không chế.
Mong rằng lần này cô đừng giẫm lên vết xe đổ.
Không qua mấy giây sau Triệu Nguyệt Bạch lại nhắn: [Còn chuyện nữa, công ty cậu đang làm không phải có cổ phần của Tiền Thân sao? Con người cậu ấy hẹp hòi vô cùng, nếu cậu ở đó mà khó chịu, vậy mình xin anh trai mình đổi công ty cho cậu nhé?]
Giang Liễu Y nhìn chăm chú vào câu nói này.
Trước khi về nước, thật ra đã có rất nhiều công ty mời cô, nhưng đều bị cô từ chối, bởi vì lúc trước cô rời khỏi nhà họ Giang, là những người bạn này giúp đỡ cô, làm người thì không thể quên gốc gác, vì vậy cô vẫn luôn không đổi công ty.
Nếu như Tiền Thân thật sự kiếm chuyện.
Giang Liễu Y yên lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: [Nói sau đi.]
Triệu Nguyệt Bạch không nói tiếp chủ đề này nữa, Giang Liễu Y ném điện thoại lên bàn trà, nghe thấy có tiếng chuông điện thoại ở cửa, cô đi qua, phát hiện là điện thoại của Tống Di, màn hình nhấp nháy tên của Hà Tiểu Anh.
Giang Liễu Y cầm điện thoại đi đến cửa phòng ngủ, nghĩ đến Tống Di vẫn đang ngủ say, im lặng vài giây, cô nhận điện thoại, vừa định mở miệng nói không phải Tống Di thì đã bị một đống lời liến thoắng ở đầu dây bên kia làm cho ngây ra.
"Tống Di à, chị hẹn một vị luật sư, tuần trước mới thắng một vụ kiện, bây giờ vẫn còn chút nhiệt độ, không hề thấp đâu nhé, người ta cũng đẹp trai lắm, tinh anh nhân sĩ đó, nghe nói lương một năm rất cao, có lẽ có thể tuyên truyền tốt, chỉ là độ nổi tiếng thấp hơn Trương Tố Tố nhiều..." Hà Tiểu Anh nói đến đây thì nghiến răng nghiến lợi: "Đều tại con Dư Thải kia! Thứ không biết xấu hổ!"
Hà Tiểu Anh chửi xong lại kêu với điện thoại: "Tống Di? Sao em không nói gì?"
Giang Liễu Y hồi thần: "Tống Di không có ở đây."
Hà Tiểu Anh ngây ra: "Cô là?"
Giang Liễu Y nói ngắn gọn: "Tôi là vợ em ấy."
Hà Tiểu Anh ồ ồ mấy tiếng liền: "Xin lỗi xin lỗi, chút nữa tôi gọi lại."
Trước khi cô nàng cúp máy một giây Giang Liễu Y hỏi: "Cô nói Dư Thải, làm sao cơ?"
Hà Tiểu Anh thoáng ngừng lại: "Dư Thải ấy à..."
Giang Liễu Y yên lặng nghe xong sự việc đã xảy ra, tay nắm điện thoại siết chặt, mặt hơi sa sầm, ngũ quan của cô sắc sảo, một khi sầm mặt sẽ lộ vẻ sắc bén lạnh lùng, đôi mắt ấy còn đè nén cơn giận nhàn nhạt.
"Là Dư Thải nói thế?" Cô hỏi.
Hà Tiểu Anh tức giận nói: "Đúng vậy! Là Dư Thải nói đấy, hại bọn tôi mất luôn Trương Tố Tố."
Tuy rằng đáng lẽ là Trường Tố Tố và Dư Thải hợp mưu, nhưng bây giờ vợ Tống Di là ai? Là bạn gái cũ của chị gái Dư Thải đó! Vậy chắc chắn phải giúp Tống Di rồi!
Giang Liễu Y kiềm chế cơn giận: "Tôi biết rồi."
Hà Tiểu Anh nói: "Aizz, vậy chừng nào Tống Di dậy cô bảo em ấy gọi lại cho tôi được chứ?"
Giang Liễu Y nói: "Được."
Hà Tiểu Anh cúp điện thoại.
