Vào phòng khách, Phó Tư Điềm phát hiện trên bàn trà có thêm đồ vật mới, là một bộ ba chiếc ly bằng gốm sứ màu sắc rực rỡ và thêm ba chiếc gối ôm nhỏ đáng yêu. Mọi thứ đều tràn ngập cảm giác ấm áp của một gia đình ba người.
Phó Tư Du đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy nàng, nhàn nhạt chào hỏi: "Ồ, học sinh đại học hàng hiệu của chúng ta về rồi này."
Phó Tư Điềm mỉm cười, không để ý đến việc cô ta chèn ép. Nàng cởi cặp sách ra, lấy bánh ngọt từ bên trong và theo sau Phó Tư Du vào phòng ăn: "Thím, Tiểu Ngư, cháu có mang về chút đặc sản của Thân Thành, không biết ăn ngon không, lát nữa mọi người thử xem." Nàng đặt hộp quà lên bàn.
Vương Mai Phân đẩu cơm và đũa đến cho nàng, thuận miệng nói: "Cháu lãng phí tiền này làm gì, để lại mua trái cây cho mình ăn đi."
Phó Tư Du ăn đồ ăn, nghía mắt một cái, ghét bỏ nói: "Nhìn đã biết ăn không được. Chúng ta ở đây không có bán à? Đổi cái chỗ, đổi bảng hiệu là thành đặc sản địa phương. Chỉ có cô tin."
Phó Tư Điềm xấu hổ cười, không giải thích, ngược lại quan tâm hỏi: "Chú giữa trưa không về ăn cơm sao?"
Vương Mai Phân tự múc cho mình một chén canh trứng cà chua: "Không về. Gần đây công trường ông ấy làm khá xa, ở trấn trên ấy. Ai, thời tiết nóng, người thiếu hơi nước, cháu và Tiểu Ngư uống nhiều canh chút." Nói rồi bà múc đùi gà và cánh gà từ tô canh bên cạnh: "Con cũng vậy đấy, cố ý hầm cho con mà chẳng thấy con động đũa. Cả ngày cứ lẩm bẩm muốn giảm cân, giảm gì mà giảm. Giảm nữa con thành khỉ cho xem."
Phó Tư Du không vui: "Mẹ, mẹ hình dung từ gì thế. Có bà mẹ nào hình dung con gái mình như vậy không?"
Hai mẹ con mẹ một câu con một câu mà bắt đầu đấu khẩu.
Phó Tư Điềm không chen lời vào được bèn an tĩnh nghe Vương Mai Phân lải nhải với Phó Tư Du. Nàng ăn cơm trắng xong, lấy muôi múc một chén canh trứng cà chua nhỏ.
Vị canh trứng cà chua hơi nhạt. Phó Tư Điềm phát hiện, thật ra canh trứng cà chua của căn tin trường học ăn khá ngon. Nghỉ lễ nên trường học ít người, căn tin cũng không cần chen lấn.
Đáy lòng nàng hơi hối hận, có lẽ không nên về.
Sự hối hận này lên đến đỉnh điểm khi Phó Kiến Đào trở về vào chạng vạng, ông cãi nhau một trận lớn với Phó Tư Du vì nàng.
Giữa trưa Phó Tư Điềm cơm nước xong xuôi tự giác giúp đỡ dọn dẹp chén đũa. Phó Tư Du về phòng trước, thông báo nàng một câu: "Trong phòng tôi có quá nhiều sách và tài liệu không có chỗ đặt, tôi thấy phòng của cô trống không nên mượn trước, tạm thời chưa thu dọn. Mấy ngày nay cô tạm chấp nhận chút, không vấn đề chứ?"
Cô ta hiếm khi nói chuyện khách sáo với mình như vậy nên Phó Tư Điềm tất nhiên nói không vấn đề. Nhưng đợi nàng rửa chén đũa về phòng, nàng mới hiểu được từ mượn mà Phó Tư Du nói cụ thể ra sao… Phòng nàng vốn đã nhỏ, nơi đặt chân cũng không nhiều lắm, bây giờ những chỗ đó gần như đầy ắp đồ đạc. Những thùng sách cũ, vali đầy quần áo cũ, đàn ghi-ta đứt dây,... Linh tinh lặt vặt, thậm chí bỏ đồ lên giường nàng, trông như đã thành nửa phòng chứa đồ linh tinh.
Phó Tư Điềm dựa vào ván cửa đứng trong chốc lát, quyết định chỉ thu dọn đồ trên giường xuống. Để có cái chỗ nằm là tốt rồi. Nàng dọn hết đồ vật trên giường xuống, sợ Phó Tư Du khó tìm, còn cố ý phân loại.
Kết quả Phó Kiến Đào trở về vào lúc chạng vạng, câu từ vốn mang tâm trạng vui tươi cười hỏi "Điềm Điềm đâu? Đã về chưa?", đi đến cách cửa phòng Phó Tư Điềm vài bước thì sắc mặt thay đổi ngay, cơn giận bùng lên.
"Tiểu Ngư! Mày làm gì thế!" Bước chân ông chuyển hướng, xông thẳng về phía phòng Phó Tư Du.
