Trong khung ghi chú rõ ràng có viết thêm hai chữ "Thời Ý", nàng thật sự không có nhìn nhầm!
Phó Tư Điềm vui mừng khôn xiết, lại sợ mình vui không được bao lâu, nhịn không được giơ tay tàn nhẫn véo mặt một cái… Đau. Đầu ngón tay lập tức run run, trịnh trọng nhấn lựa chọn "Thông qua".
Điện thoại dùng lâu, bộ nhớ lại ít và bị đứng nghiêm trọng. Phó Tư Điềm vội nhấn vài lần, giao diện thông qua mới chuyển thành công.
Vài giây sau, điện thoại rung lên. Phó Tư Điềm mừng rỡ, tưởng Thời Ý gửi gì cho nàng.
Kết quả nhìn kỹ lại, là hệ thống nhắc nhở nàng và Thời Ý đã trở thành bạn tốt. Khung thoại trống rỗng.
Phó Tư Điềm không chớp mắt nhìn khoảng trống kia, chờ mong có lẽ giây tiếp theo, có lẽ giây tiếp theo, tin nhắn của Thời Ý đến ngay.
Nhưng rất nhiều giây trôi qua, khung thoại vẫn an tĩnh trống trơn.
Ngôi sao trong đôi mắt Phó Tư Điềm tối xuống. Ngón tay nàng nhấn vào khung thoại, bàn phím nhảy ra màn hình. Chắc, nàng nên chủ động chào hỏi với Thời Ý một tiếng, nói chút gì đó?
Nhưng mà, nói gì được? Nàng ngu toàn diện về việc chủ động làm quen. Đầu tiên là trò chuyện vài câu thông thường "Cậu chưa ngủ à?". Sau đó "Mình ăn bánh trung thu rồi, ăn ngon lắm.". Kế nữa, nếu Thời Ý có hứng tám chuyện thì chắc hẳn có thể trò chuyện thêm mấy câu?
Nhưng phân tích theo cách lý trí thì nếu Thời Ý có hứng trò chuyện, vậy có phải cô ấy sẽ chủ động mở lời, không mở lời trước có phải giải thích rằng có thể là hành động lễ phép sau hoạt động đêm nay? Huống gì, bây giờ đã mười một giờ, Thời Ý có thể gửi xong rồi ngủ không? Hoặc là sắp ngủ?
Nếu Thời Ý sắp ngủ, nàng kéo cô ấy trò chuyện có phải quá không biết điều không? Nhưng trò chuyện hai câu ít ỏi, nói hết chuyện liên quan tới bánh trung thu, vậy lần nữa họ trò chuyện sẽ là bao giờ?
Quan trọng nhất là… Nàng nhìn chằm chằm vết nứt trên màn hình điện thoại cũ kỹ mà nghĩ, nàng đến cùng có phải nên lý trí một chút, đừng luôn muốn tiếp cận Thời Ý, đừng thân thiết với Thời Ý quá.
Màn hình bởi vì lâu chưa thao tác nên tối sầm đi. Trong bóng đêm, Phó Tư Điềm thở ra một hơi thật dài. Thôi. Hình như nghĩ sao cũng không tốt.
Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, nhưng vì đối tượng là Thời Ý mà nàng tự nhiên nảy ra rất nhiều băn khoăn.
Niềm vui hôm nay cũng đủ nhiều, cứ kết thúc như vậy, nàng hẳn phải thỏa mãn. Đừng tham lam, sẽ không bị thất vọng vì không thỏa mãn.
Nàng nhắm mắt thôi miên bản thân, nhưng tay lại gắt gao nắm chặt điện thoại không chịu buông. Chỉ cần điện thoại có chút động tĩnh, nàng nhất định phát hiện ngay.
Nhưng điện thoại mãi không có động tĩnh.
Phó Tư Điềm lăn qua lộn lại, khó chìm vào giấc ngủ. Trong đầu thoáng chốc là Thời Ý khi còn thơ ấu, thoáng chốc là khi Thời Ý bình tĩnh nói chuyện hồi cấp ba, thoáng chốc lại là Thời Ý hơi mỉm cười với nàng.
Cô ấy gần trong gang tấc, lại xa xôi không thể với tới. Không biết qua bao lâu, tiếng ngáy nho nhỏ của Trình Giai Lạc lại vang lên, tiếng đàn ông say rượu ầm ĩ xuất hiện lại biến mất bên ngoài sân trường. Phó Tư Điềm rốt cuộc được giải thoát, mơ hồ rơi vào giấc ngủ say.
Bầu trời trong xanh, Phó Tư Điềm tỉnh lại trong tiếng nhạc lúc sáu giờ rưỡi như thường lệ truyền đến quảng trường phía xa. Vẫn chưa tới thời gian cài báo thức, Phó Tư Điềm giơ tay mở khóa màn hình điện thoại, chuẩn bị tắt đồng hồ báo thức lại ma xui quỷ khiến mà click mở QQ xem tin nhắn.
Trừ tin hệ thống nhắn mỗi ngày ra, chẳng có tin nhắn nào khác.
Quả nhiên là vậy. Phó Tư Điềm cũng không thể nói mất mát. Nàng yên lặng nhìn avatar của Thời Ý, ánh mắt rất mềm mại, trong lòng nói tiếng "Chào buổi sáng" với cô ấy, xoay người rời khỏi giường.
Buổi sáng nàng và Trần Hi Trúc phải đi xe một tiếng đồng hồ đến quảng trường thương nghiệp để làm thêm, đã hẹn gặp nhau tại trạm xe buýt lúc bảy giờ rưỡi.
Phó Tư Điềm sợ làm ồn Trình Giai Lạc và La Thiến, nàng lấy đồ dùng vệ sinh rồi cố ý đi đến nhà vệ sinh công cộng đánh răng rửa mặt, rồi lấy bình giữ nhiệt mang ba lô ra cửa.
Nước trong bình giữ nhiệt là nước nóng được đun vào tối qua. Nàng đi đến căn tin, mua bánh bao ngọt ở chỗ cửa sổ bánh ngọt, liếc mắt thấy bánh trung thu bày bên cạnh. Nàng hơi do dự rồi chọn một cái bánh trung thu đắc nhất, một hộp sữa chua và bánh bao ngọt rồi tính tiền chung.
Đến bàn dùng cơm, nàng đeo tai nghe, lấy sách và nước ấm từ ba lô ra, vừa luyện nghe vừa ăn bánh báo ngọt. Đợi gần tới giờ, nàng thu dọn mọi thứ xong, đổi luyện nghe thành âm nhạc, bước trên nắng sớm ra khỏi cổng trường, đi về phía trạm xe buýt.
Trần Hi Trúc đã đến trước, nhìn thấy nàng từ xa là vẫy tay ngay.
Phó Tư Điềm bước nhanh tới bên cạnh cô ấy, tháo một bên tai nghe, vừa kéo khóa kéo cặp sách vừa hỏi cô ấy: "Cậu ăn bữa sáng chưa?"
Trần Hi Trúc ỉu xìu lắc đầu: "Mình tắt đồng hồ báo thức, nghĩ ngủ thêm năm phút…"
Không cần đoán cũng biết kết quả thế nào. Quen biết với Trần Hi Trúc lâu như vậy, Phó Tư Điềm sớm đoán ra. Trần Hi Trúc cái gì cũng tốt, chỉ có chút không tốt là quá thích ngủ nướng vào buổi sáng.
"Cậu đó." Phó Tư Điềm bất đắc dĩ. Nàng đưa sữa chua và bánh trung thu cho Trần Hi Trúc: "Vừa đúng lúc mình có mang cho cậu."
"Wow! Điềm Điềm, cậu tốt quá đi!" Hai tay Trần Hi Trúc nhận lấy, hận không thể vùi đầu vào vai Phó Tư Điềm khóc hu hu.
Phó Tư Điềm buồn cười lùi về sau một bước, cắt ngang động tác nũng nịu của cô ấy.
Trần Hi Trúc đứng thẳng người, thở dài: "Aiz, vô tình." Cô ấy cắm ống hút lên hộp sữa chua, uống hai ngụm nước để giảm cảm giác đói bụng: "Bao nhiêu tiền vậy, lát mình trả cho cậu."
"Không cần đâu."
"Không được. Điềm Điềm. Mới lên đại học vài ngày, có phải cậu hư hỏng rồi không?" Trần Hi Trúc híp cặp mắt đánh giá Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm không hiểu: "Hửm?"
Trần Hi Trúc phát giác có chuyện lạ nói: "Không nhận tiền của mình, lần sau mình sẽ ngại nhờ cậu mua cơm giúp mình. Cậu có phải tính toán như vậy không?"
Phó Tư Điềm nở nụ cười, thỏa hiệp nói: "Nói không lại cậu. Vậy cậu trả mình một đồng rưỡi đi."
Thấy Trần Hi Trúc lộ vẻ nghi ngờ, Phó Tư Điềm giải thích: "Tiền sữa chua. Bánh trung thu là bạn học cho mình, mình và cậu chia nhau."
Trần Hi Trúc sảng khoái nói: "Được, thành giao."
Giao thông công cộng đến, cả hai lên xe. Do không được ăn uống gì trên xe nên Trần Hi Trúc cất hộp sữa chua đi, mãi tới phòng nghỉ phía sau hậu trường chỗ làm việc tại trung tâm mua sắm mới lấy ra.
Phó Tư Điềm thấy cô ấy đang ăn bánh trung thu, không kìm được quan tâm cô: "Ăn ngon không?"
Trần Hi Trúc chạy đua thời gian, ăn sạch: "Tạm được, ăn khá ngon."
Phó Tư Điềm hơi áy náy lại hơi thoải mái, buồn buồn nói: "Vậy là tốt rồi…"
Đợi Trần Hi Trúc ăn xong cũng đã đến giờ làm việc. Công việc hôm nay của hai người là phối hợp hoạt động trung thu trong trung tâm mua sắm, đi khắp nơi. Nghe rất nhẹ nhàng, nhưng do phải mặc quần áo thú bông dày nặng nên dù trung tâm mua sắm không ở ngoài trời thì ngày trong tháng chín hai người cũng đủ nóng chết.
Huống gì, còn thường có mấy đứa trẻ hư làm mệt tim.
Không biết đây là lần thứ mấy trở lại tầng một đi dạo, thời gian gần mười một giờ, lượng người trong trung tâm mua sắm dần tăng lên. Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc mặc trang phục Pikachu và trang phục thú mèo bông đi ngang qua khu trò chơi, không rõ sao lại trêu chọc trúng ba cậu nhóc.
Bộ dáng các cậu nhóc tầm bảy tám tuổi, vui đùa ầm ĩ chạy tới từ trên ghế dài dùng để nghỉ ngơi, cũng không thấy phụ huynh đâu. Ngay từ đầu Phó Tư Điềm chỉ có rằng họ tò mò, túm túm đuôi thú bông và chọc chọc cơ thể các nàng thôi.
Chỉ là đi được vài bước, Phó Tư Điềm lập tức phát hiện không phải như thế.
Đám cậu nhóc hi hi ha ha đi theo các nàng, thường xông lên, nhảy cao hơn ai hết đánh đầu Pikachu và đầu Mèo Lục Lạc của các nàng, một đứa giơ chân đá vào chân, đứa khác cũng học theo đá thêm một chân. Họ đi theo và gây rối một đường, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc bị nóng tới đầu choáng váng, lại bị trói buộc, có vài lần không chịu nỗi quấy rối mà suýt té trên đất.
Nhưng sợ quy định làm việc nên các nàng không thể cởi mũ đội đầu, không thể nói chuyện, càng không thể biểu hiện bực tức, chỉ có thể cầu nguyện dưới đáy lòng rằng phụ huynh họ mau xuất hiện.
Lại lần nữa bị đá loạn vào người, còn có cậu nhóc kéo trang phục thú bông của nàng. Phó Tư Điềm hết cách tránh né, bị kéo tới lảo đảo về phía trước hai bước. Trần Hi Trúc bốc lên ngùn ngụt, muốn cởi bỏ mũ đội đầu mắng người.
"Chúng mày đang làm gì đấy?" Một tiếng quát lớn lạnh lẽo vang lên.
Đám cậu nhóc lập tức rụt tay chân nhìn về phía giọng nói phát ra. Trái tim Phó Tư Điềm cũng đập lên, nhìn theo.
Hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp một cao một thấp đứng cách tay vịn thang cuốn không xa. Người cao kia dường như bỏ lại cô gái lùn muốn khuyên can mình, lập tức đi sang chỗ các nàng.
Từng bước một, dẫm lên tiết tấu tiếng tim đập rối loạn của Phó Tư Điềm.
Là Thời Ý.
Hình như hôm nay cô ấy để tóc phồng xõa ra, đuôi tóc hơi xoăn, mặc chiếc váy trông xinh đẹp bắt mắt. Hoàn toàn là chị tiên nữ được các em nhỏ hoan nghênh nhất. Nhưng mấy cậu nhóc này lại không rảnh thưởng thức, khi chúng nhìn thấy gương mặt tựa như băng sương của cô đến gần lập tức sợ tới nín thở, lại nghe thấy cô lạnh lùng hỏi: "Bố mẹ đâu? Ai dạy chúng mày bắt nạt người ta như vậy hả?" Chúng tức thì sợ tới mức giải tán, hét lên một tiếng kỳ lạ rồi chạy biệt tăm.
Thời Ý nhìn họ chạy đi, quay đầu nhìn Pikachu và Mèo Lục Lạc, vẻ mặt băng sương chưa tản đi.
Tay ngắn nhỏ của Mèo Lục Lạc vẫy vẫy, khom lưng như nói lời cảm ơn với Thời Ý. Pikachu ngơ ngác đứng yên không động, mũ đội đầu méo mó, có hơi ngốc.
Thời Ý tiến đến gần Pikachu một bước.
Cổ họng Phó Tư Điềm thắt lại, ngơ ngác nhìn bóng dáng Thời Ý phóng đại trong đồng tử mình.
Thời Ý vươn tay, một mùi hương tươi mát lướt qua chóp mũi của Phó Tư Điềm.
Cô ấy sửa lại mũ đội đầu Pikachu.
"Hù dọa bọn nhỏ, không sợ bố mẹ chúng nhảy ra hù cậu à." Cô gái đứng cách đó không xa đến gần chút, trêu ghẹo Thời Ý. Người tới lui chú ý tình huống bên này không chỉ có các cô ấy, nhưng chỉ có Thời Ý dám ra mặt.
Thời Ý cười một tiếng, rút tay về, mặc kệ lời trêu ghẹo mà quay người đi về phía cô gái, từ từ xa dần. Tóc xoăn dài sau lưng cô chậm rãi lắc lư, như đuôi cá tuần tra tới lui trong lòng Phó Tư Điềm.
Cô ấy tốt quá..
Cô ấy chắc chắn không ngờ đây là mình.
Cái tay tròn vo của Mèo Lục Lạc chọc eo Phó Tư Điềm, kêu Phó Tư Điềm còn đang ngây người trở về. Phó Tư Điềm bắt đầu di chuyển, ngây ngẩn đi theo Trần Hi Trúc, tiếp tục cùng nhau tiến về phía trước.
Giờ nghỉ trưa, hai người và các nhân viên làm thêm khác chen chúc trong phòng nghỉ không có quạt điện lẫn điều hòa, múc cơm hộp miễn phí do trung tâm mua sắm cung cấp.
Thật sự quá nóng. Hai người không có hứng ăn uống gì, uống hết bình nước, tiện tay múc vài ngụm cơm đã ăn hết vô.
Cùng nhau ra cửa ném cơm hộp, sẵn tiện thoáng khí. Trên đường Trần Hi Trúc bỗng giữ chặt tay Phó Tư Điềm, nhỏ giọng nói: "Điềm Điềm, Điềm Điềm, cậu nhìn bên kia."
Phó Tư Điềm theo tầm mắt cô ấy nhìn sang phía tay vịn thang cuốn tầng hai phía trước.
Đuôi lông mày khóe mắt Trần Hi Trúc bất giác nhiễm sự ngưỡng mộ: "Cậu có thấy cô gái đeo túi màu đỏ không?"
"Ừm."
"Đó chính là đàn chị bộ môn trước kia mình nói với cậu, cấp bậc nữ thần đó. Trùng hợp ghê, chị ấy cũng sang đây đi dạo phố."
Phó Tư Điềm gật đầu, nói theo nói: "Ừm, rất xinh đẹp."
Trần Hi Trúc cảm thấy nàng có lệ, không vui hỏi tiếp: "Vậy… À, cái bạn học nữ vừa giúp chúng ta cũng rất xinh đẹp. Cậu nói xem giữa đàn chị của mình và cậu ấy thì ai xinh đẹp hơn?"
"Cậu ấy xinh đẹp hơn." Phó Tư Điềm không chút do dự.
Trần Hi Trúc bẹp miệng một cái, cảm thấy càng không vui. Cô ấy có hơi không phục nhưng ngẫm lại không có tự tin gì để phản bác. Tùy ở trong mắt cô ấy đàn chị thật sự rất đẹp, con người còn đặc biệt tốt, đặc biệt gần gũi.
Tưởng tượng như vậy, Trần Hi Trúc cảm thán: "Con người bạn học sinh nữ kia khá tốt, rõ ràng nhìn qua như lạnh lùng, không giống người xen vào việc người khác."
Phó Tư Điềm cong môi khẳng định: "Ừm, là rất tốt."
Trước kia là như vậy. Cô ấy vẫn luôn là người tốt giống thế.
Tất cả mọi người đều nói Thời Ý lạnh, nhưng nàng cảm thấy bụng dạ cô ấy là nóng.
Một đường nghĩ về Thời Ý, lại lần nữa trở về phòng nghỉ, Phó Tư Điềm rốt cuộc hết cách chống cự cám dỗ, gửi tin nhắn đầu tiên cho Thời Ý: "Mình ăn bánh trung thu rồi, ăn đặc biệt ngon [icon gương mặt tươi cười]".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)