Tống Di được ôm mà không hiểu ra làm sao, nàng quay đầu nhìn Giang Liễu Y, cử động cơ thể, phát hiện Giang Liễu Y càng ôm chặt hơn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi ăn cơm với Dư Bạch, ầm ĩ không vui, muốn được an ủi?
Cũng phải, họ kết hôn, không phải là để "an ủi" lẫn nhau sao?
Tống Di hỏi: "Ăn xong rồi?"
Giang Liễu Y vùi vào cổ nàng, giọng nói khó chịu: "Ừ."
Tống Di nói: "Em vẫn chưa ăn."
Buổi sáng chỉ nhồi nhét chút bánh mì, uống vài cốc nước ấm, nhưng cũng không đói, Giang Liễu Y nói: "Tôi mang omurice về cho em."
Tống Di lắc đầu: "Em không muốn ăn cái này."
Khó chịu đến mức không cả muốn ăn cơm nữa sao?
Giang Liễu Y áy náy hỏi: "Không muốn ăn à?"
Tống Di liếc mắt, trông đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh cháy lên ngọn lửa, nàng để thuốc nhỏ mắt xuống, gấp máy tính lại, nói với Giang Liễu Y: "Em muốn ăn thứ khác."
Giang Liễu Y đón lấy đôi mắt nàng, đôi tay ôm nàng nắm chặt bờ vai.
Bỗng nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên gặp Tống Di, cô đã nhận nhầm người, cô nói với Tống Di một câu xin lỗi, nhưng Tống Di lại chủ động bắt chuyện với cô.
"Tôi giống với người chị quen lắm sao?"
Cô nói: "Chỉ nhìn thoáng qua thì giống."
Cái liếc mắt lần đầu tiên trông thấy, góc nghiêng khuôn mặt trông có đôi chút giống, nhưng nhìn kỹ lại có thể phân biệt điểm khác nhau, hơn nữa khí chất cũng khác biệt rất lớn, Tống Di rất an tĩnh, là kiểu an tĩnh khiến người khác lòng lạnh như nước.
Cô còn tưởng duyên phận với Tống Di chỉ vẻn vẹn trong hai câu nói ấy, không ngờ nàng hỏi tiếp: "Là người có quan hệ gì với chị? Bạn gái cũ?"
Khi đó cô ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tống Di lại hỏi: "Chia tay bao lâu rồi?"
Cô nghĩ ngợi chốc lát: "Gần ba năm rồi."
Cô nói xong thì nhìn Tống Di: "Có chuyện gì?"
Tống Di nói: "Không có chuyện gì, nếu chị không bận, có muốn tìm chỗ nào đó ngồi chút không?"
Kiểu bắt chuyện như thế này cô nghe không dưới trăm lần, trước nay đều từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của Tống Di, bỗng nhiên cô cứ thế đi theo.
Cô tưởng ở bên người an tĩnh như Tống Di, sẽ không dấy lên gợn sóng nào, cô nhận ra mình sai rồi, khi hai người đơn độc ở chung với nhau Tống Di không an tĩnh chút nào, tựa như nước lã có thể sôi sùng sục bất cứ lúc nào, mỗi ngày cô đều ngâm mình trong hơi nóng - ví dụ như hiện tại.
Tống Di cố ý ôm cổ cô, hai tay kéo lấy cô, sức nặng toàn thân đều sắp treo hết lên người cô rồi, câu nói ấy nhất thời sinh ra ý nghĩa khác, Giang Liễu Y nói: "Chị không đói sao?"
Người trong lòng mềm giọng: "Đói lắm."
Rõ ràng là cùng một chữ, nhưng lại mang ý nghĩa khác.
Cô không nhịn được, muốn cúi đầu hôn Tống Di, khi cánh môi dán sát gần Tống Di nói: "Về phòng."
Giang Liễu Y bế nàng lên, tay Tống Di vẫn làm xằng làm bậy trong áo cô.
Giang Liễu Y bế nàng mà lảo đảo một cái, miễn cưỡng dưa vào tường để đứng vững, Tống Di rút tay về, đáy lòng Giang Liễu Y dâng lên nỗi mất mát, cô bước nhanh hai bước, bế Tống Di vào trong phòng ngủ.
Kéo rèm cửa sổ lại, trong ngoài căn phòng, thoáng chốc như hai thế giới.
