Mười hai giờ mười phút sáng, con phố mua sắm tấp nập người qua kẻ lại vào buổi sáng đã chìm vào giấc ngủ, toàn bộ con phố trống trải, im ắng, có vài tiếng còi xe ôtô từ xa vọng lại đặc biệt chói tai.
Trên phố đi bộ chỉ còn lại hai ba cửa tiệm bán đồ ăn khuya thức uống là chưa đóng cửa. Một chàng học sinh cao gầy bước ra khỏi tiệm trà sữa CC vẫn còn sáng đèn, tay cầm túi rác đi đến thùng rác ngay giữa phố đi bộ. Trong tiệm có hai cô học sinh đang đứng, tuổi tác không quá mười bảy mười tám. Một người xinh đẹp, một người thanh tú đang cúi đầu nghiêm túc lau rửa bồn nước và quầy làm trà sữa.
Đợi Phó Tư Diễm và Trần Hi Trúc thu dọn mọi thứ sạch sẽ hết thì Dương Vũ đã đi vứt rác về. Vì vậy hai người cởi tạp dề, rửa tay sạch sẽ đứng ngoài cửa tiệm chờ đợi.
Dương Vũ bảo quản chìa khóa, anh ta rửa tay một cái rồi tắt đèn, định kéo cửa cuốn xuống.
Phó Tư Điềm nhẹ giọng nhắc nhở: "Dương Vũ, anh chưa khóa cửa kính kìa."
Dương Vũ "À" một tiếng, cợt nhả nói: "Tôi lại quên nữa. Không sao, camera tắt rồi, bà chủ không biết chúng ta không đóng cửa đâu." Anh ta không thích khóa cái cửa kính kia lắm, không biết bà dì anh tìm cái ổ khóa cổ lỗ sĩ đó từ cái góc xó xỉnh nào, rỉ sắt như gì. Chạm vào nó một cái, ban nãy rửa tay thành công cóc.
Trần Hi Trúc biết anh ta không tình nguyện. Đó là dì của anh ta, anh ta tất nhiên không sao, dù sao kẻ bị mắng không phải anh ta. Ngay khi cô ấy tính đáp trả lại anh ta thì Phó Tư Điềm tiến lên nhặt ổ khóa ở góc tường, xoay người mềm mỏng nói: "Để tôi, đưa chìa khóa cho tôi."
Nàng đứng dưới đèn đường, ánh sáng mờ nhạt soi rọi khiến làn da nàng càng trở nên trắng tuyết, mặt mày như vẽ.
Dương Vũ lại lần nữa cảm thán, Phó Tư Điềm thật đẹp. Không phải cái loại đẹp bắt mắt cũng không phải dạng quá phô trương, mà là vẻ đẹp thanh thuần nhu mỹ liếc mắt một cái trái tim lập tức sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ. Hầu kết của anh ta chuyển động chút, trong phút chốc hơi ngây ngẩn.
Trần Hi Trúc tức giận nhắc nhở anh ta: "Kẻ ngốc kia, anh ngẩn tò te làm gì đấy?"
Dương Vũ nháy mắt hoàn hồn, cổ họng hơi thắt chặt. Anh ta đứng bên cạnh Phó Tư Điềm, lấy ổ khóa trong tay nàng, ngoài miệng không đứng đắn: "Aiz, để tôi đi. Loại chuyện dơ bẩn này sao có thể để cô gái đáng yêu như thế này làm được."
Trần Hi Trúc cười nhạo một tiếng, mặc kệ anh ta, đưa tờ khăn giấy ướt cho Phó Tư Điềm: "Đi thôi, chúng mình về nào."
Phó Tư Điềm nói cảm ơn, khách sáo nói với Dương Vũ còn đang đợi cửa cuốn hoàn toàn rơi xuống: "Chúng tôi đi trước, anh đi đường chú ý an toàn nhé."
Dương Vũ nhếch miệng cười nói: "Lời này phải là tôi nói với học sinh nữ các cô mới đúng chứ." Anh ta lắc lắc chìa khóa xe máy trong tay: "Nói thật, giờ quá muộn rồi mà các cô xinh đẹp như vậy rất nguy hiểm, lần sau ca tối các cô đừng chạy xe đạp, tôi đưa các cô về."
Trần Hi Trúc "Xời" một tiếng, kéo tay Phó Tư Điềm đi ngay, bỏ lại một câu: "Đi theo anh mới nguy hiểm."
Phía sau truyền đến tiếng Dương Vũ uất ức biện hộ: "Trời đất, cô nhìn cô đi, xem tôi thành kẻ gì hả."
