Hai ngày cuối tuần, Giang Liễu Y và Tống Di ở nhà phóng túng qua ngày, sau khi kết hôn thời gian Giang Liễu Y ở nhà không nhiều, chuẩn bị cho chuyến lưu diễn, thường xuyên ở công ty hoặc bay tới bay lui, đây là lần đầu tiên ở nhà trọn vẹn vào cuối tuần, trong khoảng thời gian này có bạn bè gọi điện thoại cho cô, đều bị dập máy, buổi sáng ngày thứ hai khi Lâm Thu Thủy gọi điện tới, Giang Liễu Y đang thay quần áo.
Lâm Thu Thủy hỏi: "Đến công ty không?"
Giang Liễu Y nghỉ sẽ đến công ty, công ty có phòng tập luyện riêng, nhưng gần đây cô không muốn đi, Giang Liễu Y nhàn nhạt nói: "Không đến đâu, chút nữa mình phải nhận một cuộc phỏng vấn."
Tốc độ quay bút của Lâm Thu Thủy chậm lại: "Phỏng vấn gì cơ?"
Giang Liễu Y nói: "Là một cuộc phỏng vấn, tình huống cụ thể thì chờ mình kết thúc rồi nói cho cậu biết."
Lâm Thu Thủy chỉ đành đồng ý, Giang Liễu Y hiếm khi tự sắp xếp lộ trình, trước giờ cô đều nghe theo sắp xếp của công ty, nhưng Lâm Thu Thủy hiểu cô, ngoài âm nhạc ra thì không yêu thích cái gì khác, hơn nữa lần đầu tiên phỏng vấn còn xảy ra chuyện kia, ảnh hưởng tới Giang Liễu Y không ít, vì vậy sau đó cô đã từ chối hết tất cả phỏng vấn, ngay cả em gái Dư Bạch là Dư Thải đến mời, cô cũng không đồng ý.
Chính vì điều này mà Dư Bạch còn gọi điện thoại hỏi cô, có phải Giang Liễu Y vì giận cô ta, nên không nhận phỏng vấn của em gái cô ta hay không.
Nói thật lòng, Lâm Thu Thủy cũng không biết, nhưng cô không muốn làm liều, giữa Giang Liễu Y và Dư Thải, cô vẫn biết mình đứng ở phía ai.
Nhưng bây giờ Giang Liễu Y đã đồng ý phỏng vấn, chắc hẳn khúc mắc trong lòng trước đó ít nhiều gì cũng nên tháo gỡ rồi.
Đây là chuyện tốt.
Giang Liễu Y đặt điện thoại xuống, ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy Tống Di đang hâm nóng bánh mì, trên bàn có sữa đã pha xong, hai cốc, cô đi qua, ngửi thấy hương sữa nhìn Tống Di bưng hai cái đĩa tới, bên trong để vài lát bánh mì, vừa làm nóng xong, xốp mềm mà lại thơm ngọt, cô nhìn vài giây rồi bỗng nhiên hỏi: "Ăn trứng chiên không?"
Tống Di ngồi xuống cuộn bánh mì lại nhìn cô, giọng nói hơi khàn: "Tùy chị."
Giang Liễu Y đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, ở với Tống Di không nấu cơm, vì vậy bên trong chỉ toàn là nước lạnh, đồ uống, chỉ có tầng dưới cùng để vài gói mì tôm và nửa ngăn trứng gà, có vẻ như mua từ hôm mới kết hôn, sau đó thì chưa từng động đến.
Tống Di cắn bánh mì nghiêng đầu, Giang Liễu Y ở nhà ăn mặc khá tùy tiện, đồ ở nhà màu xanh nhạt, cộc tay, không thắt tạp dề, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên sườn mặt và cánh tay cô, cánh tay mảnh khảnh hữu lực, Giang Liễu Y vẫn luôn khôi phục nhanh hơn nàng, có đôi khi nàng ngủ một giấc tỉnh lại cổ tay nhức mỏi, nhưng trông Giang Liễu Y như thể không làm sao hết, có thể là có liên quan đến tư thế mà Giang Liễu Y thích, trước giờ cô đều không thích dùng tay.
Tống Di buông mắt, ánh mắt rơi trên vòng eo thon thả của Giang Liễu Y, tuy rằng uyển chuyển linh động, nhưng không hề nhìn ra được sự điên cuồng khi ở trên giường.
