Khi Tống Di ra đến ga-ra xe Giang Liễu Y đang đứng bên cạnh xe, cúi đầu, sườn mặt sa sầm, toàn thân ngập tràn sự kiềm chế, dường như vừa mới cãi nhau một trận với người ta, buồn bực vô cùng, Tống Di đoán có thể là sau khi nàng rời khỏi, Giang Liễu Y và mấy người bạn kia ầm ĩ vài chuyện không vui.
Bạn bè đều là giúp người quen không giúp đạo lý, nàng và Dư Bạch, một bên là bạn bè tốt lâu năm, một bên chỉ là người lạ mới gặp qua hai lần, huống chi Dư Bạch và Giang Liễu Y còn từng có một khoảng thời gian bên nhau, vì vậy Tống Di có thể hiểu suy nghĩ của những người bạn kia, dù có chút cực đoan, nhưng nàng cũng không để bụng, Tống Di đi đến bên cạnh Giang Liễu Y, hỏi: "Bữa cơm kết thúc rồi?"
Giang Liễu Y quay đầu, Tống Di đứng cách nửa mét, vị trí mà tay cô vừa duỗi ra là có thể ôm được, ánh đèn trong ga-ra không tính là sáng, ánh sáng và bóng tối pha tạp, sáng tối đan xen, có chút ánh sáng rơi trên sườn mặt Tống Di, trong mơ hồ điểm thêm tia bình tĩnh.
Tống Di rất bình tĩnh, vừa rồi ngồi trên bàn ăn cũng vậy, bị Tiền Thân đâm chọc như vậy, nàng vẫn yên lặng, Triệu Nguyệt Bạch nói: "Nhặt được báu vật rồi đó, cô ấy yêu cậu muốn chết còn gì, nếu không sao có thể chịu nhịn như vậy được."
Bỗng nhiên, Giang Liễu Y có chút đau lòng, cô nói với Tống Di: "Ở đây không còn ai nữa rồi."
Tống Di nhíu mày: "Gì cơ?"
Giang Liễu Y nói: "Ở đây không có ai, vì vậy em muốn chửi ai thì cứ chửi đi."
Tống Di: ......
Nàng không muốn chửi ai, nàng chỉ cảm thấy Giang Liễu Y rất lạ lùng.
Giang Liễu Y tưởng nàng ngại chửi bạn mình, nên chủ động nói: "Tôi biết hôm nay họ quá đáng."
Tống Di hiểu ra, nàng gật đầu: "Không sao."
Giang Liễu Y nghe thấy câu này thì càng khó chịu hơn: "Em đừng kìm nén."
Tống Di ngờ vực nhìn cô một cái.
Giang Liễu Y nói: "Cũng có thể chửi tôi, tôi xin lỗi, tôi không biết hôm nay là tiệc tiếp đón Dư Bạch."
Nếu như biết, cô sẽ không đến, càng không dẫn Tống Di đến.
Tống Di khẽ gật đầu, không phải cố tình thì tốt, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Liễu Y nói: "Không cần nghĩ nhiều, những người đó đều là bạn chị, chúng ta về nhà thôi."
Nàng rất ít khi an ủi ai, giọng điệu không tính là mềm mại, nhưng trái lại Giang Liễu Y nghe như dòng nước ấm, thoáng chốc rót vào trong cơ thể.
Giang Liễu Y nhìn Tống Di chăm chú, nghĩ lời nói của Triệu Nguyệt Bạch không sai, Tống Di quả nhiên yêu cô muốn chết, vừa rồi Tiền Thân đâm chọc như vậy, nàng đã nhẫn nhịn vì mình, bây giờ không có ai cũng chẳng mắng chửi một câu, chỉ vì họ là bạn cô.
Khuôn mặt xinh đẹp sa sầm của Giang Liễu Y lộ vẻ cảm động, vào lúc Tống Di sắp đi lấy xe bỗng nhiên cô vươn tay ôm lấy nàng, ôm thật chặt.
Tống Di ngây ra, nghiêng đầu qua, hơi thở của Giang Liễu Y quanh quẩn trên vành tai nàng, tê dại.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, vài giây sau Giang Liễu Y nghiêng đầu, bốn mắt giao nhau, hô hấp càng ngày càng gần, chợt Tống Di nói ra một câu: "Về nhà."
Bầu không khí tốt đẹp xung quanh vỡ vụn trong nháy mắt, Giang Liễu Y khôi phục trạng thái bình thường, lúc nãy dưới tác dụng của cồn, cô thiếu chút đã hôn Tống Di.
Tống Di không thích tiếp xúc quá thân mật khi ở ngoài, Giang Liễu Y nghĩ, có lẽ là e thẹn.
Tống Di e thẹn như vậy, bỗng nhiên có chút đáng yêu, Giang Liễu Y đứng thẳng người, vén tóc mái của Tống Di ra, hôn lên trán nàng.
Tống Di nâng mắt, đầu lông mày nhíu lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Cơ thể hai người họ quấn quýt với nhau trước giờ đều là nóng bỏng mà kịch liệt, tự dưng khi không bất ngờ hôn trán nàng như vậy, Tống Di có chút không quen.
Là bởi vì nỗi áy náy vừa rồi trên bàn ăn sao?
Bỗng nhiên Tống Di hiểu ra.
Miễn cưỡng đón nhận vậy.
Sau khi Giang Liễu Y lên xe ngồi dựa lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, Tống Di lái xe không nhanh, rất vững, có phần giống với tính cách nàng, làm việc rất đáng tin cậy.
Không phải lần đầu tiên Giang Liễu Y ngồi xe của Tống Di, mới kết hôn được mấy ngày, cô từ ngoại tỉnh về, gọi Tống Di đến đón cô, chính Tống Di là người lái xe, nghĩ lại, hôm ấy là ngày đi làm, Tống Di đã xin nghỉ chạy tới đón cô.
Bạn bè đều nói Tống Di rất giống Dư Bạch, thật ra không hề giống chút nào, Dư Bạch thích được người khác tung hô, lúc nào cũng phải dỗ dành cô ta, hơi không vui thôi là có thể dằn vặt rất lâu, trong giới bạn bè trước giờ đều coi cô ta như công chúa.
Tống Di lại khác, nàng an tĩnh hơn, không nhiều lời, làm rất nhiều chuyện, cũng sẽ không chủ động nói ra, nàng khiến người khác yên lòng hơn.
Giang Liễu Y quay đầu nhìn Tống Di, đèn ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lọt vào trong, đường cong sườn mặt Tống Di rõ ràng, các nét rõ rệt, bỗng nhiên Giang Liễu Y muốn vươn tay chạm vào mặt nàng.
Uống say rồi sao? Sao lại nghĩ vẩn nghĩ vơ như vậy.
Điện thoại rung lên hai tiếng tút tút gây chú ý cho Giang Liễu Y, cô cầm điện thoại lên, trong nhóm chat wechat có người tag cô.
Lâm Thu Thủy: @Giang Liễu Y, Y Y, đừng giận nữa, lúc nãy sau khi cậu đi bọn mình đã mắng Tiểu Thân rồi.
Triệu Nguyệt Bạch: @Giang Liễu Y, mình làm chứng, cậu ấy vừa bị mắng cho khóc nhè luôn.
Tiền Thân: @Giang Liễu Y, xin lỗi.
Giang Liễu Y: @Tiền Thân, cậu không có lỗi gì với mình, cậu nên nói thì lỗi với vợ mình mới đúng.
Trong nhóm chat thoáng chốc yên tĩnh hẳn.
Lặng ngắt như tờ.
Dư Bạch nắm chặt điện thoại, cắn chặt môi, Tiền Thân không nhịn được bỗng nhiên hỏi: "Giang Liễu Y có ý gì vậy?"
Tiếp đó là tiếng rít gào không dám tin: "Chẳng lẽ muốn mình xin lỗi vợ cậu ấy?
"Cậu ấy mơ đi!"
Tiền Thân giống Dư Bạch, kiêu căng từ nhỏ, đặc biệt là Tiền Thân, trong nhà giàu có, vì vậy được chiều đến mức coi trời bằng vung.
Lâm Thu Thủy nhìn về phía Tiền Thân: "Hôm nay cậu quá đáng rồi đấy."
Tiền Thân vẫn luôn làm theo ý mình, năm ấy Lâm Thu Thủy không mở nổi công ty, vẫn là nhờ bố mẹ cô ta giúp đỡ mới có được công ty như hiện giờ, vì vậy công ty này có cổ phần của cô ta, coi như một nửa là sếp.
Giang Liễu Y đối xử với cô ta như vậy ư?
Tiền Thân cười nhạo: "Quá đáng? Chẳng lẽ không phải Giang Liễu Y lấy oán trả ơn à? Năm đó cậu ấy muốn học âm nhạc, bố mẹ cậu ấy sống chết không chịu đồng ý, là đám bạn chúng ta ngày ngày tìm lý do để giúp cậu ấy, sau đó bị phạt hai tháng kỳ nghỉ hè đó, mọi người quên rồi?"
Một người bạn khác nói: "Đúng thế, ban đầu cậu ấy bị đuổi khỏi nhà, không có chúng ta giúp đỡ, cậu ấy nào có được thành tựu như ngày hôm nay."
Triệu Nguyệt Bạch không nghe nổi nữa, cô nàng đứng bật dậy: "Bớt dát vàng lên mặt mình đi! Cứ thử hỏi xem hôm nay mấy cậu đã làm những gì? Nói mà không biết ngại à? Liễu Y dẫn vợ tới, mấy cậu khiêu khích châm chọc thì thôi đi, còn ra sức tác hợp cho Dư Bạch?"
"Phải, bây giờ Dư Bạch thì giỏi rồi, giỏi lắm luôn, có triển vọng hơn vợ cậu ấy, nhưng người ta là hợp pháp đấy! Nếu như Giang Liễu Y và Dư Bạch ở bên nhau, mình chính là người đầu tiên coi thường Giang Liễu Y!"
Cô nàng nói đến cuối cùng giọng kéo lên cao, tức giận đến cực điểm, Tiền Thân nhìn cô nàng: "Triệu Nguyệt Bạch, cậu bất bình thay vợ cậu ấy sao? Không phải cậu vừa ý vợ người ta rồi đấy chứ? Hồ ly lẳng lơ vờ đứng đắn! Cậu giỏi nhất khoản này còn gì?"
Triệu Nguyệt Bạch tức giận, đôi mắt hơi đỏ lên, đi đến trước mặt Tiền Thân muốn túm tóc cô ta, Tiền Thân bị bộ dạng hùng hùng hổ hổ của cô nàng dọa sợ, vẫn là Dư Bạch giữ Triệu Nguyệt Bạch lại trước, Lâm Thu Thủy quát mắng: "Đủ rồi!"
"Ầm ĩ đủ chưa?" Lâm Thu Thủy cũng không vui nói: "Nguyệt Bạch nói cũng không sai, hôm nay chúng ta đã rất quá đáng."
"Còn Tiền Thân cậu còn muốn tiếp tục nói chuyện với Giang Liễu Y, thì thành thật đi xin lỗi vợ cậu ấy đi!"
Mặt Tiền Thân sầm vào, trong mắt bùng lên lửa giận.
Lâm Thu Thủy không cam lòng tỏ ra yếu thế mà nhìn lại, nói: "Về chút chuyện công ty năm đó, dựa theo lương tâm để nói, mấy năm nay, lợi nhuận Liễu Y mang lại đã đủ từ lâu rồi, Tiền Thân cậu cũng đừng cứ túm mãi điều đấy không chịu buông, sở dĩ Liễu Y về nước phát triển, người khác không biết, nhưng trong lòng chúng ta không hiểu sao? Cậu ấy là kẻ ăn cháo đá bát à? Nhiều năm như vậy, biết bao công ty tranh giành cậu ấy với giá trên trời, cậu ấy có từng dao động chưa? Chẳng phải vì hồi đó được chúng ta giúp đỡ, nên cậu ấy cảm ơn à! Về chuyện cậu ấy và Dư Bạch..."
Dư Bạch im lặng ngồi đó, viền mắt đã đỏ ửng, Lâm Thu Thủy nói không ra lời khiển trách nặng nề, dịu giọng lại: "Dư Bạch vừa về, vẫn là lo việc triển lãm tranh trước đi đã, với Liễu Y, cứ để xem tình hình thay đổi thế nào đi."
Xem tình hình thay đổi thế nào? Người ta đã kết hôn rồi còn xem cái gì nữa? Thay đổi cái gì nữa? Có khác gì muốn làm kẻ thứ ba không?
Triệu Nguyệt Bạch thấy họ đến giờ vẫn che chắn cho Dư Bạch, không nhịn được đá văng ghế, Tiền Thân còn muốn chửi mấy câu, bị Lâm Thu Thủy đè lại, Triệu Nguyệt Bạch lạnh mặt đi qua trước mặt họ.
Giọng nói nhọn hoắt chói tai của Tiền Thân vang lên phía sau: "Cậu ấy điên rồi à?"
Triệu Nguyệt Bạch ra khỏi khách sạn, bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi nói thay cho Tiền Thân trong nhóm chat không đáng một chút nào, nhóm bạn này, từ lâu đã không còn dáng vẻ như thuở mới quen, thời gian và tiền bạch đã đục ruỗng họ rồi.
Họ của bây giờ chỉ khiến Triệu Nguyệt Bạch cảm thấy, bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Tâm trạng Triệu Nguyệt Bạch buồn bực, Dư Bạch trở về, ai không vui chứ, khi ấy Dư Bạch chính là cô công chúa nhỏ mà họ nâng niu, phạm sai lầm cũng không nỡ trách cứ, Triệu Nguyệt Bạch thừa nhận khi Dư Bạch mới quay về, cô nàng cũng từng có suy nghĩ có nên tác hợp hay không, bây giờ thì sao?
Cô nàng móc điện thoại ra, nghĩ ngợi một hồi rồi nhắn tin cho Giang Liễu Y: "Giúp mình nói một tiếng xin lỗi với vợ cậu."
Dẫu sao cô nàng cũng từng có suy nghĩ hồ đồ.
Giang Liễu Y nhìn thấy tin nhắn này thì nhíu mày, Tống Di ở bên cạnh nói: "Xuống xe thôi."
Cô hồi thần, cất điện thoại đi, cồn phát huy tác dụng, cô vừa xuống xe thì đứng không vững nổi, Tống Di nhíu mày: "Đừng cử động."
Giang Liễu Y thật sự ngoan ngoãn không động đậy, đứng bên cạnh cửa xe, Tống Di khóa xe xong đi đến bên cô, rất tự nhiên mà ôm lấy eo cô, chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, lại dựa gần, Giang Liễu Y quay đầu chóp mũi lướt qua gò má Tống Di, sợi tóc quét qua nơi khóe mắt, ngưa ngứa.
Giọng điệu Tống Di bình tĩnh: "Về nhà rồi em đi mua thuốc giải rượu."
Giang Liễu Y nói: "Không cần, tôi không say lắm."
Tống Di cũng không khăng khăng đi mua.
Sau khi về đến nhà nàng thay giày, cởi áo khoác ngoài ra treo lên mắc giúp Giang Liễu Y, đỡ Giang Liễu Y vào trong phòng ngủ, chăn ga đều là mới cả, ngửi có mùi nước giặt nhàn nhạt, Tống Di đặt Giang Liễu Y lên giường, bản thân nàng cũng nằm ngửa trên giường, khẽ thở dốc, tuy rằng Giang Liễu Y không nặng, nhưng cả một đường đi, vẫn tốn không ít sức lực.
Giang Liễu Y quay đầu nhìn tống Di hơi nhắm mắt lại, như đang dưỡng thần, cô gọi một tiếng như ma xui quỷ khiến: "Tống Di."
Tống Di mở mắt ra, quay đầu qua, đối diện với đôi mắt hơi mơ màng của Giang Liễu Y.
Đôi mắt ấy sáng hơn bình thường, trên khuôn mặt trắng nõn phơn phớt hồng, ngũ quan của Giang Liễu Y càng sâu sắc hơn, vì vậy khi yên lặng sẽ mang đến cho người ta ảo giác không dễ gần, sắc sảo lạnh lùng, nhưng lúc động tình cũng vô cùng rõ ràng.
Tống Di nhìn cô bỗng nhiên dựa đến gần, ánh mắt chạm nhau, Giang Liễu Y nghiêng người qua, chống khuỷu tay lên, tay còn lại vòng lấy eo của Tống Di, ánh mắt nóng bỏng, sáng rực.
Độ ấm của bàn tay kia đủ để làm bỏng người khác, đụng chạm cách một lớp vải.
Như ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt (*).
(*Ngày xưa người phụ nữ đàn tỳ bà ban ngày không lộ mặt, khi lộ mặt thì sẽ dùng tỳ bà để che, hình dung sự e thẹn, ngượng ngùng. Bây giờ dùng để hình dung sự việc không muốn nói rõ ràng mà che che giấu giấu.)
Có một loại xung động muốn bị xé rách hết thảy.
Sau khi Giang Liễu Y phát hiện ánh mắt Tống Di có sự thay đổi thì chủ động ghé tới, đèn thủy tinh vẫn đang sáng, bốn mắt giao triền, đầu ngón tay Giang Liễu Y đè lên lớp vải mỏng, thâm nhập nửa phân, vai bị người kia túm chặt, cô nhìn Tống Di, nghe nàng dùng chất giọng kiềm chế nói: “Tắt đèn.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)