Bên má Phó Tư Điềm không khỏi lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Trần Hi Trúc chú ý tới, trêu ghẹo nàng: "Sao, muốn anh ta tiễn cậu về à?"
Phó Tư Điềm tính tình tốt xin khoan hồng: "Hi Trúc, cậu đừng chọc mình." Giọng nói dịu dàng, làn gió đêm lướt qua lỗ tai Trần Hi Trúc.
"Mình cảm thấy anh ta coi trọng cậu đó tiểu mỹ nữ Phó."
Đi được vài bước lập tức đến vị trí xe đạp, Phó Tư Điềm thấy cô ấy vẫn tiếp tục, đành vừa khom lưng mở khóa, vừa bất đắc dĩ đáp trả: "Mình cảm thấy anh ta coi trọng cậu thì đúng hơn đấy đại mỹ nữ Trần."
Trần Hi Trúc phản bác lại nàng, hai người cười nói leo lên xe đạp cùng nhau về nhà.
Lộ trình không xa, chừng hai mươi phút là đến nơi. Trần Hi Trúc và Phó Tư Điềm đi cùng nhau hơn nửa lộ trình, qua hai con phố nữa là phải tách ra, Trần Hi Trúc bỗng nhiên cảm thán: "Ngày mai là ngày sống chết rồi."
Ngày hai bốn tháng sáu, kỳ thi đại học sắp có kết quả. Đối với hoàn cảnh gia đình của cô ấy và Phó Tư Điềm mà nói thì kỳ thi đại học này là cơ hội duy nhất trong đời họ, để thay đổi vận mệnh cuộc sống của bản thân cũng không ngoa.
"Đừng lo, tối ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đợi tin tốt từ cậu." Phó Tư Điềm nhìn cô ấy, cười đến mắt cong cong.
Trái tim Trần Hi Trúc dưới ánh mắt chắc chắn của nàng không hiểu sao buông lỏng. Cô ấy hơi mất mặt, lẩm bẩm nói: "Cậu thật là một chút cũng không lo ."
Nói xong cố ấy không đợi Phó Tư Điềm trả lời, bản thân lại tự trả lời: "Cũng phải, cậu có gì mà lo chứ."
Cô ấy và Phó Tư Điềm không học chung cấp ba nhưng đã sớm quen biết nhau khi làm thêm ở hiệu sách. Về sau bởi vì thường xuyên kết bạn làm thêm nên tự nhiên thành bạn bè.
Phó Tư Điềm chưa bao giờ nói qua hoàn cảnh gia đình mình cho cô ấy, nhưng từ việc thành tích thi vào cấp ba của nàng đứng thứ hai trong huyện, cuối cùng lại vì học bổng mà chịu thiệt học tại một trường tư nhân cấp ba, vì vậy Trần Hi Trúc đoán tình trạng nhà nàng còn khó khăn hơn bản thân.
"Điềm Điềm, cậu thật sự định đăng ký Đại học Thân Đại à?"
"Nếu đủ điểm." Ngữ điệu Phó Tư Điềm nhẹ nhàng chậm rãi.
"Cậu chắc chắn đủ. Nếu cao hơn thì cậu thật sự không thay đổi ý định sao?"
Đại học Thân Đại là trường cao đẳng duy nhất tại khu phố 985 trong tỉnh, so sánh với các trường học bình thường khác tất nhiên cũng xem như là một trường học vô cùng tốt. Nhưng mà, so với thành tích ba cấp của Phó Tư Điềm mà đăng ký Đại học Thân Đại, quá lãng phí.
Sự bất mãn trong lời nói của cô ấy quá rõ ràng. Phó Tư Điềm trêu ghẹo cô ấy: "Hi Trúc, cậu không muốn làm bạn chung trường với mình hả?"
Từ trước tới nay trường học lý tưởng của Trần Hi Trúc là Đại học Thân Đại.
"Mình còn vui còn không kịp đây này. Mình chỉ thấy khá tiếc với thành tích của cậu thôi." Trần Hi Trúc thở dài. Cô ấy muốn hỏi Phó Tư Điềm có phải nàng vì học phí và phí sinh hoạt nên không ra tỉnh đúng không? Ở trong tỉnh, giá cả đồ dùng tất nhiên thấp hơn top các trường đại học tại siêu đô thị cấp một. Hơn nữa mỗi lần qua lại cũng có thể tiết kiệm một lượng lớn chi phí giao thông.
Nhưng đến tận đường rẽ cô ấy vẫn không dám hỏi ra miệng.
Cô ấy sợ chọc phải chỗ đau của Phó Tư Điềm.
