Tối chủ nhật, Phó Tư Điềm như thường lệ vừa học vừa làm trong thư viện. Hai mươi mốt giờ rưỡi, thư viện đóng cửa, Phó Tư Điềm và bạn học trực ban có nhiệm vụ sắp xếp bàn ghế các tầng lầu, sách vở. Sau khi các kệ sách đều hợp quy tắc xong, vội vã chạy về ký túc xá trước mười giờ.
Mọi người đều có mặt trong ký túc xá. Trương Lộ Lộ, Tống Sở Nguyên, Chu Na ở trên giường chơi điện thoại. Trình Giai Lạc và La Thiến ngồi trên bàn học dùng máy tính. Sau khi Phó Tư Điềm hỏi qua không ai tắm rửa thì ôm thau và quần áo vào phòng tắm. Hai mươi phút sau, nàng xoa xoa đầu tóc ướt sũng đi ra, phát hiện La Thiến và Trình Giai Lạc đều lên giường, cái đèn phía đầu giường Trình Giai Lạc trong ký túc xá đã tắt mất.
Không nhìn thấy ánh sáng từ màn giường Trình Giai Lạc, hình như ngủ rồi.
Phó Tư Điềm hành động nhẹ nhàng, lấy quần áo đã thay phơi lên ban công. Trở lại bàn học, cầm máy sấy do dự.
Vẫn đừng làm ồn đến cô ta. Phó Tư Điềm đặt máy sấy xuống, bò lên giường rút ổ cắm điện ra, đi tới buồng vệ sinh gần hành lang nhất cắm vào. Sau đó cầm ổ điện, lôi kéo dây đi chếch gầm cầu thang đối diện cửa ra ký túc xá.
Nàng vừa đặt ổ điện xuống đất gầm cầu thang, chuẩn bị về ký túc xá lấy máy sấy thì vừa đứng dậy đã thấy Thời Ý đúng lúc cầm mấy tờ bảng biểu, đi xuống từ tầng mười bốn.
Cô mặc áo len rộng thùng thình màu xám khói, váy dài màu đen, tóc đen xõa xuống, cả người lãnh diễm thanh thoát. Đã không thể tìm thấy vẻ thân thiết chật vật trên ảnh chụp ngày thứ sáu.
Cả hai đều sửng sốt khi nhìn thấy đối phương.
"Cậu về rồi." Phó Tư Điềm theo bản năng thốt ra. Nói ra khỏi miệng nàng mới phát hiện không ổn, nhưng đã quá muộn để hối hận.
Quả nhiên, Thời Ý hỏi: "Cậu tìm mình?"
Phó Tư Điềm vội vàng bổ sung: "Không có. Mình… Mình là nghe bạn cùng phòng nói ký túc xá các cậu đều ra ngoài chơi vào cuối tuần."
"Ừm." Thời Ý không phủ nhận. Lực chú ý của cô tập trung trên ổ cắm điện Phó Tư Điềm vừa đặt xuống mặt đất, kỳ quái hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Phó Tư Điềm bất giác nắm chặt đuôi tóc mình, vừa định trả lời thì cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt trong tay mình, đột nhiên nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình có bao nhiêu không chỉnh tề. Mặt nàng lập tức nóng bừng, luống cuống nói: "Mình định sấy tóc nhưng bạn cùng phòng ký túc xá đều ngủ hết, mình sợ làm ồn đến họ nên muốn nối điện, ra gầm cầu thang sấy."
Thời Ý giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, cau mày.
Phó Tư Điềm lo lắng hỏi: "Sấy ở chỗ này rất quái lạ sao?"
Thời Ý nhìn lỗ tai nhiễm đỏ của nàng, như có như không mà thở dài: "Là rất quái lạ."
Lông mi Phó Tư Điềm rũ xuống, còn chưa kịp nói chuyện thì Thời Ý túm váy lại, cúi người ngồi xổm xuống, nhặt ổ cắm điện trên mặt đất lên đưa cho nàng nói: "Đi ký túc xá của mình sấy đi."
Phó Tư Điềm hơi giật mình, cắn môi dưới khống chế sự vui mừng của mình. Nàng nhận lấy ổ cắm điện, hiểu chuyện nói: "Có làm ồn đến bạn cùng phòng của cậu không?"
Thời Ý phủ nhận: "Không đâu, các cậu ấy ngủ muộn lắm."
Buổi tối tháng mười một có hơi lạnh, Phó Tư Điềm chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh đứng bên cửa sổ đón gió. Thời Ý kéo cửa cầu thang ra, dẫn Phó Tư Điềm đi về phía hành lang.
"Khoác thêm cái áo rồi hãy lại." Khi đi ngang qua phòng số 1317, Thời Ý nhàn nhạt nói một câu.
Má lúm đồng tiền bên má Phó Tư Điềm rốt cuộc không giấu được nữa. Nàng dùng tay nhẹ đè lên chỗ trái tim, báo cho trái tim bắt đầu hoa chi loạn chiến an phận chút.
Nàng vào ký túc xá đặt ổ cắm điện xuống, cố ý chải đầu rồi mới nghe lời khoác thêm cái áo, lấy máy sấy đi tới phòng ký túc xá số 1315.
Cửa phòng số 1315 khép hờ, Phó Tư Điềm gõ gõ cửa, nghe thấy Thời Ý bảo nàng "Tiến vào" mới đẩy cửa vào trong.
Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, cái đầu tiên lọt vào tầm mắt là hình ảnh Doãn Phồn Lộ đang vận động gập bụng ở giữa lối đi nhỏ. Thấy Phó Tư Điềm tiến vào, Doãn Phồn Lộ tiếp tục động tác, lại không quên chào hỏi với nàng: "Ồ… Điềm Điềm… Chào… Buổi tối…" Như sắp tắt thở, nói xong cô ấy bất động, nằm liệt trên tấm thảm yoga.
Mắt Phó Tư Điềm lộ ra ngạc nhiên cảm thán, ngơ ngác nhìn hai giây mới đáp: "Chào buổi tối."
Giường dưới còn một cái chiếc giường chưa kéo màn giường lại, Lôi Y Lâm đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng của Doãn Phồn Lộ rồi nhìn biểu cảm của Phó Tư Điềm, như bị chọc trúng huyệt cười, hai tay đè chặt cơ má, khó khăn thốt ra từng chữ: "Muốn chết, các cậu đừng chọc mình cười, mình bây giờ không thể cười." Vừa dứt lời, mặt nạ bị cô ấy cười lệch đi.
"A, các cậu là đồ trứng thối đáng đánh! Chọc mình cười, bồi thường mặt nạ cho mình."
Phó Tư Điềm vốn không định cười, vừa thấy mặt nạ cô ấy hỏng thành như vậy, nàng không nhịn được cong môi. Nhưng Lôi Y Lâm nói không có cười, nàng rất cố gắng muốn nghẹn lại.
Thời Ý ngồi trên bàn học sửa sang lại tài liệu, liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm một cái: "Đừng để ý Y Lâm, là cậu ấy dễ bị chọc cười." Cô kéo một nửa chiếc ghế dựa bên cạnh bàn sang phía Phó Tư Điềm, ý bảo Phó Tư Điềm lại đây ngồi.
"Thời Ý, cậu có tình mới nên quên người cũ à?" Lôi Y Lâm ai oán.
Thời Ý thờ ơ: "Mặt nạ sắp khô." Cô nói với không khí một tiếng: "Chúc Mặc, mượn chỗ ngồi và ổ điện của cậu dùng một chút."
Giường trên truyền đến giọng nói không thèm để ý: "Cậu dùng đi."
Phó Tư Điềm cẩn thận mà đi vòng qua thảm yoga của Doãn Phồn Lộ. Doãn Phồn Lộ dịu lại, khôi phục dáng vẻ chị lớn dịu dàng thường ngày ở bên ngoài: "Không sao, tùy tiện đạp đi. Lát nữa mình cũng phải lau một."
Phó Tư Điềm làm gì không biết xấu hổ, vẫn nhón chân đi vòng tới bên cạnh Thời Ý ngồi xuống.
Thời Ý hất cằm về phía ổ điện trên bàn: "Cậu sấy tóc đi."
Phó Tư Điềm "ừm" một tiếng, nối ổ điện, rụt rè ngồi xuống bắt đầu sấy tóc.
