Không muốn? Vì sao nàng không muốn? Không lý nào lại vậy!
Giang Liễu Y không hiểu nổi, cô quay đầu nhìn Tống Di đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió ấm hiu hiu, thổi lên gò má Tống Di, làm tung bay những sợi tóc, vẽ ra độ cong xinh đẹp trong không khí.
Tống Di gạt những sợi tóc không nghe lời, vén lên sau tai, nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại kêu tút tút vài tiếng rồi truyền đến giọng nói của Hà Tiểu Anh.
"Tống Di?" Hà Tiểu Anh không chắc chắn hỏi.
Tống Di trả lời cô nàng: "Là em."
"Ây, vừa nãy vợ em nghe điện thoại, làm chị hết hồn." Hà Tiểu Anh vỗ vỗ ngực, bỗng nhiên nói: "Giọng vợ em đúng thật rất dễ nghe."
Tống Di quay đầu qua nhìn Giang Liễu Y, chạm đến tầm mắt Giang Liễu Y đưa tới, hai người bốn mắt giao nhau, Tống Di nói: "Vâng, em biết."
Hà Tiểu Anh nói về vấn đề chính: "Vậy vợ em có nói với em là, chị gọi điện nói những gì không?"
Tống Di thản nhiên đáp: "Không, chị nói gì?"
Hà Tiểu Anh thở dài một tiếng: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là chị tưởng người bắt máy là em, không cẩn thận nói về Dư Thải..."
Cô nàng còn chưa nói xong đã lập tức giơ tay: "Chị xin thề, chị không hề thêm mắm dặm muối, chỉ nói sự thật."
Lúc này Tống Di mới hiểu ra lý do vì sao bỗng nhiên Giang Liễu Y nhận phỏng vấn, Hà Tiểu Anh ở đầu dây bên kia điện thoại không nghe thấy tiếng gì, gọi này này vài tiếng, đè thấp giọng: "Tống Di?"
Toi rồi, sao không nói gì, không phải là giận rồi đấy chứ? Sớm biết vậy đã không lắm lời rồi!
Hà Tiểu Anh vừa ảo não xong, Tống Di mở miệng: "Vâng, em biết rồi."
"Vậy hai người, không cãi nhau đấy chứ?" Hà Tiểu Anh dè dặt hỏi, Tống Di thản nhiên đáp: "Không chị."
Hà Tiểu Anh vỗ vỗ ngực: "Không có thì tốt, chị thật sự sợ hai người cãi nhau, ờm thì chị gọi điện cho em là muốn nói, bên chị đã liên lạc với một vị luật sư, được lắm em, đẹp trai mà tiền lương cũng cao..."
Tống Di cắt ngang lời cô nàng: "Không mời Giang Liễu Y nữa à?"
Hà Tiểu Anh hơi ngừng lại: "Chị muốn mời lắm, nhưng mà người ta cũng phải đến thì mới được chứ đúng không."
Tống Di nói: "Vậy chị gạt những người khác đi đi."
Khi không trái tim Hà Tiểu Anh đập thình thịch: "Vì sao?"
Tống Di trả lời cô nàng: "Em mời Giang Liễu Y hộ chị rồi."
Điện thoại cúp như thế nào, Tống Di không nhớ lắm, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, giống như pháo bỗng nhiên nổ tung bên tai vậy, nàng đặt điện thoại xuống, ánh mặt trời rải lên người, thật ấm áp.
Tống Di rất thích thời tiết như thế này, ánh mặt trời ấm áp, gió cũng dễ chịu.
Giang Liễu Y ngồi trên sô-pha, nhưng đuôi mắt lại liếc nhìn Tống Di, thời gian cô và Tống Di chung sống không dài, hồi mới kết hôn cô vì chuyến lưu diễn mà miệt mài luyện tập, gần như không có thời gian để ở cạnh Tống Di, chỉ có buổi tối là cùng ôm nhau ngủ, Tống Di chưa bao giờ oán than, nàng cũng sẽ không bước vào phòng đàn của cô, chỉ sợ làm phiền cô.
Tống Di vẫn luôn như vậy, biết điều biết tiến biết lùi.
Giang Liễu Y rũ mắt, màn hình điện thoại nhảy ra tin nhắn của Triệu Nguyệt Bạch gửi tới, nói cho cô biết sinh nhật không mời Tiền Thân, bảo cô rằng, nếu tiện thì có thể đưa Tống Di đến cùng.
Cô nghĩ ngợi một hồi: [Được, mình sẽ hỏi em ấy.]
Triệu Nguyệt Bạch: [Nếu cậu bảo cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đi, dù sao cô ấy cũng thích đến vậy mà.]
Thích cô sao? Giang Liễu Y ban đầu không chắc chắn lắm nhưng đến hiện tại cô cũng bị tẩy não luôn rồi.
Nhưng thích cô, vậy vì sao không muốn biết nguyên nhân lúc trước cô không nhận phỏng vấn chứ?
Giang Liễu Y nghịch điện thoại, quả thật không nghĩ ra được vấn đề này, vì vậy dứt khoát hỏi luôn Triệu Nguyệt Bạch, Triệu Nguyệt Bạch lập tức trả lời cô: [Điều đấy lại chẳng đơn giản quá à? Hoặc là cô ấy biết nguyên nhân, hoặc là cô ấy cảm thấy đây là chuyện đau lòng trước đây của cậu, sợ nhắc đến cậu sẽ buồn, nên không muốn nhắc đấy.]
Thì ra là như vậy.
Giang Liễu Y chợt hiểu ra.
Cô vừa định tắt điện thoại, Triệu Nguyệt Bạch lại nhắn: [Nhưng mình nói cậu nghe, lúc trước cậu và Dư Bạch từng yêu nhau, chuyện sau đó không nhận phỏng vấn cùng với chuyện hai người chia tay thời gian gần gần nhau, vì vậy cũng có rất nhiều người tưởng nguyên nhân là vì Dư Bạch, nói không chừng Tống Di cũng nghĩ vậy đấy, hỏi làm cái gì, hỏi rồi lại ghen, thế nên cậu nói rõ ràng với cô ấy đi.]
Giang Liễu Y xem đi xem lại tin nhắn này mấy lần.
Chia tay với Dư Bạch, không nhận phỏng vấn, cô không nghĩ hai chuyện này ấy vậy mà lại có người gắn liền với nhau, thật sự là tào lao.
Giang Liễu Y quay đầu nhìn Tống Di, mở miệng gọi nàng, Tống Di quay đầu qua, ánh mặt trời phủ lên người nàng một lớp ánh sáng, ánh sáng và bóng tối nhỏ vụn xuyên qua mái tóc nàng, chạm lên da, gần như trong suốt, da của Tống Di lúc nào cũng trắng nõn, chỉ là trên cổ có một vài dấu đỏ mập mờ bất thường, đặc biệt là trên xương quai xanh, nổi bật vô cùng.
Tống Di hỏi: "Sao thế?"
Giang Liễu Y đứng dậy nói: "Trưa nay em muốn ăn gì?"
Tống Di nghĩ một hồi: "Xuống dưới lầu ăn?"
Giang Liễu Y không có ý kiến, đi xuống dạo vòng vòng cũng được, khi hai người xuống lầu điện thoại Giang Liễu Y reo lên, Tống Di liếc nhìn màn hình, là em gái cô gọi đến, Giang Liễu Y tắt thẳng tay.
Tống Di cũng không hỏi gì, sau khi hai người xuống lầu thì đi đến phố ẩm thực, phía sau khu chung cư của họ chính là phố ẩm thực, đối diện phố ẩm thực là một con sông, phong cảnh cũng đẹp, có nhiều người đến, vì vậy phố ẩm thực làm ăn khấm khá vô cùng.
Giang Liễu Y hỏi: "Muốn ăn gì?"
Tống Di nhìn về một nhà hàng món Trung: "Ăn ở đây được không?"
Giang Liễu Y gật đầu: "Đương nhiên là được."
Hai người cùng nhau đi vào, Giang Liễu Y đi phía trước, Tống Di theo sau, đây là một trong những lần hiếm hoi hai người ăn cơm ở ngoài từ lúc kết hôn đến giờ, vừa rồi Giang Liễu Y đồng ý phỏng vấn, Tống Di cảm thấy mình cũng nên bày tỏ chút gì đó.
Sau khi bước vào hai người chọn vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, có lẽ không phải giờ cơm, không đông khách lắm, vị trí của hai người rất tốt, vừa quay đầu là có thể trông thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, dòng sông và cây liễu bên bờ sông kia, hễ có gió thổi, liễu rủ trên mặt nước, sẽ làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Tống Di đưa thực đơn cho Giang Liễu Y: "Chị chọn món đi."
Giang Liễu Y nhận lấy rồi gọi một món đậu phụ ma bà và gà nướng, ngẩng đầu hỏi Tống Di: "Ăn cá không?"
Tống Di nói: "Sao cũng được."
Là nàng mời Giang Liễu Y ăn cơm, kể cả bây giờ cô có gọi ớt xanh, Tống Di cũng sẽ không có ý kiến.
Và tất nhiên, Giang Liễu Y không gọi, cuối cùng cô chọn một món canh rau cải rồi đưa cho Tống Di: "Em xem đi."
Tống Di gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ, chờ món ăn được đưa lên.
Giang Liễu Y nhìn nàng vài giây hỏi: "Khi nào thì bắt đầu phỏng vấn?"
Tống Di nói: "Hai ngày sắp tới, chị có rảnh không?"
Giang Liễu Y gật đầu, gần đây chuyến lưu diễn của cô kết thúc, đang nghỉ ngơi, Tống Di nói: "Vậy sắp xếp thời gian xong em sẽ gửi cho chị."
Nàng nói xong lại tiếp lời: "Sau đó chúng ta chụp ảnh xong, cùng nhau ăn cơm luôn được không? Lần trước em đã nói với chị rồi đấy, đồng nghiệp bảo chúng ta mời cơm."
Giang Liễu Y nói: "Được, thời gian em sắp xếp đi, cần tôi đặt nhà hàng không?"
Tống Di lắc đầu: "Không cần, em đã đặt một phòng ăn riêng rồi."
Trong lúc hai người trò chuyện món ăn đã được đưa lên đầy đủ, Giang Liễu Y nhìn nàng bỗng nhiên nói: "Qua mấy hôm nữa là sinh nhật Triệu Nguyệt Bạch, em còn nhớ Triệu Nguyệt Bạch chứ? Tối qua ngồi bên cạnh tôi..."
"Nhớ." Tống Di nhíu mày: "Muốn em tới à?"
Sau khi kết hôn, không thể tránh khỏi việc xã giao.
Giang Liễu Y gật đầu: "Có ít bạn bè thôi."
Tống Di cúi đầu ăn cá, giọng điệu bình tĩnh: "Được, em biết rồi."
Nàng cúi đầu, mái tóc mềm mại dán lên lưng, tóc mái che đi cái trán trắng ngần, Giang Liễu Y nghe thấy nàng nói vậy bỗng nhiên cảm thấy nàng rất ngoan, ngoan đến mức cô muốn vươn tay xoa đỉnh đầu Tống Di.
Giang Liễu Y nhìn chăm chú rất lâu, Tống Di ngẩng đầu: "Sao thế?"
Cô hoàn hồn: "Không sao, ăn cơm đi."
Hai người ăn xong đều không vội về, đi dạo bên bờ sông, vóc dáng của họ cao gầy, ăn mặc đẹp đẽ, đều là người lớn lên trong nghệ thuật, khí chất khác hẳn những người xung quanh, người tới người lui không nhịn được đặt ánh mắt lên người họ.
Ánh mắt Tống Di bình thản, thờ ơ xa cách, ngũ quan của Giang Liễu Y sắc sảo, khi không cười sẽ khiến người ta cảm thấy sắc bén lạnh lùng, vì vậy không ai dám bắt chuyện, chỉ đi qua đi lại bên cạnh họ những mấy lần, cố ý thả chậm tốc độ.