"Quá đáng tiếc." Cô ấy lần nữa cảm thán trong lòng.
"Đèn đường phía trước chưa sửa xong phải không, cần mình chạy qua chung với cậu không?" Trần Hi Trúc chuyển đề tài, nhìn con đường ngược hướng nhà mình hỏi.
Phó Tư Điềm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, có đoạn ngắn thôi. Cậu mau về đi, muộn nữa bố mẹ cậu sẽ lo đấy."
Trần Hi Trúc thấy nàng kiên quyết, biết nàng không thích làm phiền người khác nên đành dặn một câu: "Nếu chưa sửa xong thì cậu bảo bố cậu tới giao lộ này đón cậu một đoạn đi." Chắc nàng ấy không so đo với bố mẹ mình vậy nhỉ.
Phó Tư Điềm gật đầu, vẫy tay với cô ấy, kêu cô ấy về đến nhà thì gửi tin nhắn cho nàng, rồi tự nhiên quẹo vào con đường Hoàn Giang tối đen như mực.
Con đường phía trước u ám sâu thăm thẳm, gió đêm trên đường Hoàn Giang thổi tới, lạnh run. Chiếc xe cũ kỹ chạy lọc cọc vang lên trong không gian yên tĩnh, từng chút từng chút đánh vào thần kinh của Phó Tư Điềm. Mắt Phó Tư Điềm nhìn thẳng về phía trước, bàn tay nắm tay lái bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Mỗi lần chạy qua đoạn đường này đều như vậy, nàng sợ đột nhiên có thứ gì đó nhảy ra từ bên đường.
Sợ hãi cực độ.
Như bị lăng trì, cuối cùng nàng cũng tới gần con đường sáng ngời cạnh khu dân cư. Nàng tăng tốc chạy về phía ánh sáng, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bố? Phó Tư Điềm không khỏi lẩm nhẩm danh từ này trong lòng, sau đó hất đầu đuổi từ này ra khỏi suy nghĩ.
Phòng ốc khu dân cư kiểu cũ trải dọc con phố, vị trí chỗ đỗ xe rất xa, các ông chủ khu công nghiệp nhỏ ngại phiền nên mấy người chạy xe máy không phải xe ôtô đều tùy tiện đậu thưa thớt bên đường người đi bộ, dần dà thành điều hiển nhiên.
Phó Tư Điềm khóa kỹ xe và lên tầng. Nàng đứng yên trước cửa tầng bảy, tay chân khẽ khàng mở cửa.
Cánh cửa mở hé ra một khe hở, bên trong lộ ra tia sáng… Vậy mà có người còn thức?
Phó Tư Điềm đang thấy kỳ lạ thì có tiếng bước chân truyền đến từ bên trong cánh cửa, cánh cửa lập tức bị mở lớn ra, lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên.
"Điềm Điềm về rồi à? Hình như hôm nay cháu về hơi trễ?" Trong mắt Phó Kiến Đào chứa từ ái, ngữ điệu hơi cao như đang đè nén cái gì đó.
Phó Tư Điềm nhìn lướt qua bóng dáng ông, trông thấy Vương Mai Phân và Phó Tư Du đang ngồi song song trong phòng khách, cũng còn thức.
"Đúng vậy chú, hôm nay có hơi trễ."
Nàng theo Phó Kiến Đào vào cửa, vừa đổi giày vừa ngoan ngoãn trả lời: "Vì lúc sắp đóng cửa phải làm thêm một đơn. Cháu mở cửa đánh thức mọi người ạ? Sao thím và mọi người chưa ngủ?" Nàng ngồi dậy, tầm mắt dừng trên người Vương Mai Phân và Phó Tư Du.
Phó Tư Du trả lời trước Phó Kiến Đào, ngáp nửa cái, không vui nói: "Còn chẳng phải do bố tôi, ông ấy nhận cuộc gọi nào đó rồi mừng như điên luôn."
Phó Kiến Đào khóa trái phòng trộm trên cửa xong, quay đầu nhảy nhót nói: "Điềm Điềm, ban nãy mười giờ có Văn phòng tuyển sinh của Đại học Kinh Đại và Đại học Yến Đại gọi điện thoại đến." Đó chính là Đại học Kinh Đại và Đại học Yến Đại, đại học số một số hai cả nước!
Phó Tư Điềm ngu người: "Là có thành tích rồi sao?"
Phó Tư Điềm chế nhạo nói: "Ai cũng biết ngày mai mới có thành tích, không chừng là kẻ lừa đảo đó. Đừng vui mừng sớm."
