Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

1513 0 8 0

Tiếng âm nhạc từ quảng trường vang khắp trời đất, đánh gãy hồi ức của Phó Tư Điềm. Nhóm cô dì mặc đồng phục kéo âm hưởng, lục tục tập hợp trên khoảnh đất trống phía trước, hoạt động gân cốt, chuẩn bị khiêu vũ. Phó Tư Điềm đứng lên trong tiếng ồn ào, cuối cùng liếc nhìn hai cô bé ngồi đối diện nhau thổi bong bóng. Nàng đưa lưng về phía các cô bé, vượt qua bờ đê, càng đi càng xa.

Ngày mai quá miễn cưỡng, ngày mốt nói với chú thím có việc đột xuất, trở về trường học đi. Phó Tư Điềm nhìn cái bóng mình mà nghĩ.

Ngày hai tháng mười, Phó Kiến Đào cẩn thận quét tước hết căn nhà một lần. Tối nàng lấy cớ, nói với chú phải về trường học trước. Chú nhân lúc thím không chú ý, định lén cho nàng tiền tiêu vặt. Nàng từ chối nói tiền còn đủ, không nhận.

Sáng ngày ba tháng mười, nàng chuẩn bị bữa sáng rồi để lại ghi chú cho Phó Kiến Đào và những người khác, mang hai bộ quần áo lúc về kia theo, tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa.

Sáng sớm chim nhỏ đã hót líu lo, ánh mặt trời vừa đủ ấm. Phó Tư Điềm mua hai cái bánh bao ở quán cạnh trạm giao thông công cộng, bỏ vào cặp sách. Giao thông công cộng đến, Phó Tư Điềm trả tiền xu lên xe.

Nhà ga Ninh Thành chỉ là một ga nhỏ và cũng không nhiều chuyến tàu đến Thân Thành. Phó Tư Điềm đến cửa sổ đổi vé tàu mới biết là mình đã lỡ chuyến tàu sớm nhất, giờ chỉ có thể mua vé tàu chuyến cuối cùng vào lúc bốn giờ mười một phút chiều.

Thời gian phải đợi khá dài, Phó Tư Điềm không do dự, cũng không trở về nhà Phó Kiến Đào. Ăn hai cái bánh bao cho chắc bụng, nàng ở phòng chờ đợi một mạch tới soát vé.

Khi mặt trời lặn, Phó Tư Điềm về tới Đại học Thân Đại. Giao thông công cộng bị tắc đường, nàng hơi say xe, vừa nóng vừa muốn nôn. Nhưng ký túc xá không có ai, nàng sợ một mình hưởng thụ máy lạnh mà mọi người trả chung tiền điện thì sợ các bạn cùng phòng không vui.

Nàng mở quạt trần một lúc rồi đi vào phòng tắm tắm. Khi ra ngoài giặt quần áo, nàng cảm nhận được một luồng gió mát thổi tới từ ban công, bèn quyết định đi đến sân thể dục hít thở không khí một chút.

Người trên sân thể dục ít hơn ngày thường, chỉ có lác đác mười mấy bóng dáng chạy chậm. Phó Tư Điềm không suy nghĩ, đeo tai nghe đi vòng quanh đường băng, chậm chạp mà đi tới hóng gió.

Đi được nửa vòng, vừa lơ đãng xoay đầu, trên khán đài gần thềm đá kéo cờ, một bóng hình đứng thẳng gọi điện thoại khiến trái tim nàng giật thót.

Ánh đèn đường hắt vào từ bên ngoài bức tường cao của khán đài quá mờ nhạt, soi đến làm mặt người ta mơ hồ. Nhưng Phó Tư Điềm từng miêu tả Thời Ý rất nhiều lần trong tâm trí, nàng tin chắc người đó là Thời Ý.

Nàng lý trí giả vờ như nàng chưa phát hiện gì mà thu hồi tầm mắt, tâm tư lại hoàn toàn không nghe điều khiển. Thời Ý sao không về nhà? Nhưng mà theo đạo lý, cô ấy là người địa phương, là người thuận tiện về nhà nhất mới đúng chứ.

Bước chân nàng bất giác nhanh hơn, đi đến nửa sau đường băng, đối diện thềm đá kéo cờ. Cách một vòng sân bóng, quá xa nên nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Thời Ý vẫn còn đứng ở đó. Bước chân nàng lại nhanh hơn chút, lần nữa đi ngang qua thềm kéo cờ. Bước chân chậm lại một ít, hơi nghiêng đầu nhìn về phía trước, tự nhiên thu nạp bóng dáng Thời Ý vào trong tầm mắt.

Thời Ý ngồi xuống đối diện sân bóng, vẫn đang gọi điện thoại. Nhận thấy Thời Ý có xu thế nghiêng đầu, Phó Tư Điềm vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu, nhanh chóng đi qua.

Nàng không biết mình đang làm gì, nhưng không kìm được làm như vậy.

Vòng thứ hai, vòng thứ ba vẫn như thế. Nàng nhìn thấy Thời Ý đã gọi điện thoại xong, đi xuống bậc thềm phía dưới, một tay chống lan can, ngắm nhìn sân thể dục, không biết đang nghĩ cái gì.

Vòng thứ tư, Phó Tư Điềm lại đi đến vị trí kia, theo thói quen lần nữa nghiêng đầu nhìn sang. Có điều bây giờ thềm đá trống rỗng, Thời Ý không còn ở đó nữa.

Trái tim Phó Tư Điềm theo đó trống trải. Bước chân nàng vô thức dừng lại, xoay người nhìn xung quanh, mờ mịt mất mát.

Nàng không biết Thời Ý ngồi nghiêng phía sau trong sân bóng cách nàng không xa. Thu hết hành động dừng chân tìm kiếm của nàng vào đáy mắt.

Thời Ý xác định ban nãy Phó Tư Điềm thật sự cố ý nhìn lén cô, đó không phải ảo giác. Cô hơi ngờ vực, có phải Phó Tư Điềm quá mức chú ý đến mình hay không? Nhưng mắt cô nhìn Phó Tư Điềm chậm rãi di chuyển, dáng vẻ lộ ra sự mất mát thì đáy lòng như bị gì đó kích thích, đột nhiên tâm trạng tệ hơn.

Cô nhớ đến lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, Phó Tư Điềm sợ hãi xin lỗi và mình đáp lại bằng thái độ không tốt. Khi đó Phó Tư Điềm hốt hoảng chạy đi, Thời Ý nhìn ra nàng vô cùng xấu hổ.

Nhưng thế thì sao. Lúc ấy Thời Ý nghĩ, mình chưa hề nói lời gì khó nghe, chẳng lẽ tất cả lời xin lỗi đều được đối phương mỉm cười bảo không vấn đề à? Khi đó cô cũng rất không vui. Không vui là vì nghe thấy người khác nghị luận sau lưng cô, còn là vì người tham gia nghị luận có cả Phó Tư Điềm… Người cô suýt nhận nhầm là "Nàng". Vì sao thì đến bây giờ Thời Ý vẫn không rõ.

Cảnh đời thay đổi, đáy lòng Thời Ý dâng lên cảm giác tội lỗi. Thật ra chẳng phải chuyện gì to tát, huống gì Phó Tư Điềm còn cố ý đến xin lỗi.

Kể từ lần đó, Phó Tư Điềm dường như luôn cố tình giữ khoảng cách với cô. Dù sao nàng cũng không phải "Nàng" nên Thời Ý cũng mặc kệ. Nhưng bây giờ cô nhìn bóng dáng mảnh mai cô đơn của Phó Tư Điềm, không có cách thuyết phục bản thân không quan tâm.

Cô đứng dậy, nhìn vị trí Phó Tư Điềm phía xa xa, xoa xoa giữa mày. Cô đi đến rìa ngoài sân bóng, tới bên cạnh ánh đèn sáng nhất đường băng, giả vờ chơi điện thoại. Tính toán thời gian, ngay lúc Phó Tư Điềm sắp đi ngang qua, cô cất điện thoại, lơ đãng ngẩng đầu bắt gặp Phó Tư Điềm đang đi thẳng đến.

Một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên hoàn hảo.

Phó Tư Điềm hơi mở to hai mắt, không biết nên làm sao. Nàng nhìn thấy Thời Ý, Thời Ý trăm phần trăm cũng thấy nàng. Vậy hiện tại làm gì đây? Nàng… Nàng có cần chào hỏi với Thời Ý không?

Đang trong lúc do dự, Thời Ý nhìn nàng chăm chú, môi mỏng khẽ mở: "Trùng hợp thật, cậu cũng đến tản bộ."

Như tiếng trời vang lên, trái tim Phó Tư Điềm đập giống ngựa hoang thoát cương: "Đúng… Đúng vậy. Thật trùng hợp." Nàng dừng bước chân, đứng bên cạnh đường băng.

Gió đêm thổi qua quần áo cả hai, lay động mái tóc dài của các nàng. Hai người đều không nói lời nào, có hơi xấu hổ.

Thời Ý vén tóc đẹp ra sau tai, hỏi: "Mình đang muốn về, cậu thì sao?"

Lý trí của Phó Tư Điềm bắt đầu không đủ dùng. Dù dưới đáy lòng nàng hạ quyết thế nào, dường như chỉ câng một ánh mắt của Thời Ý, nàng lại đầu hàng vô điều kiện.

"Mình cũng muốn về." Nàng nghe thấy giọng mình hơi khô khốc.

"Ký túc xá?" Thời Ý hỏi.

"Ừm."

"Vậy đi chung nhé?" Thời Ý đưa ra lời mời.

"Đi." Phó Tư Điềm cố gắng đè nén sự căng thẳng trong cổ họng.

Hai người đi song song nhau cách một bả vai đi ra phía ngoài sân vân động. "Lễ Quốc Khánh cậu không có về nhà à?" Phó Tư Điềm bấu đường may quần, trò chuyện về việc nhà một cách tự nhiên.

Thời Ý nhẹ giọng trả lời nàng: "Có về hai ngày. Còn cậu?"

Phó Tư Điềm nói: "Mình cũng vậy."

"Ngồi tàu hả?"

"Đúng vậy."

"Sao không chơi thêm hai ngày?" Thời Ý tùy ý hỏi.

Phó Tư Điềm im lặng hai giây, giọng nói nhẹ mà thẳng thắn: "Người trong nhà cãi nhau, không khí không tốt lắm."

Bước chân Thời Ý hơi dừng lại, thoáng nghiêng người nhìn nàng. Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt cô rất dịu dàng, nhịp tim của Phó Tư Điềm lại rối loạn. Nàng cho rằng cô muốn nói gì đó an ủi mình, kết quả Thời Ý hỏi: "Muốn trở về đi một chút không?"

"A?" Phó Tư Điềm không hiểu thông.

"Hóng gió thì tâm trạng sẽ tốt hơn." Thời Ý nói một cách nghiêm túc.

An ủi vụng về như thế luôn? Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, bỗng nhiên mím môi, ý cười dần nở rộ nơi khóe mắt.

Lần này đến lượt Thời Ý khó hiểu. Nhưng cô lẳng lặng nhìn Phó Tư Điềm cười, cũng không hỏi vì sao nàng cười. Phó Tư Điềm cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt lóng lánh ánh nước, cong cong, cả người mềm mại sạch sẽ.

Cô lại nghĩ tới người kia.

Phó Tư Điềm lắc đầu m, không có định trở về sân thể dục. "Vậy tâm trạng cậu cũng không tốt nên mới ra hóng gió sao?" Nàng thử thả mồi.

Bước chân Thời Ý tiếp tục tiến về phía trước, nhàn hạ đáp "Ừm", không định tiếp tục đề tài này.

Phó Tư Điềm không dám hỏi sâu. Mắt thấy bầu không khí lại sắp rơi vào xấu hổ như ban nãy, Phó Tư Điềm tìm đề tài: "Lúc học cấp ba cậu từng chơi bóng chuyền à?"

"Từng học qua. Sao vậy?"

"Tiết thể dục mình thất cậu đánh rất khá."

Thời Ý sinh ra chút hứng thú, trêu chọc Phó Tư Điềm: "Cậu thấy? Mình cho rằng tiết thể dục cậu chẳng dám nhìn mình ấy."

Được như ý nguyện, cô nghe thấy Phó Tư Điềm hoảng loạn mà lắp bắp nói: "Mình… Mình không có… Mình chỉ là… Chỉ là…"

Thời Ý nhịn không được cười nhẹ một tiếng. Vì sao có người dễ mắc cỡ như vậy chứ.

Phó Tư Điềm hoảng hồn, khó tin mà ghé mắt nhìn Thời Ý. Cô… Cô ấy đang đùa với mình?

Nụ cười của Thời Ý thoáng qua, việc nào ra việc đó nói: "Mình biết. Chuyện ngày đó, ngại quá, là tâm trạng mình không tốt, giận chó đánh mèo lên cậu." Giọng nói vẫn là vẻ trong trẻo và lạnh lùng như thường lệ.

Nhưng trái tim Phó Tư Điềm lại vì vậy mà nóng lên, trong đầu như có pháo hoa, từng đóa từng đóa nở rộ.

Chuyện ngày đó là chuyện nào, không cần nói cũng biết.

"Không có không có." Phó Tư Điềm liên tục phủ nhận: "Vốn là mình làm sai."

Thời Ý giằng co với nàng một giây, như thể không muốn rối rắm đến việc ai sai hơn trong chuyện này, lại lần nữa chuyển đề tài: "Cậu đệm bóng thật tệ."

Đây là câu khẳng định. Miệng nhỏ của Phó Tư Điềm hơi nhếch lên, nội tâm hiện lên một suy đoán, thật ra Thời Ý có để ý sến mình trên tiết thể dục?

"Mình… Mình chưa học qua nên không biết làm sao."

"Không khó. Tiết sau mình dạy cho cậu." Thời Ý lơ đãng bình thường nói.

Phó Tư Điềm hoàn toàn bị một đợt lại một đợt niềm vui đập chô hôn mê.

Đoạn đường lần này dài hơn lần trước, nhưng Phó Tư Điềm cảm thấy rất nhanh đến rồi, còn chưa đã thèm.

Cho đến khi trở lại ký túc xá, Phó Tư Điềm nằm trên giường, tứ chi dán vào tường, nàng vẫn cảm thấy bản thân như đi trên mây, tràn ngập cảm giác không chân thật.

Lời xin lỗi của Thời Ý đối với nàng mà nói và sự hòa giải hai người ngầm hiểu trong lòng không nói ra, càng không bằng là nói Thời Ý đơn phương đặc xá cho nàng. Nàng sẽ không dựa vào chút dịu dàng của Thời Ý mà tự mình đa tình, suy nghĩ bậy bạ.

Nhưng ít ra, nàng có thể không cần tiếp tục chịu đựng dày vò "Người mình thích có lẽ chán ghét mình".

Đêm nay, Phó Tư Điềm cho rằng mình sẽ vui sướng đến mất ngủ. Kết quả nàng ôm con thỏ bông, lại rơi vào một giấc ngủ ngon sau một thời gian dài vắng bóng.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: