Ngày hôm sau trước khi Tống Di đi làm ghé qua tiệm bánh mì của bạn thân, nàng không có thói quen nấu bữa sáng, toàn là vội vàng xách một túi bánh mì, khi đến tiệm bạn thân nàng đã đóng gói bánh mì xong rồi.
Cố Viên Viên: "Yo, xem ai đến này, mặt mày tươi tỉnh ghê ha!"
Tống Di đứng trước mặt cô bạn để mặc cô bạn quan sát, vén vén tóc.
Cố Viên Viên đưa bánh mì đã đóng gói cho nàng, thời gian buổi sáng, có không ít khách đến tiệm mua bữa sáng, nam nữ đến đến đi đi đều đặt ánh mắt lên người Tống Di.
Tống Di mặc một chiếc áo len cao cổ, che đi chiếc cổ thon dài, khi cúi đầu cằm cũng bị che mất một nửa, vóc dáng nàng cao ráo, chiếc áo len size lớn mặc trên người nàng giống như người mẫu catwalk, nổi bật vô cùng, bên dưới kết hợp một chiếc quần bò bó sát và giày thể thao.
Vừa vào đến cửa tiệm bánh mì đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, tự trang bị cho mình đèn chiếu sáng, tiệm bánh mì sáng sủa hơn bao nhiêu.
Người bên cạnh thấy nàng che kín mít, khí chất vừa cấm dục vừa lạnh lùng, chỉ có Cố Viên Viên nhìn cái biết ngay tối qua nàng đã buông thả như thế nào.
Tống Di nhận lấy bánh mì, Cố Viên Viên kéo nàng sang bên cạnh, nói: "Ăn luôn ở đây đi, mình pha cho cậu cốc sữa bò."
Khách hàng vì nàng mà chịu mua thêm hai túi bánh mì, Tống Di nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đúng là vẫn còn sớm, nàng cũng thuận thế ngồi xuống.
Cố Viên Viên bưng một cốc sữa bò ra: "Còn ấm, uống đi, bổ sung dinh dưỡng, tối qua chắc bị ép khô rồi chứ gì?"
Tống Di liếc cô bạn một cái, không phản bác, thông thường nàng không phản bác, thì chính là ngầm thừa nhận.
Cố Viên Viên cười: "Xem ra cậu rất vừa lòng."
Đúng là Tống Di cảm thấy rất vừa lòng, về tình trạng hôn nhân hiện tại với Giang Liễu Y, về tính sinh hoạt của hai người, bao gồm một số thói quen của nhau và việc không xen vào phương diện công việc của nhau nữa.
Nàng đều rất vừa lòng.
Cố Viên Viên bùi ngùi: "Không dễ dàng gì, lúc nào thì tổ chức hôn lễ?"
Tống Di cắn một miếng bánh mì: "Trước mắt chưa tính đến."
Nàng không để tâm lắm những kiểu hình thức như thế này, thấy Giang Liễu Y dạo này cũng rất bận, chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tổ chức được.
Cố Viên Viên nói: "Vậy thì cũng phải thông báo cho thầy Bạch chứ? Không định liên lạc với thầy Bạch thật à? Cậu là học trò bế quan của thầy ấy cơ mà."
Động tác ăn bánh mì của Tống Di thoáng ngừng, bỏ xuống, nhìn về phía Cố Viên Viên.
Cố Viên Viên xua tay: "Được rồi được rồi, không nói nữa."
Tống Di tiếp tục ăn bánh mì, ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, ai cũng nói đôi tay kia của Giang Liễu Y giá bảo hiểm cao ngất ngưởng, không ai biết đôi tay này của Tống Di mới thật sự là báu vật vô giá.
Trong tiệm bánh mì người đến người đi, có những mấy người chộn rộn muốn chạy tới bắt chuyện với Tống Di, nhưng bị vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của nàng ngăn cho nuốt trở về, Cố Viên Viên ngồi đối diện nàng nghịch điện thoại, khi thấy cái tên quen thuộc thì cắn môi: "Dư Bạch?"
Cô bạn ngẩng đầu: "Nhân tài mới trong giới nghệ thuật, triển lãm tranh cá nhân, còn mời cả thầy Bạch nữa, cậu nói xem thầy Bạch liệu có đến không?"
Tống Di bình tĩnh trả lời cô bạn: "Không biết."
Cố Viên Viên nâng mí mắt nhìn nàng, biết đây là chủ đề nàng không muốn đề cập, nên không hỏi nữa, vài giây sau cô bạn lầm rầm: "Nhưng cái tên Dư Bạch này, sao mà nghe quen tai thế nhỉ? Hồi trước mình từng nghe ở đâu rồi chăng?"
Cô bạn nghĩ trái nghĩ phải, vò đầu bứt tai, nhưng vẫn không sao nhớ ra được, vẻ mặt khổ não.
Tống Di đứng dậy xách túi lên, nói với cô bạn: "Dư Bạch là bạn gái cũ của Giang Liễu Y."
Cố Viên Viên: !!!
Cô bạn nhớ ra rồi! Hồi trước Tống Di muốn kết hôn với Giang Liễu Y, cô bạn từng tham gia buổi gặp mặt bạn bè hai bên, có người nhắc đến Dư Bạch, còn nói Dư Bạch là ánh trăng sáng Giang Liễu Y nhớ mãi không quên!
Cố Viên Viên nói: "Dư Bạch quay về lúc này chắc chắn là nghe chuyện hai người cậu kết hôn, muốn nhúng một tay vào!"
Cô bạn nói xong xoạt một cái đứng dậy!
Tống Di liếc nhìn cô bạn: "Làm cái gì thế?"
Cố Viên Viên: "Tuyên chiến!"
Vừa mắc chứng tuổi dậy thì vừa ấu trĩ, Tống Di bị chọc cười, ngũ quan lạnh lùng của nàng giãn ra, người nhìn nàng càng nhiều hơn, ánh mắt nóng rực mà thẳng thắn, Tống Di coi như không thấy, nói với Cố Viên Viên: "Mình đi làm trước đây."
Cố Viên Viên ở sau lưng nàng vẫy tay: "Tối gặp lại!"
Tống Di đến tòa soạn đầu tiên là đi đến bộ phận cũ, quen đường quen lối, chỉ có vài nhân viên cũ chào hỏi nàng, nàng cười nhẹ đáp lại, mấy năm trước nàng đến thành phố này, không muốn làm bất cứ cái gì, Cố Viên Viên phát hiện ý chí nàng sa sút, đã chủ động chuyển tới đây cùng nàng, thay đổi đủ kiểu chuẩn bị đồ ăn cho nàng, vẽ tranh minh họa nhi đồng là cơ hội ngẫu nhiên, nàng trông thấy mấy đứa trẻ nô đùa trong công viên, nổi hứng vẽ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đăng tải tranh, là Cố Viên Viên đăng ký tài khoản giúp nàng, còn đăng lên weibo, không bao lâu sau, có tòa soạn tìm đến hỏi có hứng thú hợp tác không.
Tòa soạn này, chính là Mạn Đồng.
Nàng vẽ tranh minh họa cho Mạn Đồng hai năm, sau đó biên tập mỹ thuật từ chức, Cố Viên Viên nói nàng thử tiếp xúc với người khác nhiều hơn, bảo nàng đi phỏng vấn thử xem sao.
Vừa khéo, nàng đã đến đây làm.
Vừa mới làm chớp mắt cái đã mấy năm qua đi, môi trường yêu thích nhất không gì hơn là bộ phận cũ, nhưng những khuôn mặt thân thuộc của bộ phận cũ trong hai năm qua, hoặc là chuyển đến bộ phận khác, hoặc là bị xúc đi, Mạn Đồng cũng từ tập san thiếu nhi trước đó rơi vào vị trí lúng túng như hiện giờ.
"Tống Di!" Chủ quản của bộ phận cũ nhìn thấy nàng, cười: "Đến sớm thế."
Tống Di lấy bánh mì đã mua trước khi đi ra: "Mua hơi nhiều."
"Khách sáo cái gì chứ." Chủ quản hơn bốn mươi tuổi, có một tâm hồn rất trẻ thơ, cô dốc lòng muốn làm lại tập san thiếu nhi, nhưng rõ ràng bây giờ sếp thích những tập san về giải trí thời trang hơn, tập san thiếu nhi nguy cơ trùng trùng.
Tống Di cười nhẹ, chủ quản nói: "Ở bên đó vẫn quen chứ hả?"
Cũng không phải lần đầu tiên nàng bị điều qua đó, bởi vì có chứng chỉ nhiếp ảnh, thường xuyên bị kéo qua đó chụp hình, Tống Di có năng lực, vì vậy bên đó không muốn thả người đi, hễ có cơ hội là lại gọi qua.
Tống Di gật đầu: "Ổn lắm ạ."
Chủ biên và đồng nghiệp bên đó đều rất tốt.
Chủ quản nói: "Ổn là được rồi, nếu mà ổn thì cháu có thể suy nghĩ việc ở lại bên đó."
Tống Di lắc đầu: "Cháu vẫn thích chỗ này hơn."
Chủ quản cười rộ: "Con bé này, người ta có cơ hội đều đi ra ngoài, trèo lên cao, sao cháu còn muốn quay lại thế?"
Tống Di nói: "Cháu vẫn muốn làm tập san thiếu nhi cùng cô."
Chóp mũi chủ quản thoáng cái chua xót, tập san thiếu nhi của họ lâu lắm rồi không nhận được đơn đặt nào, bảy tám đồng nghiệp rời đi, cũng chỉ có vài người cũ ở lại nơi này.
Gọi là tập san thiếu nhi, nhưng chẳng có chút tinh thần và sức sống nào, sao mà làm ra tác phẩm xuất sắc được.
Tống Di lại không nghĩ vậy, nàng nói: "Rồi sẽ có cơ hội thôi."
Chủ quản vui vẻ: "Được rồi, mau đi làm đi."
Sau khi Tống Di đi khỏi có quay đầu lại nhìn, nhìn những mấy phút mới đi, đến bộ phận mới báo danh, vừa vào cửa đã nhận ra bầu không khí bất thường, đồng sự ngồi đối diện nàng thì thầm: "Cố ý đấy à? Ờ, chúng ta muốn mở chuyên mục, bọn họ cũng mở chuyên mục mới, chúng ta muốn phỏng vấn Trương Tố Tố, bọn họ cũng muốn phỏng vấn Trương Tố Tố, vậy chúng ta phỏng vấn Giang Liễu Y, sao bọn họ không đi mà phỏng vấn!"
Hà Tiểu Anh tức tối nói: "Đây đâu phải lần đầu tiên, Mỹ Tú lúc nào cũng thế!"
Mỹ Tú là toà soạn đối diện của họ, cũng làm mảng thời trang, thường xuyên đụng hàng người mẫu, có đôi khi hai bên nhìn trúng cùng một người mẫu, tranh nhau đến mức đầu rơi máu chảy.
Nhưng lần này Mạn Đồng mở chuyên mục mới, phỏng vấn người nổi tiếng, bên đó cũng lập tức mở chuyên mục mới, rõ ràng là đang tuyên chiến.
"Không được, tôi không thể nhịn được nữa!" Hà Tiểu Anh nói: "Tôi đi tìm Trương Tố Tố!"
Cô nàng nói xong nhìn về phía Tống Di: "Em đi cùng chị, mang hết tác phẩm trước đây của em theo, chúng ta song kiếm hợp bích!"
Người mà Tống Di chụp ra, có thể đẹp đến một tầm cao mới, vì thế người mẫu từng hợp tác với Tống Di đều thích hợp tác lại với nàng, Hà Tiểu Anh cảm thấy nếu đi cùng Tống Di, ván này thắng chắc, ai mà ngờ không gặp được người ta.
Hà Tiểu Anh ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi của công ty, gọi điện thoại cho trợ lý của Trương Tố Tố, nghi hoặc mà hỏi: "Không phải ở công ty sao?"
Đối phương cười giải thích: "Tố Tố ở công ty, nhưng cô ấy đang trong phòng gym, chưa ra."
Ở công ty thì tốt, Hà Tiểu Anh chỉ sợ bị cướp mất người, cô nàng nói: "Vậy tôi ở đây chờ cô ấy."
Trợ lý bóp giọng nói: Vậy phiền chị chờ một lát."
Hà Tiểu Anh đánh mắt ra hiệu với Tống Di: "Chúng ta ngồi một lát, chốc nữa Trương Tố Tố sẽ tới đây."
Tống Di vừa ngồi xuống, liền trông thấy cửa đại sảnh xuất hiện một bóng dáng đi vào, Hà Tiểu Anh vừa thấy người kia thì trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng là âm hồn bất tán!" Cô nàng tức điên, Tống Di nhìn qua đó, hỏi: "Ai vậy?"
