Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

2202 1 10 0

Mưa rơi rả rích bên ngoài cả hai, nhưng hai người dưới dù lại im lặng.

Bả vai Phó Tư Điềm và Thời Ý vẫn giữ khoảng cách một nắm tay, bước theo bước chân cô, cẩn thận mà căng thẳng đi tới.

Không nói lời nào như vậy có ổn không? Thời Ý có cảm thấy quá xấu hổ không? Mình có cần tìm chút đề tài chủ động trò chuyện với cô ấy không? Tôi nên nói gì cùng cô ấy?

Phó Tư Điềm đang tự hỏi trong lòng thì Thời Ý mở miệng trước: "Ban nãy cậu giới thiệu cậu là người Ninh Thành đúng không?"

Phó Tư Điềm theo bản năng khẳng định: "Đúng vậy, mình là người nơi đó."

"Vậy đây là lần đầu tiên cậu đến Thân Thành à?"

Thời Ý có vẻ thuận miệng hỏi. Dây thần kinh Phó Tư Điềm căng chặt.

"A… Không phải lần đầu tiên." Phó Tư Điềm không biết nối dối.

Thấy nàng không tiếp tục giải thích, Thời Ý theo thế hỏi nàng: "Trước kia từng tới chơi?" Thân Thành cũng xem như là thành phố du lịch.

"Ừm." Móng tay Phó Tư Điềm đâm vào lòng bàn tay, trả lời rất nhẹ, cũng rất mơ hồ: "Rất thích nơi này."

Nàng có hơi hoảng loạn, nếu Thời Ý tiếp tục hỏi nữa, nàng có nên thẳng thắn hay không?

May mà Thời Ý chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Bầu không khí giữa hai người lại im lặng.

"Cậu là cố ý ra ngoài lấy chuyển phát nhanh hả?" Phó Tư Điềm lấy hết can đảm tìm lời để nói.

"Ừm, ngày mai phải dùng." Thời Ý lời ít ý nhiều, không định tìm đề tài nói tiếp.

Phó Tư Điềm lo rằng hỏi tới xem chuyển phát nhanh là cái gì quá vô lễ, đề tài lại về chung kết. Nàng dùng dư quang lén nhìn Thời Ý, Thời Ý nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng mím chặt, vẻ như rất nghiêm túc xem đường, lại như đang ngây người.

Dáng vẻ hình như không tính tám chuyện.

Phó Tư Điềm thở phào một hơi dài.

Tiếng nước mưa rơi trên dù ngày càng rõ ràng, từng tiếng bước chân của cả hai chồng lên nhau, như bị dùng loa khuếch đại chỉnh chậm đặt bên tai Phó Tư Điềm. Một đoạn đường ngắn, Phó Tư Điềm quý trọng… Lại dày vò. Thời Ý im miệng không nói, làm đáy lòng nàng không khỏi hồi tưởng lại ba câu nói Thời Ý chủ động nói cùng mình. Mình có phải cẩn thận quá không? Thời Ý vốn định theo đề tài này nói gì đó với mình? Có phải do mình trả lời quá lạnh nhạt, quá thất lễ, khiến Thời Ý mất hứng thú trò chuyện với mình?

Đến ký túc xá, hai người trốn bên dưới ban công tòa nhà. Thời Ý tay cầm chuyển phát nhanh, tay còn lại lưu loát cất dù. Phó Tư Điềm thấy vậy vội vàng xoáy thẻ sinh viên, mở cửa ký túc xá ra, đứng một bên đợi Thời Ý đi vào.

Thời Ý nói tiếng cảm ơn với nàng, hai người chân trước chân sau đi vào.

Trên đường đi đến cửa thang máy, đi ngang qua phòng tự học, Trình Giai Lạc ngồi bên cửa sổ tinh mắt gọi Phó Tư Điềm lại: "Ý? Phó Tư Điềm."

Phó Tư Điềm nghe thấy, Thời Ý cũng nghe được. Phó Tư Điềm nhìn về phía âm thanh, còn chưa trả lời Thời Ý lập tức tạm biệt: "Mình đi trước."

Phó Tư Điềm quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng cô… như gấp gáp rời đi.

Phó Tư Điềm chăm chú nhìn, dần dần uể oải.

Nàng quả nhiên làm sai cái gì rồi?

Trình Giai Lạc thấy nàng ngây ngẩn, quái lạ gọi nàng thêm một tiếng. Phó Tư Điềm chải chuốt cảm xúc, đi đến gần cửa sổ phòng tự học.

