Hà Tiểu Anh quay về Mạn Đồng, ném mạnh túi xách lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Đê tiện! Sao cô ta có thể nói như thế cơ chứ!"
Những người khác sáp đến cạnh cô nàng, ngay cả chủ biên cũng đi qua, hỏi cô nàng đã xảy ra chuyện gì, khóe mắt Hà Tiểu Anh đỏ lên, nói: "Không ngờ Mỹ Tú lại đặt điều cho Tống Di."
"Cái gì vậy!" Những người khác trong văn phòng đứng lên ngay tức khắc, Tống Di là một đóa hoa của văn phòng bọn họ, sao có thể để người khác bắt nạt được? Tuy rằng bình thường tính tình Tống Di lạnh lùng, nhưng con người rất tốt, chỉ cần có chuyện nhờ nàng, nàng đều sẽ giúp đỡ, người giỏi giang như vậy, ấy thế mà còn bị đặt điều?!
Không thể nhịn được! Kiên quyết không thể nhẫn nhịn! Bầu không khí của văn phòng thoáng cái hừng hực khí thế, chủ biên trầm giọng hỏi: "Sao lại thế?"
Khóe mắt Hà Tiểu Anh vẫn đỏ ửng, cô nàng vừa định mở miệng thì một đồng nghiệp giơ điện thoại hỏi: "Là Dư Thải nói? Cô ta nói Tống Di cướp bạn gái của chị cô ta..."
Trong nháy mắt văn phòng trở nên yên lặng, mọi người nhìn về phía Tống Di.
Chuyện Tống Di kết hôn mọi người đều biết, nhưng cũng chưa từng công khai, càng không có chuyện mời mọi người ăn cơm, hôm qua từ sau khi Tống Di nói đã kết hôn bọn họ vẫn luôn nói, có phải không tiện công khai hay không, bây giờ mọc ngay ra tin tức động trời này.
Cướp bạn gái của người khác? Nếu thật sự là thế, vậy thì trái lại có thể giải thích lý do vì sao không công khai.
Trong yên lặng, Hà Tiểu Anh nhìn mọi người, cô gái phía đối diện cô nàng nói: "Không thể nào!"
Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng rất kiên quyết: "Tôi không tin Tống Di là người như vậy! Không thể nào đâu!"
Những người khác cũng như bừng tỉnh từ cơn mơ, nghĩ đến thái độ làm người của Tống Di, họ đều đứng về phía Tống Di, ngay cả tổng giám vẫn luôn không hợp với nàng cũng đứng ra nói: "Tai nghe là giả, chúng ta sẽ không nghe người khác mà nghi ngờ đồng nghiệp của mình, Tống Di, cô tự nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Cô thật sự..."
Tống Di mở miệng với ngữ điệu bình tĩnh: "Không có chuyện cướp bạn gái của người khác."
Tổng giám ngờ vực: "Vậy thì như nào?"
Hà Tiểu Anh không nhịn nổi nữa: "Là vì vợ em ấy trước đây từng yêu chị gái của Dư Thải!"
Các đồng nghiệp tò mò: "Sau đó thì sao?"
Tống Di nhàn nhạt nói: "Sau đó thì họ đã chia tay vào ba năm trước, tháng trước kết hôn với em."
Đồng nghiệp tức khắc bùng nổ: "Chỉ có thế???"
"Con Dư Thải này có phải bị điên mẹ nó rồi không? Mắc chứng hoang tưởng à?"
"Không phải chứ, chia tay từ tận ba năm trước rồi, bây giờ nói cướp bạn gái của chị cô ta? Chuyện gì vậy trời?"
"Chẳng lẽ người từng là người yêu của chị cô ta thì buộc phải độc thân cả đời? Chị cô ta là cái thá gì? Đền thờ trinh tiết chắc?"
Hà Tiểu Anh phụt một tiếng bị chọc cười, cô nàng vốn tức sắp khóc đến nơi, nước mắt còn đang ầng ậng trong viền mắt, bây giờ nửa cười nửa mếu.
Đồng nghiệp bên cạnh vỗ vỗ vai cô nàng: "Thế này thì gì đáng tức đâu, tôi còn tưởng chuyện gì to tát cơ."
