Đợi phản ứng lại mình gõ cái gì, Phó Tư Điềm hít nhẹ một hơi, vội vàng nhấn vào dấu "X" xóa đi. Nàng do dự, đổi thành: "Mình muốn bầu cho cậu nhất."
Bởi vì thích cậu nhất, nên muốn bầu cho cậu. Biết rõ biểu đạt như vậy không tính khác người nhưng thổ lộ như vậy, vẫn làm gương mặt Phó Tư Điềm đỏ lên.
Thời Ý lịch sự cảm ơn lần nữa: "Vậy cảm ơn cậu trước."
Bầu không khí giữa hai người lại tẻ ngắt, Thời Ý không chủ động nói gì nữa, Phó Tư Điềm đợi một phút, một hai vừa phải thôi.
Nếu Thời Ý hứng thú với nàng, hoặc muốn tám chuyện thì chỉ cần theo đề tài hỏi lại một câu "Thế còn cậu?" là đề tài có thể tiếp tục.
Phó Tư Điềm cười cười, đặt điện thoại xuống, nằm yên nhìn lên trần nhà trống rỗng. Hồi sau, nàng mở khóa điện thoại nhìn thoáng qua lại tắt đi, trở mình, vùi mặt vào gối đầu.
Thứ hai sau Tết Trung Thu, lớp sáu trống tiết tám vào buổi chiều thứ bảy. Lớp trưởng tạm thời là bạn nam Cao Nhất Bồi đã xin tiết năm tiết sáu đi phòng học trước, sau khi học xong, bạn học cả lớp đều ở lại, đợi chủ nhiệm trình diện sẽ trực tiếp tiến hành hoạt động tranh cử ban cán bộ.
Tranh cử tiến hành từng bước dựa theo chức vị, cạnh tranh chung một chức vụ thì diễn thuyết trước, sau đó bầu phiếu. Nếu trùng số phiếu thì ứng cử viên được bầu thêm một vòng nữa, sau khi xác định được một người lại tiến hành chức vụ kế tiếp.
Chức vụ tranh cử đầu tiên là chức lớp trưởng. Cái chức này quả nhiên đứng đầu hoạt động, người được đề cử có tổng cộng năm người. Lớp trưởng tạm thời là bạn nam Cao Nhất Bồi dựa vào biểu hiện lúc phụ trách huấn luyện quân sự, trực tiếp giành được chức vụ đó với số phiếu bầu cao ngất.
Chức vụ tranh cử thứ hai là bí thư chi đoàn. Cái chức vụ này tranh cử kịch liệt như dự đoán của Trình Giai Lạc, người được đề cử còn nhiều hơn chức lớp trưởng một người.
Trình Giai Lạc bởi vì cảm thấy người diễn thuyết đầu tiên khá có lợi thế, nên chủ nhiệm lớp vừa tuyên bố tranh cử bí thư chi đoàn bắt đầu, cô ta là người đầu tiên đi lên. Như thường lệ, cô ta giới thiệu bản thân xong lại kể về lý lịch vẻ vang của mình khi còn là một cán bộ học sinh ở trường cấp ba, tiếp theo là trình bày tại sao mình muốn tranh cử chức vụ này. Cô ta nói bí thư chi đoàn là một chức vụ rất gần với đoàn Đảng, nói người nhà mình đều là Đảng viên, vì cô ta chịu ảnh hưởng từ gia đình nên rất hướng tới và theo đuổi sự tiến bộ về mặt này, rất muốn có cơ hội để rèn luyện bản thân. Đương nhiên càng mong bản thân ở chức vụ này có thể giúp đỡ mọi người, dẫn dắt mọi người cùng nhau chế tạo một tập thể đoàn kết thương yêu, dẫn dắt lớp sáu tiến bộ ưu tú.
Câu từ trôi chảy, trật tự rõ ràng, người dưới bục phản ứng cũng rất nhiệt liệt. Sau khi cô ta xuống đài, La Thiến và Trương Lộ Lộ đều giơ ngón tay với cô ta, tỏ vẻ hết sức tin tưởng cô ta.
