Tiến độ chụp ảnh rất nhanh, Tống Di vô cùng chuyên nghiệp, tìm góc độ đẹp chụp xong vài tấm rồi đưa cho Giang Liễu Y xem, hỏi han ý kiến của cô, ánh mắt Tống Di nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị của máy chụp ảnh, sườn mặt căng ra, biểu cảm nghiêm túc, Giang Liễu Y đứng cạnh nàng, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt này của nàng tim đập nhanh hơn một chút.
Thật sự là không biết tại sao.
Cô làm dịu hơi thở, nghe thấy Tống Di hỏi: "Thấy thế nào? Tệp ảnh này được chứ?"
Tư thế ngồi của cô trong ảnh tùy ý mà nho nhã, kỹ thuật bắt ảnh của Tống Di vô cùng tuyệt vời, có thể nói là hoàn hảo, Giang Liễu Y không tìm được lỗi gì, cô gật đầu: "Được."
Tống Di nói: "Vậy chụp thêm hai tệp nữa, rồi kết thúc công việc."
Nàng nói xong lại chỉ huy người phụ trách ánh sáng, gọi một lượt nhưng không ai đáp lời, Giang Liễu Y quay đầu, thấy người phụ trách ánh sáng kia đang nhìn Tống Di, nhìn không chớp mắt.
Giang Liễu Y quay đầu, Tống Di vẫn mặc áo ba lỗ trắng, không phải kiểu dáng hở hang, nhưng vóc dáng nàng quá đẹp, cao gầy, vai nhỏ, eo thon, đường nét rõ ràng, khi nghiêm túc lên lại càng mê người hơn.
Giang Liễu Y khụ một tiếng, gọi: "Hà tiểu thư?"
Hà Tiểu Anh lập tức vui vẻ đi qua: "Giang lão sư có việc gì sao?"
"Cô có thể nâng tấm hắt sáng không?"
Hà Tiểu Anh vốn còn có chút không hiểu, sau đó trông thấy ánh mắt của người phụ trách ánh sáng kia nhìn Tống Di, mến mộ một cách trần trụi, cô nàng gật đầu: "Để tôi thử xem."
Nhưng Tống Di lại nhíu mày: "Chị có biết làm đâu, thử cái gì mà thử?"
Hà Tiểu Anh ra sức nháy mắt với nàng, ý bảo vợ nàng ghen rồi, lông mày Tống Di càng nhíu chặt hơn: "Sao vậy?"
"Không sao cả, chị muốn học!" Hà Tiểu Anh nói: "Sống tới già, học tới già!"
Tống Di: ......
Nàng muốn nói đừng làm loạn thêm, nhưng không thể ngăn cản người ta ham học, Hà Tiểu Anh đứng bên cạnh người phụ trách ánh sáng kia: "Tôi nâng cho, cô ra ngoài mua mấy ly trà sữa cho bọn tôi đi."
Người phụ trách ánh sáng có chút luyến tiếc nhìn Tống Di, phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Giang Liễu Y quét qua, cô nàng cúi đầu, buông tay.
Hai tệp ảnh sau chụp rất nhanh, trên máy tính nhanh chóng xuất hiện ảnh đã chụp xong, Tống Di hỏi: "Chị thích những tấm nào?"
Hà Tiểu Anh chen miệng: "Tống Di, tối về hai người chọn sau, chúng ta đến chỗ ăn trước được không?"
Tống Di nhìn đồng hồ đeo tay, hơn sáu giờ rồi, bữa cơm vào lúc bảy rưỡi, họ còn phải qua đó trước để gọi món, Tống Di nhìn về phía Giang Liễu Y, sau đó gật đầu: "Ok."
"Vậy thì đi thôi."
Tống Di nói xong chuẩn bị thu dọn sổ ghi chép, cổ tay bị Giang Liễu Y bắt lấy: "Chờ đã."
Nàng quay đầu, thấy Giang Liễu Y cởi áo sơ-mi ra, khoác lên người nàng, áo sơ-mi vừa cởi ra, vẫn còn độ ấm, dán lên làn da Tống Di, ấm áp.
Giang Liễu Y nói: "Duỗi tay."
