Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

1769 0 8 0

Nàng hàng năm sống trong cuộc sống nhìn mặt đoán ý người ta. Trình Giai Lạc không hề che giấu mà biểu hiện rõ ngạo mạn và khinh miệt nên nàng gần như nhận ra ngay.

Nhưng nàng vẫn ra vẻ như không nghe hiểu, nở nụ cười trả lời Trình Giai Lạc: "Không đi, thêm năm nghìn đồng đi. Cái này của cậu không chỉ hơi nặng, mà là siêu cấp nặng."

Trình Giai Lạc bỗng nhiên đập tay xuống đồng xu, bàn tay và mặt bàn đập vào nhau, phát ra tiếng vang bén nhọn, đâm thẳng vào tim Phó Tư Điềm.

"Thế thêm năm đồng nhỉ?" Trình Giai Lạc không hề có ý định muốn đùa giỡn với nàng. Cô ta chống cằm, cười như không cười nhìn Phó Tư Điềm: "Tôi nghe nói loại vừa học vừa làm như các cậu kiêm đủ mọi việc. Giúp đỡ lấy cơm lấy chuyển phát nhanh cũng là một loại kiếm thêm thu nhập. Trước kia là tôi không hiểu tình hình, khất nợ cậu rất nhiều lần, ngại lắm đấy."

Phó Tư Điềm đeo ba lô lướt qua Trình Giai Lạc, đến rửa tay cạnh ở cái bồn tại ban công. Nàng đưa lưng về phía Trình Giai Lạc, dùng sức xoa xoa vết hằng bị bao tải ấn ra trên hai tay, bình tĩnh trả lời: "Hình như mình cũng nghe nói qua. Thế nhưng mình không có kiêm chức làm chân chạy vặt. Cậu hiểu lầm rồi."

Nàng tắt vòi nước, trở lại bên trong ký túc xá, đứng phía sau Trình Giai Lạc, vươn tay lấy một viên kẹo trên bàn Trình Giai Lạc, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu ngại ngùng thì trả bằng viên kẹo này đi. Lần đầu mình giúp cậu lấy chuyển phát nhanh, cậu cũng cho tôi một viên, bảo là nhập khẩu. Rất đắc, mình cũng không thiệt."

Như còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Một đấm nện vào bông. Trong phút chốc Trình Giai Lạc lại không nhìn rõ Phó Tư Điềm đến cùng có biết mình đang chế nhạo nàng ta hay không.

Trước kia cô ta cảm thấy gương mặt thanh tú nhu nhược này rất vô hại, khiến người ta không thể sinh ra ác ý. Bây giờ vậy mà nhìn thế nào cũng thấy gương mặt đấy dối trá ghê tởm. Thật sự không nuốt trôi cục tức, Trình Giai Lạc dứt khoát nói trắng ra: "So ra không đắt bằng bánh trung thu ngày hôm qua Thời Ý đưa cho cậu đâu. Hôm đó tôi đưa thêm cho cậu mấy viên là được rồi. Cậu nói đúng không?"

Quả nhiên là việc bầu phiếu cho Thời Ý. Máy cắt đã chém xuống, Phó Tư Điềm ngược lại dễ chịu hơn ít.

Cửa phòng "Kẽo kẹt" mở ra. Trương Lộ Lộ quấn tóc và bưng thao rửa mặt đi ra, nhìn thấy ba người giằng co bên cửa sổ sát đất, lắp bắp hỏi: "Sao… Sao vậy?"

Phó Tư Điềm và Trình Giai Lạc chưa nói gì. La Thiến đứng dậy, liếc mắt nhìn Trình Giai Lạc một cái, lời nói đầy ẩn ý: "Không có gì, thảo luận chút mức giá hàng thôi. Mình đi lấy cơm hộp."

Trương Lộ Lộ tin là thật, đặt sữa rửa mặt lại hòm giữ đồ trên kệ sách: "Sao đột nhiên quan tâm tới chuyện lớn của người dân vậy?"