Tiếng máy sấy vang lên ầm ầm, trong căn phòng an tĩnh có vẻ hết sức đột ngột. Phó Tư Điềm tắt ngay một giây, ngại ngùng mà lần nữa xác nhận với Doãn Phồn Lộ và Lôi Y Lâm: "Có làm ồn đến các cậu không?"
Lôi Y Lâm xuống giường vứt mặt nạ, buồn cười nói: "Chuyện có to tát gì đâu, cậu khách sáo như vậy làm gì?"
Doãn Phồn Lộ lại bắt đầu vận động, lại lần nữa dùng cái giọng như sắp tắt thở của cô ấy nói chuyện: "Đúng đó… Sấy cái… Tóc… Mà thôi. Lại không phải… Nhảy Disco. Hơn nữa, bây giờ thời gian… Còn…"
Nửa người trên làm sao cũng không nhấc lên nối, thở không ra hơi, giọng Doãn Phồn Lộ dần biến hình.
Thời Ý nghe hết nổi: "Cậu tự tập đi, đừng nói chuyện."
Doãn Phồn Lộ chưa từ bỏ ý định cố chống, phát giọng nói như bị vận mệnh bóp chặt yết hầu, còn ồn hơn máy sấy gấp trăm lần. Phó Tư Điềm lần nữa mở máy sấy lên, rốt cuộc không kìm được mà bật cười.
Mềm mại, thật làm người ta trìu mến.
Ngón tay Thời Ý sửa sang lại tài liệu hơi dừng lại, sau đó tiếp tục chuyện động, dùng kẹp giấy cố định tài liệu: "Tư Điềm."
Phó Tư Điềm dừng động tác lay tóc, theo bản năng tắt máy sấy.
Trong ấn tượng, đây vẫn là lần đầu tiên Thời Ý gọi tên nàng. Nhàn nhạt mà như gió mát, như suối trong. Ảo tưởng thành thật. Phó Tư Điềm nhờ thế mới biết, hóa ra tên của mình, thật sự có thể bị gọi đến làm tim người rung động như vậy.
Thời Ý nói: "Tư Điềm, có đôi khi trong phạm vi vừa phải, đừng quá nhân nhượng người khác."
Giọng nói không phải rất lớn, nghe không ra cảm xúc gì, từng chữ lại nặng nề đánh vào tim Phó Tư Điềm. Nàng nhìn Thời Ý, cảm thấy gương mặt thanh lãnh trước mắt, trong lúc hoảng hốt lại trùng lặp với gương mặt non nớt khi Thời Ý còn nhỏ.
Thời Ý nói xong như không có việc gì xảy ra, bỏ tài liệu vào Folder, ra ban công rửa tay.
Phó Tư Điềm lại lần nữa mở máy sấy, nỗi lòng phập phồng trong tiếng ù ù.
Nắm phút sau, tóc Phó Tư Điềm sấy khô một nửa. Nàng thấy thời gian đã trễ, có chừng mực mà tắt máy sấy, đứng dậy tạm biệt: "Mình sấy xong rồi nên về đây, cảm ơn các cậu."
Thời Ý đang dùng máy tính, nhẹ gật đầu. Doãn Phồn Lộ đang cất thảm yoga, nhiệt tình mời: "Nếu cậu rảnh thì ghé thăm thường xuyên nhé."
Phó Tư Điềm nhìn lén Thời Ý một cái, cười đồng ý.
Về đến ký túc xá còn chưa cắt điện, đèn ký túc xá vẫn sáng. Thường thường đều là Phó Tư Điềm hỏi một câu "Mình tắt đèn ha?" trước khi cắt điện, được câu trả lời khẳng định mới tắt đèn rồi bò lên giường. Nhưng hôm nay nàng đánh răng xong, khi định mở miệng hỏi thì trong đầu xẹt qua câu Thời Ý vừa nói.
Đừng quá nhân nhượng người khác.
Do dự hai giây rồi thôi, chuyện nhỏ chẳng tốn sức gì. Không tắt đèn thì đến lúc cắt điện sẽ tự động tắt, sáng mai sáu giờ có điện lại, đèn tự động sáng lên, mọi người đều bị chiếu đến khó chịu.
Phó Tư Điềm đi tới thêm vài bước tắt cái đèn đó đi, sờ soạng lên giường.
Trước khi đi vào giấc ngủ, nàng theo thói quen kiểm tra tin nhắn điện thoại và đồng hồ báo thức, đột nhiên phát hiện ủy viên ban tổ chức Doãn Phồn Lộ đã thông báo về việc sắp xếp chuyến du lịch của lớp được đề cập trong cuộc họp lớp lần trước.
Cô ấy nói bí thư chi đoàn Thời Ý đã liên hệ xe buýt xong, là bạn cậu ấy giới thiệu, chuyên đưa đón hành khách, giảm nửa giá, địa điểm tùy chọn, thời gian cũng rất tự do. Các nhiệm vụ được giao bây giờ là:
Mỗi một cái đều được Doãn Phồn Lộ sắp xếp rõ ràng.
Mọi người tự do lựa chọn tất cả nhiệm vụ.
Rõ ràng nghiên cứu địa hình là việc khá vất vả. Hai địa điểm đó không chỉ xa trường học, qua lại rắc rối. Hơn nữa nghiên cứu địa điểm xong còn phải lập kế hoạch, ra sức còn phải ra não. Thời Ý làm bí thư chi đoàn, rất phối hợp công việc của Doãn Phồn Lộ, là người đầu tiên đáp ứng Doãn Phồn Lộ, chủ động ôm việc nghiên cứu địa hình.
Thời Ý trả lời xong, lớp trưởng Cao Nhất Bồi lập theo sau trả lời: "Mình và Thời Ý cùng đi nghiên cứu địa hình?"
Trái tim Phó Tư Điềm buồn một chút.
Các ủy ban khác cũng theo đó trả lời, mọi người đều tự giác lựa chọn hạng mục khác.
Thời Ý chưa từng lên tiếng sau khi Cao Nhất Bồi trả lời.
Phó Tư Điềm làm sao vẫn không thể thuyết phục bản thân đừng để ý chuyện này. Nàng nghĩ đến thái độ của Thời Ý khi mình vag Trương Lộ Lộ đàm luận về tai tiếng của cô ấy với Cao Nhất Bồi, trái tim căng thẳng. @Thời Ý: "Thời Ý, mình và cậu cùng nhau đi nghiên cứu địa hình nhé."
Ngay sau đó nàng lại gửi: "A, mình không thấy lịch sử cuộc trò chuyện phía trên. Lớp trưởng chọn mất rồi." Nhưng nàng không có vẻ muốn chọn nhiệm vụ mới.
Phó Tư Điềm gửi xong lập tức đặt điện thoại lên chăn bông, muốn nhìn xem Thời Ý có đáp lại hay không nhưng không dám nhìn. Gương mặt nóng muốn chết.
Điện thoại hơi rung lên.
Trái tim Phó Tư Điềm cũng phát run cùng điện thoại. Nàng nhanh chóng mở điện thoại, màn hình còn sáng lên, dừng ngay giao diện trò chuyện nhóm. Lịch sử trò chuyện, cái mới nhất là của Thời Ý: "Được, vậy mục nghiên cứu địa hình để mình và Tư Điềm đi chung đi."
Phó Tư Điềm mừng như nở hoa, rời khỏi cửa sổ xem xét tin nhắn chấn động ban nãy.
Là Thời Ý trò chuyện riêng với nàng: "Thứ bảy được không?"
"Được " Phó Tư Điềm vội vàng trả lời.
Thời Ý nói: "Được, vậy chúng mình sẽ bàn cụ thể trong tuần."
"Được." Phó Tư Điềm gửi xong, tâm trạng vẫn đang kích động. Nàng cắn môi, một tiếng trống làm tinh thần càng thêm hăng hái, nàng nói hết lời quan tâm thành lời: "Vậy cậu bận xong nhớ ngủ sớm, ngủ ngon."
Thời Ý đáp nàng: "Ngủ ngon."
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm chữ "Ngủ ngon" kia, nhìn một lần rồi lại một lần, cho vào lưu trữ. Kế đên nàng xoay người ôm chầm thỏ con, vùi đầu cọ cọ, hết sức vui vẻ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)