Trình Giai Lạc nhô đầu ra, bảo nàng đi ký túc xá đóng tiền điện trước. Cô ta nói La Thiến gửi tin nhắn cho cô ta bảo ký túc xá bị cắt điện, tối lửa tắt đèn không tìm thấy thẻ sinh viên. Cô ta vừa định đi lấy thẻ sinh viên thì đúng lúc gặp được nàng, cuối cùng không cần đi lên lấy một chuyến.

Trình Giai Lạc đề nghị: "Dù sao cũng phải trả, nếu không cậu trực tiếp giúp mọi đóng hết đi. Một người là năm mươi, lát nữa mình báo với nhóm trong ký túc xá, nhắn mọi người gửi tiền lại cho cậu."

Một người là năm mươi, sáu người là ba trăm.

Phó Tư Điềm khó xử nói: "Tiền trong thẻ mình không đủ."

Giọng điệu Trình Giai Lạc nhẹ nhàng: "Không sao, đóng tiền điện là thẻ sinh viên tự giúp mình đóng, lúc đăng ký trường học đã giúp chúng ta liên kết thẻ sinh viên với thẻ ngân hàng rồi. Lần trước mình dùng qua một lần, thao tác rất dễ. Xin cậu đó Tư Điềm, cậu thử chút đi." Cô ta là trưởng phòng ký túc xá, mọi người lần lượt đóng tiền điện tiền nước, cô ta phải nhớ xem ai đóng rồi ai chưa, quá rắc rối.

Phó Tư Điềm chân thành giải thích: "Mình đã nói tiền trong thẻ ngân hàng của mình không đủ."

Trình Giai Lạc sửng sốt, ánh mắt nhìn Phó Tư Điềm trở nên vi diệu.

Ánh mắt như vậy, Phó Tư Điềm từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số lần. Nàng giả vờ như không phát hiện ra cái gì, vẫn cười khẽ mà đứng đối diện Trình Giai Lạc.

Trình Giai Lạc rất nhanh giấu ánh mắt đi, tùy tiện nói: "A, hiểu rồi hiểu rồi, rốt cuộc sắp cuối tháng. Vậy… vậy cậu đóng của cậu trước đi. Sáng mai mình xuống dưới sẵn tiện giúp mọi người đóng luôn." Thật ra vừa mới giữa tháng.

"Ừm, được." Phó Tư Điềm nhẹ giọng đáp.

Nàng xoay người tự nhiên đi về phía máy đóng tiền điện nước, một bước, hai bước, ba bước,... Đi qua cửa thang máy, đi tới góc ngoặt không người, phía sau là vách tường, phía trước không có ai.

Nàng đột ngột dừng bước.

Nàng hơi ngửa đầu nhìn đường chéo trên trần nhà đơn sơ, đại khái tạm dừng hai giây, cánh mũi phát ra tiếng thở dài cực nhẹ, lại qua hai giây, nàng nhắm mắt lại, hơi cong môi cười, lần nữa mở mắt cất bước đi về phía trước.

Trở lại tầng mười ba đã là chuyện của ba phút sau. Từ thang máy đi ra, nàng quay đầu nhìn phòng số 1315 như thường lệ. Dưới cái nóng nực của mùa hè, có lẽ máy điều hòa của phòng số 1315 mở cả ngày, cho nên mỗi ngày Phó Tư Điềm bước ra khỏi thang máy đều sẽ ngó một lần, mười lần thì hết chín lần chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa phòng màu trắng đóng chặt.

Nhưng ngoài ý muốn là lần này cửa phòng số 1315 không chỉ mở, hơn nữa, Phó Tư Điềm liếc mắt mắt một cái lập tức trông thấy bóng dáng nàng mong ngóng.

Thời Ý cầm Kindle ngồi tựa trên cái ghế bên ngoài. Ghế dựa chắc đặt cách bàn học hơi xa, không bị vách tường buồng vệ sinh cản trở, cho nên cả người Thời Ý hoàn hảo lọt vào mắt Phó Tư Điềm.

Trong nháy mắt khóe môi của Phó Tư Điềm nhuộm rõ sự vui vẻ, kế đến nàng lập tức nhớ tới sự xấu hổ qua đoạn đường ban nãy, vui vẻ lại lắng xuống. Nàng cưỡng ép mình dời tầm mắt, tính toán như bình thường mà an tĩnh đi ngang qua.

"Này? Cậu đợi chút." Giọng Thời Ý đột nhiên vang lên.

Thân thể Phó Tư Điềm phản ứng nhanh hơn cả đầu óc mà dừng chân ngay giữa cửa phòng số 1315. Sau đó đầu óc nàng nổ tung, lỡ giống ban nãy ở sân vận động, không phải gọi mình thì sao?

Nàng đang chuẩn bị nhấc chân giả vờ không có việc gì xảy ra để trốn đi thì Thời Ý nhìn nàng, hơi cong môi lặp lại lần nữa: "Cậu đợi mình một chút."

Thật sự là cô ấy đang nói chuyện với mình. Hơn nữa, có phải vừa rồi cô ấy cười không?

Phó Tư Điềm cương cứng ở cửa, nhìn dáng vẻ cô như xoay người đi tới bàn học lấy gì đó, trái tim vui vẻ như nai con đập loạn nhảy dựng lên.

"Cậu ăn bánh trung thu chưa?" Thời Ý cầm một cái hộp sắt tinh xảo đi đến trước cửa.

Mùi hương mát mẻ như có như không quanh quẩn chóp mũi.

Gần quá. Bây giờ nàng đứng cách cô chưa đầy cánh tay. Nàng thậm chí có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ dưới vành tai Thời Ý. Phó Tư Điềm không tiếng động véo lòng bàn tay mình, nghi ngờ con nai con trong lòng có lẽ điên rồi.

Nàng cố gắng bình tĩnh trả lời Thời Ý: "Vẫn chưa."

Thời Ý "Ừm" một tiếng, đưa hộp sắt cho Phó Tư Điềm, ngữ điệu như thường: "Vậy vừa đúng lúc, người nhà mình đưa mình rất nhiều hộp bánh, chia cho cậu một hộp."

Phó Tư Điềm được chiều mà sợ, vội khách sáo nói: "A, không cần đâu, cậu giữ lại ăn đi."

"Quá nhiều, ăn không hết."

"Thế cho bạn chung phòng cậu đó."

"Rất nhiều, đủ phần." Thời Ý như không thích loại đẩy đưa vô nghĩa như này, gọn gàng dứt khoát nói: "Nếu cậu nguyện ý ăn thì đừng khách sáo với mình. Nếu thật sự không muốn ăn, vậy đừng miễn cưỡng."

Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm thấy cô cau mày một giây, lựa chọn nghe lời. Nàng vươn tay nhận lấy cái hộp, mềm mại nói: "Thế… Thế cảm ơn cậu."

Thời Ý buông lỏng mày, tiếng cười cực kỳ nhẹ: "Đừng khách sáo."

Phó Tư Điềm nhìn nụ cười chợt lóe của cô, tính nói thêm gì lại chẳng biết nói sao. Cuối cùng đành lúng túng nói: "Vậy… Mình về ký túc xá trước?"

"Ừm." Thời Ý rất dứt khoát, lui về phía sau một bước, thuận tay khép cửa lại.

Phó Tư Điềm ngây ngốc đứng hai giây, xoay người bình tĩnh bước hai bước rồi bỗng nhiên dừng lại, ôm hộp sắt vào lòng ngực và ôm chặt bằng hai tay, trên mặt không kìm được nở nụ cười.

Nàng ngại thét chói tai, nhưng trong lòng nàng như có con người nhỏ đang sung sướng mà thét chói tai… Thời Ý không những không bực mà còn tặng bánh trung thu cho nàng!

Vui vẻ xong, nàng để hộp bánh trung thu vào túi giấy đựng đèn bàn, sau đó như không có việc gì mà trở về ký túc xá, chào hỏi với La Thiến rồi nhanh chóng bò lên giường, thả rèm giường và lấy hộp bánh trung thu, tay chân nhẹ nhàng mở ra.

Nàng không phải người keo kiệt nhưng nàng rất trân trọng chiếc bánh trung thu mà Thời Ý tặng nàng.

Hộp giấy đựng bánh trung thu sờ rất giống hộp sắt, mở hợp giấy ra có thể thấy chiếc bánh trung thu này khác với những chiếc bánh trung thu thông thường khác, nói là bánh trung thu, không bằng nói là bánh ngọt tinh tế độc đáo.

"Tư Điềm…" La Thiến đột nhiên cất tiếng gọi nàng.

Phó Tư Điềm hoảng loạn kéo máy điều hoà nhiệt độ che bánh trung thu lại, cả người như con thỏ bị chấn kinh.

"Lạc Lạc nhờ mình hỏi cậu có gội đầu không?

Phó tư điềm hoảng loạn mà kéo qua điều hòa bị hướng bánh trung thu thượng một cái, cả người giống chấn kinh con thỏ giống nhau.

“Lạc lạc làm ta hỏi ngươi gội đầu sao? Nếu tẩy nói, làm ngươi sớm một chút đi tắm rửa, bằng không nàng trong chốc lát lên đây cũng muốn tẩy, muốn đâm cùng nhau.” Giường không có đong đưa cảm, la thiến không có muốn lại đây xốc nàng cái màn giường ý tứ.

Phó tư điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, phát lên chút chịu tội cảm: “Muốn tẩy, ta lập tức liền đi.”

Chính là…… Thật sự luyến tiếc. Nàng lén lút mà đem bánh trung thu trang hồi hộp giấy lại trang hồi hộp sắt, rồi sau đó đắp lên cái nắp, tàng tiến đầu giường tủ quần áo tiểu hòm giữ đồ.

Nàng lấy ra tắm rửa quần áo, trong óc còn ở dư vị này toàn bộ ban đêm cùng khi ý hỗ động vui sướng. Có một tia tham niệm ở nàng trong lòng vòng lại vòng ——

Cùng nhau dùng dù, cho ta bánh trung thu, đều là khi ý chủ động, này có thể xem như nàng đối ta hữu hảo chứng minh sao? Nếu nàng cũng tưởng cùng ta giao bằng hữu, ta đây tiến vào nàng sinh hoạt, có phải hay không liền không thể xem như quấy rầy?

Nàng khó kìm lòng nổi, nhặt lên di động, bay nhanh mà ở QQ tăng thêm bạn tốt giao diện đưa vào một chuỗi con số, điểm lần tới xe.

Này xuyến dãy số, nàng sớm đã bối đến chín rục. Tựa như biến thái giống nhau, từ ở ban trong đàn tìm được rồi khi ý QQ sau, nàng mỗi ngày đều trộm mà tìm tòi khi ý QQ. Sợ có khách thăm ký lục, không dám tiến không gian, liền chỉ có thể nhìn xem nàng chủ giao diện bản có hay không đổi mới ký tên.

Nhưng khi ý thực sự không phải một cái thích chia sẻ tâm tình người, chủ trang thượng ký tên trước nay đều không có thay đổi quá.

Cuối cùng, phó tư điềm nhìn ký tên kia một hàng quen thuộc chỗ trống, nhìn nhất phía dưới cái kia “Thêm bạn tốt”, chậm chạp lại điểm không nổi nữa.

Chính mình hiện tại có phải hay không hưng phấn quá mức, quá độ phỏng đoán khi ý ý tưởng?

Phó tư điềm hít sâu một hơi, khóa màn hình di động, ôm quần áo xuống giường.

Trước tắm rửa, tắm rửa xong rồi nói sau. Nàng báo cho chính mình.

Chờ nàng hạ đến cây thang cuối cùng nhất giai, trên mặt đất tìm kiếm nàng dép lê khi, lơ đãng liếc mắt một cái quét thấy chính mình bị vũ làm ướt hơn phân nửa bung keo vải bạt giày, nàng đầu óc, chợt bình tĩnh lại.

Nàng không tìm dép lê, trực tiếp dẫm lên gạch men sứ thượng, lạnh lẽo từ gan bàn chân thẳng để đỉnh đầu. Nàng nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra vừa mới cùng nàng sóng vai đồng hành khi, khi ý dưới chân kia một đôi mới tinh khuông uy.

Tưởng cái gì đâu. Phó tư điềm cười thầm chính mình một tiếng.

Nàng cưỡng bách chính mình không cần lại có không nên có ý tưởng, tâm thần không yên mà tắm rồi giặt sạch quần áo, thổi trên tóc giường ngủ.

Trằn trọc, thật vất vả có điểm buồn ngủ, di động bỗng nhiên chấn động hai hạ.

Phó tư điềm bừng tỉnh, buồn ngủ trốn hơn phân nửa. Nàng sợ có cái gì quan trọng tin tức, sờ qua di động click mở xem xét.

Chờ thấy rõ tin tức là cái gì, nàng cơ hồ là nhảy ngồi dậy, buồn ngủ toàn tiêu ——

Khi ý xin thêm nàng vì bạn tốt!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: