Giang Liễu Y và Dư Bạch đi ra từ đồn cảnh sát, trợ lý nói với Dư Bạch: "Vậy tôi đi bắt xe trước."
Dư Bạch vừa định gật đầu, Giang Liễu Y nói: "Tôi có lái xe đến, để tôi đưa hai người về."
Trợ lý liếc nhìn sắc mặt Dư Bạch, thấy cô ta không có ý kiến gì mới nói: "Vậy làm phiền Giang tiểu thư rồi."
Ba người đi đến bãi đỗ xe, Giang Liễu Y ấn điều khiển từ xa, một chiếc xe hơi màu xám sẫm phát ra ánh sáng, trời quá tối, không nhìn rõ biển số xe, Giang Liễu Y nói: "Lên xe đi."
Dư Bạch hơi ngạc nhiên: "Chị đổi xe rồi?"
Chiếc xe trước đây của Giang Liễu Y là một chiếc xe hơi màu trắng, hôm sinh nhật hai mươi tuổi cô ta đã đi mua cùng cô, Giang Liễu Y đã nói không nát thì không đổi xe.
Mới vài năm ngắn ngủi, cô đã đổi rồi, Giang Liễu Y gật đầu: "Vợ tôi đổi cho tôi đấy."
Sắc mặt Dư Bạch hơi thay đổi, Dư Bạch liếc Giang Liễu Y, lúc lên xe trợ lý nói: "Bạch Bạch, cô ngồi phía trước đi, tôi sợ Giang tiểu thư không biết đường đến chung cư, cô nói cho cô ấy biết đi đường nào đi."
Đây rõ ràng là đang tạo cơ hội cho hai người họ, nếu như là Dư Bạch trước đây, Giang Liễu Y mà không dỗ dành, cô ta sẽ không ngồi ghế phó lái, nhưng nhìn Giang Liễu Y, có vẻ cô không có ý định mở miệng.
Dư Bạch đi sang cửa xe phía bên kia, theo thói quen chờ người ta mở cửa cho, trông thấy Giang Liễu Y đã kéo cửa ra ngồi vào trong, cô ta mới xấu hổ mà mở cửa xe ra ngồi vào.
Giang Liễu Y quay đầu: "Tiểu khu nào?"
Giang Liễu Y cài đặt chỉ đường xong, Dư Bạch nói: "Y Y, tối nay cảm ơn chị."
Cô ta vừa về nước, trên đường đi xe bị đâm, đối phương là một tên du côn, không chịu bồi thường còn dọa dẫm cô ta, thậm chí là muốn ra tay, trợ lý của cô ta chắn phía trước nên mới không xảy ra chuyện gì.
Giang Liễu Y bình tĩnh trả lời cô ta: "Không sao, giữa bạn bè với nhau là điều nên làm thôi."
Hai tay Dư Bạch xoắn vào nhau, Dư Bạch liếc nhìn người lái xe. Hai năm không gặp, Giang Liễu Y thay đổi không ít, tính cách càng cứng nhắc hơn, trước đây tuy rằng cô không thích nói chuyện, nhưng ở cạnh mình vẫn nói đôi ba lời, bây giờ thì chỉ còn lại sự im lặng.
Vả lại, cô cũng không quan tâm mình nữa, nếu là hồi trước, Giang Liễu Y vừa gặp cô ta là sẽ hỏi cô ta có sao không, nhưng hôm nay cho đến tận bây giờ, cô vẫn không hỏi gì.
Còn đang giận cô ta sao?
Dư Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tủi thân.
Hành trình đã định của cô ta là tháng sau mới về nước, bạn bè gọi điện thoại nói cho cô ta biết, hình như Giang Liễu Y có người yêu rồi, cô ta mới về sớm hơn, đã hai năm cô ta ở nước ngoài một thân một mình, người mà cô ta nhớ nhung nhất là Giang Liễu Y, nhưng lại không dám liên lạc dù chỉ một lần, bởi vì thoạt đầu chính cô ta đã vứt bỏ Giang Liễu Y.
Là bạn bè cho cô ta dũng khí.
Người bạn đó nói: "Dư Bạch, cậu thật sự muốn như vậy cả đời sao? Trước đây Liễu Y đối xử với cậu tốt biết bao, lần này cậu cúi đầu không được à?"
Được chứ, cô ta cũng muốn cúi đầu lắm, nhưng rất nhiều tin nhắn gửi cho Giang Liễu Y đều như đá chìm đáy biển, sau đó mới biết, Giang Liễu Y đổi số điện thoại rồi.
Người bạn đó lại nói: "Liễu Y chắc chắn chưa quên được cậu, trong lòng cô ấy vẫn nhớ đến cậu đấy, lần trước uống rượu say toàn gọi tên cậu."
