Tống Di trở lại văn phòng bắt tay vào việc sắp xếp nhà hàng, Hà Tiểu Anh để xuất vài chỗ cho nàng, đồng nghiệp ngồi trước mặt hai người ngẩng đầu: "Tiểu Anh, cái cô Lê tiểu thư kia ấy, đã gọi điện thoại hỏi chưa?"
Hà Tiểu Anh ló đầu: "Lê tiểu thư nào cơ?"
Đồng nghiệp vẫy tay, gọi cô nàng qua, hai người cúi đầu thảo luận, Tống Di lưu tên nhà hàng mà Hà Tiểu Anh gửi qua cho nàng vào ghi chú, ngẩng đầu nhìn, mọi người đều vì chuyện đổi người nhất thời mà bận xoay mòng mòng, lần này Dư Thải cố tình hất nước bẩn lên người nàng, nhưng mọi người không oán trách nàng một câu nào, Tống Di nghĩ vài giây, rồi nhắn tin cho bạn thân.
Cố Viên Viên đang ăn bánh mỳ và uống trà sữa, nhàn nhã thảnh thơi, nhận được tin nhắn của Tống Di, cô bạn trả lời: "Hỏi một chút cũng đâu có sao, nhưng đừng nói trước với đồng nghiệp của cậu, chẳng may Giang Liễu Y không đến, như vậy sẽ làm người ta mừng hụt."
Tống Di gõ chữ: "Biết rồi."
Cố Viên Viên: "Nói ra thì, đồng nghiệp của cậu biết vợ cậu là ai rồi à?"
Tống Di: "Không biết."
Cố Viên Viên: "?????"
Tống Di nghĩ ngợi một hồi: "Họ có hỏi đâu."
Cố Viên Viên: ......
Được rồi, tại sao cô bạn phải ôm ảo tưởng với Tống Di chứ, người này trước giờ toàn người ta hỏi nàng mới nói, vịt chết cứng mỏ, cứng vô cùng.
Sau khi nói chuyện với Cố Viên Viên, vừa khéo Hà Tiểu Anh quay lại bàn, khi đi ngang qua bàn làm việc của Tống Di thì nghiêng đầu, liếc thấy nàng đang xem tư liệu, Hà Tiểu Anh hỏi: "Đây chẳng phải Giang Liễu Y sao?"
Tống Di quay đầu: "Vâng, em muốn biết vì sao chị ấy không nhận phỏng vấn."
Hà Tiểu Anh bật cười thành tiếng: "Cái này trên tư liệu của official làm gì viết đâu, theo như chị được biết ấy, trước đây lúc mới đàn piano cô ấy cũng từng nhận phỏng vấn, sau này không biết vì sao mà từ chối hết luôn."
Cô nàng nói xong thì nhìn về phía đồng nghiệp ở bàn đối diện: "Cô có biết vì sao Giang Liễu Y không nhận phỏng vấn không?"
Đồng nghiệp bàn đối diện lắc đầu: "Không biết, nhưng tôi nghe nói cô ấy có một cô bạn gái, chia tay từ mấy năm trước rồi, liệu có liên quan đến chuyện này không nhỉ?"
Một tay Tống Di gõ lên mặt bàn, gõ nhẹ hai cái, Hà Tiểu Anh hỏi: "Em xem cái này làm gì?"
Nàng hồi thần: "Không phải chị nói, muốn phỏng vấn chị ấy sao?"
Hà Tiểu Anh cười rộ lên: "Thì chị cũng muốn thế, em biết đấy, kỳ đầu tiên mà, cấp trên coi trọng biết bao, ai cũng muốn khởi đầu thuận lợi, bây giờ người nổi tiếng nhất trong giới nghệ thuật chính là Giang Liễu Y, hơn nữa chúng ta cạnh tranh với Mỹ Tú, chị muốn đàn áp một phen mà."