Trình Giai Lạc cũng đứng dậy, bò lên giường mình, trả lời một câu: "Sợ ngày nào đó bản thân bị người ta bán đó."

"Hả? Cái gì mà bán?" Trương Lộ Lộ nghe không rõ.

Phó Tư Điềm đứng ngốc tại chỗ, viên kẹo trong lòng bàn tay cộm đến phát đau.

"Điềm Điềm?" Trương Lộ Lộ chọc nàng.

Phó Tư Điềm ngoái đầu nhìn sang, lại là dáng vẻ mềm ấm như thường. Nàng mở cặp sách ra, lấy trái cây đưa cho Trương Lộ Lộ, áy náy nói: "Ông chủ nói thanh long hôm nay bán hết rồi."

Trương Lộ Lộ cười hì hì nói: "Không sao không sao, có ăn là tốt rồi." Cô ta cắt một miếng đưa đến bên miệng Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm lắc đầu, lừa rằng mình rất no, kế đến bò lên giường.

Trương Lộ Lộ cắn dưa hấu răng rắc, trực giác nói ký túc xá có chỗ nào đó sai sai, nhưng nghĩ mãi không ra lý do, lắc đầu xem như bản thân đa tâm.

Ba ngày sau liên tiếp thấy Trình Giai Lạc cứ nhắm vào Phó Tư Điềm, Trương Lộ Lộ rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại… Là thật sự có gì đó sai sai!

Buổi sáng có vài tiết trống, Phó Tư Điềm sợ làm ồn mọi người nên cố gắng kiên nhẫn tới tám giờ mới xuống giường, chuẩn bị đi căn tin ăn cơm. Nàng có tiếng là động tác nhẹ nhất ký túc xá, Trương Lộ Lộ còn nghi ngờ kiếp trước nàng là mèo. Nhưng nàng đã cẩn thận như vậy, Trình Giai Lạc vẫn đủ mắng nàng ngay lúc xuống giường: "Trời ơi, có thể nhẹ chút hay không. Cậu không ngủ, người khác cũng không cần ngủ à?"

Mười giờ tối, Tống Sở Nguyên và Chu Na lớp năm có hoạt động nên về hơi trễ. Bốn người trong ký túc xá đều lên giường, La Thiến trực tiếp tắt đèn. Phó Tư Điềm cần soạn bản thảo gấp cho bài phát biểu hội nghị thường kỳ của bộ môn, vì vậy kéo màn giường che ánh sáng lại, mở cái đèn bàn nhỏ lên, chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe hở. Giữa trưa ngày hôm sau, Trình Giai Lạc lập tức nói bóng nói gió trong vòng bạn bè: Có vài người chẳng có chút chỉ số AC. Tắt đèn là có ý gì không hiểu chắc? Làm thế nào để tôi sống qua ngày đây.

La Thiến comment: Tội nghiệp cậu, cũng tội nghiệp mình.

Trong buổi giảng bài sáng thứ sáu, Thời Ý và bí thư chi đoàn lớp bên cạnh cùng nhau ra ngoài, dáng vẻ như định đi đến văn phòng cố vấn mở họp. Lúc đi ngang qua Phó Tư Điềm và Trương Lộ Lộ, cô cố ý dừng lại nhắc nhở Phó Tư Điềm một câu: "Nếu cậu rảnh thì bây giờ dùng điện thoại điền bảng tình trạng về gia đình được không? Bên phía cố vấn giục gấp rồi."

Phó Tư Điềm giật mình xong mới phản ứng lại, xấu hổ đáp ứng: "Ây, được, ngại quá."

Khóe môi Thời Ý cong lên độ cung nhẹ, lắc lắc đầu và đi ra ngoài.

Trương Lộ Lộ rốt cuộc nhịn không được: "Chuyện gì vậy? Không phải hôm qua cậu và mình điền bảng tình trạng về gia đình rồi gửi lên nhóm ký túc xá à?" Vì để dễ thống kê nên Thời Ý bảo mọi người lấy đơn vị ký túc xá, điền xong thì gửi cho trưởng ký túc xá, trưởng ký túc xá lại tự mình tích hợp bảng biểu gửi cho cô ấy.

Trưởng ký túc xá phòng số 1317 là Trình Giai Lạc.

Suy nghĩ một hồi, Phó Tư Điềm lập tức hiểu ra tư liệu của nàng chạy đi đâu.

"Điềm Điềm, cậu và Lạc Lạc sao vậy? Hai ngày nay cô ấy như ăn thuốc nổ." Trương Lộ Lộ đè giọng hỏi.

Đầu ngón tay Phó Tư Điềm nhấn trên điện thoại hơi dừng lại, rũ mi nói: "Mình làm chuyện khiến cậu ấy không vui, cậu ấy đang bực tức với mình thôi. Không sao đâu, qua đoạn thời gian là tốt lên thôi."

Trương Lộ Lộ muốn hỏi tiếp là chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ Phó Tư Điềm không muốn nhiều lời, cưỡng ép nghẹn lại.

Phó Tư Điềm tìm được bảng biểu của mình trong nhóm ký túc xá, gửi cho Thời Ý.

Thời Ý đang đợi cố vấn đến sau cuộc họp với các lớp trưởng, bí thư chi đoàn khác, nghe thấy điện thoại rung lên hai lần, cô mang theo chút vội vàng không rõ mở màn hình lên.

Quả nhiên là tin nhắn Phó Tư Điềm gửi đến.

Cô nhấn nhận, hô hấp không khỏi chậm lại. Cô mở bảng biểu ra, tầm mắt thong thả xem tư liệu mà kéo điện thoại tới…

Thành viên gia đình. Bố: Phó Kiến Đào, công việc: Nghề nông, quan điểm chính trị: Trong sạch. Mẹ: Vương Mai Phân. Chị em: Phó Tư Du, thời gian sinh ra chỉ nhỏ hơn Phó Tư Điềm một tuổi.

Cái bớt chỉ là trùng hợp.

Khôg phải nàng ấy. Trái tim Thời Ý trầm xuống, không thể nói là khổ sở nhưng ít nhiều cũng có hơi thất vọng. Cũng phải, thế giới lớn như vậy, người với người nào có duyên phận gặp lại sau thời gian lâu như thế. Cô tắt bảng biểu đi, nhàn nhạt mỉm cười.

Buổi chiều ăn cơm ở căn tin. Phó Tư Điềm đi cùng Trương Lộ Lộ ra bên ngoài trường học lấy Album Idol mà cô ta đợi đã lâu. Trên đường về Trương Lộ Lộ nhận được tin nhắn Tống Sở Nguyên gửi trong nhóm ký túc xá, ban nãy thang máy bị trục trặc, dọa chết người. Cô ta bảo mọi người lúc về đừng đi thang máy, có người đến chỗ dì trong ký túc xá để sửa chữa rồi.

Khi về ký túc xá, thang máy vẫn đang vận hành như bình thường.

Phó Tư Điềm và Trương Lộ Lộ không biết đấy là sửa hay chưa, cũng không biết thang máy Tống Sở Nguyên nói bị trục trặc là thang máy nào. An toàn là trên hết nên cả hai quyết định đi cầu thang.

Vừa lên đến tầng năm đã thấy oan gia ngõ hẹp với các nàng là Trình Giai Lạc ôm một chồng sách. Trương Lộ Lộ nở nụ cười tính chào hỏi thì Trình Giai Lạc thối mặt, xem như không thấy các cô vậy, mắt nhìn thẳng xuống tầng.

Chữ "Lạc" nghẹn trong cổ họng của Trương Lộ Lộ. Cô ta và Phó Tư Điềm liếc mắt nhìn nhau một cái, chưa nói gì, cũng xem như không có gì xảy ra mà tiếp tục đi thêm hai tầng. Quan sát Trình Giai Lạc chắc không nghe thấy được, Trương Lộ Lộ không kìm được: "Không thể nào không thấy chúng ta được. Cậu ta có ý gì hả?"

Phó Tư Điềm xin lỗi nói: "Cậu ấy chắc không phải nhằm vào cậu đâu. Là thấy cậu đi chung với mình nên không muốn nói chuyện. Ngại quá, là mình liên lụy cậu."

Trương Lộ Lộ không giấu được lời nói: "Mình biết. Hồi sáng mình không nhịn được hỏi La Thiến xem các cậu làm sao. La Thiến bảo là các cậu có chuyện không thoải mái bởi tranh cử. Nhưng đã mấy ngày rồi, cậu ta giận dai vậy."

Phó Tư Điềm đứng ở góc độ của Trình Giai Lạc, tỏ vẻ mình hiểu: "Cơn giận có lẽ hết nhanh nhưng cảm xúc chán ghét mình không dễ tan đi đâu. Phải cho cậu ấy thời gian."

"Sau cậu còn giúp cậu ta nói chuyện chứ." Trương Lộ Lộ bất đắc dĩ: "Lại nói việc này cũng đâu trách cậu được. Vốn dĩ bầu phiếu là thích ai chọn người đó, ai quy định nhất thiết phải bầu cậu ta."

Phó Tư Điềm biết có lý. Nhưng nàng nghĩ hiện thực là Trình Giai Lạc cảm thấy bị tổn thương, vậy hẳn là nàng rất có lỗi với Trình Giai Lạc. Dù sao là nàng gây ra tổn thương.

"Huống gì, cậu ta ít hơn Thời Ý ba phiếu, dù thêm một phiếu của cậu, cậu ta cũng thua bởi Thời Ý thôi."

Phó Tư Điềm lắc đầu: "Tuy kết quả là như vậy, nhưng đối với Trình Giai Lạc, trên mặt cảm xúc chắc khác nhau nhỉ."

"Vậy cũng hết cách, đấy là sự thật." Trương Lộ Lộ nói, suy nghĩ bắt đầu miên man: "Nói thật, Thời Ý lợi hại ghê luôn. Chúng mình vốn cho rằng Lạc vững chắc lắm. Aiz, cậu có quan hệ khá tốt với Thời Ý đúng không?"

Trương Lộ Lộ vẻ mặt tò mò: "Cậu bật mí cho mình đi, Thời Ý và Cao Nhất Bồi có phải có gì không?"

Phó Tư Điềm ngạc nhiên, ngực nghẹt thở đến khó chịu, theo bản năng hỏi tới: "Cái gì?"

"Mình nghe bạn nữ ký túc xá khác nói, con trai trong lớp chúng ta có một Group trò chơi của riêng con trai. Lúc tranh cử, Cao Nhất Bồi đăng bài công khai trong Group, nói nếu Thời Ý được chọn, cậu ta mời họ ăn cơm. Không có gì thì Cao Nhất Bồi ra sức như vậy làm gì? Đây là đuổi tới tay rồi hay chưa?" Nói rồi Trương Lộ Lộ còn mập mờ dùng bả vai chạm Phó Tư Điềm một chút: "Aiz, mình phát hiện ấn tượng đầu tiên khi gặp ai đó đều là gạt người. Thời Ý nhìn qua lạnh băng như vậy, không ngờ trong tối lại thân với đám con trai đến thế. Bây giờ mới qua bao lâu mà đã khiến cho lớp trưởng đại nhân của chúng ta rễ đậm tình sâu, khăng khăng một mực."

Đáy lòng Phó Tư Điềm dâng lên cơn cáu giận, hít sâu áp xuống, vừa định mở miệng ngăn cản Trương Lộ Lộ đừng nói như đúng rồi, lập tức nghe thấy Trương Lộ Lộ kinh hoảng mà chửi nhỏ: "Đệch…"

Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô ta, lúc này mới phát hiện hóa ra các nàng đã đến tầng mười ba. Cách nửa tầng cầu thang, Thời Ý một tay ôm Folder, dựa bên cửa sổ, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn xuống các nàng.

Không biết nghe hết bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Tầm mắt cô dừng hai giây trên người Phó Tư Điềm, không nói lời nào, xoay người đi đến cánh cửa bên trong hành lang.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: