Phó Tư Điềm lấy băng keo cá nhân từ trong lòng bàn tay Thời Ý, đầu ngón tay chạm được độ ấm của Thời Ý, giọng nói khô khan: "Cảm ơn."
Thời Ý rút tay về.
Phó Tư Điềm cúi đầu, ngồi xuống ghế đá ven đường, má lúm đồng tiền thầm xấu hổ và vui vẻ: "Tiệm cơm còn bán băng keo cá nhân sao? Sao cậu biết giày cọ chân mình?"
"Không có bán. Mình dựa vào vận may đi xin người trong tiệm cơm." Thời Ý có hơi nóng, vén tóc từ sau cổ lên vai trước cho tản nhiệt mà không để lộ dấu vết: "Mình nhìn tư thế bước đi chân phải của cậu, đoán."
Phó Tư Điềm cởi giày và bít tất ra, cắn môi nhỏ giọng nói: "Thời Ý, cậu tinh tế thật."
Thời Ý thưởng thức dáng vẻ xấu hổ nho nhỏ của nàng, tầm mắt chạm đến gót chân thấm máu vì bị rách một mảng da lớn, phủ nhận: "Không phải, cũng tùy người."
Động tác của Phó Tư Điềm dừng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Thời Ý, con ngươi đè nén sự kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) và chờ mong.
Thời Ý không phát hiện, nói tiếp phần sau; "Người bình thường nếu bị cọ chân thì đều tự nói." Cô ngồi xuống bên người Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Sao cậu không nói với mình?"
Chỉ là như vậy à. Phó Tư Điềm thất vọng cúi thấp đầu: "Mình ngại nói."
"Cái này có gì mà ngại?"
Phó Tư Điềm dán băng keo cá nhân lên, nhỏ giọng nói: "Mình sợ cậu cảm thấy mình rắc rối." Dừng một chút, nàng lại lo Thời Ý hiểu lầm mình xem cô ấy thành người khó khăn, bổ sung thêm: "Bởi vì đi nghiên cứu địa hình chắc chắn phải đi bộ nhiều. Mình vốn nên mang giày đi bộ mới phải. Đằng này mình thích đẹp nên mang giày da, là tự làm tự chịu."
Thời Ý bị hành động tự mắng bản thân của nàng chọc cười: "Cách xử sự làm người của cậu, luôn cẩn thận như vậy à?"
Trong giọng nói như chứa ý cười, Phó Tư Điềm ngẩng đầu xác nhận, bắt giữ được độ cung thoáng qua trên môi Thời Ý. Khóe môi nàng cũng cong cong, đánh bạo, nhẹ giọng đáp một câu: "Không phải, cũng tùy người."
Thời Ý đột nhiên không kịp phòng ngừa nên sững sờ, độ cung nơi khóe môi trở nên rõ ràng hơn. Ồ, thỏ con cũng cắn người? Cô chọc nàng: "Ừm, tùy người."
"Cẩn thận và cẩn thận hơn có khác nhau không?"
Phó Tư Điềm mấp máy môi, muốn biện giải nhưng lại phát hiện không thể, mím môi im lặng.
Thời Ý đảo mắt, nhìn cây cỏ nhỏ đối diện khó khăn ló đầu ra khỏi khe đá, nhàn nhạt nói: "Thả lỏng đi."
Cô nói một câu không rõ ràng. Phó Tư Điềm kéo bít tất lên rồi mang giày vào, do dự không biết nên đáp lại gì mới tốt. Hai người im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, làm cành lá xào xạc khe khẽ. Thân cây cỏ nhỏ mong manh trong khe đá đung đưa từ bên này sang bên kia, đứng trong gió, mềm yếu lại cứng cỏi.
Thời Ý lần nữa mở miệng, vẻ thanh lãnh trong gió dường như bị gió thổi tan đi rất nhiều: "Đừng nghĩ để tất cả mọi người thích cậu. Như vậy sẽ rất vất vả."