Cô ta cũng vậy thôi, vô số lần tỉnh dậy sau giấc mơ đều sẽ nhớ đến Giang Liễu Y.
Vốn muốn chờ đến tháng sau về nước, rồi cô ta tìm Giang Liễu Y sau, nhưng bạn bè lại nhắn tin cho cô ta rằng: "Liễu Y có người yêu rồi, người yêu giống cậu cực kỳ."
"Dư Bạch, chúng ta đều biết Liễu Y không quên được cậu, cô ấy là muốn tìm một thế thân thôi."
"Bọn mình từng gặp cô gái kia một lần, ngoại trừ chỗ nào cũng xinh không chê vào đâu được ra, nghe nói chỉ là một nhân viên của tòa soạn nhỏ."
"Dư Bạch, Liễu Y như vậy chắc chắn là có ý muốn chọc tức cậu, biết cậu sắp về nước, cố ý tìm một cô người yêu để chọc tức cậu đó, cậu mà còn không về, không sợ là chọc cho cậu tức đến mức chạy biến thật luôn à?"
Dư Bạch tin luôn, vội vàng từ nước ngoài trở về, ai biết được vừa về đã gặp phải chuyện như thế này, nhưng cũng không hẳn là chuyện tồi tệ, ít nhất cô ta đã lên được xe của Giang Liễu Y.
Trợ lý ngồi phía sau ngắm phong cảnh, thấy Dư Bạch không nói gì chỉ biết lo lắng suông, nên chủ động hỏi: "Giang tiểu thư tốt thật đó, tối nay nếu mà không có Giang tiểu thư thì không biết chúng tôi còn phải ầm ĩ đến bao giờ, hay là chúng ta cùng đi ăn khuya đi?"
Hơn mười giờ, đã qua giờ cơm tối, bữa khuya thì chưa đến.
Dư Bạch liếc nhìn Giang Liễu Y, mở miệng: "Phải đấy, bọn em vẫn chưa ăn tối, cùng ăn khuya đi?"
Trước kia Giang Liễu Y nghe thấy cô ta chưa ăn tối sẽ lo lắng nửa ngày trời, lập tức kéo cô ta ra ngoài ăn cơm, lần đầu tiên, Giang Liễu Y bình tĩnh nói: "Thôi, vợ tôi còn đang ở nhà chờ tôi."
Dư Bạch nghẹn nín.
Viền mắt nàng thoáng cái đỏ hoe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rầu rĩ hỏi: "Chị kết hôn bao giờ vậy?"
Vẻ mặt Giang Liễu Y bình tĩnh: "Tháng trước."
Cô nói xong hơi ngừng một chút: "Vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, đến lúc đấy sẽ mời cô."
Cố tình chứ gì, chắc chắn là cố tình! Dư Bạch cắn chặt răng, nắm chặt tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau đến mức viền mắt cô ta lệ nóng doanh tròng, cô ta chớp mắt, đè nén cơn nóng xuống, làm dịu cảm xúc rồi mới nói: "Vậy cũng tốt lắm, nghe nói vợ chị làm việc ở tòa soạn? Cô ấy làm gì thế?"
Giang Liễu Y nghĩ một hồi, cô thật sự không biết nội dung công việc của Tống Di, lúc vừa quen biết hai người có từng trò chuyện về vấn đề nghề nghiệp, nhưng tối hôm ấy xảy ra quá nhiều chuyện, sau đó thì chưa từng nhắc lại nữa.
"Nội dung công việc của em ấy khá hỗn tạp."
Dư Bạch thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là tạp vụ.
Trợ lý rất biết cách hành xử: "Bạch Bạch, chẳng phải studio của chúng ta thiếu người sao?"
Dư Bạch gật đầu, vừa định mở miệng, Giang Liễu Y đã nói: "Em ấy thích công việc bây giờ của mình, có lẽ không có hứng thú."
Một câu nói ngăn chặn hoàn toàn lời Dư Bạch sắp nói ra khỏi miệng.
Dư Bạch không mở miệng nữa.
Rất nhanh, xe chạy đến cổng tiểu khu Tân Giang, sau khi trợ lý xuống xe lấy vali, thấy Dư Bạch không có ý định mở miệng thì cô cô ta chủ động hỏi: "Giang tiểu thư có muốn xuống uống tách trà không?"
Dư Bạch đứng ngoài xe, chủ động xách vali, từ nhỏ sức khỏe cô ta đã không tốt, được nâng niu từ bé, không để cô ta phải làm bất kỳ một việc nặng nhọc nào, bây giờ lại xách vali, cô ta đang đánh cược, cược Giang Liễu Y liệu có thương xót cô ta hay không.
Khiến cô ta phải thất vọng rồi, Giang Liễu Y chỉ bình tĩnh nhìn cô ta và trợ lý, giọng điệu lạnh lùng hơn cả thời tiết: "Thôi khỏi, tôi về nhà trước đây."
Quay xe, vẽ ra một đường cong, lái về một hướng khác, trợ lý thấy chiếc xe đi rồi mới giậm chân: "Bạch Bạch! Chẳng phải bảo cô hạ cái giá xuống sao? Cô cứ giữ khư khư như vậy thì thể hiện thế nào được hả!"
Vành mắt Dư Bạch đỏ lên, thể hiện? Từ nhỏ đến lớn cô ta đều là người được theo đuổi.
Cô ta và Giang Liễu Y cùng lớn lên, bố mẹ quen biết nhau, hồi nhỏ thường hay nói muốn kết thông gia từ nhỏ, đương nhiên chỉ là lời nói đùa, sau này vì việc làm ăn của bố mẹ mà cô ta chạy theo khắp nơi, năm mới mới có thể gặp được Giang Liễu Y.
Cô ta chưa từng nghĩ Giang Liễu Y sẽ thích mình, lúc được tỏ tình vừa hay là tốt nghiệp đại học, khi đó cô ta đặt hết tâm tư lên việc vẽ tranh, ngay cả gặp Giang Liễu Y cũng đều mang tài liệu vẽ theo, Giang Liễu Y cũng không giận, cô ta chăm chỉ là xinh đẹp nhất, cô ta yên dạ yên lòng chấp nhận tâm ý của Giang Liễu Y, cảm thấy người này sẽ quyết một lòng với cô ta.
Tận cho đến khi rời khỏi Giang Liễu Y, cô ta cũng vẫn nghĩ như vậy.
Cơ hội ra nước ngoài khó khăn lắm cô ta mới giành được, vì thế cô ta không hề chùn bước mà rời đi, bạn bè gọi điện cho cô ta nói Giang Liễu Y uống rượu đến mức thủng dạ dày, cô ta muốn gọi điện, nhưng sợ nghe thấy giọng nói của Giang Liễu Y rồi sẽ áy náy, sẽ bỏ về nước, nên cô ta đã kiềm chế lại.
Lần từ biệt này, là gần ba năm.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy Giang Liễu Y sẽ đứng yên tại chỗ chờ cô ta quay về, sẽ cho cô ta một cái ôm khi gặp nhau, sẽ nói với cô ta rằng: "Chào mừng em trở về nhà."
Hoặc cô sẽ giả vờ tức giận, để mình dỗ dành cô.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới, Giang Liễu Y sẽ kết hôn.
Người đối xử tốt với cô ta như vậy, sao đã kết hôn rồi?
Dư Bạch cúi đầu, trái tim chua xót, trợ lý vẫn đang nói: "Bạch Bạch, tượng đất còn có ba phần cáu kỉnh cơ mà, cô đi cái là đi liền hai ba năm không có chút tin tức nào, cô ấy chắc chắn là giận rồi."
"Dỗ dành nhiều một chút, lúc trước Giang tiểu thư tốt với cô biết bao, cô không muốn vãn hồi sao?"
Vãn hồi? Sao lại không muốn, vừa nghĩ đến việc cô cũng tốt với người khác như thế, cô ta đố kỵ phát điên đi được!
Nhưng Giang Liễu Y không thèm để ý đến cô ta.
Vành mắt Dư Bạch đỏ ửng, hai tay siết chặt viền vali, điện thoại tít tít hai tiếng, cô ta cầm lên, phát hiện là tin nhắn của em gái Giang Liễu Y gửi đến: "Chị dâu, về nước rồi hả?"
Tình yêu của cô ta và Giang Liễu Y rầm rầm rộ rộ, tất cả bạn bè và người thân đều biết, lúc trước em gái cô thích gọi cô ta là chị dâu, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, tâm trạng Dư Bạch dịu hơn một chút, trả lời cô em: "Ừ, về nước rồi."
Em gái: [Về nước rồi thì tốt quá! Khi nào đến nhà em ăn cơm thế? Hôm nay mẹ em còn nói sự nghiệp của chị thành công rồi.]
Hai năm nay Dư Bạch ra nước ngoài là để học cao lên, Đại học Mỹ thuật Nius mời Bạch Diệp làm giáo sư thỉnh giảng, tin tức vừa đưa ra lập tức bùng nổ hồ sơ xin vào Đại học Nius, cô ta cũng khó khăn lắm mới nhận được một chút cơ hội, mọi người đều nói nếu có thể được Bạch Diệp chỉ điểm đôi chút, vậy thì con đường trong giới mỹ thuật sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, vì vậy vô số học viên từ các nơi trên thế giới đều ùn ùn kéo tới, Dư Bạch không chỉ muốn nhận đôi chút, còn muốn làm học trò của ông, cả thế giới Bạch Diệp nhận tổng cộng có đúng sáu học trò, ai ai cũng đều xuất sắc trong giới mỹ thuật, nghe nói ông còn có hai học trò cưng bế quan nữa, ông thường xuyên khen hai người học trò ấy giỏi hơn mình nhiều, Dư Bạch không dám hy vọng xa với cái thân phận học trò bế quan này, làm học trò thôi đã là phúc đức lớn lao cả đời rồi, chỉ tiếc rằng, trình độ của cô ta không đủ, không được chọn.
Tuy vậy, chỉ cần được Bạch Diệp hướng dẫn thôi đã vinh dự hơn xa so với những người khác trong giới mỹ thuật, đủ để cô ta có tự tin về nước rồi.
Em gái vẫn đang chờ tin nhắn trả lời, Dư Bạch cúi đầu gõ chữ: [Ừ, khi nào rảnh chị sẽ tới.]
Em gái: [Đừng có khi nào rảnh chứ, nhất định phải đến! Em cũng sẽ bảo chị em về nhà!]
Dư Bạch: [Chị em mới cưới, có lẽ rất bận.]
Em gái: [Bận cái gì, chị dâu chị chưa trông thấy cái người kia... Haiz, chỉ là một bình hoa, chị biết chị đấy làm cái gì không? Ấy vậy mà lại là người vẽ tranh minh họa trong một tòa soạn, buồn cười chết mất, kiểu như vẽ hươu vẽ vượn ấy, hoàn toàn không thể bì được với chị, mà chị em cũng thật là, tìm người ngay cả công việc cũng phải giống chị mới chịu, thế này chẳng rõ rành rành là không quên được chị à!]
Tâm trạng sầu muộn cả một buổi tối của Dư Bạch bỗng nhiên xán lạn, thì ra đối tượng kết hôn của Giang Liễu Y ngay cả công việc cũng tìm giống y như mình.
Thế mà còn nói không để ý cơ.
Rõ ràng là cứng miệng, giận hờn đây mà.
Cô ta nghĩ ngợi chốc lát cuối cùng vẫn nhắn cho Giang Liễu Y một tin: [Y Y, hôm nay cảm ơn chị, để hôm khác em mời chị ăn cơm.]
Khi Giang Liễu Y nhận được tin nhắn của cô ta là vừa mới xuống xe, trông thấy tin nhắn này ánh mắt ảm đạm hai giây, cất điện thoại đi rồi về nhà.
Tống Di vẫn chưa ngủ, đang nằm sấp trên sô-pha xem TV, Giang Liễu Y đẩy cửa ra liền thấy hai bắp chân nàng dựng trong không khí, lắc lư trái phải, cô đặt chìa khóa xuống, Tống Di quay đầu: "Về rồi à."
Giang Liễu Y gật đầu, hỏi: "Em ăn tối chưa?"
Tống Di vẫn nằm đó: "Ăn rồi."
Giang Liễu Y nhìn quanh bốn phía phòng bếp, phát hiện không chừa lại cho mình chút nào, giận rồi sao?
Chắc chắn nàng đã trông thấy người gọi điện cho mình là Dư Bạch rồi.
Tuy rằng giữa họ chưa từng nhắc đến Dư Bạch, nhưng những người bạn lắm mồm kia của cô có từng nói qua.
Giang Liễu Y vừa định thành thật: "Tống Di."
Tống Di quay đầu: "Chị chưa ăn à? Trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo."
Giang Liễu Y nói: "Tôi không đói."
Tống Di ồ một tiếng tắt TV, đi chân trần về phòng ngủ, Giang Liễu Y phát hiện nàng rất thích để chân trần đi trong nhà, đầu ngón chân xinh xắn, nhũ móng màu hồng nhạt, dễ thương vô cùng.
Cô cúi đầu nhìn hai giây, Tống Di nói: "Vậy em về phòng nghỉ ngơi đây."
Giang Liễu Y vừa định nói chuyện, Tống Di đi đến bên cạnh cô bước chân loạng choạng, xém chút ngã, cô vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy eo Tống Di, vòng eo thon gọn giống như nhành liễu rủ, không đủ một vòng ôm, hương sữa tắm trên người Tống Di xông vào mặt, nàng chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đường nét bên trong nhìn thấy rõ mồn một, đặc biệt là điểm hồng cao ngất, cố ý cọ vào bên miệng Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y hé miệng, Tống Di trực tiếp đút vào miệng cô, kèm theo cả bộ đồ ngủ mỏng manh.
"Vào trong." Giọng Tống Di hơi khàn, như giận mà cũng như làm nũng: "Ôm em vào trong."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)