Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Hợp Tác

1110 0 10 0

Giang Liễu Y ngồi bên cạnh Tống Di, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ, Lâm Thu Thủy gọi nhân viên phục vụ mang rượu vang lên, cô mặc một bộ suit già dặn thẳng thớm, ở công ty là sếp của Giang Liễu Y, vì vậy Giang Liễu Y cũng không thể thật sự không nể mặt cô được.

"Rượu vang không thành vấn đề chứ hả?" Lâm Thu Thủy nói: "Mai là cuối tuần, không sao cả, tối nay mọi người bung xõa chơi đi nhé?"

Triệu Nguyệt Bạch nhìn về phía Giang Liễu Y, rồi lại nhìn Tống Di, nói: "Lần đầu tiên người ta ăn cơm với chúng ta, kiềm chế chút, đừng rộn quá."

"Rộn gì mà rộn!" Một người bạn bất mãn nói: "Mấy tháng không gặp rồi, Triệu Nguyệt Bạch sao cậu vẫn cứ thế hả."

Triệu Nguyệt Bạch không hài lòng trả treo: "Mình thì làm sao?"

Người bạn kia vuốt mái tóc: "Càm rà càm ràm."

Triệu Nguyệt Bạch không vui, Lâm Thu Thủy ngăn họ lại: "Gì thế! Hôm nay là tiệc đón tiếp Dư Bạch, yên lặng chút đi."

Tiệc đón tiếp Dư Bạch?

Tống Di nghe thấy câu này thì liếc mắt nhìn Giang Liễu Y, nhất thời có chút không hiểu lý do vì sao cô phải dẫn mình tới đây để ăn bữa cơm này.

Là sợ nhìn thấy Dư Bạch rồi không kiềm chế nổi, còn có nàng ở bên thì sẽ kiềm chế được sao?

Tống Di lắc đầu, nghe thấy Lâm Thu Thủy hỏi: "Uống được rượu vang không?"

Nàng vẫn chưa trả lời, Giang Liễu Y đã nói: "Em ấy lái xe, không uống rượu."

Tống Di tiếp tục giữ im lặng.

Dư Bạch thấy cô che chở cho Tống Di như vậy thì khó chịu nói: "Thu Thủy, rót cho mình một ly."

Lâm Thu Thủy gật đầu: "Được."

Tống Di không uống rượu, Giang Liễu Y mua cho nàng một chai sữa, cô gái ngồi bên cạnh Dư Bạch cười: "Lớn bằng đâu rồi còn uống sữa, chẳng phải tối về là có thể uống no sao?"

Đều là người quen đã lâu, nói mấy lời tục tĩu không có gì to tát, nhưng dẫu sao Tống Di và họ cũng không thân quen gì lắm.

Triệu Nguyệt Bạch nhìn qua, nói: "Cậu cợt nhả thật đấy, đố kỵ chuyện phòng the của người ta à?"

Cô gái kia nhìn về phía Triệu Nguyệt Bạch, cười hì hì: "Phải đấy, mình đố kỵ đấy, Y Y hạnh phúc quá đi, hưởng thụ việc yêu đương, hưởng thụ việc kết hôn trước mặt chúng ta, bây giờ ngay cả chuyện phòng the cũng hưởng thụ trước mặt chúng ta luôn."

Cô ta hỏi Tống Di: "Làm với Y Y, có sướng không?"

Mấy người không nghe nổi nữa, cô Tiểu Thân này là bạn thân của Dư Bạch, sau khi biết Giang Liễu Y kết hôn đã nói cô không có lương tâm, là kẻ bạc tình, nói Dư Bạch chờ cô mấy năm, cô quay lưng bỏ chạy với người khác, vì vậy tư tưởng méo mó, hễ gặp Tống Di là không nhịn được mà đâm chọc.

"Tiểu Thân!"

"Cậu đừng..."

"Cũng sướng lắm."

Ba chữ đơn giản xen giữa âm thanh của cả đám, như một tia sấm, sấm nổ khiến những người khác không kịp phòng bị, ai nấy đều ngây ra tại chỗ, biểu cảm rạn nứt, sau đó nhìn về phía Tống Di, chớp chớp mắt.