Thể lực thật sự rất tốt, eo cũng rất được.
Ánh mắt nàng đảo một lượt, thấy Giang Liễu Y đã chiên xong một quả trứng đặt vào đĩa, quay đầu lại lấy thêm một quả, lúc nâng tay lên đồ mặc ở nhà bị kéo lên, lộ ra vòng eo phía sau trắng ngần, đường cong rõ ràng, cơ xương chắc nịch, chẳng qua là lấy một cái đĩa thôi, vậy mà động tác cô làm ra lại nho nhã, xinh đẹp giống như nhảy múa vậy.
Có những loại khí chất rất khó bắt chước và vượt qua, đặc biệt là loại khí chất được ngâm trong nghệ thuật quanh năm suốt tháng, lại càng khác biệt so với người bình thường.
Tống Di nhìn thêm hai cái, Giang Liễu Y quay đầu, chạm vào ánh mắt nàng, ánh mắt sáng rực kia khiến trái tim Giang Liễu Y bỗng đập nhanh thêm một nhịp, chiếc đĩa trên tay suýt chút không cầm vững, đập xuống bệ rửa.
Vẫn là Tống Di mở miệng trước: "Xong chưa?"
Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ đi làm rồi.
Giang Liễu Y bưng hai cái đĩa qua, đặt một đĩa trước mặt nàng: "Ăn thử xem?"
Tống Di cúi đầu cắn một miếng, chắc có lẽ để lửa to, lớp ngoài cháy sém, bên rìa hiện ra một vòng màu thẫm, Giang Liễu Y hỏi: "Thấy sao hả?"
Tuy cô đã lâu lắm rồi chưa xuống bếp, nhưng rất tự tin với trứng chiên của mình, có lẽ là món tủ nhất, lúc cô tưởng rằng Tống Di sẽ vô cùng hài lòng, vui vẻ mà nói với cô rằng ngon lắm, thì Tống Di nâng mắt nhìn cô, giọng điệu bình thản nói: "Bình thường."
Lời khiêm tốn Giang Liễu Y chuẩn bị sẵn trên miệng bị nuốt trở về.
Tống Di ăn xong trứng chiên đứng dậy, hỏi Giang Liễu Y: "Chị có cần em về đón chị không?"
Giang Liễu Y nghĩ vài giây: "Tôi lái xe đi."
Tống Di nói: "Vậy chị đừng quên thời gian, em sẽ gọi điện thoại trước cho chị."
Giang Liễu Y gật đầu: "Tôi phải đến tòa soạn sao?"
Tống Di nói: "Đến thẳng phòng chụp hình đi, em mang hợp đồng đến đó."
Giang Liễu Y không có ý kiến gì.
Sau khi Tống Di đi Giang Liễu Y ở nhà một mình ăn xong bữa sáng, khi về phòng thay quần áo cô bỗng nhiên nhớ đến bức tranh Tống Di vẽ kia, lấy từ trên bàn ra.
Bức tranh vẽ một cách hết sức tỉ mỉ, ngay cả ánh mắt người đi đường cũng rõ ràng, nếp nhăn trên mặt, độ dài mái tóc, kiểu dáng quần áo, Giang Liễu Y đều không nhớ được, còn có những chi tiết nhỏ của nhà hàng, đều đã vẽ ra hết.
Tựa như bức ảnh được in ra vậy.
Nếu nhớ không nhầm, đây có lẽ là mặc họa.
Cô biết mặc họa, là bởi vì Dư Bạch, thật ra Dư Bạch rất có thiên phú, cô còn nhớ hồi trước lớp mỹ thuật thường xuyên có cuộc thi vẽ tranh mặc họa, đó là lấy một bức tranh, cho thời gian nhìn là nửa tiếng, sau đó mặc họa được sinh ra, tranh của ai có nhiều chi tiết nhất, vẽ giống nhất, thì người đó thắng.
Dư Bạch tham gia vẽ tranh mặc họa, vẫn luôn ăn chắc chín phần mười, gần như đều thắng.
Danh tiếng của cô ta cũng dần dần nổi lên, những khoa khác đều biết khoa mỹ thuật có thiên tài mặc họa Dư Bạch.
Đôi khi cô sẽ hỏi Dư Bạch, thích gì nhất ở mặc họa, Dư Bạch nói: "Là chị đó."
"Em thích mặc họa chị nhất, bởi vì thân thuộc nhất, cũng thích nhất."
Khi đó còn trẻ, được dỗ chút lời ngon tiếng ngọt là đầu óc rối mù, thế cho nên lúc Dư Bạch rời đi muốn chia tay, cô không sao tin nổi, xuất ngoại thì phải chia tay, làm gì có cái đạo lý này? Cô cũng đâu phải không thể ra nước ngoài để thăm Dư Bạch, hoặc là Dư Bạch được nghỉ thì về nước, họ vẫn có thể gặp nhau, vì sao nhất định phải quyết tuyệt chia tay?
Vấn đề này đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu nổi, nhưng chuyện đến ngày hôm nay, cô cũng không muốn tìm hiểu đến cùng nữa.
Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Giang Liễu Y vuốt phẳng bức tranh đặt lên bàn, sau khi xem đi xem lại mấy lần mới gấp gọn kẹp vào trong sách, màn hình điện thoại trên mặt bàn lập lòe, nhảy ra cái tên quen thuộc, Giang Liễu Y chỉ nhìn vài cái, không bắt máy.
Không lâu sau, Tống Di nhắn tin cho cô: [Em gửi định vị vào wechat cho chị rồi đấy.]
Cô thoát khỏi khung tin nhắn chuyển đến định vị trong wechat, trả lời một chữ được cho Tống Di.
Tống Di bỏ điện thoại xuống, Hà Tiểu Anh bên cạnh ghé đến, nhỏ giọng nói: "Trong nhóm đều đang hỏi là ai mời được Giang Liễu Y, chị có thể nói là em không?"
Từ sau khi Tống Di nói chuyện này với cô nàng thì cô nàng đã cảm thấy khó tin rồi, không bao lâu sau trợ lý của Giang Liễu Y gọi điện thoại cho cô nàng xác nhận là người thật, cô nàng bùng nổ luôn, vội vàng trao đổi với chủ biên, ý của chủ biên là mọi người trong nhóm biết là được rồi, không cần thiết phải cho ai khác biết, chủ yếu là sợ Mỹ Tú lại kiếm chuyện, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không ổn.
Khó khăn lắm mới mời được Giang Liễu Y, nếu như có thể thành công, đừng nói là đàn áp Mỹ Tú, top 1 bán chạy bây giờ, e là kỳ sau cũng không vượt được nổi họ, nhưng điều kiện tiên quyết là, không thể xảy ra vấn đề gì.
Vì thế chủ biên bàn bạc với sếp, quyết định đổi thành không phỏng vấn công khai, tạm thời ngoài người trong bộ phận họ ra, không tuyên bố với bên ngoài.
Hà Tiểu Anh đã nói người mời Giang Liễu Y đến là ai cho chủ biên biết, nhưng không nói với đồng nghiệp khác, chủ yếu là vì không biết thái độ của Tống Di thế nào, cô nàng vẫn muốn hỏi trước, Tống Di quay đầu, thờ ơ nói: "Tùy chị."
Dáng vẻ không hề kích động một chút nào, Hà Tiểu Anh bắt đầu tò mò nàng đã mời Giang Liễu Y như thế nào.
Cô nàng nhìn chằm chằm mấy giây, cuối cùng vẫn hỏi, Tống Di nghĩ ngợi một lúc, khi đó hình như nàng vẫn chưa mở miệng, nàng nói với Hà Tiểu Anh: "Là Giang Liễu Y chủ động nhận phỏng vấn."
"Chủ... chủ... chủ động nhận?" Hà Tiểu Anh nói chuyện cũng bị lắp bắp luôn rồi, không sao ngờ được sẽ là như vậy, cô nàng còn tưởng Tống Di xin ông vái bà mới cầu xin được người lợi hại như vậy đến, không ngờ là Giang Liễu Y chủ động?
Vì sao cơ? Cô nàng không hiểu.
Tống Di nói: "Chắc là vì Dư Thải."
"Dư Thải?" Hà Tiểu Anh nhíu mày, liên quan gì đến Dư Thải? Nhưng trái lại cô nàng biết chuyện lúc trước Dư Thải vẫn luôn muốn phỏng vấn Giang Liễu Y, chẳng lẽ Dư Thải và Giang Liễu Y từng có xích mích? Vì vậy mới chọn Mạn Đồng của họ?
Hà Tiểu Anh vỗ tay, vừa định đưa ra kết luận thì đồng nghiệp ở đối diện hỏi Tống Di: "Tối nay là ở Tiểu Các Lâu à?"