"Bố! Bố vào sao không gõ cửa!" Phó Tư Du cũng rất bực tức.
Phó Tư Điềm và Vương Mai Phân không hiểu chuyện gì, sợ hãi chạy theo tới cửa phòng Phó Tư Du.
"Gì thế, gì thế hả?" Trên tay Vương Mai Phân còn cầm cái xẻng.
Phó Kiến Đào chỉ vào Phó Tư Du, nổi giận đùng đùng: "Bà hỏi con gái ngoan của mình một chút đi! Tôi đã nói với nó mấy lần, bảo nó lấy đồ từ phòng Điềm Điềm ra. Bao nhiêu lần! Bao nhiêu ngày rồi!" Ông trừng Phó Tư Du: "Mày không coi ra gì đúng không?"
Phó Tư Du lẩm bẩm: "Bố quát con làm gì. Ban nãy con hỏi chị ta rồi, chị ta bảo không vấn đề, dọn gì mà dọn."
"Đó là chị mày ngại nói thẳng. Mày đi thu dọn cho tao!"
"Chị ta về có mấy ngày, cho con để tạm chút thì sao chứ. Bây giờ con chẳng có thời gian học tập, bố không giúp đỡ được thì đừng quấy rầy con được không?"
Phó Tư Điềm thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng xoa dịu: "Chú, cháu thật sự không sao. Cháu cũng không dùng bàn học gì đó. Không vấn đề, cứ để đi."
Vương Mai Phân cũng khuyên nhủ: "Aiz, lão Phó, chuyện hai chị em chúng nó giải quyết được liên quan gì tới ông, ông đừng trộn lẫn vào."
Phó Kiến Đào lại như nghe không vào, lại rống một cậu về phía Phó Tư Du: "Tao hỏi lại một lần, mày rốt cuộc có dọn hay không!"
Phó Tư Du bị rống đến uất ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt, dứt khoát im miệng. Phó Kiến Đào tức điên, sải bước đi nhanh về phòng Phó Tư Điềm, trực tiếp xách đàn ghi-ta, bàn nhỏ của Phó Tư Du ném ra ngoài.
Phó Tư Du bị dọa sợ, vừa tức vừa uất nghẹn, nước mắt rơi thẳng xuống: "Dọn dọn dọn, dọn cũng phải có đặt chứ. Phòng chật chết người, con đặt chỗ nào! Con có phòng sách con cần như vậy sao? Có bản lĩnh bố đổi căn nhà lớn đi, hu hu hu…"
Cô ta vừa khóc là tinh thần Vương Mai Phân rối loạn, giọng nói cũng cất cao tám độ: "Phó Kiến Đào, ông điên rồi đúng không. Ông có bực tức gì đi ra ngoài xả đó, trở về trút lên vợ con làm gì. Ông rống con bé cái gì, ông có bản lĩnh ra bên ngoài phách lối đi."
Phó Kiến Đào quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Mai Phân như gà mái che chở gà con, ánh mắt quét đến Phó Tư Điềm kinh hoàng, bỗng nhiên tàn nhẫn nhấc chân đạp cá thùng một cái, phát ra tiếng "Ầm" nặng nề: "Tôi không có bản, có thể chưa, được chưa! Chê tôi không đổi được căn nhà lớn đúng không? Có bản lĩnh bà đổi thằng bố cho nó đi!"
"Phó Kiến Đào, ông có ý gì hả?" Vương Mai Phân bị chọc giận, gia nhập vào chiến trường luôn.
Tiền mắng ồn ào và tiếng không dai dẳng bên tai. Phó Tư Điềm đứng giữa nhà họ như người ngoài, càng giống như tội nhân.
Chân tay luống cuống. Nàng thật sự không nên tâm huyết dâng trào mà trở về. Quá quấy rầy họ.
Đại chiến cuối cùng kết thúc bởi Vương Mai Phân về phòng đóng sầm cửa lại. Bữa tiệc lớn tỉ mỉ bày biện trên bàn cơm chuẩn bị cho lễ Quốc Khánh dần lạnh đi, ai cũng không còn tâm trạng ăn. Vương Mai Phân và Phó Tư Du nhốt trong phòng không ra, Phó Kiến Đào lấy đôi đũa, tức giận nói: "Mặc kệ họ, chúng ta ăn."
Phó Tư Điềm không dám ăn, hâm đồ ăn xong năm lần bảy lượt gọi Vương Mai Phân và Phó Tư Du ra ăn cơm, hai người họ không để ý tới nàng. Phó Tư Điềm hết cách, năn nỉ Phó Kiến Đào. Phó Kiến Đào rốt cuộc đau lòng vợ và con gái, buông mặt mũi xuống đi phòng ngủ dỗ dành Vương Mai Phân.
Cuối cùng Vương Mai Phân và Phó Tư Du đều đi ra. Bốn người cùng nhau ngồi trên bàn ăn bữa cơm, nhưng mọi người đều không nói lời nào mà yên lặng lùa cơm, ăn mà không biết mùi vị gì.