Tống Di không hiểu nguyên do, nhưng vẫn giải thích: "Sướng lắm, chuyện phòng the của bọn tôi rất hài hòa, kỹ thuật của Giang Liễu Y cũng không tệ..."

Giang Liễu Y bịt miệng nàng lại, ghé vào tai nàng: "Cái này không cần nói."

Tống Di nghe lời gật đầu, mỉm cười với mọi người.

Dư Bạch nắm chặt chiếc ly, móng tay đâm vào lòng bàn tay, để lại một vết bấm sâu hoắm, hung hãn đáng sợ, tan nát con tim.

Khuôn mặt cô ta sầm xuống, hít sâu một hơi, vừa định đứng dậy bỏ đi thì bị Tiểu Thân kéo lại, ngồi xuống ghế.

Nhỏ giọng nói: "Không nhìn ra Y Y của chúng ta giỏi như thế, vậy lúc trước ở bên Dư Bạch..."

Lời về sau không nói nhiều, nhưng hàm ý rất rõ ràng, bây giờ làm với cô giỏi như vậy, lúc trước với Bạch Bạch của bọn tôi cũng thế đó.

Không phải chỉ là làm người ta thấy tởm thôi sao? Ai mà chẳng biết?

Cô ta không biết, vừa nói ra câu này, mặt Dư Bạch càng nhợt nhạt hơn.

Lúc Dư Bạch và Giang Liễu Y yêu nhau không hề vượt quá giới hạn, thậm chí ngay cả hôn cũng rất ít, lúc trước từng đọc được một câu trong sách, yêu là kiềm chế, có lần Giang Liễu Y muốn hôn cô ta, cô ta hỏi Giang Liễu Y có kiềm chế được không, đương nhiên là Giang Liễu Y yêu cô ta rồi, từ đó về sau, hai người chỉ nắm tay, hôn má, còn hứa hẹn, họ nhất định phải điên cuồng vào hôm kết hôn.

Cô ta thích dáng vẻ Giang Liễu Y kiềm chế vì mình, cảm thấy dáng vẻ đó mới là yêu cô ta.

Hơn nữa thứ không có được thì mới là tốt đẹp nhất.

Nếu sớm biết có một ngày sẽ chia tay, cô ta...

Dư Bạch cúi đầu, che giấu sự ấm ức trong lòng, Lâm Thu Thủy vẫn luôn điều hòa bầu không khí nghe được lời này thì có chút mờ mịt, Tiểu Thân không giữ chút mặt mũi nào cho Giang Liễu Y cả, nói mấy lời như vậy trước mặt vợ người ta, tuy rằng họ kết hôn không phải vì yêu nhau, nhưng kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Tống Di thích Giang Liễu Y nhường nào.

Đây chẳng phải là vô duyên vô cớ làm Tống Di buồn sao?

Vài người nhìn Tống Di, tưởng rằng sẽ trông thấy dáng vẻ ấm ức của nàng, không ngờ Tống Di vẫn hết sức bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, như thể lời nói của Tiểu Thân không hề ảnh hưởng chút nào tới nàng vậy.

Triệu Nguyệt Bạch không nhịn nổi nữa: "Tống Di, cô đừng để ý, trước đây Dư Bạch và Y Y đúng là từng bên nhau, nhưng họ đã chia tay từ lâu rồi!"

Thật sự không biết đây là cục diện gì, gượng gạo đến mức khiến người ta muốn đào hố sâu mấy mét.

Tống Di nhìn cô nàng, gật đầu: "Không sao."

Triệu Nguyệt Bạch kéo tay áo Giang Liễu Y, ghé bên tai nàng nói: "Tuyệt vời! Nhìn vợ cậu đi, có khí chất chưa kìa! Cho cậu nở mặt nở mày nhá."

Phải người khác thì làm gì có ai dám để bạn gái cũ và bạn gái hiện tại ngồi chung một bàn chứ!

Giang Liễu Y nghiêng đầu nhìn Tống Di, muốn hỏi nàng có muốn về trước không, Lâm Thu Thủy nói: "Được rồi! Nói chứ mọi người quanh năm suốt tháng tụ tập với nhau không quá hai ba lần, mấy năm nay Dư Bạch ở nước ngoài suốt, vừa mới về nước, mọi người hòa bình chút không được à?"

Cô nói xong thì nhìn Tiểu Thân: "Xin lỗi Tống Di đi."

Tiểu Thân ngậm chặt miệng.

Dư Bạch chủ động nâng ly, bưng đến trước mặt Tống Di, nói: "Tiểu Thân tuổi còn nhỏ, ăn nói bộp chộp, tôi đền tội thay cậu ấy."

Tống Di cầm sữa lên, cụng ly với cô ta, uống một chút theo phép lịch sự.

Dư Bạch ngửa cổ uống hết ly.

Chưa được vài giây, cô ta lại rót thêm một ly, nói với Tống Di và Giang Liễu Y: "Tôi kính hai vị một ly, chúc mừng tân hôn."

Khi Tống Di đứng dậy tay đụng vào mép bàn, chiếc ly lắc lư, Giang Liễu Y nhanh tay đỡ vững chiếc ly giúp nàng, hỏi: "Không sao chứ, có đau không?"

Tống Di lắc đầu: "Không sao."

Dư Bạch kính rượu xong cắn chặt răng ngồi xuống, trái tim chua xót từng mảnh.

Lúc trước Giang Liễu Y cũng sẽ đối xử với cô ta như vậy, che chở từng li từng tí một, cho dù cô ta nói không đau, Giang Liễu Y cũng sẽ kín đáo xoa nhẹ chỗ bị đụng của cô ta dưới gầm bàn.

Dư Bạch không có can đảm cúi đầu, cô ta không dám nhìn, nếu như Giang Liễu Y cũng đối xử với người khác như vậy.

Sự tự tin trước khi về nước đang từng chút từng chút vỡ vụn, Tiểu Thân nắm lấy tay cô ta, nhỏ giọng nói: "Bạch Bạch, đừng nghĩ ngợi lung tung, bây giờ là cậu ấy cố tình thôi, cố tình để cậu nhìn thấy, để cậu giận đấy."

Dư Bạch ngẩng đầu nhìn Giang Liễu Y, thoáng chốc cảm thấy cô thật xa lạ.

Lâm Thu Thủy bưng ly hỏi: "Bạch Bạch, lần này ra nước ngoài, gặt hái được không ít nhỉ? Nghe nói là được thầy Bạch tự mình hướng dẫn?"

Dư Bạch hít thở sâu, ổn định cảm xúc, ngẩng đầu, tự tin thoải mái nói: "Chỉ là chỉ bảo chút thôi, không tính là hướng dẫn."

Lâm Thu Thủy nói: "Đừng khiêm tốn nữa, bọn mình có ai mà không biết, phải rồi, triển lãm của cậu đấy, có mời cả thầy Bạch tham gia nữa đúng không?"

Tiểu Thân chen vào nói: "Phải, có mời thầy Bạch tham gia, thầy Bạch nói rảnh rỗi sẽ qua."

Tống Di nghe được câu này tay run lên, chiếc ly đụng vào góc bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy, Tiểu Thân nhìn qua, lên mặt nói: "Nghe nói Tống Di cũng học vẽ tranh minh họa?"

"Vậy cô có biết thầy Bạch Diệp không?"

Bây giờ còn ai không biết thầy Bạch Diệp sao? Học trò của Trương Hạ lão tiên sinh, nổi tiếng trong giới học mỹ thuật, chỉ cần là người học vẽ đều từng mơ ước được Bạch Diệp hướng dẫn, triển lãm tranh lần trước, học viên từ các nơi trên thế giới đều chạy tới, tấm vé cuối cùng dù có nhiều tiền cũng khó mà có được.

Tống Di thản nhiên mở miệng: "Biết."

Tiểu Thân nói: "Ai mà không biết chứ, nhưng chúng ta biết thì cũng có tác dụng gì đâu, những người ngồi đây có lẽ chỉ mỗi Bạch Bạch là từng gặp thầy Bạch Diệp thôi."

Lâm Thu Thủy hỏi: "Nghe nói bức tranh bán đấu giá cao nhất trong triển lãm tranh lần trước của thầy Bạch là của Shaniya - học trò của ông ấy, với giá bốn mươi triệu?"

Một người bạn khác trả lời cô: "Đáng lẽ Trì tổng ra giá cao nhất là tám mươi triệu, nhưng Trì tổng không bán, đa số các tác phẩm của thầy Bạch đều để trưng bày, vì vậy học trò của ông ấy đã đưa ra giá cao nhất."

Tiểu Thân nói với mọi người: "Shaniya mà, học trò bế quan của thầy Bạch, đương nhiên là phải khác rồi, nhưng Bạch Bạch của chúng ta cũng không thua kém, mọi người từng xem tác phẩm mới của Bạch Bạch chưa? Thầy Bạch còn nói có chút giống với Shaniya đó."

Tuy rằng Shaniya là học trò của Bạch Diệp, nhưng phong cách vẽ của nàng rất phong phú, cách phối màu phóng khoáng mạnh dạn, phong cách hoàn toàn khác với những học trò khác, cũng chính kiểu phong cách độc đáo này, tranh của nàng mới có thể bộc lộ hết tài năng, vừa ra tác phẩm đã được ra giá cao đến tận bốn mươi triệu rồi.

Năm đó tác phẩm làm nên tên tuổi của Bạch Diệp còn chưa được đến ba mươi triệu.

Dư Bạch nói: "Tiểu Thân lại nói nhăng nói cuội, mình sao có thể bì được với Shaniya, tác phẩm của cô ấy hoàn toàn là thiên phú, khiến người ta theo không kịp."

Triệu Nguyệt Bạch gật đầu: "Mình cũng nghe nói về người học trò bế quan Shaniya này rồi, giới chuyên nghiệp đánh giá cô ấy cao vô cùng, thiên phú cực cao, đến cả thầy Bạch cũng nói bản thân thầy thời còn trẻ không so được với cô ấy."

Hai tay để dưới gầm bàn của Tống Di nắm chặt, toàn thân căng cứng, bắp thịt phát đau, trên mặt không có biểu cảm gì, khi họ vẫn đang tiếp tục thảo luận về tác phẩm của Shaniya nàng quay đầu, nói nhỏ với Giang Liễu Y: "Em vào nhà vệ sinh."

Giang Liễu Y quay đầu: "Tôi đi cùng em?"

Tống Di nói: "Không cần đâu."

Giang Liễu Y nhìn theo nàng rời khỏi phòng bao, vừa đi, Triệu Nguyệt Bạch liền hỏi: "Ấy, Y Y, vợ cậu đâu?"

Tiểu Thân nói: "Có phải thấy ngại rồi không?"

Một người bạn khác hỏi: "Vì sao phải ngại?"

Tiểu Thân nhún vai: "Đẳng cấp khác biệt chứ sao, nội dung trò chuyện của chúng ta cô ta đâu có hiểu gì, cũng không nói chen được vào, thế cho nên ấy mà, kết hôn thì phải tìm một người môn đăng hộ đối, tìm mấy người tính cách nhạy cảm như kia á hả, nghe đôi ba câu còn tưởng chúng ta đang châm biếm người ta thiếu hiểu biết đấy."

Giang Liễu Y đứng bật dậy! Khuôn mặt xinh đẹp viết đầy sự khó chịu, cô không nhịn nổi nữa quát: "Tiền Thân!"

Tiền Thân nhìn cô: "Sao thế?"

Lâm Thu Thủy vội vàng giữ lấy Giang Liễu Y, nói với Tiền Thân: "Cậu im miệng đi!"

Tuổi của cô lớn hơn mấy người có mặt ở đây, trong lòng mọi người đều coi cô như chị gái, vì vậy Tiền Thân khó chịu, cũng phải nhịn lại, Triệu Nguyệt Bạch đứng đậy nói: "Được rồi, mọi người tụ họp với nhau, chỉ để xem các cậu cãi nhau thôi sao? Nếu như là để cãi nhau, vậy thì buổi tụ họp lần sau không cần gọi mình nữa."