Từ lúc ánh nắng của bầu trời chiếu rực rỡ cho đến khi tà dương buông xuống, Tống Di bị tiếng chuông điện thoại ngoài cửa đánh thức, nàng quen thuộc đi lại trong căn phòng tối đen, không đụng phải bất cứ thứ gì, sau khi ra khỏi phòng cẩm điện thoại lên, là Viên Hồng gọi điện đến, hỏi nàng chỉnh ảnh đến đâu rồi, nàng ngồi xuống xong nói với Viên Hồng: "Còn một chút nữa là xong rồi, chút nữa em gửi cho chị."
Viên Hồng cười: "Được, em cũng đừng vất vả quá, hôm nay có đau đầu không?"
Tống Di ấn huyệt thái dương, bình tĩnh mở miệng: "Vẫn ổn, hết đau rồi."
Viên Hồng thở phào một hơi: "Vậy Giang tiểu thư không sao chứ? Đám Tiểu Anh thích ồn ào, tối qua chơi muốn điên luôn."
Tống Di nhàn nhạt trả lời cô: "Đều không sao."
"Không sao thì tốt." Viên Hồng yên tâm, cô nói: "Vậy chị không làm phiền em nữa, ngày mai gặp."
Tống Di đặt điện thoại xuống, mở máy tính tiếp tục chỉnh ảnh, bận việc một hồi bụng đói nàng nhìn omurice Giang Liễu Y mang về, sau khi đơn giản hâm nóng lại nàng ngồi trước bàn vừa ăn vừa chỉnh ảnh.
Ảnh của Giang Liễu Y cực kỳ dễ chỉnh, bởi vì xinh đẹp, tuy rằng lần đầu tiên không phải Tống Di nhìn trúng vẻ ngoài của cô, nhưng quyết định kết hôn với Giang Liễu Y, không thể phủ nhận rằng, vẻ ngoài cũng có phần nguyên nhân.
Không ai là không thích sự vật đẹp đẽ cả.
Nàng cũng chỉ là một người phàm tục.
Tống Di nhanh chóng chỉnh xong ảnh, gửi cho Viên Hồng, Viên Hồng vừa về đến nhà, mới ngồi xuống đã nhận được ảnh đã chỉnh của Tống Di, cô mở ra, động tác tay rõ ràng chậm đi, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Đương nhiên cô từng thấy Giang Liễu Y, tối qua còn cùng ăn cơm với Giang Liễu Y mà, nhưng bỗng nhiên mở ảnh ra, khi trông thấy ảnh, vẫn có một loại ảo giác bị điện giật.
Đẹp quá đi mất!?
Không hổ là do Tống Di chụp, biên tập mỹ thuật mỗi lần đề nói, hợp tác với Tống Di rất thoải mái, bởi vì lần nào cũng có thể có cảm giác rung động, là cảm giác đối với người trong ảnh, lúc trước Viễn Hồng còn cười biên tập mỹ thuật nói quá, vừa mở tệp ảnh này ra, cô thừa nhận không hề nói quá chút nào.
Trái tim cô thật sự tăng tốc vài giây, tuy rằng rất nhanh có xu hướng bình tĩnh lại, nhưng vừa rồi thấy những tấm hình mang lại cảm giác kinh diễm này, không có cách nào gạt đi được.
Thật sự chụp rất đẹp! Thật sự chỉnh rất đẹp! Thật sự trông rất đẹp!
Viên Hồng vui vẻ gửi ảnh cho biên tập mỹ thuật, quả nhiên không ngoài dự đoán, đầu dây bên kia gửi một đống aaaaaaa lấp kín màn hình, lướt mãi không hết.
[Cứu!!! Đẹp thật sự luôn!!!!! Mỗi ngày thần đều phục dưới đôi tay của Tống Di!!!!!]
Quả thật rất lợi hại, ngay cả Viên Hồng không hiểu gì về nhiếp ảnh cũng có thể get được tinh hoa trong đó, cô nhắn cho biên tập mỹ thuật: [Sắp cho hẳn hoi tử tế, cô đừng làm đứt dây xích của tôi.]
Biên tập mỹ thuật: [Sao có thể? Viên tỷ chị có tin không, cứ thế này không cần sắp lên, cũng có thể bán chạy!]
Viên Hồng chọt vào ảnh đại diện của cô nàng: [Đừng nói chuyện không đâu nữa, mau đi chỉnh đi.]
Biên tập mỹ thuật: [Vâng thưa Viên tỷ, tuân lệnh Viên tỷ.]
Viên Hồng bị cô nàng chọc cười, chuyển sang nhắn tin cho Tống Di: [Vất vả rồi, hiệu quả rất tốt, chị nhắn tin cho Tiểu Lý rồi, cô ấy khen em chụp đẹp.]
Tống Di vừa ăn omurice xong, trông thấy tin nhắn này thì ngừng lại, trả lời xong lướt đi, màn hình vẫn hiển thị tin tức hành trình gần đây của Bạch Diệp, nàng nhìn vài cái, tắt điện thoại.
Khi Giang Liễu Y mặc đồ ngủ ra khỏi phòng liền thấy Tống Di vừa ăn cơm xong, cô đi qua: "Tối nay chỉ ăn cái này?"
Tống Di quay đầu: "Dậy rồi?"
Giang Liễu Y vuốt tóc, ừ một tiếng đi đến sau lưng Tống Di: "Ăn no chưa? Chút mữa tôi muôn thêm chút đồ ăn nhé?"
Tống Di buông thìa xuống: "Ăn no rồi."
Giang Liễu Y ồ một tiếng.
Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, khi đi ra Tống Di đã thu dọn sạch sẽ bát cơm trên bàn, Tống Di ăn xong rồi, Giang Liễu Y cũng không muốn một mình gọi đồ ăn, cô vào bếp nấu một bát mỳ tôm, lúc chiên trứng lòng đào thò đầu nhìn Tống Di đang ngồi trước máy tính: "Em ăn trứng lòng đào không?"
Tống Di cũng không quay đầu nói: "Không ăn."
Giang Liễu Y: ......
Cô yên lặng, ăn một mình.
Tống Di vẫn bận rộn với máy tính, Giang Liễu Y hỏi: "Công việc của em vẫn chưa xong à?"
Tống Di ngẩng đầu, nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: "Xong rồi."
Chẳng qua tệp ảnh này của nàng quá đẹp, Hà Tiểu Anh nhờ nàng làm thành hình nền máy tính, vốn dĩ biên tập mỹ thuật có thể làm được, nhưng Tiểu Lý bận sắp chữ, không rảnh, vì thế Hà Tiểu Anh bèn tìm đến nàng, nàng làm xong một tấm gửi qua, bỗng nhiên lại bị đồng nghiệp khác gõ cửa, vì thế vẫn chưa nghỉ ngơi.
Giang Liễu Y khó hiểu: "Xong rồi thế em còn làm gì nữa?"
Tống Di kéo ảnh, nói: "Làm hình nền."
Giang Liễu Y bưng bát mỳ đến sau lưng nàng, trông thấy Tống Di đang dùng ảnh của mình làm hình nền máy tính, chọn một tấm chụp góc nghiêng, còn photoshop nữa, trông giống như nhìn về nơi xa xôi, ý và cảnh đều rất đẹp.
Cô không ngờ Tống Di thế mà lại dùng ảnh cô làm hình nền, lỗ tai Giang Liễu Y không hiểu sao nóng bừng, Tống Di quay đầu hỏi: "Thấy sao?"
Còn hỏi ý kiến cô nữa.
Giang Liễu Y đè nén cảm giác kỳ lạ xuống, hắng giọng: "Cũng được."
Tống Di nói: "Em cũng thấy được."
Nàng nói xong lưu lại, Giang Liễu Y nói: "Em cũng gửi cho chị một cái đi."
Tống Di không cần nghĩ ngợi gật đầu: "Được, mỗi tấm này thôi à?"
Giang Liễu Y hỏi: "Còn tấm khác sao?"
Tống Di cho cô xem hết một lượt mấy tấm vừa làm xong, trên mặt Giang Liễu Y càng khô thêm, nóng bừng bừng, cô nói: "Vậy gửi hết cho tôi đi."
Cô nói xong bưng bát mỳ đi, vẻ mặt như thường, nhưng bước chân hơi hỗn độn.
Tống Di gửi hết những tấm ảnh đã làm xong cho Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y rửa bát xong ngồi bên bồn rửa của phòng bếp, ngậm viên ngậm súc miệng theo thói quen, viên ngậm mát lạnh thoáng cái tan ra nơi đầu lưỡi, lạnh buốt, nhưng cũng không áp chế được cơn nóng kia.
Cô vừa ngẩng đầu, vừa hay trông thấy Tống Di vẫn đang bận rộn trước máy tính, Giang Liễu Y cầm điện thoại, Lâm Thu Thủy gửi tin nhắn cho cô nói xin lỗi về chuyện hôm nay, cô ngừng một chút, không trả lời, trái tim dâng lên nỗi khó chịu nhàn nhạt.
Lại một tin nữa, là tin nhắn của Triệu Nguyệt Bạch: [Liễu Y, giúp mình xem xem bộ lễ phục nào đẹp?]
Cô nàng mặc vào hôm sinh nhật, lúc trước những tin nhắn kiểu dạng như vậy Triệu Nguyệt Bạch đều nhắn trong nhóm, Giang Liễu Y nghĩ đến nhóm chat vào đó xem một chút, sau khi Triệu Nguyệt Bạch và Tiền Thân cãi nhau thì không còn nói chuyện nữa, ngay cả chuyện sắp đón sinh nhật cũng không nói.
Giang Liễu Y chọn bộ màu đỏ trong hai bộ đỏ và trắng, Triệu Nguyệt Bạch lập tức nhắn: [Mình cũng cảm thấy bộ này đẹp, vậy thì chọn bộ này đi, cậu đang làm gì thế? Nguyên một buổi chiều không thấy tin tức nào?]
Giang Liễu Y trả lời: [Ngủ.]
Triệu Nguyệt Bạch: [Thế thì chịu cậu rồi.]
Giang Liễu Y nắm điện thoại, bỗng nhiên gửi mấy tâm ảnh qua, Triệu Nguyệt Bạch: [?]
Cô nhắn: [Chọn giúp mình một tấm đặt hình nền máy tính.]
Triệu Nguyệt Bạch: [Dùng ảnh mình làm hình nền, cậu lẳng lơ quá vậy?]
Giang Liễu Y: [Vợ mình làm đấy.]
Triệu Nguyệt Bạch: [......]
Cuối cùng Triệu Nguyệt Bạch chọn ba tấm cho cô, còn nói khó khăn hơn cả chọn lễ phục cho bản thân, Giang Liễu Y nhìn hình nền cô nàng chọn ra mắt mày cong lên, Triệu Nguyệt Bạch hỏi: [Nghe nói hôm nay cậu lại gặp Dư Bạch nữa hả?]
Vẻ mặt tươi cười của Giang Liễu Y cứng đờ, dần dần thu lại, lúc lâu sau cô mới trả lời: [Công việc yêu cầu.]
Triệu Nguyệt Bạch: [Nè, công việc yêu cầu thì công việc yêu cầu, mình cảm thấy cậu vẫn phải nói với vợ cậu một tiếng, vợ cậu yêu cậu như vậy, nếu như biết hai người âm thầm gặp nhau, chắc chắn sẽ đau lòng đó.]
Bất chợt Giang Liễu Y nghĩ đến hôm nay khi mình vế thấy dáng vẻ Tống Di khóc.
Cô yên lặng vài giây, trông thấy Tống Di gấp máy tính lại không kiềm chế được đi qua, hai người chen chúc trên sô-pha, Tống Di xoa cổ, nghe thấy Giang Liễu Y hỏi: "Xong rồi?"
Tống Di gật đầu: "Vâng, xong rồi."
Giang Liễu Y do dự một lát mới gọi nàng: "Tống Di."
Tống Di liếc mắt, Giang Liễu Y nói: "Trưa nay vốn dĩ là Thu Thủy hẹn tôi, nhưng khi tôi qua đó, Thu Thủy có việc nên đi rồi, vì vậy tôi và Dư Bạch cùng ăn cơm trưa."
Dư Bạch? Tống Di nhíu mày, sao lại nhắc đến bạn gái cũ của cô nữa rồi?
Không lẽ lại muốn an ủi sao?
Thôi vậy, bụng no thèm phóng túng, nàng hiểu, Tống Di chủ động vươn tay ra nhìn Giang Liễu Y, mở miệng: "Bế em về phòng."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)