Giang Liễu Y đặt điện thoại xuống bước nhanh đến cạnh sô-pha, tìm thấy Dư Thải trong danh bạ, chặn thẳng tay không chút lưu tình, sau đó nhìn chằm chằm vào cái tên Dư Bạch...
Chia tay lâu như vậy, cho dù cô có đổi điện thoại, thì điều đầu tiên vẫn là lưu số điện thoại của Dư Bạch.
"Chị sao vậy?" Phía sau có giọng nói khàn khàn, mang theo đôi chút mơ màng vừa tỉnh ngủ, Giang liễu Y quay đầu, trông thấy Tống Di đi chân trần ra ngoài, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lọt vào trong, rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Tống Di, làn da gần như trong suốt.
Cô đặt điện thoại xuống nói với Tống Di: "Đồng nghiệp của em vừa gọi điện cho em, bảo em gọi lại."
Tống Di gật đầu, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, Giang Liễu Y nghe tiếng nước chảy tí tách tí tách nhớ đến những lời đồng nghiệp của nàng nói.
"Có phải Tống Di chưa nói những chuyện này cho cô biết không?"
"Chưa."
"Đó là vì em ấy sợ cô cảm thấy có hiềm nghi gây chia rẽ, vì thế mới không nói cho cô biết."
Là vì chu đáo chứ, những người kia đều là bạn cô, Tống Di vẫn luôn như vậy, vì mình mà chịu thiệt thòi.
Tối qua cũng vậy, không ngờ trên phương diện công việc cũng thế.
Cảm xúc của Giang Liễu Y cuồn cuộn lên, không thoải mái lắm, sau khi Tống Di đi ra cô rót một cốc nước ấm, đưa cho nàng, Tống Di nhấp miệng, nghe thấy Giang Liễu Y hỏi: "Vừa rồi đồng nghiệp của em gọi điện nói về chuyện phỏng vấn, không may tôi nghe máy."
Ánh mắt Tống Di bình thản: "Không sao."
Giang Liễu Y liếm môi, muốn nói chuyện Dư Thải, nhưng đoán chừng có lẽ nàng không muốn nghe, vì vậy yên lặng hai giây, cô nói: "Nghe đồng nghiệp của em bảo, đối tượng phỏng vấn lần này là danh nhân?"
Tống Di gật đầu.
Giang Liễu Y hỏi: "Tôi có được không?"
Động tác uống nước của Tống Di dừng lại: "Chị? Không phải chị không nhận phỏng vấn sao?"
Giang Liễu Y không ngờ ngay cả việc mình không nhận phỏng vấn mà Tống Di cũng biết, rốt cuộc là thích mình đến nhường nào, mới nguyện ý hiểu mình cặn kẽ như vậy.
Giang Liễu Y nói: "Lúc trước không nhận, bây giờ thì có thể."
Có thể phá lệ vì Tống Di.
Tống Di nâng mắt, lông mi chớp một cái, quét qua trái tim của Giang Liễu Y, đôi mắt trong trẻo ấy lộ rõ vẻ mừng rỡ, Tống Di hỏi: "Thật sao?"
Vui đến vậy sao? Không che giấu một chút nào. Bỗng nhiên Giang Liễu Y rất muốn chia sẻ nguyên do vì sao trước đó cô không nhận phỏng vấn, cô gật đầu: "Thật."
Tống Di hài lòng, nàng cười: "Vậy em gọi điện lại cho Hà Tiểu Anh."
Giang Liễu Y nhẹ gật đầu, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Tống Di, khi Tống Di gọi điện thoại phát hiện tầm mắt sáng rực của cô thì hỏi: "Sao vậy?"
"Em..." Giang Liễu Y chậm chạp hỏi: "Em không muốn hỏi, vì sao lúc trước tôi không nhận phỏng vấn sao?"
Tống Di bình tĩnh mở miệng: "Nhất định phải biết sao?"
Giang Liễu Y lời đã đến miệng rồi lại nuốt về: "À thì cũng không nhất định."
Tống Di gật đầu, cầm điện thoại, nói: "Vậy thì em không muốn biết."
Giang Liễu Y một hơi chưa kịp đẩy lên, đã bị sặc rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)