"Mày câm miệng, mày thì biết gì?" Phó Kiến Đào quát lớn con gái.
Sắc mặt Vương Mai Phân nhìn không ra đẹp xấu gì, nhưng bà nghe chồng hung dữ với con gái lập tức cau mày che chở Phó Tư Du: "Ông hung dữ cái gì? Tiểu Ngư nói có sai đâu."
Bà nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm, kế đến nói nửa câu sau: "Lo lắng nhiều chút vẫn luôn không sai nhỉ?"
Phó Tư Điềm đứng bên sô pha, rũ mi, hiểu chuyện nói: "Thím và Tiểu Ngư nói đúng. Chú, chúng ta đợi có thành tích rồi nói sau. Giờ trễ quá, chú thím mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi trước đi."
Bĩnh tính đến quá đáng.
Phó Kiến Đào hơi nôn nóng: "Sao là kẻ lừa đảo được, tận hai trường cùng lúc. Người ta còn bảo đảm chuyên môn, nói cho chúng ta thời gian suy xét, qua hai ngày nữa sẽ gọi điện thoại xác nhận."
Nói xong ông lập tức định đi lấy notebook vừa nhớ ra cho Phó Tư Điềm xem.
Vương Mai Phân vô tâm nói: "Ngay cả học phí, học bổng linh tinh cũng chẳng nói, tôi nghe giống kẻ lừa đảo hơn."
Phó Kiến Đào đưa notebook cho Phó Tư Điềm, có hơi bực: "Bây giờ ai còn nói cái này. Đại học tốt như vậy, có thể cho bà cái bảo đảm là biết bao người cầu mà không được đấy. Cũng là Điềm Điềm của chúng ta biết cố gắng. Điềm Điềm, cháu xem, Đại học Kinh Đại nói điểm của cháu có hạn nên chỉ có thể đảm bảo mấy chuyên ngành cho cháu lựa chọn. Nhưng chú thấy mấy cái này vô cùng…"
Phó Tư Du khịt mũi một cái, đứng dậy nói: "Các người tiếp tục thảo luận với Điềm Điềm của các người đi, con đi ngủ."
Phó Kiến Đào làm như không nghe thấy cô ta âm dương quái khí, còn muốn tiếp tục phân tích cho Phó Tư Điềm. Giọng Phó Tư Điềm nhẹ nhàng cắt ngang ông: "Chú, cháu không đi hai trường học này."
Tiếng Phó Kiến Đào nói chuyện im bặt. Bước chân Phó Tư Du trở về phòng cũng dừng lại.
Phó Tư Điềm nở nụ cười, dịu giọng nói: "Chú, thật ra cháu vẫn luôn muốn đi Đại học Thân Đại."
"Đại học Thân Đại?" Phó Kiến Đào theo bản năng lặp lại lời nàng nói.
"Vâng." Phó Tư Điềm gật đầu: "Cháu định đăng ký ngành kế toán của Đại học Thân Đại."
Tay nàng vô thức nắm lấy dây túi xách trên người: "Chú, cháu muốn học kế toán. Các thầy cô đều nói sau khi tốt nghiệp chuyên ngành sẽ vào dễ vào nghề. Mà ngành kế toán tại Đại học Thân Đại cũng xem như rất tốt trên cả nước. Lấy điểm của cháu thì không đủ vào ngành kế toán ở Đại học Kinh Đại và Đại học Yến Đại."
Từ khi Vương Mai Phân nghe được ba chữ "Dễ vào nghề" thì trên mặt có ý cười. Có vẻ như con bé không có ý định vừa học vừa làm?
"Còn nữa, nếu cháu đăng ký Đại học Thân Đại, cháu tra qua có học bổng nhập học, dựa theo xếp hạng đầu vào, điểm của cháu đủ cao chắc sẽ nhận được phần học bổng này. Gánh nặng của chú thím có thể nhẹ hơn chút."
Nụ cười của Vương Mai Phân càng thêm xán lạn.
Phó Kiến Đào cau mày, muốn khuyên gì đó nhưng Phó Tư Điềm nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp: "Ngoài ra, Đại học Kinh Đại và Đại học Yến Đại đều ở phía Bắc, cháu đi sang đó không biết có thể thích nghi hay không. Đại học Thân Đại gần nhà, cháu trở về cũng tiện. Năm kế là Tiểu Ngư lên cấp ba rồi, cháu cũng có thể phụ đạo cho con bé."
"Ai cần cô phụ đạo cho tôi." Phó Tư Du đáp trả, đột nhiên mắng một tiếng "ngu xuẩn" rồi xoay người đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.
Phó Kiến Đào vừa nóng vừa bực, cơn giận bùng lên trong lòng, bước ba bước dài vọt tới gõ cửa phòng Phó Tư Du: "Nhãi ranh, mày nói gì hả? Ăn nói với chị mày như vậy coi được không?"
Vương Mai Phân vội vàng đứng dậy kéo Phó Kiến Đào: "Giờ mấy giờ rồi, ông rống gì mà rống. Hàng xóm nghe thấy còn ra thể thống gì?" Bà trừng mắt liếc nhìn Phó Tư Điềm một cái.
Phó Tư Điềm gấp gáp đi theo xoa dịu Phó Kiến Đào: "Chú, Tiểu Ngư đùa với cháu thôi. Trễ rồi, chúng ta đi ngủ đi."
Phó Kiến Đào nghe thấy giọng nàng, quay về đề tài nói: "Đợi đã, việc lớn đời người, cháu suy xét lại xem. Chú cảm thấy…"
Vương Mai Phân chặn ngang: "Ông cảm thấy thì có ích gì, con bé cảm thấy mới được. Ông đừng có lo lắng mù quáng, không nghe thấy Điềm Điềm có ý nghĩ của riêng mình à? Đi ngủ đi, ngày mai ông không dậy đi làm?"
Phó Tư Điềm phụ họa: "Chú, cháu sẽ suy nghĩ kỹ. Chú và thím đi nghỉ ngơi trước đi."
Phó Kiến Đào bị Vương Mai Phân trừng mắt vài lần, nặng nề thở dài, đành gật đầu.
Nàng trở lại căn phòng nhỏ chật chội của mình, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Phó Tư Điềm dựa vào mặt sau cánh cửa, trong lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi.
Nàng ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế bàn học trong chốc lát, lấy quần áo tắm rửa từ cái rương bên dưới giường, đang chuẩn bị đi tắm thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
"Điềm Điềm, cháu ngủ chưa? Chú vào nói vài lời được không?"
Phó Tư Điềm đáp ứng, đặt quần áo xuống đi mở cửa.
Phó Kiến Đào ngồi trên ghế, Phó Tư Điềm ngồi bên giường đối diện với ông. Bầu không khí yên tĩnh mấy giây, Phó Tư Điềm lời nói thấm thía: "Điềm Điềm, cháu thật sự không định đi Đại học Yến Đại hay Đại học Kinh Đại sao?"
Lúm đồng tiền bên má Phó Tư Điềm ẩn hiện, nhẹ nhàng nói: "Chú, là thật."
"Điềm Điềm, cháu đừng nghĩ gì nhiều, không có gì mà phụ hay không phụ gánh hết. Số tiền bà nội cho chúng ta đủ dùng, cháu đừng nghĩ cái này. Cháu chỉ cần nghĩ về tương lai của bản thân là được. Cháu thật sự không suy xét sao?"
Phó Tư Điềm nghiêm túc gật đầu: "Chú, cháu thật sự không muốn. Cháu thật lòng muốn học ngành kế toán tại Đại học Thân Đại."
Phó Kiến Đào không nhìn ra chút miễn cưỡng nào trên mặt nàng, dù trong lòng đáng tiếc lại chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy thôi, chính cháu suy xét là được rồi, chú tôn trọng suy nghĩ của cháu. Chú tuy vô dụng nhưng không muốn cháu lại để bản thân uất ức như đợt thi cấp hai." Ông đứng dậy, xoa xoa đầu Phó Tư Điềm: "Đi ngủ sớm chút đi."
"Vâng, chú ngủ ngon."
Sau khi Phó Kiến Đào rời đi, Phó Tư Điềm cúi đầu nhìn cái bóng mình trên mặt đất.
Thật sự không muốn, không thấy tiếc sao?
Nàng lấy chiếc điện thoại ký hợp đồng mà Vương Mai Phân đưa bên dưới gối ra, mở app Weibo rồi click mở tin nhắn, nhìn chăm chú vào cái câu ngắn gọn trên khung trò chuyện "Đại học Thân Đại, ngành kế toán". Khóe môi nàng càng dâng cao, là nụ cười thứ nhất phát ra từ tận đáy lòng sau khi bước vào cửa.
Thật sự không muốn, không thấy tiếc.
Thật ra nàng không vì cái gì, không vì học bổng, không vì tiết kiệm phí sinh hoạt. Mà chỉ vì cô ấy ở đó…
Thời Ý ở đó, ở ngành kế toán tại Đại học Thân Đại.
Nàng muốn đến cạnh cô ấy.
Muốn gặp cô ấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)