"Đi thôi." Cô đứng lên giả vờ muốn đi, bóng lưng đối diện với Phó Tư Điềm, cô độc thanh lãnh lại lộ ra chút mềm mại, khiến Phó Tư Điềm không khống chế được mà ảo tưởng.
Cô ấy sẽ không phát hiện. Phó Tư Điềm rốt cuộc mặc kệ bản thân, liếc mắt nhìn Thời Ý một cái thật sâu. Nàng ngoan ngoãn phát ra một tiếng "Ừm" từ trong cổ họng, đứng dậy theo.
Hai người sánh vai không xa không gần mà đi tới. Mặt trời màu đỏ phía sau lưng họ, cái bóng béo lùn di chuyển bên chân các nàng, thường tách ra lại thỉnh thoảng chồng lên nhau. Phó Tư Điềm cầm lòng không đặng mà chuyển góc độ tay, lén dùng cái bóng nắm tay cái bóng của Thời Ý một chút.
Có tật giật mình, chạm vào là bốc cháy.
Nhưng mà, muốn để cậu thích mình. Ít nhất thích mình nhiều thêm một chút. Phải cuộn năm đầu ngón tay lại, thầm nghĩ.
***
Đường xuống núi đều là loại xuống dốc nên ít dùng sức hơn khi lên núi, tốn ít thời gian hơn. Qua hồi sau, Phó Tư Điềm và Thời Ý lại lần nữa đến bãi đỗ xe.
Phó Tư Điềm trừ việc mặt hơi đỏ ra thì dáng vẻ nhìn qua cũng không mệt lắm. Thời Ý không tiếng động bình ổn hơi thở, âm thầm ngạc nhiên, không ngờ thể lực của thỏ con còn khá tốt.
Lên xe xong, Thời Ý hỏi nàng: "Gót chân có bị cọ nhiều không?"
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Sau khi dán băng keo cá nhân thì đã hết cọ."
Thời Ý đánh tay lái, lái ra khỏi bãi đỗ xe, nhắc nhở nàng: "Lúc về rồi cậu nhớ thả lỏng cơ bắp, thứ sáu phải kiểm tra thể lực."
"Á!" Phó Tư Điềm thở phào một hơi: "Mình suýt quên mất." Thứ sáu tuần này tiết thể dục tiến hành kiểm tra thể lực là đứng nghiêm nhảy xa và chạy tám trăm mét. Loại vận động chạy tám trăm mét này, dù có chạy đạt tiêu chuẩn hay không đều là ác mộng của đa số người.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Tư Điềm nhíu lại. Thời Ý suy đoán: "Không thích chạy bộ?"
"Cũng không phải." Phó Tư Điềm giải thích: "Mình chỉ là không thích chạy quá nhanh, chạy xong dễ bị khó chịu." Mỗi lần chạy xong phải mất vài phút mới dịu lại, cảm thấy thở thôi cũng đau, trong cổ họng tràn ngập mùi vị rỉ sắt.
Thời Ý tràn đầy đồng cảm, thế nhưng: "Một năm một lần, nhịn một chút là hết."
Phó Tư Điềm gật đầu.
Nhưng ngờ tới lúc bắt đầu kiểm tra thể lực thật sự, Phó Tư Điềm vững vàng mà nhịn xuống, bản thân Thời Ý ngược lại suýt không chịu đựng được.
Hôm thứ sáu đó nhiệt độ giảm mạnh, toàn bộ bầu trời buổi sáng đều âm u, giữa trưa tan học trời còn đổ mưa nhỏ, tất cả các bạn học đều nhiệt liệt mong trời sẽ mưa tiếp vào buổi chiều, thầy dạy thể dục có thể gửi thông báo rằng "Chiều nghỉ thể dục". Nhưng trời không chiều lòng người, mọi người ngủ trưa một cái, bầu trời đã trong veo, ngay cả dấu vết của cơn mưa ban sáng cũng đã bay hơi hết.
Mọi người than ngắn thở dài, nhận mệnh mà đi học thể dục.
Phó Tư Điềm tới sớm, ngồi trên bậc thềm của băng ghế trọng tài để phơi nắng, phơi một hồi lâu thì Thời Ý và Giản Lộc Hòa mới khoan thai đến muốn.
Thời Ý hiếm khi buộc đuôi ngựa, mặc quần thể dục, cả người lộ ra vẻ thuần khiết thanh tú. Phó Tư Điềm dõi theo cô từ xa đến gần, chậm rãi mới thấy rõ, Thời Ý dường như hơi khác bình thường.
Hai má cô ấy đỏ lên một cách mất tự nhiên, chóp mũi và nhân trung càng đỏ đến lợi hại.
Trái tim Phó Tư Điềm lộp bộp một tiếng. Quả nhiên, giây tiếp theo nàng nghe thấy Giản Lộc Hòa lo lắng hỏi: "Thời Ý, cậu thật sự không xin thầy nghỉ sao? Tiết sau kiểm tra lại?"
Tiếng Thời Ý mang theo giọng mũi truyền đến: "Không cần, mình không sao." Đi ngang qua băng ghế trọng tài, cô nhìn thấy Phó Tư Điềm, hơi cong môi, xem như chào hỏi.
Phó Tư Điềm lại ngoài ý muốn gọi cô lại: "Thời Ý."
Bước chân Thời Ý dừng lại, xoay người nhìn nàng. Phó Tư Điềm chạy hai bước từ băng ghế trọng tài xuống, đứng trước mặt cô nhẹ giọng hỏi: "Cậu có phải bị cảm hay không?"
Thời Ý hít nhẹ cái mũi, hỏi lại: "Rõ ràng như vậy à?"
Cái mũi đo đỏ, phối hợp với giọng mũi cô hỏi lại thật ra khá đáng yêu. Nhưng Phó Tư Điềm hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, chỉ gật đầu, lo lắng hỏi: "Chạy bộ không vấn đề chứ?"
Giản Lộc Hòa tận dụng mọi thứ: "Mình cũng lo lắng vấn đề này của cậu ấy. Buổi sáng cậu ấy phát sốt, giữa trưa mới hạ đấy."
Phó Tư Điềm cau mày, há miệng muốn khuyên nhủ thì chuông vào học vang lên, thầy thể dục đứng cách đó không xa huýt còi tập trung.
Thời Ý không thèm để ý nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi sang đi. Chạy hai vòng chỉ mất vài phút."
Giản Lộc Hòa hết cách với cô, Phó Tư Điềm càng không có lập trường, chỉ có thể dùng hai mắt và toàn bộ trái tim cột lên người Thời Ý.
Đứng nghiêm nhảy xa xong, nghỉ ngơi mười lăm phút lập tức bắt đầu bài thi chạy tám trăm mét. Bài thi chạy tám trăm mét dựa theo trình tự, chín người một tổ, chia làm bốn tổ. Chạy trong bốn phút ba mươi hai giấy tính là đạt. Không đạt thì cuối tuần có cơ hội thi lại, nếu thi lại vẫn không đạt, thế phải đợi đến đại học năm thứ tư để thi lại vào cuối cấp.
Thầy thể dục gọi: "Tổ đầu tiên đến đây."
Phó Tư Điềm đứng bên đường băng quan sát, nhìn Thời Ý và Giản Lộc Hòa đứng trên đường băng. Trương Thanh Vũ nóng lòng muốn thử, mời gọi Phó Tư Điềm: "Chúng ta đi?"
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Mình nghỉ ngơi thêm chút nhé? Cậu đi trước đi."
Trương Thanh Vũ do dự: "Mình đợi đi chung với cậu."
Gom đủ chín người, thầy thể dục huýt còi một cái, mọi người tranh nhau xuất phát từ điểm xuất phát, vừa chạy vừa từ từ tiến vào đường trong.
Những người được chọn trong nhóm chạy đầu tiên là những người chạy không tồi, có tốc độ khá nhanh. Bạn nữ dẫn đầu là người chuẩn bị tham gia Đại hội Thể Thao năm sau, rõ ràng chỉnh tốc độ cả tổ nhanh hơn. Rất nhanh đội ngũ biến thành hàng dài thưa thớt, tầm mắt Phó Tư Điềm trước sau tỏa định trên người Thời Ý.
Thời Ý vẫn luôn gắt gao chạy theo sau Giản Lộc Hòa, hai người lần lượt xếp thứ ba và thứ tư.
Người đầu tiên kết thúc vòng thứ nhất, sau đó không lâu thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng chạy ngang qua vạch xuất phát. Thời Ý khẽ nhếch môi, sắc mặt trắng bệch.
"Cả tổ này chạy nhanh thật." Trương Thanh Vũ cảm thán.
Hơi thở của Phó Tư Điềm như ngưng trệ, không rảnh quan tâm tới Trương Thanh Vũ, chạy nhanh về phía mọi người đặt đồ đạc đối diện đường băng, lấy khăn giấy và nước từ trong ba lô ra, ôm chạy về, kéo dài qua sân bóng, chạy tới nửa sau đường băng. Nàng nhìn Thời Ý chạy băng qua khúc quanh, chạy thẳng về phía nàng.
Thời Ý nhìn qua không ổn lắm, bước chân dưới chân ngày càng chậm và khoảng cách với Giản Lộc Hòa ngày càng lớn. Đến nửa vòng cuối, mọi người đều tăng tốc lao tới, cô hoàn toàn theo không kịp.
Chỉ còn mấy chục mét, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thời Ý cắn răng, chịu đựng cảm giác tức ngực đến muốn nổ tung, máy móc hoạt động hai chân mình. Cô phát hiện bản thân thật sự xem nhẹ trận cảm mạo này.
Cảm giác chạy thêm một giây nữa sẽ chết. Rốt cuộc, ngay lúc thầy thể dục hô số "Năm", cô có thể dừng lại. Đầu váng mắt hoa, hai chân mềm nhũn, dạ dày cuồn cuộn sóng ngầm. Thời Ý che ngực, không đứng dậy nổi.
Giản Lộc Hòa vừa mới dừng lại chưa được mấy giây, cả người nửa chết nửa sống, hai cái đùi không nghe điều khiển mà chậm chạp di chuyển: "Cậu… Đừng…" Chính bản thân cô ấy cũng thở hổn hển như bò.
Có bạn nam hít xà xong từ sớm, chờ cơ hội chiếm cứ vị trí tốt nhất tại điểm đích, chạy hai bước đến bên cạnh Thời Ý, quan tâm hỏi: "Thời Ý, cậu có khỏe không?"
Là bộ trưởng bộ tuyên truyền đã gặp qua tại văn phòng hội nghị thường kỳ. Thời Ý cố nén khó chịu, đứng thẳng người phất phất tay, ý bảo cậu ta mình không sao.
Bạn nam mở chai nước đưa cho cô. Thời Ý không nhận, vẫn không nói lời nào, chỉ xua tay.
Không muốn nói chuyện, rất muốn nôn.
Bạn nam kia còn định nói gì đó thì một giọng nói mềm mại xen vào: "Mình đỡ cậu một chút nhé."
Phó Tư Điềm một tay đỡ lấy cánh tay Thời Ý, một tay vòng qua lưng cô, nửa ôm cô, nửa đỡ cô: "Rất khó chịu à? Không thể uống nước ngay, cũng không thể lập tức ngồi xổm xuống." Giọng nói hơi hổn hển.
Rốt cuộc. Thời Ý thở phào, thả lỏng lưng, am tâm giao mình cho Phó Tư Điềm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)