Hà Tiểu Anh thở phì phò từ lỗ mũi: "Còn ai ngoài chủ bút của Mỹ Tú, Dư Thải đó."
Tống Di gật gật đầu.
Không quen.
Bên này lời Hà Tiểu Anh vừa dứt, điện thoại liền reo lên, trợ lý nói Trương Tố Tố ra rồi, Hà Tiểu Anh vội vàng đứng dậy, chẳng mấy chốc đã thấy thang máy đến lầu một, cô nàng lập tức vui sướng chạy qua, cửa mở ra, Trường Tố Tố mặc một bộ quần áo ngắn, tóc buộc đuôi ngựa, trên trán vẫn còn giọt nước, dễ nhận thấy là vừa từ phòng gym đi ra.
Hà Tiểu Anh vội vàng giới thiệu bản thân: "Trương tiểu thư, chúng tôi là người của tòa soạn Mạn Đồng, trước đó tôi đã nói chuyện với trợ lý của cô."
Cô nàng nói xong chủ động đưa danh thiếp, Trương Tố Tố nhận lấy, mở miệng: "Hà Tiểu Anh?"
Hà Tiểu Anh gật đầu, gọi Tống Di qua.
Tống Di còn chưa đi đến bên cạnh cô, một người khác đã đứng bên còn lại của Trương Tố Tố: "Trương tiểu thư, chúng tôi là người của toàn soạn Mỹ Tú, trước đó tôi cũng đã liên lạc với trợ lý của cô."
Trương Tố Tố không chút để ý: "Có nghe qua rồi, các cô cũng khéo thật đấy, đến cùng lúc luôn."
Hà Tiểu Anh vội nói: "Trương Tiểu Thư, chúng tôi mời cô trước."
Dư Thải cười: "Trương Tiểu Thư muốn tiếp nhận phỏng vấn của bên nào, không phải là nên xem điều kiện được đưa ra sao? Cũng đâu có ký hợp đồng, mời trước hay mời sau, có liên quan gì đâu?"
Hà Tiểu Anh ghét nhất là kiểu vô lại như Dư Thải, cô nàng nói: "Đương nhiên điều kiện của chúng tôi là tốt nhất, hơn nữa nhiếp ảnh gia của chúng tôi cũng là người giỏi nhất trong nước, Trương Tiểu Thư có thể xem thử tác phẩm của em ấy, chắc chắn cô sẽ hài lòng."
Dư Thải nhìn về phía cô nàng, nói: "Trương Tiểu Thư xinh đẹp như vậy, đâu có nhờ vào chụp ảnh, tôi cảm thấy hợp tác hai bên, cũng cần tìm hiểu nhân phẩm của đối phương."
Nhân phẩm? Chỉ dựa vào Dư Thải cô? Chỉ dựa vào toàn soạn Mỹ Tú? Nhân phẩm còn cần thiết à?
Hà Tiểu Anh đè nén cảm xúc nóng giận, giãn cơ mặt nói: "Mạn Đồng chúng tôi cũng đứng số một số hai trong giới..."
Dư Thải vô tội mở miệng: "Tôi đâu có nói Mạn Đồng mấy người, tôi nói là nhiếp ảnh gia mà mấy người mời đến kia kìa."
Hà Tiểu Anh giận không sao kiềm chế được: "Dư Thải cô có ý gì? Nhiếp ảnh gia của chúng tôi thì làm sao?"
Dư Thải nhìn về phía Tống Di, ánh mắt ngập tràn căm giận: "Làm sao á? Nhiếp ảnh gia của mấy người cướp bạn gái của người khác! Chỉ với nhân phẩm như vậy mà còn đòi chụp ảnh cho Trương tiểu thư? Phỏng vấn à? Để lộ ra ngoài, Trương tiểu thư còn bị liên lụy nữa ấy."
Hà Tiểu Anh nổi bão: "Dư Thải! Cô ăn nói vớ vẩn!"
Dư Thải cũng không chịu thua nhìn lại, nâng cao giọng: "Tôi không hề nói sai!"
Tất cả mọi người đều nhìn qua đây, đại sảnh yên tĩnh như gà.
Dư Thải vênh váo hống hách nói: "Cô ta cướp bạn gái của chị tôi!"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)