So với ba năm trong niệm tưởng xa xôi thì bây giờ Phó Tư Điềm đã rất thỏa mãn khi được đứng dưới bầu trời xanh, đón ánh nắng sáng lạn cùng Thời Ý. Nàng không dám vọng tưởng cái không nên có, thậm chí không muốn bước vào cuộc sống của Thời Ý. Vì thế hai tuần huấn luyện quân sự, cứ việc Thời Ý đứng đằng sau nàng, nàng cũng không giống bạn học bình thường khác gần quan được ban lộc, chào hỏi với cô ấy một câu, làm quen một cái.
Nàng báo cho bản thân, có thể ở ngay nơi này chú ý Thời Ý là tốt rồi, trộm vẽ chút sắc màu lên cuộc đời xám xịt.
Nhưng ông trời lại như muốn khảo nghiệm quyết tâm của nàng, một hai phải đặt cục kẹo không thể thuộc về nàng một cách chói lọi bên cạnh nàng, cám dỗ nàng.
Kỳ nghỉ dài hạn đầu tiên sau huấn luyện quân sự là… Tết Trung Thu. Phó Tư Điềm tham gia trưởng ban văn phòng hội học sinh gửi tin nhắn thông báo cho các ban cán bộ, ai không về nhà ăn Trung Thu có thể ra ngoài tụ nhóm không chính thức, xem như làm quen trước một chút, mọi người cùng nhau trải qua cái Tết Trung Thu khác biệt.
Vừa tới hơn nửa tháng, Phó Tư Điềm do tiết kiệm phí đi đường và cũng dành ra chút thời gian riêng thuộc về gia đình Phó Kiến Đào nên nàng không trở về Ninh Thành.
Vì thế vào lúc sáu giờ rưỡi đêm ngày Tết Trung Thu, nàng ra cửa sớm xách theo một cái túi giấy chứa chiếc đèn bàn không dây mà trưởng ban muốn mượn đến điểm hẹn, kết quả ngoài dự liệu gặp được Thời Ý cũng trang bị y hệt ngay cửa Sân vận động thể thao ngoài trời.
Thời Ý đứng đối diện trước mặt nàng cách cánh cửa sắt. Cô ấy cột quả đầu thoải mái mát mẻ, một tay xách túi giấy, tay khác cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời chưa hoàn toàn tối đen, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ: Cô ấy cũng không về nhà à?
Nàng theo tầm mắt của Thời Ý ngẩng đầu nhìn lên không trung, cả ngày hôm nay trời đầy mây, ánh trăng tới giờ vẫn chưa hiện ra.
Cô ấy không phải là người địa phương sao? Trung Thu là tết đoàn viên, sao cô ấy không về nhà? Phó Tư Điềm liên tưởng đến một ít suy đoán xấu, ánh mắt mang theo chút lo lắng chuyển lên người Thời Ý.
Nhưng nàng chưa kịp xem xét gì từ vẻ mặt của Thời Ý thì Thời Ý bỗng nhiên thu hồi tầm mắt từ không trung, lại lần nữa chuẩn xác không chút nhầm lẫn nhìn sang chỗ nàng.
!
Đây là lần thứ mấy nàng bị bắt rồi. Trái tim Phó Tư Điềm hoảng loạn, theo bản năng nghẹo đầu, giả vờ nhìn về nơi khác.
Hành động xong Phó Tư Điềm lập tức hối hận. Đã bị phát hiện rồi, làm vậy khác nào giấu đầu lòi đuôi. Ngón tay nắm nắm lấy quai túi giấy, thầm mắng mình quá vô lễ, tốt xấu gì cũng là bạn học nhau, đi lên chào hỏi một tiếng mới phải chứ?
Nàng lần nữa quay đầu nhìn sang Thời Ý, người ý muốn phát hiện Thời Ý thế mà còn đang nhìn nàng. Cổ họng Phó Tư Điềm lên xuống, đang do dự có cần cười với Thời Ý một cái, làm dáng vẻ như vừa phát hiện ra không thì Thời Ý bỗng nhiên cong môi, dời tầm mắt đi.
Khoảng cách không xa lắm nên Phó Tư Điềm có thể xác định, bản thân thật sự thấy có ý cười chợt lóe trên khuôn mặt cô ấy. Nhưng Phó Tư Điềm không rõ… ý cười kia có hàm ý gì…
Hái má Phó Tư Điềm bắt đầu nóng lên. Thế, nàng có cần lân la đến gần không?
Nàng còn chưa hành động, Thời Ý đã hành động trước.
Thời Ý đi về phía nàng!
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm cô ấy, tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp vang lên theo bước chân cô, thình thịch thình thịch, lớn đến nỗi muốn nhảy ra khỏi ngực nàng. Nàng rốt cuộc không nén được sự vui sướng và ngại ngùng, cong môi nở nụ cười, đôi môi mấp máy, câu "trùng hợp" kề bên môi.
"Thời Ý! Em tới sớm vậy. Những người khác còn chưa đến à?" Một giọng nữ thanh thúy vang lên trước nàng một giây.
Câu nói của Phó Tư Điềm nghẹn trong họng.
Thời Ý như không quen biết Phó Tư Điềm mà lướt qua nàng, đứng yên ở nơi cách nàng không quá một mét, trả lời giọng nữ kia: "Ừm, em không thấy. Có thể các cô ấy ở trong."
Phó Tư Điềm đứng yên tại chỗ, xấu hổ đến tay chân cứng đơ, lỗ tai đỏ bừng.
"Người bên cạnh là trưởng ban văn phòng kiêm bạn cùng phòng của chị, chị Nguyên Ngưng." Giọng nữ ấy đang giới thiệu, một giọng nữ ngọt ngào bỗng chốc xen vào: "Aiz, mình hình như thấy cán bộ nhỏ của mình."
Phó Tư Điềm nghe thấy cái tên "Nguyên Ngưng" như nhận ra gì đó, tránh cũng không tránh khỏi, đành bất đắc dĩ xoay người về phía Thời Ý, dịu dàng cười với Nguyên Ngưng đang đi sang mình: "Chị Nguyên Ngưng."
Nguyên Ngưng vui vẻ nói: "Chị đã bảo sao giống em vậy." Cô ấy chỉ vào bạn nữ bên cạnh, giới thiệu cho Phó Tư Điềm: "Đàn chị Tùy Mộng, phó bộ trưởng của bộ ngoại liên. Đêm nay người bộ môn của chúng ta và bên bộ ngoại liên không nhiều lắm nên sắp xếp thời gian hai bộ môn cùng lúc. Dù sao đều là người một nhà, nhiều người thì sôi nổi hơn."
"Chào chị." Phó Tư Điềm ngoan ngoãn chào hỏi.
Nguyên Ngưng như triển lãm bảo bối, hất hất cằm với Tùy Mộng: "Mình nói cậu rồi, đây là bạn học Phó Tư Điềm, đóa hoa của văn phòng chúng mình!"
Tùy Mộng nở nụ cười, giơ ngón cái tỏ vẻ: "Ánh mắt của chủ nhiệm Nguyên thật tốt. Có điều bộ ngoại liên của chúng mình cũng không kém đâu." Nói xong cô ấy đưa tay về phía Thời Ý, đắc ý nói: "Ban nãy mình chưa giới thiệu hết, đây là đóa hoa của bộ ngoại liên mình, bạn học Thời Ý."
Nguyên Ngưng gật đầu, tầm mắt đảo qua trên người Phó Tư Điềm và Thời Ý, hài lòng nói: "Ha ha ha, được được." Cô ấy chia sẻ với Phó Tư Điềm và Thời Ý: "Chị nói với các em, bộ trưởng nhóm bộ môn khác đều ghen ghét bộ môn của hai chúng ta, nói hai chị có phải nhìn mặt tuyển người hay không mà tất cả đều toàn nhan sắc giá trị cao."
"Ha ha ha ha, đấy là nhục mạ. Để họ hâm mộ thù ghét đi. Nhìn Tư Điềm và Thời Ý của chúng ta xem, chúng ta không thể có cả tài lẫn sắc à?" Tùy Mộng kiêu ngạo.
Phó Tư Điềm không biết Thời Ý có đánh giá mình giống các cô ấy hay không, nhưng nàng đã cảm thấy xấu hổ khi nhìn thẳng vào Thời Ý.
Nguyên Ngưng và Tùy Mộng vui vẻ xong, hai người dắt tay nhau, hết sức quen thuộc mà một người vác một người, dẫn Phó Tư Điềm và Thời Ý đi đến bên trong Sân vận động.
"Thời Ý, em học ở lớp nào vậy?" Tùy Mộng tìm đề tài.
"Lớp sáu."
"Gì? Tư Điềm, em cũng học lớp sáu đúng không?" Nguyên Ngưng quay đầu hỏi Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm gật đầu.
Nguyên Ngưng ngạc nhiên: "Vậy các em là bạn học chung lớp rồi. Thế ban nãy đến cùng nhau à?"
Phó Tư Điềm nhỏ giọng nói: "Không phải chị, đúng lúc đứng gần thôi."
"Ra vậy." Tùy Mộng nhìn Phó Tư Điềm, lại nhìn nhìn Thời Ý im lặng, cười nói: "Cảm thấy dáng vẻ hai đứa không phải rất thân quen nha, thế vừa dịp, đêm nay hai đứa ngồi cùng nhau đi, mọi người chơi trò chơi bồi dưỡng tình cảm. Lần sau có hoạt động gì có thể đi cùng nhau. Tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu bao nhiêu năm mới có thể chung lớp lại chung tổ chức đây?"
Phó Tư Điềm cắn môi đáp ứng, nghe thấy Thời Ý lên tiếng cùng nàng, cũng nhàn nhạt trả lời: "Vâng."
Phó Tư Điềm không xem là thật, cho rằng Thời Ý chỉ thuận miệng đáp ứng trường hợp.
Kết quả đến bên trong Sân vận động, chờ đợi các cán sự khác tới thì mọi người đi lên đường băng sân vận động, tìm vị trí ngồi xếp thành vòng tròn. Phó Tư Điềm tùy tiện ngồi xếp bằng, nghiêng đầu, thấy Thời Ý thật sự ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thời Ý đưa mắt nhìn người tìm chỗ đặt đèn bàn trong vòng tròn, nhìn dáng vẻ dường như không có đặc biệt chú ý đến mình. Phó Tư Điềm thầm hít sâu một hơi, làm bản thân tỉnh táo chút, chỉ là trùng hợp thôi.
Đặt đèn bàn xong, Nguyên Ngưng vỗ vỗ tay, buổi gặp mặt liên hoan không chính thức của hai bộ xem như bắt đầu.
Theo thường lệ đầu tiên là giới thiệu, sau khi tự giới thiệu xong là cho mọi người nhanh chóng làm quen các trò chơi nhỏ.
Trò chơi đầu tiên là mỗi người lại lần nữa giới thiệu bản thân, nhưng lần này cách thức giới thiệu là… XX thích XXX. Ví dụ, Nguyên Ngưng là "Nguyên Ngưng thích ngủ", Tùy Mộng là "Tùy Mộng thích quậy". Cứ vậy, những người khác phải giới thiệu tên và sở thích của đối phương, bốc ngẫu nhiên, rút trúng mà không nói nên lời sẽ bị phạt.
Phó Tư Điềm không biết tâm lý mình thế nào. Nàng vừa từ đầu tới cuối báo cho bản thân được quá tiếp cận Thời Ý, lại vừa không kìm được mà hơi mong chờ Nguyên Ngưng có thể rút trúng nàng chỉ và Thời Ý thừa nhận, hoặc là Thời Ý chỉ và nàng xác nhận.
Nàng rất muốn quang minh chính địa gọi tên Thời Ý một lần, để cô ấy nhìn mình, trong ánh mắt chỉ có mình. Nàng cũng rất muốn nghe thấy ba chữ tên mình có thể bật ra từ đôi môi mỏng xinh đẹp mềm mại của Thời Ý, chứng minh nàng từng được cô ấy dùng tâm ghi nhớ, chẳng sợ chỉ có vài giây.
Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, không tính là tham lam nhỉ? Nàng thuyết phục mình.
Nhưng mà, tận đến khi vòng trò chơi này kết thúc, Phó Tư Điềm cũng không đợi được cơ hội này.
Nàng có hơi mất mát, lại hơi thoải mái.
Tiếp theo là trò chơi củ cải ngồi xổm và lật vàng lật bạc, đa số người chơi đều trúng chiêu, Thời Ý cũng không ngoại lệ. Lúc thanh toán trừng phạt, Thời Ý chọn lời thật lòng.
Nguyên Ngưng quét mắt nhìn tất cả học sinh nam trong sân, trêu chọc nói: "Để mình tặng các bạn nam chút phúc lợi có ích ha."
Các cậu học sinh reo hò, làm mặt quỷ.
Nguyên Ngưng hỏi: "Thời Ý, em thích mẫu con trai nào?"
Các cậu học sinh toàn trường đều ngưng thở. Phó Tư Điềm cúi đầu, dư quang dừng trên tay phải Thời Ý đặt tại đầu gối, trái tim cũng căng thẳng theo.
"Chưa suy nghĩ qua vấn đề này." Ngữ điệu Thời Ý nghiêm túc.
Nguyên Ngưng không chịu: "Câu trả lời này không tính. Chưa từng suy nghĩ thì bây giờ suy nghĩ cũng đâu muộn. Mọi người nói có phải không?"
Mọi người ồn ào: "Đúng vậy đúng vậy, bây giờ suy nghĩ chút đi."
Phó Tư Điềm mím môi đêm hoa văn trên khớp xương tay của Thời Ý, lúc đếm tới ngón trỏ thì Thời Ý vẫn đang im lặng.
Tùy Mộng không chờ nỗi bèn quyết định đổi vấn đề: "Nếu khó kết luận, vậy chị đổi cái vấn đề đơn giản hơn. Nếu chỉ nhìn mặt thì bạn nam nào đang ngồi ở đây phù hợp gu thẩm mỹ của em? Cái này chắc em trả lời được nhỉ."
Thời Ý bật cười, lần này rất nhanh trả lời: "Mỗi người." Chữ "mỗi" cô cắn rất nhẹ, như hai tiếng, lại như ba tiếng, nghe không rõ.
Tùy Mộng nghi vấn: "Em đây là "không ai" hay "mỗi người" thế?"
Thời Ý nhướng mày, xảo quyệt nói: "Bộ trưởng, đây là vấn đề thứ hai của chị rồi."
Mọi người trong sân bật cười. Tùy Mộng cười mắng: "Thời Ý giỏi ha, dáng vẻ trông nghiêm túc như vậy, lại xảo quyệt thế này."
Mọi người ồn ào vài câu, xem như tha Thời Ý.
Phó Tư Điềm dời ánh mắt ra khỏi ngón tay Thời Ý rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thở xong một hơi nàng lại thấy mình buồn cười. Thật ra nghe xem Thời Ý thích mẫu con trai nào cũng không có gì xấu… Đúng không?
Sớm hay muộn.
Vòng trò chơi cuối cùng là một trò chơi một đồng và năm mươi xu kinh điển. Các bạn nam đại diện một đồng, các bạn gái đại diện năm mươi xu. Các bạn nam nữ nhanh chóng tạo thành trị số tương ứng, người đơn lẻ và người không thể tạo thành sẽ bị loại ra, sau khi trò chơi kết thúc phải nhận trừng phạt.
Phó Tư Điềm là người chậm tiêu hướng nội, không quá hiểu loại trò chơi sôi động này lắm. Tùy Mộng gọi ra năm đồng năm mươi xu đầu tiên, mọi người lập tức nháo nhào bắt đầu tìm người ôm.
Bốn phía loạn thành một cục, tiếng cười đùa vui vẻ nổi lên xung quanh. Phó Tư Điềm trong chốc lát không kịp phản ứng, mắc kẹt tại chỗ, không biết chạy về phía nhóm người nào, cũng xấu hổ khi mà tùy tiện chạy đến bên cạnh ai đó ôm thành một đoàn.
"Có bao nhiêu rồi? Năm đồng? Còn thiếu năm mươi xu?" Không biết tiếng thống kê ở đâu truyền đến, có bạn nam gọi nàng: "Chỗ này này Phó Tư Điềm, còn thiếu năm mươi xu, cậu mau tới đây."
Phó Tư Điềm nhìn xung quanh tiến về phía trước hai bước tìm nơi phát ra tiếng thì một bàn tay hơi lạnh lẽo nắm cổ tay nàng, lôi kéo nàng lảo đảo về bên trái hai bước, ngã vào một lòng ngực mềm mại.
"Ở đây." Giọng Thời Ý thanh lãnh truyền đến từ đỉnh đầu nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)