Hà Tiểu Anh nhún vai: "Nhưng Trương Tố Tố không chịu nhận phỏng vấn của chúng ta nữa rồi."
Mọi người: ...
Trái lại đây là chuyện lớn, sắc mặt chủ biên Viên Hồng hơi thay đổi, hỏi Hà Tiểu Anh: "Là vì chuyện này?"
Hà Tiểu Anh gật đầu: "Là vì chuyện này."
Trương Tố Tố nói bất kể có phải hay không, cô ta đều không thể mạo hiểm, không ai biết rốt cuộc Tống Di có làm ra chuyện này hay không, một câu nói khiến Hà Tiểu Anh tức phát điên, cũng không có cách nào lý luận được, Trương Tố Tố trực tiếp dẫn Dư Thải đi luôn.
Viên Hồng nói: "Vậy tôi gọi điện cho Trương Tố Tố, bọn tôi từng ăn cơm với nhau, có lẽ sẽ nể mặt đôi chút."
Một đồng nghiệp khác đứng ra, nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi có nghe được một vài tin đồn."
Viên Hồng nhìn cô nàng: "Tin đồn gì?"
Cô nàng liếc nhìn mọi người: "Nói là sáng nay Trương Tố Tố đã ký hợp đồng với Mỹ Tú rồi, bên đó đưa ra giá cao."
"Vậy sao Trương Tố Tố còn đồng ý gặp mặt?"
Mọi người thoáng cái hiểu ra, chắc chắn là Trương Tố Tố không biết phải gạt Mạn Đồng ra như thế nào, phỏng chừng sau này vẫn muốn hợp tác, vì thế mới có chuyện như vậy.
Hai bên đều là chuyên mục mới, đều muốn tạo khởi đầu thuận lợi, không trách được, nhưng Trương Tố Tố làm ra chuyện này khiến người ta giận vô cùng.
Hà Tiểu Anh nói: "Chẳng trách, cố tình để bọn mình ở đại sảnh, cố tình để Dư Thải nói lớn tiếng đến thế, thì ra là như vậy!"
Cô nàng nhìn về phía Tống Di: "Oan ức cho em quá."
Tống Di lắc đầu, niềm tin vừa rồi của mọi người khiến trái tim nàng ấm áp hơn không ít.
Viên Hồng nói: "Cái cô Trương Tố Tố này, thật quá đáng!"
Cô cũng không sao nói ra lời ác liệt được, càng không thể nói sau này không hợp tác nữa, chỉ có thể giận trong lòng, những người khác trong văn phòng như thể bị ai đó tát mạnh một cái, người nào người nấy đều tức phát điên.
Viên Hồng đứng ra an ủi mọi người: "Trước tiên liên lạc với những người dự bị đã."
Trước khi đi khỏi văn phòng cô nói với Tống Di: "Đừng để trong lòng, loại chuyện bôi nhọ này bọn chị sẽ không tin đâu."
Tống Di nâng mắt nhìn cô, đến bộ phận này, thật ra nàng không có được bao nhiêu cảm giác vinh dự, lúc nào cũng cách ly mình ở ngoài, nhưng đối với công việc nàng luôn dốc hết sức mình, vì thế mọi người đều thích hợp tác với nàng.
Viên Hồng dắt mối tơ hồng cho nàng nhiều lần như vậy, nàng không đồng ý một lần nào, dù là như vậy, lúc này Viên Hồng vẫn an ủi mình, lần đầu tiên đáy lòng Tống Di có chút dao động, nàng gật đầu: "Cảm ơn chủ biên."
Viên Hồng cười cười: "Khách sáo gì chứ, nhưng bữa cơm kết hôn kia em chạy không thoát đâu."
Hà Tiểu Anh cũng nói: "Đúng thế, hôm nay chị vì em mà khóc nữa đấy, phải mời khách!"
Những người khác phụ họa: "Mời khách, nhất định phải mời!"
Tống Di gật đầu: "Được."
Lúc này Viên Hồng mới vỗ tay: "Làm việc, tiếp tục làm việc đi!"
Hà Tiểu Anh cũng cúi đầu bắt đầu gọi điện cho người quen, Tống Di ngồi trên ghế dựa, đảo mắt nhìn xung quanh, những đồng nghiệp quen thuộc này, thật sự là khiến cho người ta ấm lòng.