Giang Liễu Y xách túi lên nói: "Mình đi trước, sau này liên hoan khỏi gọi mình."

Cô nói xong mặc kệ Lâm Thu Thủy lôi níu giữ mình cứ thế bỏ đi, Dư Bạch cuống cuồng gọi: "Y Y."

Dư Bạch hễ cuống cuồng, là viền mắt lại đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.

Động tác của Giang Liễu Y ngừng lại, nắm chặt mép túi, trước đây chỉ cần Dư Bạch gọi cô, cô sẽ mềm lòng ngay, bất kể Dư Bạch có phạm lỗi gì, cô đều tha thứ vô điều kiện.

Nhưng, đó là rất lâu rất lâu về trước rồi, vào giây phút Dư Bạch vứt bỏ cô, những thói quen, ký ức và cả con người Dư Bạch này, đều tách rời khỏi cuộc sống của cô.

Giang Liễu Y không nói gì, chỉ xách túi rời đi.

Dư Bạch đứng nguyên tại chỗ, không dám tin rằng Giang Liễu Y cứ thế bỏ đi, hai tay cô ta nắm chặt khăn trải bàn, cắn môi, Tiền Thân ở bên cạnh đẩy cô ta: "Bạch Bạch, cậu còn ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo đi!"

Dư Bạch cắn răng, giẫm đôi giày cao gót chậm bước chạy ra khỏi phòng bao, không trông thấy bóng dáng Giang Liễu Y đâu nữa, trái lại là gặp Tống Di vừa từ phòng vệ sinh đi ra.

Tống Di vừa đi được hai bước thì nhận được điện thoại của Giang Liễu Y, bảo nàng đi thẳng xuống dưới, không cần quay lại phòng bao nữa, nàng đáp lời vừa định đi vào thang máy, đã nghe thấy có người ở phía sau gọi: "Tống Di?"

Quay đầu lại, Tống Di chào hỏi: "Dư Bạch?"

Nàng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Dư Bạch làm dịu tâm trạng, hít thở sâu, cố hết sức tỏ ra tao nhã hào phóng, cô ta nâng tay vén tóc, để lộ chiếc cổ xinh đẹp, khuyên tai sáng lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật lên vẻ đẹp rạng ngời của cô ta, cô ta nói: "Không có gì, tôi chỉ là muốn xin lỗi cô thay Tiểu Thân, lúc nãy cậu ấy quá đáng quá, lời cậu ấy nói, cô đừng để bụng."

Tống Di không để ý lắm, bình tĩnh mở miệng: "Không sao, tôi không để bụng."

Dư Bạch liếc nàng một cái: "Cô cũng đừng để ý mối quan hệ của Liễu Y và tôi, chúng tôi đã là chuyện của vài năm trước rồi."

Tống Di trả lời cô ta: "Tôi biết, tôi không để ý."

Thật sự bao dung thế sao?

Trong lòng Dư Bạch càng thêm ấm ức, cô ta nói: "Không biết Liễu Y có nói với cô về chuyện sắp tới tôi với chị ấy hợp tác hay không."

Vẫn có thể tiếp tục nhịn ư? Có thể khoan dung cho việc hai người họ ở riêng với nhau ư?

Tống Di có thể, nàng chỉ bình tĩnh "Ồ" một tiếng.

Dư Bạch nhìn chằm chằm nàng, tưởng rằng sẽ nhìn thấu được sự kiên cường giả vờ của nàng, cô ta không nhịn được truy hỏi: "Cô không có lời gì để nói với tôi sao?"

Lời? Lời gì cơ?

Tống Di nhìn cô ta, nghĩ ngợi vài giây rồi mỉm cười, chân thành mở miệng: "Mong hai người hợp tác vui vẻ."

Dư Bạch bị nghẹn một cơn tức, sắc mặt thoáng cái sưng xỉa khó coi vô cùng!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16