Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3

2435 0 13 0

Khuôn mặt Thời Ý lộ ra, mày đẹp mắt đen, môi mỏng, tất cả đều là dáng vẻ khiến trái tim Phó Tư Điềm rung động.

Nhưng nàng có tật giật mình nên khi tầm mắt Thời Ý đảo đến, Phó Tư Điềm theo bản năng dời mắt đi, sau đó lui một bước. Như cố giấu đi sự vô lễ của mình.

Gần như cùng lúc, tiếng "rầm" vang lên, một vật cứng hình tam giác dùng sức đâm vào lưng Phó Tư Điềm, hại Phó Tư Điềm đau đến lảo đảo về phía trước.

"Cô làm gì thế?" Tiếng quát lớn của phụ nữ vang lên đằng sau lưng.

Phó Tư Điềm hít hà một tiếng, vội xoay người xem xét, bấy giờ mới phát hiện sau lưng mọng có một người phụ nữ trung niên và một cậu bé bốn năm tuổi đang đứng. Người phụ nữ một tay ôm cậu bé, tay còn lại cầm giỏ mua hàng, bày ra tư thái bảo vệ.

"Cô biết đi đứng hay không hả, suýt nữa dẫm phải người ta đấy biết không?" Cơn tức giận của người phụ nữ vẫn chưa tan, giọng có hơi lớn.

Phó Tư Điềm giờ mới phản ứng lại, nàng vừa lùi một bước, chắc suýt đụng vào họ. Da mặt nàng mỏng lại bị quát lớn hai lần, xấu hổ đến nỗi tai đỏ bừng: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, em không thấy, chị không sao chứ?" Nàng liên tục xin lỗi.

Người phụ nữ còn chưa nói gì, cậu bé đã dùng ngón tay non nớt chỉ xa xa, ngọng nghịu nói: "Chị, bóng của em…"

Phó Tư Điềm nhìn theo ngón tay cậu bé, cách đó không xa là một quả bóng cao su đang nhảy nhảy, lăn lăn, dừng lại dưới một đôi giày lười màu trắng.

Phó Tư Điềm đi nhanh về phía quả bóng, thấy chủ nhân của đôi giày lười cong lưng, bàn tay năm ngón nhẹ nhàng nhặt quả bóng lên. Tầm mắt nàng theo bản năng di chuyển theo quả bóng, bỗng chốc chưa chuẩn bị thì Thời Ý đã đập vào mắt.

Thời Ý mím môi, mặt không biểu tình nhìn nàng.

Bước chân của Phó Tư Điềm vô thức chậm lại, tim đập thình thịch. Nghĩ đến Thời Ý đã chứng kiến hết mọi chuyện, mặt nàng nháy mắt đỏ tới tận cổ.

Không chỉ nhìn trộm bị người ta bắt gặp, còn làm trò cười. Xấu hổ, muốn đào cái hố chui xuống.

Nàng đi tới trước mặt Thời Ý, nhận lấy quả bóng cao su Thời Ý đưa, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn biểu tình của Thời Ý lấy một cái, nhỏ giọng nói tiếng "Cảm ơn" rồi xoay người chạy chậm về.

"Sao con bé này lỗ mãng hấp tấp vậy? Thế nhưng lớn lên rất xinh xắn." Mẹ Thời Ý là Phương Nhược Hoa nhìn bóng dáng Phó Tư Điềm mà buồn cười.

Thời Ý cong môi, không tỏ ý kiến, xoay người xách một thùng nước giặt không đau tay bỏ vào xe mua hàng: "Có giống con thỏ không?"

"Hả?" Phương Nhược Hoa và cô cùng nhau đẩy xe mua hàng đi về phía trước: "Dáng dấp à? Theo con vừa nói thì đúng là có chút, bộ dáng rất ngoan ngoãn."

Thời Ý không chút để ý bật ra mấy chữ: "Ý con là kho chạy trốn."