Tống Di phối hợp duỗi hai tay ra, đút vào trong tay áo, cuối cùng Giang Liễu Y chỉnh trang cổ áo giúp nàng, Tống Di không quen lắm, nàng lùi về sau nửa bước, nói: "Để tự em làm đi."
Giang Liễu Y nhíu mày, không nói gì.
Chờ Tống Di thu dọn xong họ cùng nhau đến Tiểu Các Lâu, cách phòng chụp hình mất hơn nửa tiếng đi xe, khi đến nơi đã có hai đồng nghiệp vào phòng bao trước rồi, trông thấy Giang Liễu Y đi vào họ đứng dậy, có chút câu nệ.
Hôm nay Hà Tiểu Anh ở cùng Giang Liễu Y cả nửa ngày, cảm thấy cô trông thì có vẻ hơi lạnh lùng, thực ra tính cách rất tốt, nghĩ như vậy, có phần giống với Tống Di.
Nhưng Tống Di sẽ không cho người khác cảm giác quá mức lạnh lùng, nàng là bình tĩnh mà thờ ơ, còn Giang Liễu Y, khí chất vẫn mạnh hơn đôi chút.
Vì vậy sau khi Giang Liễu Y bước vào hai người đồng nghiệp kia chưa từng mở miệng, Hà Tiểu Anh nói: "Thoải mái đi nào, Ngô Oánh đâu?"
"Chút nữa Ngô Oánh mới đến, bọn tôi xong việc trước."
Hà Tiểu Anh gật đầu, vào nhóm chat công ty, thấy hai người câu nệ trước mặt kia đang điên cuồng nhắn tin trong nhóm chat.
[Đệch đệch đệch đệch! Tôi gặp được Giang Liễu Y rồi!]
[Hít thở không thông rồi, mau tới đi!]
[Mấy người có thể nhanh lên không! Khí thế của cô ấy thật sự mạnh quá, thần thiếp không chịu nổi!]
[Có phải cực kỳ có phong thái nữ vương không? Tôi tới liền đây nữ thần ơi!]
Tin tức xoạt một cái bay vèo lên, Hà Tiểu Anh buông điện thoại xuống hỏi Tống Di: "Chúng ta gọi món trước?"
Tống Di gật đầu, nàng đưa thực đơn cho Hà Tiểu Anh, Hà Tiểu Anh run rẩy đưa cho hai người kia, hai người kia lại run cầm cập đưa cho Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y không biết khẩu vị của họ, bảo họ gọi món trước.
Hai đồng nghiệp gửi thực đơn vào nhóm chat, sau khi dựa theo sở thích của mọi người gọi bảy tám món thì đưa cho Giang Liễu Y, thấy cô chọn vài món xong nghiêng đầu hỏi Tống Di: "Được không?"
Tống Di liếc mắt một cái: "Được."
Hai người kia ôm điện thoại: "Đối xử với Tống Di tốt mà săn sóc ghê á."
Những người khác lòng ngứa ngáy, Viên Hồng cũng thế, hôm nay công ty có cuộc họp, cô vừa mới tan làm, nếu không đã đến Tiểu Các Lâu sớm hơn rồi, khi cô đến nơi những đồng nghiệp khác cũng vừa xuống xe, chào hỏi với cô, Ngô Oánh nói: "Hà Tiểu Anh nói tính tình Giang Liễu Y tốt lắm, vậy chút nữa xin chữ ký ok rồi."
"Tôi không dám, tôi vẫn sợ lắm."
"Đúng là đồ nhát gan."
Viên Hồng cười mắng, dẫn mọi người đi vào, trong phòng bao có bốn người ngồi, Giang Liễu Y và Tống Di ghé vào nhau, không biết đang nói cái gì, Viên Hồng bước vào đi thẳng đến trước mặt Giang Liễu Y, chủ động vươn tay ra: "Giang tiểu thư."
Giang Liễu Y bắt tay với Viên Hồng: "Xin chào."
Sau đó Tống Di giới thiệu lần lượt giúp cô, những người khác đều đứng bên cạnh Giang Liễu Y, mong chờ được bắt tay với cô, một bữa ăn bình thường rất có phong thái fan meeting, Viên Hồng nói: "Được rồi được rồi, hôm nay đến liên hoan, mọi người đừng cậu nệ quá, nếu Giang tiểu thư và Tống Di đã kết hôn, vậy thì chính là một phần trong Mạn Đồng chúng ta, mọi người nói có đúng không?"
Những đồng nghiệp khác sôi nổi hò reo, cười nói đúng vậy, vẻ mặt Tống Di thản nhiên, Giang Liễu Y liếc mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh cũng không ồn ào lắm.
Ngồi lại chỗ một lần nữa, Viên Hồng ngồi ở bên còn lại của Giang Liễu Y, cô nói với mọi người: "Thật ra hai năm trước tôi đã từng gặp Giang tiểu thư."
Giang Liễu Y quay đầu, Viên Hồng nói: "Cô ấy trên sân khấu, tôi ở dưới sân khấu."
Ngô Oánh vươn tay: "Vậy thì thật ra tôi cũng từng gặp rồi, cô ấy trong TV, còn tôi ở ngoài TV."
Những người khác bị chọc cười, bầu không khí thoáng chốc sôi nổi hẳn, không lâu sau món ăn được đưa lên, Hà Tiểu Anh còn gọi rượu vang, Tống Di vốn muốn lái xe nên không uống, nhưng Hà Tiểu Anh nói: "Thế sao được, hôm nay hai người là nhân vật chính, chút nữa tan cuộc chị thuê tài xế cho hai người."
Tống Di hết cách, chỉ đành rót nửa ly.
Tửu lượng của nàng rõ ràng không tốt bằng Giang Liễu Y, uống một chút thôi là hiện hết lên mặt, gò má đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại bình tĩnh đến lạ, khiến người ta nhất thời không phân được rõ rốt cuộc là nàng uống giỏi, hay không uống được.
Viên Hồng kính rượu xong Diệp tổng giám vội vàng nâng ly theo: "Tôi cũng kính hai người, mong hai người trăm năm hòa hợp!"
Lời chúc phúc thật lòng thật dạ, tuy rằng trước đây cô không ưa Tống Di, nhưng bây giờ cô mong cuộc hôn nhân của họ thuận buồm xuôi gió hơn bất kỳ ai trong tòa soạn, vĩnh kết đồng tâm.
Tống Di nâng tay, cụng ly với cô: "Cảm ơn."
"Còn tôi nữa, còn tôi nữa!" Ngô Oánh nhảy ra: "Kính nữ thần của tôi và Tống Di một ly."
Nàng nói xong mỉm cười: "Chút nữa có thể có một yêu cầu nho nhỏ không?"
Giang Liễu Y hỏi: "Chuyện gì?"
Những người khác nhao nhao nói: "Ký tên!"
Giang Liễu Y bật cười: "Được."
Ngô Oánh uống rượu xong lập tức móc bưu thiếp ra: "Uống rượu một hồi tôi sợ quên mất, bây giờ ký luôn được không?"
Giang Liễu Y nhận lấy bút và bưu thiếp, hai ba nét ký xong, nét chữ xinh đẹp mạnh mẽ, dứt khoát lưu loát, Ngô Oánh cầm tấm bưu thiếp cười ngốc: "Chữ cũng như người vậy, đẹp chết mất!"
Những người khác cũng mở to mắt nhìn qua, Giang Liễu Y chỉ đành ký hết cho họ.
Chuyện nhọc lòng đã hết, mọi người uống càng nhiều hơn, cũng càng yên tâm chơi đùa, chủ đề thỉnh thoảng nhảy đến Mỹ Tú, nợ cũ thù mới khó tránh bị dồn vào mắng một thể, Tống Di ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, lâu lâu bưng ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, Hà Tiểu Anh nói: "Nhưng lần này chúng ta có thể mời được Giang lão sư, đều nhờ có Tống Di, chủ biên chị phải tăng lương cho Tống Di!"
Viên Hồng uống nhiều, bị họ hô hào phải gật đầu: "Tăng tăng tăng, lần này lượng tiêu thụ top 1, tôi tăng hết cho mọi người!"
Hà Tiểu Anh vỗ tay cười, Tống Di nhìn trái nhìn phải, Giang Liễu Y hỏi: "Sao thế?"