Không khí quá nặng nề, Phó Tư Điềm rửa xoong nồi xong lấy cớ đi ra ngoài vứt rác sẵn tiện tiêu cơm, thoát khỏi căn nhà khiến nàng không thở nổi.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, xe tới xe lui, cao ốc building san sát nhau, những cụm ánh sáng màu vàng tản ra hương vị ấm áp.
Phó Tư Điềm đi theo con đường đông người, lang thang không mục đích tiến về phía trước, vô thức đi đến công viên gần đây. Công viên xây dựng gần nước, có con đê thật dài và bãi cỏ xanh mướt. Trên con đê bóng dáng lắc lư, có rất nhiều người dắt chó đi dạo.
Phó Tư Điềm tìm vị trí sạch sẽ trên bờ đê, tùy tiện ngồi xuống, hai tay chống phía sau, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm xanh thẫm và ánh trăng màu bạc thiếu mất một góc.
Không rõ sao nàng bỗng nhớ đến Thời Ý. Hôm Trung Thu, Thời Ý cũng dùng góc độ như vậy nhìn lên bầu trời, khi đó, cô ấy nghĩ cái gì.
Tầm mắt nàng dần dời xuống, rơi lên người hai đứa trẻ đang vui đùa ầm ĩ truy bắt nhau trên mặt cỏ cách đấy không xa. Hai đứa trẻ nhìn dáng vẻ chừng năm sáu tuổi.
Phó Tư Điềm hoảng hốt, lúc nàng và Thời Ý quen biết nhau, chắc cũng lớn như vậy.
Đó là năm tháng đen tối nhất trong cuộc đời nàng. Trước đây mẹ móc nối quan hệ, để đưa một đứa không có trong hộ khẩu như nàng vào một nhà trẻ tư nhân. Nhưng kể từ khí chuyện đó xảy ra với bố, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ các nàng. Tất cả các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều bắt nạt nàng, không chơi với nàng.
Cho đến khi Thời Ý chuyển trường đến.
Trừ bỏ cô ấy rất ít lời, không thích cười ra thì cô như công chúa nhỏ đi ra từ truyện cổ tích, băng tuyết xinh đẹp, gia thế vừa thấy đã biết rất tốt, ra vào có xe bảo mẫu chuyên dụng đưa đón, thầy cô giáo cũng rất lịch sự với cô ấy. Ngay từ đầu, các bạn nhỏ đều rất tò mò về cô, rất tiếp xúc với cô. Mỗi lần chia tổ chơi trò chơi đều cướp để được chơi cùng cô. Nhưng vài lần sau, thầy cô giáo lần nữa đưa ra trò chơi hai hoặc ba người một tổ, khi Thời Ý bị người giành muốn chơi chung, Thời Ý lại ngoài dự đoán của mọi người, chỉ vào Phó Tư Điềm nhiều lần bị ra rìa nói: "Thầy, em muốn một tổ với cậu ấy."
Tiếng các bạn nhỏ không phục lẫn khuyên can hết đợt này đến đợt khác, Thời Ý lại mặc kệ. Cô nắm lấy tay Phó Tư Điềm, chơi hết toàn bộ trò chơi với nàng một cách bình thường.
Phó Tư Điềm được chiều mà sợ.
Sau khi hoàn thành trò chơi là thời gian hoạt động bên ngoài, Phó Tư Điềm một mình ngồi trên thềm đá nhìn mọi người chơi đùa. Thời Ý từ đằng xa bước tới từ đám đông, ngồi xuống bên cạnh nàng, an tĩnh ôm ấm nước mà uống.
"Thời Ý." Nàng lấy hết can đảm, mềm mại gọi cô.
Thời Ý quay đầu nhìn nàng.
"Lần sau cậu đừng chọn mình." Nàng yếu ớt nói.
Thời Ý hỏi: "Vì sao?"
Phó Tư Điềm ôm đầu gối, khuôn mặt nhỏ cúi gầm nói: "Họ nói đều là thật. Bố mình là người xấu, chơi với mình là xấu."
Thời Ý không hề ngạc nhiên: "Mình biết, bố cậu là tội phạm giết người."
"Thế thì sao?"
Cô ấy thế mà hỏi "Thế thì sao?". Đây không phải là phản ứng mà Phó Tư Điềm đoán trước. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thời Ý.
Thời Ý chăm chú nhìn nàng, con mắt trong suốt, từng chữ từng chữ bình đạm nói ra: "Người làm chuyện xấu là bố cậu chứ không phải cậu, liên quan gì tới cậu?"
"Bố cậu là bố cậu. Cậu là cậu."
"Mình cảm thấy cậu khá tốt."
Như một luồng sáng, cắt qua đêm tối cầm tù nàng bấy lâu. Phó Tư Điềm thấy được ảnh ngược nho nhỏ của bản thân trong mắt Thời Ý, thấy được toàn bộ biển sao thuộc về mình.
Cô bé Phó Tư Điềm ngây ngẩn, nước mắt bỗng nhiên không chịu khống chế mà dâng trào, lau thế nào cũng lau không xong.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)