Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14: Quyến Rũ

1040 0 8 0

Dư Thải nói được nửa chừng bỗng nhiên nghẹn lại, không nói nữa, Dư Bạch hơi dịch chuyển điện thoại ra, nhìn màn hình xem đã cúp máy chưa, thấy cuộc gọi vẫn đang tiếp tục cô ta gọi: "Dư Thải?"

"Vâng, chị." Dư Thải ngây ngẩn hai giây, dụi mắt, cái người ở dưới lầu Mạn Đồng kia đã không thấy đâu nữa, là cô ta hoa mắt, hay thật sự là Giang Liễu Y?

Cô ta không chắc chắn hỏi: "Chị ơi, em nhớ là chị dâu..." Cô ta cắn răng, thay đổi xưng hô: "Có phải Giang Liễu Y không nhận phỏng vấn không?"

Dư Bạch không biết sao bỗng nhiên cô ta lại nhắc đến Giang Liễu Y, nhưng vẫn gật đầu: "Ừ, Thu Thủy nói chị ấy hơi ám ảnh với chuyện trước đây, vì vậy không nhận phỏng vấn."

Vậy tức là mình nhìn nhầm rồi.

Dư Thải buồn bực, tự mình dọa mình hết hồn, hơn nữa cho dù Giang Liễu Y nhận phỏng vấn, cũng là nhận của cô ta, cô ta là em gái của Dư Bạch mà, không lý nào lại đến Mạn Đồng.

Cô ta hòa hoãn nhịp tim, Dư Bạch hỏi: "Sao vậy?"

Dư Thải nói: "Cũng không có gì, em nhận nhầm người."

Lông mày Dư Bạch nhíu lại: "Nhận nhầm người gì cơ?"

"Thì là ở bên cạnh phòng chụp hình, em còn tưởng trông thấy Giang Liễu Y chứ." Dư Thải nói xong, trái tim Dư Bạch đập thình thịch, cô ta vô thức quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thủy, vừa gửi xong tin nhắn cho Giang Liễu Y, cô ta che loa quay đầu hỏi: "Thu Thủy, có phải vừa nãy cậu liên lạc với Liễu Y không?"

Lâm Thu Thủy ngẩng đầu, cân nhắc hai giây: "Ừ."

Dư Bạch hỏi: "Chị ấy đang ở đâu?"

Lâm Thu Thủy vốn muốn nói ở chỗ vợ cậu ấy, nhưng vừa nghĩ đến tính tình của Dư Bạch, chắc chắn lại khóc cho xem, cô không muốn thấy cảnh ấy, thế là dứt khoát nói: "Ở nhà tập đàn, cậu ấy còn có thể ở đâu được."

Không hiểu sao Dư Bạch thở phào một hơi, Dư Bạch ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy vậy cũng cười bản thân mình hồ đồ, thật sự là căng thẳng, ấy thế mà lại mắc phải loại sai lầm không ra làm sao như vậy.

Cô ta nói: "Vậy chị ơi, chị đừng quên chuyện đã đồng ý với em đấy nhé, em đi làm việc đây."

Dư Bạch: "Biết rồi."

Dư Thải không yên tâm lại nói thêm: "Đừng cứng miệng, đừng bướng bỉnh, mấy năm nay Giang Liễu Không không yêu ai chẳng phải là đang đợi chị sao, xuống nước đi, dỗ chị ấy quay lại."

Dư Bạch yên lặng, nếu như là Giang Liễu Y lúc trước, cô ta còn có lòng tin dỗ người ta quay lại, nhưng lần này không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy đang từng chút từng chút mất đi Giang Liễu Y.

Loại cảm giác không nắm chắc được đó, xuất hiện lần đầu tiên trên người Giang Liễu Y.

Người yêu cô ta sâu đậm ấy.

Dư Bạch cúi đầu, nắm chặt điện thoại, lúc sau mới nói: "Ừ."

Từng chút từng chút mất đi có làm sao, cùng lắm thì, cô ta sẽ từng chút từng chút níu kéo lại.

Dư Bạch đặt điện thoại xuống, Lâm Thu Thủy hỏi: "Dư Thải?"

Cô ta gật đầu: "Ừ, là Tiểu Thải."

Lâm Thu Thủy nói: "Khoảng thời gian trước em ấy còn quấn lấy mình suốt, nhất nhất đòi phỏng vấn Giang Liễu Y."

Dư Bạch nói: "Nó có một khoảng thời gian cũng nói qua với mình, nhưng Liễu Y không nhận phỏng vấn, bọn mình đều biết."

Lâm Thu Thủy quay đầu nhìn cô ta: "Thật ra cũng không phải không nhận."

Dư Bạch nhìn cô, Lâm Thu Thủy xòe tay: "Đều đã qua lâu như vậy rồi, sự việc luôn có một ngày nào đó sẽ thay đổi mà, nói không chừng bây giờ cậu ấy chịu thì sao? Cậu bảo Dư Thải liên lạc lại với cậu ấy thử xem?"

Vốn là muốn gián tiếp nói cho Dư Bạch biết, chuyện bây giờ Giang Liễu Y đã nhận phỏng vấn, nhưng Dư Bạch nghe được lời này thì mặt trắng bệch, vành mắt đỏ hoe.

Dư Bạch nâng mắt, nước mắt vẫn vương trên lông mi, long lanh trong suốt, giống hệt với trước đây, lúc khóc cũng vẫn là cô công chúa nhỏ xinh đẹp, giọng Lâm Thu Thủy mềm xuống: "Sao lại khóc rồi?"

"Không sao." Dư Bạch hít thở sâu: "Thu Thủy, có phải các cậu cảm thấy, đều là lỗi của mình không?"

Lâm Thu Thủy nhìn cô ta, muốn nói lại thôi.

Dư Bạch nói: "Mình biết các cậu đều trách mình, Liễu Y cũng trách mình, hồi đó là mình không tốt, chỉ một lòng nghĩ về vẽ tranh, trước khi đi Liễu Y nói chị ấy không muốn chia tay, chị ấy sẽ chờ mình."

Dư Bạch nghẹn ngào: "Chị ấy nói dối."

Lâm Thu Thủy không nhịn được mở miệng: "Dư Bạch, mấy năm nay Liễu Y sống cũng không tốt, sau khi cậu đi cậu ấy mất ngủ nghiêm trọng, mỗi ngày đều phải uống thuốc mới ngủ được, sau đó luyện tập điên cuồng, ngày ngày nhốt mình trong phòng đàn, một khi nhốt là hết một ngày."

Khi Dư Bạch đi, Giang Liễu Y vẫn chưa có thành tựu, chưa bộc lộ tài năng, chưa phải ngôi sao mới dần dần mọc lên như hiện giờ, Lâm Thu Thủy khi ấy thật sự sợ cô chịu đả kích từ chuyện đó, rồi sẽ gục ngã không gượng dậy được, không ngờ Giang Liễu Y hồi phục rất nhanh, lần thủng dạ dày ấy, cô gọi điện thoại cho Dư Bạch, hy vọng Dư Bạch trở về, dù cho không thể ở bên nhau, vậy gặp mặt một lần cũng được.

Nhưng đã bị từ chối.

Lúc đó cô quay đầu, trông thấy Giang Liễu Y đứng ngay sau lưng mình, sau đó, Giang Liễu không còn nhắc về Dư Bạch nữa.

Đôi Khi cô hỏi Giang Liễu Y, có hận Dư Bạch không, Giang Liễu Y nói: "Hận thì có tác dụng gì."

Cô lại hỏi Giang Liễu Y: "Muốn cô ấy trở về sớm hơn không?"

Lúc ấy Giang Liễu Y chỉ nhìn về phía trước, không đáp lời.

Lần đầu tiên gặp Tống Di, cô buột miệng nói: "Giống Dư Bạch nhỉ."

Giang Liễu Y chỉ nhìn cô một cái, không phản bác, sau đó Tống Di nói cho cô biết, lần đầu tiên gặp Giang Liễu Y cũng gọi cái tên này.

Viền mắt Dư Bạch đỏ ửng, giọt lệ khóe mắt lung lay sắp rơi, cô ta cúi đầu: "Xin lỗi, Thu Thủy, xin lỗi, mình..."

Lâm Thu Thủy nói: "Dư Bạch, giữa hai cậu là đúng hay là sai, mình không biết, mình chỉ biết Liễu Y vẫn chưa buông được cậu, bây giờ còn trẻ, vẫn còn cơ hội sửa sai, vì thế..."

Dư Bạch cắn răng gật đầu: "Mình biết, mình biết."

Lâm Thu Thủy nhìn dáng vè này của cô ta không cầm nổi lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhảy vào trong phòng làm việc qua kẽ hở nhỏ vụn của lá cây, chớp lóe chớp lóe.

Giang Liễu Y đứng bên cửa sổ, hoàn hồn, nghe thấy Hà Tiểu Anh bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Giang tiểu thư, cô cảm thấy những câu hỏi này có được không?"

Cô cười: "Không cần gọi tôi là Giang tiểu thư, nếu đã là đồng nghiệp của Tống Di, vậy cô cứ gọi tên tôi đi."

"Thế sao mà được!" Bình thường ở văn phòng gọi Giang Liễu Y cũng thôi đi, đứng trước mặt thế này, vẫn nên dùng cách gọi kính trọng thì hơn, Hà Tiểu Anh nói: "Vậy tôi gọi cô là Giang lão sư nhé?"

Giang Liễu Y đành chịu: "Được."

Vẻ mặt Hà Tiểu Anh hớn hở: "Ài, thế Giang lão sư này chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi."

Tống Di ở một bên loay hoay với máy ảnh, nhìn Giang Liễu Y trong ống kính, toàn thân mặc váy trắng qua đầu gối, mái tóc hơi vén lên, tóc mái che đi vầng trán đầy đặn, rủ xuống bên mai, cô ngồi trên ghế, cơ thể dựa vào tay ghế bên phải, tư thế rất thoải mái, tôn lên vẻ tao nhã thong dong, ngũ quan của cô thiên về sắc sảo, lớp trang điểm già giặn hơn chút sẽ lộ ra góc nghiêng sắc sảo, Tống Di nhìn chăm chú máy ảnh một hồi lâu mới nói: "Chờ chút."

Hà Tiểu Anh quay đầu: "Sao thế?"

Tống Di nói: "Trang điểm không ổn." Nàng nói xong thì nhìn về phía cửa sổ: "Ánh sáng cũng không tốt lắm."

Chủ yếu là vì Giang Liễu Y mặc cả bộ màu trắng, dễ bị phản quang.

Tống Di bảo nhân viên phụ trách ánh sáng lùi về sau một chút, nói với Hà Tiểu Anh: "Thế này đi, chị phỏng vấn trước, phỏng vấn xong rồi chụp ảnh sau."

Lần đầu tiên Giang Liễu Y thấy Tống Di làm việc, sắp xếp công việc đâu ra đấy, trong cử chỉ ung dung mà bình tĩnh, như thể có vẻ chín chắn vượt quá so với độ tuổi của nàng, trước đây Giang Liễu Y vẫn luôn hiểu lầm công việc của Tống Di, cô tưởng rằng chụp ảnh chỉ đơn giản là chụp vài tấm, chỉnh đôi chỗ, bây giờ mới phát hiện mình nhầm rồi.

Tống Di nghiêm túc đến vậy.

Cũng rất quyến rũ.

Giang Liễu Y rủ mắt, chợt lộ ra nụ cười nhẹ, Hà Tiểu Anh bắt được, vội hỏi: "Giang lão sư, vậy chút nữa trong phỏng vấn có thể thêm chút chuyện về cô và Tống Di không?"

"Tôi nghe nói cô với Tống Di là vừa gặp đã yêu?"

Giang Liễu Y hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Tống Di nói thế?"

Hà Tiểu Anh gật đầu như gà con mổ thóc: "Phải, em ấy nói thế đó."

Tuy rằng là nhìn trúng vẻ bề ngoài, nhưng ý nghĩa chẳng phải gần như thế sao, tô điểm thêm một chút cũng đâu có gì sai.

Tầm mắt của Giang Liễu Y rơi lên người Tống Di ở cách đó không xa, thấy nàng đang trao đổi với người phụ trách ánh sáng, khi nâng tay ra hiệu sườn mặt nghiêm túc nghiêm cẩn, Giang Liễu Y nhìn mấy giây sau mới hoàn hồn: "Ừ, phải đấy."

Hà Tiểu Anh mừng rơn, lập tức hỏi vài câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, nhưng không không dám hỏi.

Giang Liễu Y không giấu giếm, có gì đều trả lời thẳng, hai bên có qua có lại, bầu không khí phỏng vấn vô cùng hòa hợp.

Rất nhanh, chuyên mục phỏng vấn của Giang Liễu Y đã kết thúc, Hà Tiểu Anh hài lòng thỏa ý, Tống Di cũng xác định xong góc độ với người phụ trách ánh sáng, cuối cùng đi đến bên cạnh Giang Liễu Y, nói: "Em đổi kiểu trang điểm cho chị."

Hà Tiểu Anh chớp mắt: "Tống Di em là toàn năng à!"

Trong tòa soạn ai mà không biết Tống Di giỏi, biết vẽ tranh, biết chụp ảnh, chỉnh ảnh siêu đỉnh, bình thường những người khác có vấn đề gì đến tìm nàng cũng có thể giải quyết trong một lần, đã nói Tống Di rất giỏi, nhưng không ngờ bây giờ còn biết cả đổi kiểu trang điểm!

Hà Tiểu Anh thật lòng bội phục.

Tống Di cười với cô nàng, kéo Giang Liễu Y đến bàn trang điểm, mỹ phẩm đầy đủ, bình thường dùng để dặm lại phấn, Tống Di liếc nhìn đồ đã sử dụng, cuối cùng vẫn lấy một bộ chưa bóc tem ở bên dưới ra, tay nghề trang điểm của nàng thành thạo, rất nhanh, bình thường đều là thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm cho Giang Liễu Y, cô ra khỏi nhà đều trang điểm nhạt, bây giờ dưới đôi tay khéo léo của Tống Di, ngũ quan sắc sảo của cô dần trở nên mềm mại, mày mắt dịu dàng, hơi thở người đẹp cổ điển phả tới.

Hà Tiểu Anh đứng bên cạnh nhìn nhìn nàng giống như ma pháp sư không khỏi ngạc nhiên: "Giỏi quá đi đấy?"

Nhìn như vậy, so với khí chất trước đó thì như hai người khác biệt, Giang Liễu Y thích âm nhạc cổ điển, vừa rồi trọng điểm phỏng vấn cũng là phương diện này, phối hợp thêm lớp trang điểm này nữa.

Tuyệt! Quá tuyệt vời!

Hà Tiểu Anh vỗ tay, Tống Di nhìn về phía cô nàng, Hà Tiểu Anh rất tự giác: "Chị đi sửa bản thảo."

Nơi này không còn ai, Giang Liễu Y nhìn mình trong gương, lớp trang điểm này không phải cô mới thấy lần đầu, mỗi lần trước khi lên sân khấu, thợ trang điểm của cô sẽ căn cứ theo phong cách diễn tấu để thay đổi kiểu trang điểm cho cô, nhưng cảm giác thợ trang điểm trang điểm cho cô và Tống Di trang điểm cho cô là khác nhau hoàn toàn.

Giang Liễu Y cảm thấy đáy lòng có gì đó vô cùng sinh động.

Tống Di để đổ trang điểm xuống nói: "Xong rồi."

Giang Liễu Y soi gương, lớp trang điểm hoàn hảo, không có khuyết điểm, cô đứng dậy, Tống Di nhìn bộ đồ trên người cô lại nói thêm: "Chờ đã."

Hai người đứng đối diện nhau, Giang Liễu Y còn chưa biết Tống Di muốn làm gì, trông thấy nàng nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên bắt đầu cởi đồ, sắc mặt Giang Liễu Y hơi thay đổi, Tống Di đã nhanh chóng cởi áo sơ-mi ra đưa cho cô.

"Mặc cái này đi." Áo sơ-mi màu hồng nhạt, bên trong Tống Di còn mặc áo ba lỗ màu trắng, để lộ cánh tay trắng ngần, bờ vai trần trụi, đầu vai tròn trịa mượt mà, cánh tay mảnh khảnh thẳng tắp, Giang Liễu Y ngây ra, Tống Di đã bước lên trước khoác áo sơ-mi lên người cô, mặc hẳn hoi vào giúp cô, không đóng cúc, chỉ buộc dưới vạt áo, mùi hương quen thuộc xông vào chóp mũi, như có như không, Tống Di ở trước mặt đang cúi đầu buộc vạt áo sơ-mi cho cô, Giang Liễu Y rũ mắt là trông thấy làn mi dài hơi rủ của Tống Di, sườn mặt chăm chú nghiêm túc.

Sau khi Tống Di sửa sang xong vạt áo thì gập cổ áo lại giúp Giang Liễu Y, dựng lên nửa tấc, hai tay vòng qua cổ cô, chỉnh trang cổ áo phía sau, Tống Di vươn cổ, dưới mí mắt của Giang Liễu Y là chiếc cổ thon dài của Tống Di, làn da trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp.

Trên làn da còn có dấu đỏ không nổi bật, gần ngay chóp mũi.

Quyến rũ quá.

Muốn cắn một cái quá!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16