Tống Di nâng mắt: "Muốn đi vệ sinh."
Đôi mắt nàng sáng ngời, rất bình tĩnh, nhưng gò má ửng hồng, Giang Liễu Y không yên lòng, nói: "Tôi đỡ em đi."
Tống Di ngoan ngoãn gật đầu: "Ừa."
Hai người ra khỏi phòng bao, cửa vừa mở, gió thổi vào trong, Giang Liễu Y có chút tỉnh táo, cô cùng Tống Di đến cửa phòng vệ sinh, hỏi: "Cần tôi vào trong không?"
Tống Di lắc đầu, một mình đi vào trong, Giang Liễu Y đứng bên ngoài rửa tay, không lâu sau, Tống Di từ trong đi ra, động tác nàng tự nhiên mà đi đến bên cạnh Giang Liễu Y, đổ nước rửa tay, rửa tay, lau khô, sạch sẽ rồi mới nói với Giang Liễu Y: "Quay lại thôi."
Giang Liễu Y đi được mấy mét quay đầu: "Em say rồi sao?"
Tống Di ngừng vài giây: "Đâu có."
Giang Liễu y thu hồi tầm mắt, cùng Tống Di quay lại phòng bao, mọi người trong phòng bao đang tám chuyện, bầu không khí đã sớm không gò bó như hồi đầu mới gặp nữa, sau khi Tống Di ngồi xuống Viên Hồng hỏi: "Chưa uống say chứ hả?"
Tống Di lắc đầu: "Chưa."
Lúc này Viên Hồng mới yên tâm, sau đó xin lỗi Giang Liễu Y: "Xin lỗi, họ hơi ồn ào."
Đều là những cô gái trẻ trung, có vài người còn vô cùng thích Giang Liễu Y, hơn nữa tạp chí kỳ này có hy vọng vươn lên top 1 bảng tiêu thụ, cảm xúc của mọi người hơi kích động, đúng thật là ồn ào.
Giang Liễu Y trả lời cô: "Không sao."
Viên Hồng nói: "Vậy làm phiền cô chăm nom cho Tống Di."
Giang Liễu Y quay đầu, Tống Di lại lén lút uống rượu, cô lấy ly của Tống Di đi, Tống Di có vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế, nghe những đồng nghiệp khác trò chuyện, khóe mắt Giang liễu Y trông thấy trên cổ áo sơ-mi có rơi một sợi tóc, chọc vào nơi cổ của Tống Di, có lẽ rất ngứa, cô thấy Tống Di dùng tay gãi chỗ đó đến mức da đỏ ửng lên.
Tay cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tống Di, Tống Di quay đầu, thấy Giang Liễu Y cúi đầu, dùng tay còn lại nhặt sợi tóc trên cổ áo nàng ra, sợ những chỗ khác cũng có, Giang Liễu Y nghiêm túc kiểm ta cổ áo, hai người dựa rất gần, hơi thở của Giang Liễu Y phả vào cổ Tống Di, Tống Di vô thức lùi về sau một chút, hai người lập tức kéo giãn khoảng cách.
Giang Liễu Y nhìn thấy cảnh này chợt nhớ đến lúc ở phòng chụp hình, cô mặc áo giúp Tống Di nàng cũng như vậy.
Cô gọi: "Tống Di."
Tay Tống Di vẫn bị nắm lấy, muốn giãy ra, nhưng không thành công, nàng nhìn Giang Liễu Y, không hiểu sao hỏi: "Sao thế?"
Giang Liễu Y làm ướt môi: "Tôi muốn nói với em là, thật ra em ở bên ngoài, cũng không cần phải ngượng ngùng như vậy đâu."
Tống Di mờ mịt vài giây: "Ngượng ngùng?" Nàng phản bác: "Em có ngượng ngùng đâu."
Còn nói dối nữa.
Giang Liễu Y giơ bàn tay bị nắm của nàng lên, nhìn Tống Di bị cồn hun đỏ hai má, phì cười: "Không có ư?"
Tống Di khẳng định nói: "Không có."
Giang Liễu Y như ma xui quỷ khiến tiếp thêm một câu: "Vậy bây giờ em hôn tôi một cái đi."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)