Giang Liễu Y nói: "Lần đầu tiên tôi nhận phỏng vấn là sau lễ hội âm nhạc ở Paris, khi ấy còn dại, vì thế lời gì nên nói, lời gì không nên nói, tôi cũng không biết, sau khi phỏng vấn xong, phóng viên kia viết một bài báo, phê bình tôi thậm tệ, xuyên tạc ý của tôi, khắp các trang mạng đều chửi tôi."
"Khi phỏng vấn tôi có nói một câu thích Aisen, cô ta nói móc tác phẩm của tôi có nghi án ăn cắp bản quyền."
Khi ấy còn quá trẻ, quá non nớt, bị một chút xíu đả kích đã cảm thấy trời đất sụp đổ, sau đó cô đã không nhận phỏng vấn nữa.
Tống Di nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt ấy ảm đạm mờ mịt, như thể tâm trạng đang cuộn trào, nhìn kỹ, lại tĩnh lặng như nước.
Giang Liễu Y quay đầu: "Thế nên là em đừng nghe truyền thông nói bừa, tôi không nhận phỏng vấn, không hề liên quan gì đến chuyện tôi chia tay với Dư Bạch."
Tống Di không hiểu vì sao tự nhiên cô giải thích điều này, nhưng vẫn cho chút phản ứng: "Ồ."
Nàng nói xong chợt dừng lại, xoay người, đứng đối mặt với Giang Liễu Y, nâng mắt, vẻ mặt bình tĩnh mà nghiêm túc: "Nhưng em cho rằng chị không cần thiết phải quá để ý suy nghĩ của người khác, con đường thành công vốn cô đơn, có người tặng hoa cho chị, có người ném gạch chị, cứ nhận hết chỗ gạch ấy, giẫm xuống chân, có vậy chị mới có thể đứng cao hơn, nhìn xa hơn, trở thành người xuất sắc hơn."
Nàng cố ý dừng vài dây, rồi mới nói tiếp: "Huống chi chị vốn đã rất xuất sắc rồi, điều này rõ rành rành ra đấy."
Nắng mặt trời gay gắt không kiêng nể gì mà rọi xuống, nóng nực chói mắt, Giang Liễu Y không hề động đậy, đôi mắt cũng không chớp cái nào, trái tim từ đang đập bình thường dần dần tăng tốc, đập rộn ràng lúc nào cô không hay!
[Chị rất xuất sắc.]
[Chị chính là nhạc sĩ trời sinh.]
Nhiều năm như vậy, những lời này không nghe một nghìn lần thì cũng đến tám trăm lần, nhưng không giống nhau.
Khác hoàn toàn so với bây giờ.
Giang Liễu Y trước nay đều không biết, một câu nói lơ đãng bình thường của Tống Di, lại khiến tâm trạng cô xao động mạnh đến vậy, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Tống Di thấy cô không nói gì thì nhíu mày, vừa vươn người tới định hỏi cô sao vậy, một người đi đường cố ý đi tới, muốn cọ vào nàng, Giang Liễu Y nhanh tay kéo nàng đến cạnh mình, trừng mắt nhìn người đi đường kia.
Người đi đường sờ chóp mũi, tỏ ra vô ý mà rời đi.
Giang Liễu Y quay đầu nhìn Tống Di, hỏi: "Không sao chứ?"
Tống Di lắc đầu: "Không sao."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là lần này Giang Liễu Y để Tống Di đi vào phía bên trong làn đường, như thể cố tình che chắn cho nàng, thỉnh thoảng có người đi lướt qua người họ, khi Giang Liễu Y tránh né không cần thận chạm tay vào tay Tống Di, cô hạ mắt, dáng tay của Tống Di rất đẹp, trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da lành lạnh, cô còn nhớ tư thế mà Tống Di thích nhất chính là hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, đôi tay ấy yếu ớt như không có xương.
Bất chợt Giang Liễu Y muốn biết, bây giờ nắm lấy tay Tống Di, sẽ là cảm giác gì.
Tống Di cúi đầu, nhìn về phía Giang Liễu Y, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Liễu Y bị hỏi cho ngây ra, vô thức trả lời nàng: "Không sao hết."
Tống Di khó hiểu, giọng điệu không tin hơi nâng tay lên: "Thế chị nắm tay em làm gì?"
Giang Liễu Y: ......
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)