Lúc ăn cơm, nàng tiện tay gửi tin nhắn cho Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y vừa đến công ty đã nhận được tin nhắn hỏi dậy chưa của Tống Di.
Cô trả lời: [Dậy rồi, tôi đang ở công ty.]
Tống Di gõ chữ: [Có thể nói với chị chút chuyện không?]
Giang Liễu Y ngồi trong văn phòng, trợ lý đưa cà-phê đã pha cho cô, cô nhấp một ngụm, gõ chữ bằng một tay: [Em nói đi.]
Tống Di: [Đồng nghiệp của em... Đồng nghiệp của em muốn ăn một bữa cơm với chúng ta.]
Giang Liễu Y cầm điện thoại, xem tin nhắn này, bỗng nhiên nhớ ra, đã kết hôn lâu như vậy rồi, hình như Tống Di chưa từng yêu cầu điều gì, tiền lương thì ai quản của người đấy, bình thường cô rảnh rỗi nói đón tan làm, Tống Di cũng sẽ nói mình có xe không cần đón, bình thường ngoài chuyện phòng the ra, đây là lần đầu tiên có yêu cầu.
Dùng lời của bạn bè cô để nói thì là, ngoan quá chừng.
"Em ấy nhất kiến chung tình với cậu à? Ngoan thế."
"Hôm gặp nhau ấy cậu còn gọi tên Dư Bạch, em ấy không cả để bụng, chắc chắn là thật lòng yêu cậu."
Giang Liễu y cầm điện thoại, cửa văn phòng vị mở ra, bạn thân Lâm Thu Thủy của cô đi vào, hỏi: "Xem gì đấy, vừa đến đã bận điện thoại."
"Không có gì." Giang Liễu Y cất điện thoại đi: "Vợ mình nhắn tin cho mình."
Lâm Thu Thủy chậc một tiếng: "Cục cưng quan trọng hơn."
Cô nói xong thì nhìn Giang Liễu Y: "Dư Bạch về rồi, biết chuyện này chưa?"
Văn phòng thoáng chốc yên lặng, trợ lý liếc nhìn Giang Liễu Y, rồi lại liếc nhìn Lâm Thu Thủy, cuối cùng lặng lẽ nói: "Tôi đi pha cà-phê cho hai người."
Cửa một bên mở một bên khép, Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn, Giang Liễu Y bình tĩnh ngồi trên sô-pha, ánh mắt lạnh như nước, hôm nay cô không phải đi diễn, nên chỉ trang điểm nhẹ, váy dài một màu đơn giản, cao cổ, che khuất chiếc cổ, mái tóc tản sau lưng, hai tay đặt trên đầu gối.
Trái lại trông rất trưởng thành, như thể không hề lay động vì lời nói của mình vậy, nhưng Lâm Thu Thủy biết trước đây Giang Liễu Y từng làm gì, Dư Bạch ra ngoài vẽ phác họa, cô ngồi tàu hỏa mười tám tiếng đồng hồ chạy qua đó, chỉ để gặp mặt một lần.
Sinh nhật Dư Bạch, cô chuẩn bị trước cả nửa tháng, tự tay làm bánh ga-tô.
Khoảng thời gian Dư Bạch rời đi, ngày nào cô cũng say rượu, đến mức thủng dạ dày phải nhập viện.
Lâm Thu Thủy biết cô thích Dư Bạch, thích vô cùng, thật ra Dư Bạch cũng không có lỗi, phấn đấu vì sự nghiệp mà mình yêu thích, ai cũng không sai, đây là một đôi tình nhân vốn không nên chia ly, vì thế mọi người đều nguyện ý tác hợp họ.
Dù là bây giờ Giang Liễu Y đã kết hôn rồi.
Mọi người đều nhìn ra được, rõ ràng Giang Liễu Y khó quên tình cũ Dư Bạch, nếu không tại sao phải tìm một cô vợ giống Dư Bạch ba phần? Ngay cả nghề nghiệp cũng giống nốt.
Vẻ mặt Giang Liễu Y thản nhiên: "Biết, tối qua chúng tôi gặp nhau rồi."
Lâm Thu Thủy kinh ngạc: "Gặp nhau rồi?"
Hành động nhanh vậy sao? Vừa về nước đã gặp nhau, cô còn tưởng với tính tình của Giang Liễu Y, kiểu gì cũng phải giận năm ba tuần, quả nhiên vẫn còn yêu Dư Bạch, có chút xíu thời gian như vậy cũng không nỡ giận dỗi Dư Bạch.
Giang Liễu y gật đầu: "Tối qua xe cô ấy xảy ra chút vấn đề, là tôi xử lý giúp."
Lâm Thu Thạch nhìn cô một cái, vốn muốn nói tối nay có tiệc đón Dư Bạch từ xa về, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn giữ làm bất ngờ cho Giang Liễu Y, cô sửa miệng: "Biết rồi, tối nay tụ họp, tham gia chung đi."
Cái giới này của họ có những mấy người bạn lớn lên cùng nhau, bình thường người trời nam kẻ đất bắc, thỉnh thoảng mới tụ họp cùng nhau, Giang Liễu Y vừa định nói không cần thì nghĩ đến Tống Di, lúc nãy nàng gửi tin nhắn nói để mình ăn cơm với đồng nghiệp của nàng, chính là muốn giới thiệu với đồng nghiệp nàng, tính ra họ kết hôn lâu vậy rồi cũng chưa mời bạn bè ăn cơm, Giang Liễu Y gật đầu nói: "Được, cậu gửi địa chỉ cho mình đi."
Lâm Thu Thạch không tỏ ý kiến gì.
Giang Liễu Y cúi đầu gửi cho Tống Di: [Được, tôi biết rồi, thời gian địa điểm do em chọn.]
Tống Di ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn này, ánh mắt bình tĩnh, chưa được hai giây, Giang Liễu y lại gửi một tin nhắn nữa tới: [Tối nay tôi có buổi tụ họp, em có rảnh không? Cùng đi đi?]
Trao đổi ngang giá sao? Hình như cũng hợp lý.
Tống Di buông đũa xuống nhắn cho Giang Liễu Y: [Được.]
Giang Liễu Y: [Vậy chút nữa tôi gửi địa chỉ cho em.]
Tống Di trả lời xong thì tắt màn hình, Hà Tiểu Anh ngồi đối diện nàng hỏi: "Ai thế? Vợ em à?"
Cô nàng nói: "Kiểm tra à?"
Vợ xinh như vậy thả ra ngoài, chắc chắn là không yên tâm.
Tống Di gật đầu, nói: "Không phải kiểm tra, em hỏi chị ấy có rảnh không, chúng ta cùng ăn một bữa."
Mắt Hà Tiểu Anh sáng rực, vợ của mỹ nữ, ai mà chẳng muốn biết là thần thánh phương nào!
Cô nàng nói: "Khi nào? Mấy giờ? Ăn ở đâu?"
Tống Di liếc cô nàng: "Vẫn chưa quyết định."
Hà Tiểu Anh nói: "Chị biết mấy chỗ được lắm, chút nữa đề xuất cho em."
Tống Di nhàn nhạt nói: "Được."
Hà Tiểu Anh thấy dáng vẻ thờ ơ của nàng thì không nhịn được hỏi: "Vợ em làm nghề gì vậy?"
Tống Di thành thật trả lời cô nàng: "Nghệ sĩ piano."
Ánh mắt Hà Tiểu Anh sáng lên: "Nghệ thuật gia à! Được thật sự!"
Sau đó cô nàng nghĩ đến chuyện sáng nay lại hậm hực kêu rên: "Cứ nhắc cái này chị lại nghĩ đến cuộc phỏng vấn, đẳng cấp như Giang Liễu Y chúng ta không dám tơ tưởng, trời ơi ban cho tôi một người nổi tiếng tầm tầm như Trương Tố Tố đi mà được không?"
Như vậy cũng không đến mức bị Mỹ Tú đàn áp quá khó coi.
Tống Di nhìn vẻ mặt xám xịt của cô nàng mà lặng thinh, sau đó cúi đầu xem điện thoại.
Có lẽ... bảo Giang Liễu Y nhận phỏng vấn, cũng không phải là điều mơ tưởng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)