Tống Di hồi thần: "Đúng vậy, Tiểu Các Lâu, bảy rưỡi."
"Được, vậy tôi bảo bạn gái tôi đưa tôi đến thẳng đó." Đồng nghiệp ở đối diện mặt mày hớn hở, cả mặt tươi cười, Hà Tiểu Anh chậc một tiếng: "Thức ăn cho cún vượt mức quy định rồi đó."
"Cô kiếm người yêu đi." Đồng nghiệp đối diện mỉm cười, quay đầu nói với Tống Di: "Phải rồi, còn chuyện này muốn nhờ cô."
Tống Di nâng mắt, ánh mắt bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
Đồng nghiệp đối diện ngượng ngùng gãi đầu: "Ờm thì, bạn gái tôi đó, cô ấy..." Hà Tiểu Anh nhíu mày: "Ngắc nga ngắc ngứ muốn nói gì đây, nói thẳng luôn đi."
Đồng nghiệp đối diện cắn răng: "Thì bạn gái tôi là fan của Giang Liễu Y, có thể nhờ cô xin chữ ký giúp tôi vào buổi chụp ảnh chiều nay không?"
Hà Tiểu Anh hơi mờ mịt: "Chẳng phải tôi là chủ bút sao? Tôi phỏng vấn, sao lại bảo Tống Di xin?"
"Tống Di chụp ảnh chứ sao." Đồng nghiệp nói: "Cô không đáng tin."
Hà Tiểu Anh hiểu ra, lập tức vòng qua nửa cái bàn để đánh người đối diện: "Hay lắm Ngô Miêu Miêu! Cái gì mà là tôi không đáng tin hả!"
Ngô Oánh dựa về sau, tránh được kẹp tài liệu của Hà Tiểu Anh, bình thường nàng thích mèo, cùng bạn gái nuôi bảy tám bé, vì thế mọi người đều thích gọi nàng là Ngô Miêu Miêu.
Hà Tiểu Anh không đánh trúng phát nào vẫn còn muốn tiếp tục, Ngô Oánh nói: "Được rồi, đừng nghịch nữa." Nàng nhìn về phía Tống Di, cắn môi: "Được không?"
Mấy đồng nghiệp khác nghe được câu này cũng ghé lại, mở to mắt nhìn Tống Di và Hà Tiểu Anh: "Tôi cũng muốn nữa."
"Con gái tôi cũng muốn."
Trên bàn của Tống Di có mấy đồng nghiệp nhoài tới, dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, Tống Di thoáng ngừng một chút: "Tôi không biết chị ấy có ký tên không, nhưng nếu mọi người muốn, có thể hỏi thẳng mặt chị ấy."
Ngô Oánh xua tay: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng phòng chụp hình không cho vào."
Tống Di giải thích: "Ý của tôi là, tối nay lúc ăn cơm mọi người có thể hỏi thẳng chị ấy."
Ngô Oánh: "Ăn cơm?" Nàng ngẩn ra: "Giang Liễu Y cũng đến ăn sao?"
Ánh mắt của những người khác đều sáng bừng, Tống Di nói: "Chị ấy đã hẹn tối nay mời mọi người ăn cơm mà."
Hẹn từ bao giờ???
Mọi người ngẩn ra, vẫn là Hà Tiểu Anh phản ứng lại trước, cô nàng nhìn về phía Tống Di, giọng nói run rẩy: "Vợ em, chẳng lẽ chính là Giang Liễu Y?"
Ánh mắt của tất cả mọi người thoáng cái nóng rực, như ngọn lửa bùng cháy hừng hực, chỉ là khi cháy đến cạnh Tống Di thì tự động giảm nhiệt, xèo một cái nguội lạnh. Tống Di vẫn bình tĩnh mà lạnh lùng, chỉ hơi gật đầu, nói với Hà Tiểu Anh: "Vâng, chị ấy là vợ em."
Văn phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ, bên cạnh Tống Di bỗng truyền đến một tiếng bịch!
Mọi người quay đầu, trông thấy Hà Tiểu Anh đặt mông ngồi thẳng xuống đất, chiếc ghế bị lật đổ, bánh xe ghế đang chậm rãi chuyển động, kết hợp với khuôn mặt ngây như phỗng của Hà Tiểu Anh, hài hước vô cùng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)