Bài diễn thuyết của mấy ứng cử viên kế tiếp cũng giống giống nhau, không có điểm gì đặc sắc. Trình Giai Lạc tự cảm giác mình xoáy mặt trong đợt huấn luyện quân sự cũng đủ cô ta nắm chắc.
Cho đến khi người cuối cùng là Thời Ý lên sân khấu.
"Cậu ấy thế nhưng thấy hứng thú với chức vụ này." Sau khi Phó Tư Điềm nghe thấy các bạn học ở hàng sau thì thầm ngạc nhiên: "Nhìn qua một chút cũng không giống."
"Vậy cậu ấy nhìn qua giống cái gì?" Có bạn học khác đáp lời.
"Ừm, giống ủy viên văn nghệ gì đó. Không đúng à?"
"Ha ha ha ha ha, cậu là cảm thấy ủy viên văn nghệ nghe là nghĩ tới người xinh đẹp chứ gì." Trương Lộ Lộ nhịn khôn được quay đầu tham gia sôi nổi bàn tán.
"Ha ha ha ha ha…" Mọi người thấp giọng bật cười.
Phó Tư Điềm cảm thấy hơi khó chịu khi nghe thấy các cô ấy cười đùa. Họ khen Thời Ý xinh đẹp nàng đồng ý, nhưng Thời Ý không chỉ xinh đẹp mà còn đáng được mọi người chú ý và khẳng định. Nàng nhìn Thời Ý thong dong trên bục giảng, nhìn cô ấy vừa diễn thuyết vừa bình tĩnh nhìn xung quanh dưới bục, không biết sao, trong lòng nàng không hề lo lắng thay cô ấy.
Nàng tin tưởng Thời Ý.
Thời Ý đợi tiếng xì xào lắng xuống mới tự nhiên mở miệng chào hỏi mọi người. Cô nhấn nhá từng chữ rõ ràng, ngữ điệu thoải mái, cuồng phong bão táp mà trực tiếp đè bẹp mọi người lên sân khấu phía trước. Bài phát biểu độc nhất.
Tất cả ứng cử viên đều biểu đạt một ý tứ thiết thực, họ mong mọi người cho họ một cơ hội rèn luyện bản thân, học muốn đạt được gì khi ở chức vụ này. Đồng thời, họ sẵn sàng cống hiến cái gì. Chỉ mỗi Thời Ý nói, cô muốn mang đến cái gì cho mọi người. Cô nói mọi người đến từ đến từ khắp mọi miền đất nước, duyên trời hiếm có mới cùng nhau tề tựu tại đoạn cuối thanh xuân, cô mong có cơ hội tô thêm chút sắc màu vào ký ức thanh xuân cho bản thân và mọi người, để rất nhiều năm về sau mọi người hồi tưởng lại một năm trải qua ở lớp sáu, cảm thấy là kỷ niệm đáng giá lưu giữ. Học phải học vui vẻ, chơi cũng phải vui hơn. Đây là mục tiêu cô muốn cố gắng vì tập thể lớp sáu.
Khi cô nói chuyện, ngữ điệu và biểu tình không có lực tương tác như các bạn học trước, mặt mày khí chất vẫn thanh lãnh nghiêm túc, không bởi vì những lời nói lãng mạn đầy lý tưởng chủ nghĩa như vậy mà trở nên dịu đi, nhưng cô lại cho người ta một cảm giác tín phục riêng biệt.
Cô rất tự tin cũng rất chân thành, ăn nói dõng dạc, liệt kê các kế hoạch sơ bộ mà kế tiếp lớp có thể sẽ hoạt động nếu cô được chọn. Dùng tất cả nói cho mọi người biết, cô không phải nói chơi thôi.
Cô như một vật phát sáng, gắt gao hấp dẫn ánh mắt của mọi người dưới bục giảng. Có lẽ cảm giác cô mang đến cho người ta không phải sự hiền hòa, nhưng Phó Tư Điềm tin tưởng, Thời Ý chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy cô ấy là người có mị lực nhất.
Thậm chí sau khi Thời Ý diễn thuyết xong, chủ nhiệm lớp còn bình luận rằng Thời Ý là người đầu tiên trong những người lên sân khấu, ăn nói khéo léo, bão táp cuồng phong và trầm ổn nhất, là người có phong phạm đại tướng.
Phó Tư Điềm và mọi người đồng loạt ngước nhìn cô, như nhìn lên ngôi sao duy nhất trên bầu trời tịnh mịch và hoang vắng.
Vòng bỏ phiếu kín bắt đầu, quy tắc giống lúc trước, trên tờ giấy mỗi người được phát cho có sáu cái tên được đề cử, bản thân đánh dấu tích đằng sau tên người mình ủng hộ. Bầu nhiều nhất hai người, ít nhất một người. Ai nhiều phiếu nhất người đó thẳng.
Phó Tư Điềm ngồi giữa La Thiến và Trương Lộ Lộ. Trương Lộ Lộ chuyên tâm chép tên ứng cử viên. Sau khi Phó Tư Điềm chép tên xong, không tiếng động nhích gần sang Trương Lộ Lộ, nhanh chóng đánh dấu tích phía sau tên Thời Ý, gấp tờ giấy lại hai lần, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Muốn bí mật xác nhận La Thiến có thấy gì không, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô ta.
"Cậu viết nhanh ghê." La Thiến đảo mắt, tiếp tục viết tên.
Phó Tư Điềm "Ừm" một tiếng, tim đập thình thịch.
Thu phiếu đầy đủ, bắt đầu công bố số phiếu. Mọi người đều nhìn chằm chằm chữ "Đang" trên bảng đen, chờ mong công bố đáp án.
Bốn ứng cử viên khác chỉ lác đác mấy phiếu, đa số phiếu đều tập trung lên người Trình Giai Lạc và Thời Ý. Số phiếu hai người đuổi sát sao nhau, trong chốc lát Thời Ý nhiều một phiếu, chốc lát thì Trình Giai Lạc nhiều một phiếu. Sắc mặt của Trình Giai Lạc lấy mắt thường có thể thấy ngày càng kém.
Cuối cùng, Thời Ý lấy ba phiếu thắng hiểm Trình Giai Lạc.
Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Hai chức vụ lớn đứng đầu trôi qua, các cuộc cạnh tranh phía sau nhẹ hơn rất nhiều. Ủy viên có ba người cạnh tranh, ủy viên văn nghệ có hai người, ủy viên tâm lý cũng chỉ có hai người… Phó Tư Điềm và một bạn nam văn tĩnh khác.
Sau khi ứng cử viên được công bố, bạn nam lên bục diễn thuyết. Phó Tư Điềm ở dưới bục giảng lén lút hít sâu, điện thoại trong ngăn kéo chấn động một chút.
Nàng cúi đầu qua loa nhìn thoáng qua, thế nhưng là Thời Ý gửi tin nhắn tới.
Thời Ý chưa nói gì, chỉ gửi một dấu "" qua.
Phó Tư Điềm không khỏi quay đầu nhìn về phía vị trí của Thời Ý.
Thời Ý không chú ý màn diễn thuyết trên bục giảng, cô đang chăm chú nhìn nàng, lúc tầm mắt hai người chạm nhau, cô nhìn nàng, nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười cực nhẹ.
Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng cổ động dồn dập từ trái tim và máu của mình.
Nàng quay đầu đi, cố gắng kiềm chế, khóe miệng làm thế nào cũng không nén được mà gợi lên. Lỗ tai nóng bừng, cảm giác căng thẳng trở thành mây bay. Có cảm giác như Thời Ý kề vai chiến đấu với mình.
Cuối cùng nàng lấy lợi thế từ đại hội, được chọn làm ủy viên tâm lý.
Ban tranh cử diễn ra liên tục tới gần hết tiết tám mới kết thúc. Sắc mặt Trình Giai Lạc dọc theo đường đi rất kém, rõ ràng tâm trạng xấu. La Thiến và Trương Lộ Lộ thỉnh thoảng an ủi cô ta vài câu. Phó Tư Điềm đi theo bên cạnh Trương Lộ Lộ, vẫn rất an tĩnh.
Nàng cảm thấy mình không lập trường. Tuy người khác không biết nhưng nếu nàng nói lời an ủi, trong lòng nàng sẽ cảm thấy mình đạo đức giả.
Dù hơi xin lỗi nhưng nàng không hối hận.
Dọc theo đường đi đều là những người tan học. Trình Giai Lạc cảm thấy đã đến giờ ăn trưa, cô ta không muốn đi căn tin chen chúc nên hỏi La Thiến và Trương Lộ Lộ có muốn về ký túc xá đặt cơm hộp không. La Thiến và Trương Lộ Lộ đều tỏ vẻ đồng ý. Phó Tư Điềm tự giác nói: "Mình đi căn tin thôi, cậu có cần mình mua gì giúp không?"
Trình Giai Lạc lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Tư Điềm: "Cậu giúp mình lấy chuyển phát nhanh được không? Lần này có hơi khó lấy."
Phó Tư Điềm không do dự mà đáp ứng: "Không sao."
Trương Lộ Lộ nói: "Cậu mua giúp mình năm đồng tiền trái cây nhé. Cậu biết mình thích ăn gì nhất đấy."
Phó Tư Điềm đáp: "Thanh long và dưa hấu."
"BINGO!"
La Thiến muốn nói lại thôi. Phó Tư Điềm khó hiểu, cô ta lại lắc đầu, nói không có gì.
Phó Tư Điềm không nghĩ nhiều. Nàng đi căn tin chọn hai món thức ăn chay, sau khi nhanh chóng giải quyết cơm chiều xong lập tức đi siêu thị ở tầng một trung tâm hoạt động mua trái cây hơn năm đồng cho Trương Lộ Lộ, rồi đi chỗ gửi chuyển phát nhanh ở tầng hai lấy hàng chuyển phát nhanh.
Đợi lấy được hàng chuyển phát nhanh, Phó Tư Điềm mới biết cái mà Trình Giai Lạc nói có hơi khó lấy là tình huống ra sao… Không biết cô ta mua cái gì mà nhét đầy một túi bao tải lớn. Rất nặng. Bao tải bóng loáng lại bẩn thỉu, ôm không được, xách cũng không xong.
Phó Tư Điềm hết cách bèn cột túi ni lông đựng trái cây của Trương Lộ Lộ lại, bỏ hết vào cặp sách, kế đến hai tay thay phiên xách bao tải đi.
Cả đường đi đi dừng dừng, cơ thể toát đầy mồ hôi, phí sức chín trâu hai hổ mới vận chuyển cái chuyển phát nhanh này về ký túc xá.
Nàng vào ký túc xá, thấy Trình Giai Lạc và La Thiến đang ngồi ở chỗ ngồi, dáng vẻ như tám chuyện. Nàng cười gọi: "Gia Lạc, cái chuyển phát nhanh này đặt ở đâu?"
La Thiến nhìn nàng một cái, không biết dùng phương ngữ gì nói một câu với Trình Giai Lạc.
Trình Giai Lạc nghe xong không tỏ vẻ gì mà cũng trả lời một câu phương ngữ.
Rồi sau đó cô ta đi lên, rất khách sáo chỉ huy Phó Tư Điềm: "Đặt dưới giường là được rồi, sang bên cạnh chút, đừng đặt bên chỗ để nước. Gập lại rồi đặt."
Phó Tư Điềm làm theo từng cái một. Nàng vừa đứng thẳng dậy, lập tức thấy Trình Giai Lạc cầm một đồng tiền xu đứng trên bàn, dùng đầu ngón tay bắn nhẹ một cái.
Tiền xu xoay tròn trên mặt bàn, Trình Giai Lạc nhàn nhạt hỏi nàng: "Cảm ơn cậu nhé Tư Điềm. Một chuyến này bao nhiêu tiền hả? Có hơi nặng, một đồng đủ không? Không đủ mình trả thêm năm mươi xu."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)