Phương Nhược Hoa ngốc lăng rồi như bị điểm trúng huyệt cười, đột nhiên cười không nhặt được mồm.

Phó Tư Điềm hoàn toàn không biết gì, nàng ôm quả bóng trở lại bên người cặp mẹ con kia, lại nghiêm túc kiểm điểm một lần. Kế đến làm bộ lựa đồ ở khu vực đó trong chốc lát, cuối cùng không kìm được nhìn lại chỗ Thời Ý ban nãy…

Làm gì còn bóng dáng của Thời Ý.

Cô ấy thật sự không nhận ra bản thân. Phó Tư Điềm xác nhận chuyện này.

Thậm chí… Chắc cô ấy cũng quên mất sự tồn tại của mình rồi.

Đối với mình mà nói, Thời Ý là đặc biệt, là người khiến tim nàng đập thình thịch, khiến nàng nhớ mong.

Nhưng mà đối với Thời Ý, mình chỉ là một người râu ria trong ký ức thời thơ ấu.

Thật ra đây cũng bình thường, thận chí, đây hẳn là một chuyện đáng ăn mừng. Nhưng Phó Tư Điềm không điều khiển được mà cảm thấy mất mát.

Sự mất mát này cứ mãi đeo bám đến buổi họp lớp đầu tiên của các nàng tại trường đại học.

Buổi họp lớp đã được thông báo lúc đăng ký ban sáng. Buổi chiều, toàn bộ sáu người trong ký túc xá đều đã đến đủ. Hai người lớp năm, bốn người lớp sáu. Bốn người lớp sau đều là người trong tỉnh, hai người Trình Giai Lạc và La Thiến đều cùng quê Tuyên Thành. Vừa khai giảng nên mọi người ai cũng sợ lạc loài, sợ không hòa nhập được với ký túc xá, cho nên sáu người cùng nhau đi căn tin ăn bữa chiều, sau khi ăn xong thì mọi người thân thiết kéo tay nhau, xếp thành hàng đi đến học viện.

Lúc các nàng đến, phòng học buổi tối được giao cho lớp các nàng đã có phân nửa số người ngồi thưa thớt.

Phó Tư Điềm vội quét mắt nhìn một cái, không nhìn thấy Thời Ý. Trương Lộ Lộ lôi kéo nàng ngồi xuống hàng ghế trống phía trước. Phó Tư Điềm xấu hổ, liên tục quay xung quanh tìm người và ngây ngẩn trò chuyện với các bạn mới xung quanh, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới bạn học ra vào.

Nhưng tận đến khi chủ nhiệm lớp có cái đầu hơi hói, đeo mắt kính vào lớp, Phó Tư Điềm cũng không thấy Thời Ý.

Chủ nhiệm lớp bắt đầu nói chuyện, sau khi nói hết lời là màn giới thiệu như thường lệ. Phó Tư Điềm và các bạn học chung ký túc xá ngồi gần đầu nhất, Trình Giai Lạc và La Thiến nói xong lập tức đến lượt Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm không thể không lấy lại tinh thần, ở trong đầu diễn thử những gì nghĩ sẵn.

Nàng dễ mắc cỡ, nhưng hồi cấp hai không ít lần lên đài phát biểu với tư cách là học sinh ưu tú nên không luống cuống lắm. Chỉ là khi nàng đứng trên bục giảng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy Thời Ý không rõ xuất hiện trong góc ở hàng ghế phía sau lúc nào. Khi nhìn thấy cô ấy phát hiện ra mình giống như có vẻ ngạc nhiên lóe lên, lời nói trơn tru mắc kẹt trong miệng Phó Tư Điềm…

Toàn trường yên tĩnh hai giây, ngắn ngủi lại lâu dài.

Thời Ý cau mày chút, như mất hứng thú nên không nhìn nàng tiếp, cúi đầu chơi điện thoại.

Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, dời tầm mắt, cố nén xấu hổ mà nói những lời trước đó, màn tự giới thiệu xem như khá thuận lợi.

Trở về chỗ ngồi, Phó Tư Điềm uể oải che mặt, không có tâm trạng nghe các bạn học khác giới thiệu.

Thời Ý chắc chắn phát hiện mình là cái con ở siêu thị. Xấu hổ hai lần trước cô ấy trong một ngày, không biết ấn tượng đầu tiên để lại cho cô là gì.

Chẳng biết qua bao lâu, chủ nhiệm lớp gọi một người: "Được rồi, để thầy xem xem, kế đến là số 288, Thời Ý."

Tinh thần Phó Tư Điềm chấn động.

Tiếng ghế dựa bị đẩy ra vang lên, theo đó là tiếng xì xào khe khẽ khắp lớp. Trương Lộ Lộ nhỏ giọng thì thầm bên tai Phó Tư Điềm: "A, Tư Điềm, bạn học sinh nữ này xinh đẹp có thể so với cậu luôn đó, nhưng nhìn qua khí phái lắm nha…"

Phó Tư Điềm lẩm bẩm: "Cậu ấy xinh đẹp hơn."

Nàng phát ra từ đáy lòng.

Thời Ý thay quần áo, không còn là áo thun quần jean như lúc giữa trưa ở siêu thị, mà cô mặc đầm, đi giày xăng đan, lãnh diễm hơn giữa trưa, cũng càng không dễ tiếp cận…

Trong tiếng tim đập của Phó Tư Điềm, Thời Ý đi lên bục giảng. Phó Tư Điềm cuối cùng có thể giả vờ tự nhiên như mọi người mà nhìn về phía cô ấy.

Trên bục, Thời Ý nhàn nhạt cười, giọng nói mát lạnh êm tai: "Chào mọi người, mình tên Thời Ý." Nói rồi cô xoay người cầm phấn viết to hai chữ "Thời Ý" lên bảng đen, chữ viết thanh tuyển như con người cô.

Viết xong hai chữ "Thời Ý", cô lại viết thêm hai chữ "10e" bên dưới.

Cô xoay người lại, tự nhiên hào phóng nói: "Thời trong thời gian, ý trong ý đức, phi lễ bất xứ."

时间的时, 林虑懿德, 非礼不处的懿

"Ừm, nghe khá tốt nhưng viết ra thì không tốt lắm." Cô nói nghiêm trang, không có chút ý tứ đùa giỡn: "Cho nên nếu sau này mọi người cảm thấy rắc rối, có thể trực tiếp viết chữ 10e giản thể."

Người dưới bục giảng không hiểu sao được trận cười to.

Phó Tư Điềm cũng cười theo, làm gì sợ mọi người cảm thấy rắc rối chứ, rõ ràng là cô ấy cảm thấy viết quá rắc rối nên quảng cáo cái chữ giản thể này đến khắp nơi trước đúng không?

"Mình là người Thân Thành, rất vui khi được làm bạn học với mọi người. Về phần mình là người ra sao, mình tin trong một năm kế mọi người sẽ biết, càng khách quan hơn bây giờ mình dùng vài phút để giới thiệu. Sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn."

Lời ít mà ý nhiều, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dưới bục lại thêm một trận xì xào.

Cô gật nhẹ đầu, thong dong bước xuống bục trong tiếng vỗ tay.

Phó Tư Điềm nhìn theo cô ấy trở về vị trí ngồi, nghe thấy Trình Giai Lạc ngữ điệu khó dò nói một câu: "Người địa phương thì cao ngạo lắm à."

Như trào phúng lại như thuận tiện miệng cảm thán, Phó Tư Điềm muốn phản bác lại nhưng há mồm lại ngậm miệng không nói.

Thật ra cũng không có gì, là mình quá nhạy cảm nhỉ.

Sau khi màn tự giới thiệu kết thúc là phần tổng kết cuộc trò chuyện của chủ nhiệm lớp, chỉ định người ngồi vị trí đầu là Trình Giai Lạc và một cậu học sinh ngồi vị trí đầu khác là Cao Nhất cùng nhau làm người phụ trách tạm thời, còn ủy viên lớp phụ trách liên lạc các công chuyện thì chưa chỉ định.

Buổi họp lớp kết thúc, Trình Giai Lạc phải đi văn phòng tìm giáo viên dạy kèm để nhận nhiệm vụ hai ngày này. Cô ta chưa bảo mọi người về đi nên mọi người ai cũng ngại về trước mà không đợi Trình Giai Lạc. La Thiến lặp tức chủ động bảo mọi người đợi ở khu nghỉ ngơi ngay chỗ ngoặt của hàng hiên. Trình Giai Lạc nói được. Phó Tư Điềm và  Trương Lộ Lộ tự nhiên không có ý kiến gì.

Trong lúc chờ đợi lại có thêm lớp khác tan họp, phòng học còn sáng đèn trong học viện dần ít đi.

Thật vất vả thêm một lớp giải tán thì Trình Giai Lạc ra tới, mọi người có thể trở về. Trình Giai Lạc và La Thiến đi ở đằng trước, Trương Lộ Lộ kéo tay Phó Tư Điềm đi ở phía sau, bốn người vừa đi vừa trò chuyện nên sắp xếp mấy ngày kế thế nào.

Đợi đi đến gần cửa Bắc ký túc xá, Phó Tư Điềm lơ đãng nhìn thoáng qua thì thấy một chiếc Porsche dừng bên cổng trường. Cửa xe Persche mở ra, một cô học sinh đáng yêu bước xuống đầu tiên, ngay sau đó lại thêm một cô học sinh khác bước xuống, dáng vẻ thẳng tấp ưu tú, rõ ràng là Thời Ý vừa mới đứng trên bục giảng tự giới thiệu.

Trên tay cô học sinh cầm trà sữa, còn trong tay Thời Ý là vài cái túi giấy tinh xảo. Cô đứng bên cửa sổ xe nói chuyện với người bên trong, Phó Tư Điềm mơ hồ nghe thấy dường như cô ấy gọi một tiếng "Mẹ".

Nàng cưỡng ép mình thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng đi qua.

Lúc tắm rửa, Phó Tư Điềm không giành giật nên tắm cuối cùng. Tắm rửa xong, sấy khô tóc, những người khác trong ký túc xá đều đã lên giường.

"Mình tắt đèn nhé?" Phó Tư Điềm hỏi.

Không có ai dị nghị.

Phó Tư Điềm tắt đèn, bò lên cái giường trên tầng của mình.

Trong không gian tối đen, ký túc xá an tĩnh vài phút, La Thiến đột nhiên mở miệng hỏi: "Aiz, các cậu mua kem chống nắng không?"

"Mua mua." Tống Sở Nguyên học lớp năm trả lời.

"Mình cũng mua." Là giọng của Trình Giai Lạc: "Các cậu mua nhãn hiệu nào? Mình mua hãng CPB, không biết gánh được hay không."

Cậu một câu mình một câu, trò chuyện đêm khuya thì cái cửa bất ngờ mở ra. Các cô ấy hứng thú bừng bừng mà nói từ kem chống nắng đến mỹ phẩm dưỡng da, lại từ mỹ phẩm nói đến cửa tiệm được miễn thuế, rồi lại từ cửa tiệm miễn thuế tới hành trình ra nước ngoài, thậm chí sau này đi du học nước ngoài…

Lúc ban đầu Phó Tư Điềm bị gọi tên có trả lời mấy câu, về sau là im lặng mãi.

Không phải nàng không muốn tham gia mà la nàng thật sự không có gì hay để nói. Đề tài các cô ấy thảo luận, những nhãn hiệu, quốc gia và tương lai đối với nàng như hai thế giới.

Xa xôi không thể với tới.

Thật giống như Thời Ý bước xuống từ chiếc Porsche.

Cơ thể Phó Tư Điềm cuộn lại, ôm sát con thỏ bông vào lòng ngực.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: