Ngày hôm sau là thứ hai, hội nghị thường kỳ của Văn phòng phòng hội học sinh sẽ mở sau tiết tự học buổi tối. Nội dung của hội nghị thường kỳ này chủ yếu là trưởng ban văn phòng Nguyên Ngưng huấn luyện cách viết bản thảo ra sao. Ngoại liên bộ Tùy Mộng và phó bộ trưởng bộ tuyên truyền mang theo mấy cán sự nhỏ đến nghe, thuận tiện giao lưu chút tình cảm.
Thời Ý cũng là một thành viên trong ngoại liên bộ.
Sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc của mình, cặp ba cặp hai một là vây quanh nhóm bộ trưởng, hai là kéo tay bạn học tốt đi ra ngoài phòng học.
Phó Tư Điềm nhìn thái độ không nhanh không chậm của Thời Ý, cố ý thả chậm động tác thu dọn đồ đạc, dây dưa ra khỏi phòng học cuối cùng với Thời Ý.
Phòng học hai bên hành lang đều đã tắt đèn, khắp nơi an tĩnh. Nhóm người đông đúc vừa nói vừa cười đi đằng trước. Phó Tư Điềm và Thời Ý ở phía sau, an tĩnh cách nhau không xa không gần.
Tùy tiện nói gì cũng được nhỉ. Phó Tư Điềm bồn chồn trong lòng, không tiếng động kéo gần chút khoảng cách với Thời Ý.
"Cậu…"
"Cậu…"
Giọng Thời Ý vang lên trong không khí, gần như đồng thanh cùng Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý cũng nghiêng đầu nhìn nàng. Cả hai sửng sốt.
"Cậu nói trước." Khóe môi Thời Ý bất giác cong lên.
Phó Tư Điềm cúi đầu mím môi cười, lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Thời Ý: "Ăn kẹo không? Ban nãy mình là người đầu tiên đến phòng học, trưởng ban khen thưởng mình."
Nàng hỏi ngước đầu lên, đôi mắt sáng ngời, cứ như hiến vật quý. Thời Ý không thích nhận đồ từ người ta, nhưng tại giờ phút này lại không từ chối được.
Cô hỏi: "Chỉ có một viên, cậu không ăn sao?"
Phó Tư Điềm nghe ra sự dao động trong lời nói của Thời Ý, lột giấy gói kẹo đưa tới trước người Thời Ý: "Không phải có một viên thôi, mình ăn rồi."
Thời Ý không thể từ chối lời mời, vươn tay nhận lấy viên kẹo, hé môi ngậm vào miệng.
Là kẹo mềm, chậm rãi nhấm nháp, rất ngọt.
Phó Tư Điềm nhìn quai hàm cô khẽ cử động, dáng vẻ xa cách giảm đi rất nhiều, nàng không ăn kẹo mà vẫn cảm thấy cổ họng ngọt ngào.
"Ban nãy cậu định nói gì?" Phó Tư Điềm đợi cô ăn xong mới hỏi.
Thời Ý chốc lát mới nhớ, trả lời: "Định hỏi cậu chuyện thứ bảy đi nghiên cứu địa hình."
"Hả?"
Thời Ý nói: "Núi Chu Hổ và bờ cát Lục Đảo cách trường học chúng mình rất xa, cho nên nghiên cứu địa hình chắc mất cả ngày. Thời gian của cậu có thuận tiện không?" Núi Chu Hổ và bờ cát Lục Đảo là hai địa điểm các cô chọn.
"Mình không thành vấn đề." Nàng đã nói với Trần Hi Trúc hôm đó nàng không đến.
"Vậy bây giờ mình có hai cái phương án. Một là chúng ta cùng nhau đón giao thông công cộng từ trường học mà đi. Lộ tuyến mình tra hết rồi, trên đường phải chuyển trạm, từ trường học đến núi Chu Hổ mất khoảng một tiếng. Núi Chu Hổ đến bờ cát Lục Đảo là một tiếng rưỡi, rồi từ bờ cát Lục Đảo về trường học cũng gần một tiếng. Cậu có say xe không?"
Phó Tư Điềm hơi giật mình, không đủ tự tin: "Mình còn tốt, không sao."
Đáy lòng Thời Ý hiểu rõ. Vì thế cô nói phương án hai: "Mình cũng có thể lái xe sang đó. Như vậy thời gian trên đường sẽ ngắn hơn rất nhiều, có lẽ sẽ thoải mái chút. Nhưng tiền đề là cậu phải yên tâm về kỹ thuật lái xe của mình."
Lần này Phó Tư Điềm giật mình rõ hơn chút, hỏi: "Cậu có bằng lái?"
Thời Ý nói: "Ừm, vừa đến tay được ba tháng."
Phó Tư Điềm không nói. Trong lòng nàng một mặt cảm thấy Thời Ý rất lợi hại, một mặt cảm thấy chút cảm giác xa cách vừa mới biến mất một ít như ảo giác, Thời Ý dường như lại cách nàng xa hơn.
Thời Ý cho rằng nàng sợ, thỏa hiệp nói: "Thôi, để mình tìm tài xế lái xe đưa chúng mình sang đó. Cậu thấy ổn không?"
Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, vội vàng biện giải: "Đừng đừng, mình tin tưởng kỹ thuật lái xe của cậu, đừng phiền thêm người khác. Nếu cậu có phương tiện, vậy làm phiền cậu nhé."
Thời Ý nói trước: "Sau khi mình lấy được bằng lái xe chưa từng lái đường xa như vậy. Vậy cũng không vấn đề chứ?"
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc nhưng Phó Tư Điềm lại nghe ra chút bỡn cợt. Nàng chửi thầm, sao cô ấy giống như cố ý hù dọa nàng vậy?
Nàng cười thật tươi, tràn ngập tin tưởng đáp lại Thời Ý: "Không sao, mình tin cậu."
Thời Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, xác nhận lần nữa. Nụ cười của Phó Tư Điềm thật sự rất cuốn hút.
"Vậy tám giờ sáng thứ bảy, mình đợi cậu ở ngoài cửa lớn tòa nhà số hai, chúng ta lái xe đi."
"Được."
Sau khi trở về ký túc xá, Phó Tư Điềm căng thẳng đến tận lúc ngủ. Thứ bảy nên mặc đồ gì đây?
Tuy rằng không phải hẹn hò, nhưng bốn bỏ năm lên cũng xem như là lần đầu tiên nàng và Thời Ý cùng nhau du lịch một mình.
Trong đầu nàng phối hợp một lượt số quần áo ít ỏi của mình, cuối cùng xác định. Khi mặc đồ Tết năm nay, Tiểu Ngư có mặc một cái váy cạp cao nhưng chê nhỏ nên đưa cho nàng, phối hợp với áo lông màu trắng gạo, mũ Beret màu rượu đỏ, lại mua thêm đôi giày da cùng bít tất dài, chắc sẽ khá ổn nhỉ.
Nàng định xuống tay với số tiền sinh hoạt và tiền tích cóp từ việc làm thêm. Tháng này đã cuối tháng, tiết kiệm chút vẫn được.
Ừm, tốt nhất phải mua thêm đôi bông tai nhỏ. Nàng suy nghĩ mơ màng trước khi chìm vào giấc ngủ.
Sự thật chứng minh, khả năng chọn đồ của nàng khá tốt. Thứ bảy nàng mặc một thân trang phục đó, xinh đẹp thanh thuần chào hỏi với dì trực ban quản lý ký túc xá, dì quản lý không kìm được tò mò: "Wow, mới sáng sớm đã ăn mặc xinh đẹp như vậy, đi đâu đấy?"
Má lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm hơi hiện lên, xấu hổ không đáp. Nàng ra khỏi cửa lớn ký túc xá, vừa nhìn xung quanh phía rào chắn sân trường, vừa nhấc chân nhẹ nhàng tiến về phía cổng trường.
Thời Ý đã đến, xe dừng ngay đối diện cổng sân trường, thấy Phó Tư Điềm bước ra khỏi hàng rào sắt của cổng trường, lập tức bật đèn pha ra hiệu.
Là một chiếc Audi màu trắng bóng loáng. Thời Ý hạ cửa xe xuống, vẻ mặt bình đạm vẫy tay với nàng: "Ở đây."
Phó Tư Điềm vô thức nắm lấy dây xích của túi quai chéo, thả chậm bước chân đi đến bên cửa sổ xe hỏi: "Ghế phó lái hả?"
"Ừm." Thời Ý mở khóa cửa xe.
Phó Tư Điềm vòng qua bên ghế phó lái, mở cửa xe ra, rụt rè mà nhấc chân trái, cơ thể, chân phải vào trong xa, cố gắng đóng nhẹ cửa xe lại.
Đây là lần đầu tiên nàng ngồi xe con sau khi lớn, cũng là lần đầu tiên nàng ngồi ghế phó lái.
"Cậu đợi lâu lắm không?" Nàng nỗ lực tự nhiên hỏi Thời Ý.
Thời Ý nói: "Không có, mình vừa đến."
Tầm mắt Phó Tư Điềm chạm vào đai an toàn trên người Thời Ý, nhận ra mình suýt quên, vội nghiêng đầu đi tìm dây đai bên ghế dựa.
Là cái này nhỉ? Chỉ có cái dây đai này. Trong lòng Phó Tư Điềm bồn chồn, học dáng vẻ nhìn thấy trên TV, kéo đai an toàn ra. Nhưng mà, nhưng mà làm thế nào để buộc chéo lên người, rồi thắt ở đâu?
Nàng cầm đai an toàn, căng thẳng đánh giá, cảm giác cả khuôn mặt nóng bừng.
Một mùi thơm tóc thoảng qua chóp mũi, năm ngón tay thon dài của Thời Ý chạm vào đốt ngón tay nàng, kéo đai an toàn trong tay nàng đi. Phó Tư Điềm hơi nghiêng đầu, thấy khuôn mặt trắng nõn của Thời Ý phóng to trước mắt nàng, lông mi rũ xuống, vừa dài vừa dày: "Để mình giúp cậu. Đầu khóa đai an toàn của chiếc xe này khá lỏng nên luôn tuột ra sau, khó cài."
Giọng nói của cô rất bình thường. Động tác kéo dây và cài trên ti vi rất nhanh chóng đơn giản, Thời Ý lại giằng co vài giây mới hoàn thành. Là cố ý cho mình bậc thang bước xuống sao? Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm mặt Thời Ý hai giây, ánh mắt choáng váng, trái tim đập thình thịch, có hơi ấm áp lại hơi phiền muộn.
Thời Ý giúp nàng cài đàng hoàng, ngồi thẳng người tự kéo đai an toàn, bỗng nhiên nói một câu: "Không thấy cậu thường mặc váy."
Tâm trí Phó Tư Điềm được kéo về, nhìn sang Thời Ý "Ừm" một tiếng. Hôm nay Thời Ý cũng rất khác, cô mặc chiếc áo khoác mỏng cổ nhọn, có chút phong cách đồ lao động, trung hòa khuôn mặt tú mỹ của cô, trong vẻ đoan trang lộ ra tùy tính tài giỏi.
Phó Tư Điềm bất giác nói: "A, xin lỗi, mình mặc như vậy có phải không thích hợp làm việc không." Dù sao hôm nay không đi chơi.
Thời Ý khởi động xe, mắt nhìn đường phía trước: "Không phải, rất thích hợp."
"Khá xinh đẹp, về sau cậu có thể thường mặc."
Mong ước mờ hồ chờ đợi suốt cả tuần thật sự được Thời Ý thỏa mãn. Trong lòng Phó Tư Điềm như bị người ta thổi đầy đầy bong bóng màu hồng, khiến âm thanh cũng hơi bay bổng: "Ừm." Nàng mềm giọng đáp ứng, dừng lại chút, giọng nói càng mềm hơn: "Hôm nay cậu mặc cũng đặc biệt đẹp."
Thời Ý không nói gì. Phó Tư Điềm nghe thấy cô dường như phát ra một tiếng cười cực nhẹ, như lông chim cào trái tim mình.
Mềm mại, ngứa.
Sau khi xe đều đặn chạy một quãng đường dài, mặt trời xua tan mây mù, ánh mặt trời xuyên thấu qua kính pha lê chiếu vào trong xe, có hơi chói mắt. Thời Ý đến giao lộ đợi đèn đỏ, vươn tay hạ tấm bảng che nắng ở ghế phó lái xuống: "Có thoải mái hơn chút không?" Cô đeo kính râm lên.
Phó Tư Điềm liếc nhìn cô một cái, cưỡng ép mình thu hồi tầm mắt: "Ừm."
Đèn xanh sáng lên, dòng xe cộ khởi động. Thời Ý nói: "Thời gian còn sớm, nếu cậu mệt có thể ngủ một lát, tới nơi mình gọi cậu."
Phó Tư Điềm vội nói: "Mình không mệt."
Thời Ý hỏi tiếp: "Nghe nhạc không?"
"Nghe."
"Nhạc gì?"
"Gì cũng được." Nàng cũng muốn nghe xem thường ngày Thời Ý thích nhạc thể loại nào.
Thời Ý bật hệ thống âm thanh trên xe, tùy ý nhấn vài cái, âm nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào phát ra từ hệ thống âm thanh, chảy xuôi trong tiết trời yên tĩnh buổi sáng.
Là thuần nhạc, đôi mắt Phó Tư Điềm hơi tối xuống. Không có ca từ, vậy nàng không có cách lén ghi nhớ để về tìm kiếm.
Thời Ý lái xa ra khỏi đoạn đường quen thuộc, cô cố ý thả chậm tốc độ xe, mở hướng dẫn và đưa núi Chu Hổ vào mục đích đến, chạy theo nhắc nhở hướng dẫn.
Hướng dẫn sẽ nhắc nhở bằng giọng nói sau mỗi khoảng cách. Băng qua cây cầu lớn Hoa Ngọ, đi thẳng về phía trước hai trăm mét, hướng dẫn nhắc nhở đến năm trăm mét rẽ phải, xe hơi tiến vào đường lớn Phổ Thuận.
Đường lớn Phổ Thuận? Tinh thần Phó Tư Điềm rung lên, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hàng cây hai bên đường nhanh chóng lùi lại bên ngoài cửa sổ xe, rất nhanh đi qua năm trăm mét, đường lớn Phổ Thuận đã đến trước mắt.
Đèn đỏ sáng lên, xe ngừng lại.
Phó Tư Điềm không nhịn được hỏi: "Thời Ý, mình có thể mở cửa kính xe không?"
Thời Ý nói: "Có thể." Cô thuận tay giúp Phó Tư Điềm hạ cửa kính xe xuống, hỏi: "Có chỗ nào khó chịu sao?" Cô sợ Phó Tư Điềm say xe.
Phó Tư Điềm nhìn ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng phủ nhận: "Không có, mình chỉ muốn nhìn bên ngoài một chút."
Thời Ý nhìn theo tầm mắt nàng, bên ngoài cửa sổ xe là những tòa nhà cao tầng bình thường và những cửa tiệm mặt tiền san sát nhau, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhìn xa một chút, một tấm biển báo giao thông màu xanh hấp dẫn lực chú ý của Thời Ý…
Đông lộ Phổ Thuận.
A, cô đã tới nơi này. Ký ức xa xôi đột nhiên bị đánh thức.
Hệ thống âm thanh trên xe đã phát hết một bài, tiếp theo là tiếng dương cầm vang lên, là bài mà Thời Ý và Phó Tư Điềm đều rất quen thuộc. <Thơ ấu> của Bandari.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)