Tống Di có thể hiểu, nàng gật đầu, Hà Tiểu Anh cảm khái: "Nhưng đây chỉ là chị nghĩ mà thôi, người ta ngay cả phỏng vấn của Đài truyền hình Trung ương còn từ chối cơ mà, sao có thể để mắt tới tòa soạn nhỏ nhoi của chúng ta chứ."
Khuôn mặt trẻ con của cô nàng nhăn lại, Hà Tiểu Anh lớn hơn Tống Di một tuổi, nhưng tâm hồn thiếu nhi rất lớn, ham chơi, lại thêm khuôn mặt trẻ con, bây giờ nhăn lại, có chút buồn cười.
Tống Di hoàn hồn, vỗ vỗ vai cô nàng: "Làm việc đi."
Hà Tiểu Anh nhún vai, tiếp tục đi làm việc.
Khi sắp đến giờ tan làm Tống Di nhận được điện thoại của Giang Liễu Y, hỏi có cần qua đón nàng không, Tống Di liếc nhìn chìa khóa xe, từ chối, hẹn khách sạn với Giang Liễu Y xong nàng đúng giờ tan làm.
Khách sạn được đặt trong một khu trung tâm thương mại, lúc Tống Di đi là vào đúng giờ tan tầm cao điểm, tắc đường, đi một mét dừng ba mét, cứ lảo đảo như vậy mà lái về phía trước, rõ là đã trông thấy logo của khu trung tâm thương mại từ lâu, nhưng khổ nỗi không lái về trước được.
Thật vất vả mãi, dòng xe cuối cùng cũng chuyển động, Tống Di giẫm nhẹ chân ga, xe chạy được vài mét, lại dừng.
Một vòng tuần hoàn, nàng dễ tính đến mấy cũng phải mở cửa sổ, giảm bớt cơn bực trong người.
Ngày gần tháng mười, trời tối nhanh, đèn đường lần lượt sáng lên, biển hiệu đèn led cực lớn của khu trung tâm thương mại phát sáng, trong màn hình LCD treo ở chính giữa nhảy hai giây, rồi hiện ra hình ảnh.
Là một màn quảng cáo dầu gội đầu, Tống Di dùng chính là loại dầu gội này, nàng xem thêm một chút, sau khi quảng cáo dầu gội kết thúc, lại nhảy ra một vài bản tin.
"Họa sĩ nổi tiếng là thầy Bạch Diệp xuất hiện ở Kyoto, người đi cùng là Lâm chủ tịch của quốc họa, quản lý Diêu của hiệp hội mỹ thuật..."
Tay Tống Di run lên, không nắm nổi vô-lăng, chân nàng ra sức đạp lên phanh xe, chiếc xe dừng lại.
"Thầy Bạch Diệp trở về nước lần đầu tiên từ khi triển lãm thế giới "Trái tim rộn ràng" kết thúc, có ba học trò đi cùng, trong khoảng thời gian này ông vẫn chưa gặp được học trò bế quan, nghe nói một trong những học trò bế quan của ông là Shaniya đã có bức tranh bán đấu giá lên đến bốn mươi triệu trong triển lãm "Trái tim rộn ràng"..."
Ngay sau đó vài bức tranh lộ ra đầu mối, còn có cả thân ảnh thẳng tắp của Bạch Diệp.
Ánh mắt Tống Di nhìn chằm chằm vào màn hình, ngẩng đầu.
"Chúng tôi được biết người sưu tầm tác phẩm ấy của Shaniya là một vị Hoa Kiều, ra giá bốn mươi triệu. Đồng thời một nhà sưu tầm khác cũng đang tìm kiếm tác phẩm của Shaniya ở khắp nơi, Shaniya có triển vọng trở thành người kế thừa thầy Bạch Diệp."
Shaniya, ngụ ý rằng, món quà của thượng đế.
Bạch Diệp nói với nàng: "Tống Di, đôi tay này của em chính là món quà tốt đẹp nhất mà thượng đế ban tặng cho em, sau này gọi là Shaniya được chứ?"
"Bíp bíp bíp!" Tiếng còi làm Tống Di giật mình tỉnh táo lại, nàng hoàn hồn từ trong hồi ức, lại ngẩng đầu, màn hình LCD đã phát quảng cáo khác rồi, nàng dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, lái xe đi.
Đến bãi đỗ xe nàng gọi điện cho Giang Liễu Y, Giang Liễu Y từ bên cạnh Lâm Thu Thủy đứng dậy, nói với điện thoại: "Tôi tới đón em."
Lâm Thu Thủy tò mò chỉ bóng lưng cô: "Ai đấy?"
Triệu Nguyệt Bạch nhìn cô: "Chẳng phải cậu lôi cậu ấy đến à, cậu ấy muốn dẫn ai tới cậu không biết?"
Lâm Thu Thủy nói: "Là Dư Bạch chăng?"
Ba người khác nhìn về phía cô, Triệu Nguyệt Bạch nhíu mày: "Dư Bạch gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy đi đón?"
"Không thể nào!"
Lâm Thu Thủy nói: "Có gì mà không thể, tính tình Dư Bạch kiêu căng bỏ xừ, cũng đâu phải cậu mới biết ngày đầu tiên."
Triệu Nguyệt Bạch ngờ vực: "Không phải chứ, hai người họ cũng chia tay mấy năm rồi, vả lại Liễu Y đã kết hôn rồi! Như vậy có phải là không được tốt lắm?"
Cô gái ngồi bên cạnh đẩy cô nàng: "Có gì mà không tốt, chẳng lẽ cậu không muốn thấy Liễu Y và Dư Bạch quay lại? Đám của bọn mình có được đôi tình nhân như thế này, ai cũng ngóng trông họ hòa hảo, chút nữa cậu không được làm mất hứng đâu đấy!"
Triệu Nguyệt Bạch: ......
Đây là chuyện có làm mất hứng hay không à? Đây chẳng phải vấn đề đạo đức sao?
Nhưng những người bạn này bắt đầu từ năm ấy đã một lòng tác hợp cho Dư Bạch và Giang Liễu Y, nàng cũng đành chịu.
Một người bạn trong số đó nói: "Mình có pháo mừng, chút nữa Dư Bạch đến, chúng ta sẽ bắn."
Những người khác phụ họa: "Được đấy!"
Nói xong thì ai nấy đều vây lại, lấy pháo mừng từ tay cô nàng, Lâm Thu Thủy nhắn tin cho Giang Liễu Y: "Quay lại chưa?"
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa, người bạn ra hiệu cho mọi người nâng pháo mừng cao lên, ngay khoảnh khắc Giang Liễu Y đẩy cửa ra liền nghe thấy vài tiếng bộp bộp bộp, ruy-băng từ trên đầu cô và Tống Di rơi xuống, liên tiếp không ngừng, cũng không thấy đẹp ở chỗ nào.
Triệu Nguyệt Bạch trông thấy người bước vào là Giang Liễu Y và Tống Di thì đầu tiên là sửng sốt, trong cái khó ló cái khôn nói: "Chúc mừng tân hôn!"
Vẻ mặt ngưng trọng của Giang Liễu Y mới hòa hoãn lại, nói với họ: "Đừng làm bậy."
Cô quay đầu hỏi Tống Di: "Không sao chứ?"
Vẻ mặt Tống Di bình tĩnh, gật đầu với mọi người.
Mọi người cũng đã quen với dáng vẻ an tĩnh này của nàng, lần trước trước khi sắp kết hôn, Giang Liễu Y cũng để họ cùng ăn một bữa cơm, Tống Di chính là như vậy, lặng lẽ ngồi bên cạnh, chỉ nghe lời Giang Liễu Y, trông như không rời được Giang Liễu Y.
"Nào nào nào, ngồi đi." Triệu Nguyệt Bạch điều hòa bầu không khí: "Chờ thêm hai người nữa là chúng ta có thể ăn rồi."
Giang Liễu Y vừa định ngồi qua bên kia, đã bị Lâm Thu Thủy kéo lại, hỏi: "Sao cậu lại gọi cô ấy tới?"
Chút nữa còn cả Dư Bạch đến, cái tình huống phức tạp xấu hổ gì thế này?
Giang Liễu Y nghe thấy lời này không hiểu sao mất hứng, hỏi Lâm Thu Thủy: "Cái gì mà là, sao lại gọi tới? Không được à?"
Lâm Thu Thủy nói: "Không phải là không được, chỉ là chốc nữa, còn có một người nữa sẽ đến."
Đến lúc này, Lâm Thu Thủy cũng không giấu nữa, cô nói với Giang Liễu Y: "Thật ra hôm nay là tiệc chào đón Dư Bạch."
Giang Liễu Y trò chuyện với Lâm Thu Thủy xong sắc mặt vẫn luôn không tốt, bình thường cô không cười đã vô cùng đáng sợ rồi, mặt mày sắc bén, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ không vui, đôi mắt nhạt màu ấy đang đè nén cơn giận.
Tống Di ngồi một bên, Triệu Nguyệt Bạch vươn tay ra: "Cô là Tống Di? Tôi tên Triệu Nguyệt Bạch, lần trước mọi người ăn cơm, tôi không ở trong nước."
Đám bạn bọn họ có người là bạn học, có người là quen biết từ công việc, dù sao thì cũng là một bọn với nhau.
Tống Di nắm lấy tay nàng, gật đầu theo phép lịch sự, ánh mắt thờ ơ, xa cách.
Triệu Nguyệt Bạch liếc mắt nhìn nàng, ai cũng nói Tống Di và Dư Bạch trông rất giống nhau, cô nàng đã mong đợi quá nhiều, cũng chẳng phải giống lắm, chỉ là thoạt nhìn, đường nét có chút tương tự, nhưng nhìn kỹ lại, cũng không quá giống, đặc biệt là khí chất của Tống Di và Dư Bạch là hoàn toàn bất đồng.
Từ nhỏ Dư Bạch đã lớn lên trong sự nâng niu chiều chuộng, khá kiêu căng, trước đây bạn bè còn gọi đùa là đại tiểu thư nhà họ Dư, sau đó bị Dư Bạch mắng cho mấy lần mới thôi không dùng biệt hiệu này nữa, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, Dư Bạch lúc nào cũng phải nâng niu.
Tống Di thì khác, trông lạnh nhạt thờ ơ, không hay nói, ánh mắt bình tĩnh, không hợp với môi trường như thế này chút nào, cả đám bọn họ, tuy rằng không có thành tựu lớn như Giang Liễu Y, thế nhưng cũng coi như có chút danh tiếng, mà ánh mắt Tống Di nhìn họ như thể nhìn người bình thường vậy, vẻ mặt không hề có một chút dao động.
Nào có thiếu phóng khoáng, không thể nhìn mặt người khác như lời họ nói?
Triệu Nguyệt Bạch cảm thấy thành kiến quả thật quá sâu.
Cô nàng mở miệng hỏi: "Nghe nói cô làm việc ở tòa soạn?"
Tống Di quay đầu: "Đúng vậy."
Giang Liễu Y nghe xong lời vừa rồi Lâm Thu Thủy nói thì có chút bực bội, cô kéo tay Tống Di nói: "Chúng ta về nhà đi."
Cô vừa đứng dậy, những người khác vội vàng nói: "Sao vậy? Ăn một bữa hẳn hoi tử tế cũng không được à? Y Y, cậu kết hôn, mà sao như đi tù thế, không có chút thời gian riêng tư nào sao?"
Cả trong cả ngoài lời nói đều mang ý châm biếm Tống Di không biết điều, hôm nay là buổi tụ họp của họ, còn nhất nhất đòi theo đến, không cho Giang Liễu Y không gian để thở.
Thế nhưng Tống Di căn bản không tiếp lời, nhìn cũng không buồn nhìn mấy người đó, nàng hỏi Giang Liễu Y: "Chị muốn về nhà, vậy thì chúng ta về."
Nghe lời quá chừng, ngoan hết sức, Giang Liễu Y nói sao thì làm vậy.
Hai người không phải mới quen có hai tháng thôi sao? Thích đến vậy ư?
Lâm Thu Thủy gọi hai người: "Làm gì vậy, làm gì vậy hả..."
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa phòng bao phía sau bị đẩy ra, tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên, gõ vào trái tim mọi người, cộp... cộp...
Dư Bạch bước vào phòng bao, trông thấy Giang Liễu Y thì đầu tiên là mừng rỡ, tiếp đó trông thấy cô gái đứng bên cạnh cô.
Vóc dáng cao hơn cô ta, mặt mũi tinh xảo hơn cô ta, quan trọng nhất là, nàng đứng bên cạnh Giang Liễu Y.
Hô hấp của Dư Bạch ngừng trệ, viền mắt thoáng cái đỏ lên, Lâm Thu Thủy giới thiệu: "Bạch Bạch đến rồi à, đây là Tống Di, người mới kết hôn với Y Y, làm quen chút đi."
Tống Di đứng yên tại chỗ, nhìn về phía Dư Bạch, đáy mắt bình lặng như nước.
Dư Bạch tiến lên trước hai bước, đứng trước mặt Tống Di.
Hai người mặt đối mặt, bầu không khí chợt như giương cung bạt kiếm, cảm giác bức bách không thể nói thành lời đánh úp tới, Triệu Nguyệt Bạch không khỏi nuốt nước miếng, trái tim cũng đập nhanh theo.
Dư Bạch mở miệng trước, cô ta vươn tay ra: "Xin chào, Dư Bạch."
Tống Di nắm lấy, nhàn nhạt nói: "Tống Di."
Dư Bạch gật đầu: "Tôi từng nghe bạn bè kể về cô, cô rất xinh đẹp."
Tống Di nói: "Cảm ơn."
Hết rồi? Không hỏi cô ta là ai sao? Không tò mò về cô ta sao?
Dư Bạch lại nghẹn một cục tức.
Tống Di không thèm nhìn cô ta, quay đầu hỏi Giang Liễu Y: "Có về nữa không?"
Lâm Thu Thủy đẩy Giang Liễu Y: "Mọi người hiếm khi tụ tập, đừng làm mất hứng."
Giang Liễu Y nhìn Tống Di, Tống Di nói: "Em sao cũng được, chị nói sao thì là vậy."
Dẫu sao đây cũng là buổi tụ họp bạn bè của cô.
Giang Liễu Y liếc nhìn mấy người kia, đều là bạn bè nhiều năm, hơn nữa sau này chắc chắn còn gặp lại Dư Bạch, quang minh chính đại còn hơn là ngượng nghịu bỏ đi, cô nói: "Vậy thì cùng ăn đi."
Vả lại cô cũng muốn nói rõ ràng trong tối nay.
Vừa ngồi xuống, Triệu Nguyệt Bạch đã chen tới, ghé bên tai Giang Liễu Y nói nhỏ: "Cậu nhặt được báu vật rồi hả?"
Giang Liễu Y quay đầu: "Gì cơ?"
Triệu Nguyệt Bạch nhỏ giọng thì thầm: "Cô ấy có thể nguyện ý ngồi ăn cùng bàn với người yêu cũ của cậu vì cậu, lại chẳng yêu cậu muốn chết còn gì nữa! Cậu nhặt được báu vật rồi đó!"
Giang Liễu Y nghe được lời này cơn giận trong lòng thoáng được áp xuống, có đôi chút vui sướng không thể gọi tên trào dâng.
Thì ra Tống Di thích cô đến vậy sao?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)