Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

1689 0 8 0

Bất cứ ai có chút ý thức xã giao đều biết là hầu hết các trường hợp, những câu như "Lần sau đi chung", "Lần sau lại trò chuyện tiếp" chỉ là một phép lịch sự trong tình huống lúc đó.

Phó Tư Điềm cũng giống vậy, không dám xem câu "Tiết sau mình dạy cho cậu" của Thời Ý là thật.

Chiều thứ sáu lại là hai tiết thể dục. Phó Tư Điềm xã giao bình thường với Thời Ý. Trước khi vào học nàng nhìn thấy Thời Ý và Giản Lộc Hòa sánh vai đi tới, nàng giả vờ tự nhiên mỉm cười với Thời Ý, Thời Ý cũng mỉm cười về phía nàng.

Vậy là đủ rồi. Phó Tư Điềm báo cho mình.

Sau hai vòng chạy chậm, mọi người vào nhà tập thể trong đường băng luyện tập tự do. Học sịn trực nhật vào phòng thiết bị mượn bóng chuyền. Có đủ bóng chuyền cho một tổ hai người, nhưng mọi người giành được một quả bóng tốt, người trước người sau đều ùa sang. Phó Tư Điềm đứng bên ngoài đám đông, kiên nhẫn mà đợi mọi người chọn xong hết mới lấy.

Cộng sự của nàng là Trương Thanh Vũ, hồi cấp ba từng học bóng chuyền nên hoàn toàn không lo lắng cho kỳ thi đệm bóng ở học kỳ này. Thầy thể dục vừa đi, chân cô ta cũng như bôi dầu. "Nóng quá, mình chịu không nổi, chỉ có máy điều hòa mới có thể cứu mình. Mình về trước, thầy có đột kích điểm danh thì cậu gửi tin nhắn cho mình."

Phó Tư Điềm gật đầu, một mình ở trong đường băng luyện tập đệm bóng.

Tự đệm bóng dù sao cũng nhàm chán, sau khi các bạn có cộng sự khác tập đệm bóng được nửa tiết, đều dần chuyển thành đệm bóng qua lại. Các cô ấy kéo khoảng cách, cậu đến mình đi mà đánh bóng. Lúc đầu, hai người bên trái đường băng của Phó Tư Điềm đánh bóng, Phó Tư Điềm dịch dịch sang phải. Tiếp theo bên phải đường băng cũng có hai người đến, đánh đánh đến gần Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm tự giác gây trở ngại người ta, bèn khi đến dưới cầu thang bên ngoài đường băng. Không ngờ lát sau lại có hai người kéo trận tới bên dưới cầu thang.

Phó Tư Điềm lùi vào trong góc, ôm bóng nhìn sang tiết Aerobics bên phải, định tìm điểm đặt chân kế tiếp.

Một cái bóng hạ xuống, ngay sau đó tay nàng nhẹ đi, bóng chuyền bị lấy mất. Phó Tư Điềm ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía người tới.

Thời Ý đang đứng cách nàng một bước, bóp bóng nàng, nghiêm trang hỏi: "Sao lại trốn ở đây?"

Phó Tư Điềm chớp chớp mắt: "Hả?"

"Không phải mình đã bảo tiết này dạy cậu đệm bóng sao?"

Phó Tư Điềm ngạc nhiên, đó không phải là lời khách sáo à? "Còn… Còn chưa kịp đi qua tìm cậu." Nàng trợn mắt nói dối.

Thời Ý liếc mắt đánh giá nàng trên xuống dưới mà không tỏ ý kiến gì.

Phó Tư Điềm có loại cảm giác lúng túng khi bị nhìn thấu, ngập ngừng nói: "Mình đang chuẩn bị đi."

Thời Ý hơi cong môi, nhảy qua đề tài này. Cô trả quả bóng chuyền mềm cho Phó Tư Điềm: "Quả bóng này đánh không được. Dùng nó luyện tập, làm nhiều công ít."

Phó Tư Điềm cũng biết quả bóng này không tốt, có thể đã hết tuổi thọ nên toàn bộ quả bóng mềm mụp, da bên ngoài nhăn nheo, giống như lúc nào cũng có thể rách. "Lần sau mình lấy quả tốt chút."

"Người cuối cùng mãi không lấy được bóng tốt." Thời Ý không nhẹ không nặng nói một câu.

Lỗ tai Phó Tư Điềm lập tức nóng lên, có cảm giác như bị giáo viên chủ nhiệm bắt vì tội không làm bài tập.

"Cậu ở đây đợi mình một chút." Thời Ý nói rồi xoay người đi mất.

Phó Tư Điềm nhìn theo cô rời đi, thấy cô ấy tới gần lối vào đường băng tìm Giản Lộc Hòa. Các nàng nói với nhau hai câu, Giản Lộc Hòa đưa quả bóng chuyền để đệm cho Thời Ý, bản thân ngồi một bên nghỉ ngơi.

Thời Ý ôm quả bóng mới tinh về, lần nữa đưa quả bóng cho Phó Tư Điềm.

Quả bóng chuyền này có màu xanh trắng vàng giao nhau, rõ ràng không hề giống quả bóng chuyền màu cam mượn trong phòng thiết bị.

"Cậu tự mang đến sao?" Phó Tư Điềm hỏi.

"Ừm, mình và Lộc Hòa, là cộng sự của mình góp tiền mua chung."

"Vậy… Vậy cậu lấy bóng lại đây, cậu ấy không vấn đề gì chứ?" Đôi tay Phó Tư Điềm chạm đến mặt bóng rắn chắc, trong lòng hơi chua xót lại có chút ngọt.

"Không vấn đề." Thời Ý không chút để ý trả lời. Cô nâng cằm, ý bảo Phó Tư Điềm: "Cậu đệm bóng cho mình xem."

Phó Tư Điềm nghe lời làm theo. Nàng thảy bóng lên cao, chắp hai tay lại, rướn người ra cố gắng tiếp bóng, miễn cưỡng tiếp được ba lần, lần thứ tư rớt trên mặt đất.

Thời Ý hơi nhíu mày, nói thẳng: "Cậu thảy bóng quá cao, tư thế tiếp bóng cũng sai." Cô vươn tay đặt lên hai tay đang chắp lại của Phó Tư Điềm, nghiêm túc giúp Phó Tư Điềm chỉnh sửa động tác.

Lòng bàn tay mềm mại hơi nóng, tim Phó Tư Điềm đập lỡ một nhịp.

"Cánh tay phải duỗi thẳng, lúc tiếp bóng đừng cứng đờ như vậy, thân thể cùng đừng loay hoay, dùng phần cổ tay mà tiếp." Cô vẽ xoắn ốc ngay cổ tay Phó Tư Điềm.

Ngứa, hô hấp của Phó Tư Điềm bất giác chậm lại. Còn chưa kịp cảm nhận bao nhiêu, Thời Ý buông tay nàng ra, nhắc nhở: "Cậu xem mình làm mẫu một lần, chú ý cảm nhận động tác cánh tay và cổ tay của mình."

Phó Tư Điềm thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn gật đầu.

Thời Ý thảy bóng lên, nửa người trên gần như không động, cánh tay vừa nhấc nhẹ, quả bóng rơi xuống cổ tay cô như bị một sợi dây giữ chặt. Từng chút từng chút nhẹ nhàng, quả bóng lại sắp rơi xuống tay cô ấy, như là chuyện hiển nhiên.

Tầm mắt Phó Tư Điềm lướt từ cánh tay Thời Ý, vô thức dời đến khuôn mặt đang ngẩng lên của Thời Ý. Một hạt mồ hôi nhỏ chảy xuống cằm Thời Ý, một đường làm ướt chiếc cổ thiên nga tinh tế.

一路湿润过时懿瓷白细腻的天鹅颈

Yết hầu Phó Tư Điềm giật giật, hô hấp không khỏi trở nên chậm hơn.

Thời Ý làm mẫu xong, đưa bóng cho Phó Tư Điềm, bảo Phó Tư Điềm luyện tập cho cô xem. Phó Tư Điềm vừa luyện tập, Thời Ý vừa giúp nàng sửa sai, lặp lại tuần hoàn.

Đợi đến khi Phó Tư Điềm có thể đệm được tám quả liên tiếp, nàng nhặt bóng trở về chuẩn bị chia sẻ niềm vui với Thời Ý. Nhìn thấy nơi Thời Ý đứng, nàng đột nhiên phát hiện, trong lúc vô thức cô ấy dường như lại đứng về vị trí ban đầu nàng nhường ra.

Nàng chạy đến bên người Thời Ý, nhảy nhót nói: "Mình đệm được tám quả liên tục!" Giống bạn học nhỏ đòi được khen.

Trên tay cô không có hoa hồng nhỏ. Thời Ý buồn cười, khen ngợi bằng lời: "Ừm, tiếp tục cố gắng."

Tiếng chuông hết tiết một vang lên và tiếng chuông vào tiết hai cũng reo vang. Phó Tư Điềm nghỉ giải lao, thấy bóng dáng Giản Lộc Hòa chơi điện thoại, cảm thấy hơi xấu hổ.

"Cảm ơn cậu luyện chung với mình lâu như vậy. Cậu có muốn về luyện với cộng sự của cậu chốc lát không? Có thể cậu ấy nhàm chán vì không có bóng đấy."

Thời Ý quay đầu nhìn thoáng qua Giản Lộc Hòa.

Phó Tư Điềm đưa bóng cho Thời Ý. Thời Ý nhận lấy: "Cộng sự của cậu đâu?"

"Khả năng bóng chuyền của cậu ấy khá tốt, không cần luyện tập, điểm danh xong là về rồi."

"Thường xuyên?"

"Ừm."

"Cậu có thể lần nữa tìm một người làm cộng sự."

Nháy mắt trong đầu Phó Tư Điềm hiện lên một ý niệm. Vậy tìm cậu được không? Nhưng tưởng tượng đến mỗi tiết khóa Giản Lộc Hòa đều như hình với bóng cùng Thời Ý, nàng lắc đầu nói: "Mọi người đều tìm cộng sự xong rồi, tìm lần nữa sẽ chia rẽ tổ hợp của người khác. Trương Thanh Vũ cũng phải lần nữa tìm cộng sự. Đều không tốt với các cô ấy."

Thời Ý sững sờ, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không thốt thành lời: "Mình đi trước."

Cô xoay người, dừng một chút rồi xoay đầu nói: "Tiết sau, cậu cũng có thể tìm mình."

Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng lên, khóe môi nở rộ, tạo ra một nụ cười thật ngọt.

Thời Ý thu hồi tầm mắt, mặt vô biểu cảm đi một đoạn đường, đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình hình như khá tốt.

***

Một lần nữa được Thời Ý cho phép, Phó Tư Điềm tráng lá gan, đắn đo đúng mực mỗi tuần tìm Thời Ý một lần để xin chỉ dạy bóng chuyền. Thời Ý nói được thì làm được, mỗi lần đều rất nghiêm túc chỉ dạy nàng, lúc đệm bóng qua lại, dù chạy khắp nơi nhặt bóng cũng không hề lộ ra chút vẻ mất kiên nhẫn.

Như vậy qua mấy tuần, đã đến giữa tháng mười một, sinh nhật của Thời Ý.

Phó Tư Điềm đoán, Thời Ý dạy bóng chuyền cho mình nhiều lần như vậy, dù là cảm ơn, nàng đợi tới không giờ (mười hai giờ đêm) nói tiếng sinh nhật vui vẻ, ngày hôm sau mua cái bánh kem nhỏ và tặng món quà nhỏ, cũng không tính quá đột ngột nhỉ?

Nàng suy nghĩ hồi lâu xem nên tặng quà gì, cuối cùng bị tinh phẩm trong cửa tiệm len nỉ bắt lấy. Nàng chọn cung hoàng đạo của Thời Ý, mua hai bộ len nỉ làm chú cún nhỏ xinh xắn, thức suốt mấy đêm, đâm thủng vài ngón tay, cuối cùng ra hai thành phẩm khá vừa lòng.

Nàng cài móc khóa vào hai chú chú cún con, tỉ mỉ đóng gói xong, đặt bên cạnh gối đầu, đợi tặng đi.

Sinh nhật Thời Ý nhầm ngày thứ bảy. Tối thứ sáu, sau mười một giờ ký túc xá tắt đèn, Phó Tư Điềm không nằm xuống mà ngồi trên giường, cầm điện thoại, sống một giây bằng một năm.

Nàng đang đợi đến không giờ, muốn là người đầu tiên gửi lời chúc phúc đến Thời Ý.

Vất vả lắm mới nhận nhịn tới hai mươi ba giờ năm mươi lăm phút, trong nhóm lớp bỗng nhảy ra một tin: "Chúc bạn học nữ thần 10ee của chúng ta sinh nhật vui vẻ [Rải hoa] [Rải hoa] [Rải hoa]".

Phó Tư Điềm chưa kịp phản ứng lại, tin nhắn bắt đầu tăng lên, một đám bạn học cú đêm bắt đầu chép lại lời chúc phúc.

Thất bại trong gang tấc, Phó Tư Điềm khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà rõ ràng chưa đến mười hai giờ, mọi người gấp gì chứ.

Phó Tư Điềm gục đầu xuống, vẫn đợi đến giây phút đầu tiên khi điện thoại nhảy qua không giờ, đúng giờ đúng phút đơn độc gửi cho Thời Ý: "Sinh nhật vui vẻ."

Thời Ý không có trả lời nàng. Trong lúc chờ đợi, Phó Tư Điềm mở ra diễn đàn lớp, bấy giờ mới phát hiện bạn chung phòng Thời Ý là Doãn Phồn Lộ đã gửi một tin nhắn trong nhóm: "10ee bảo mình nói tiếng cảm ơn với mọi người. Hiện tại cậu ấy đang bị bọn mình bịt mắt, cả người toàn bánh kem, không gõ chữ được."

Dưới tin nhắn là một tấm ảnh.

Ảnh chụp là ảnh chụp chung của toàn bộ người của phòng ký túc xá số 1315. Trên mặt mỗi người trong ảnh chụp chung đều dính chút bơ, tràn ngập ý cười. Thời Ý bị các cô ấy vây chính giữa, trên tóc đẹp, trên má toàn là bơ, híp mắt. Thế nhưng là dáng vẻ chật vật hiếm có.

Hiếm khi có cơ hội nhìn thấy nữ thần như vậy, các bạn nam đều nhân lúc náo loạn, yếu cầu Doãn Phồn Lộ phát thêm mấy tấm ảnh chụp chung. Phó Tư Điềm cũng động tâm.

Nhưng sau khi Doãn Phồn Lộ ném xuống bức ảnh này lập tức không còn động tĩnh.

Phó Tư Điềm rời khỏi cửa sổ, nhấn vào trang để thử vận may, muốn nhìn thử hoạt động của bạn cùng phòng Thời Ý.

Vận may khá tốt, cái thứ nhất nhảy ra là một người bạn cùng phòng khác của Thời Ý, Chúc Mặc Phát nói: Cảm tạ Đại nữ thần đưa mình đi trải việc đời. [Cười trộm.]

Hình minh họa là biển rộng, biệt thự, cây xanh, bể bơi và bữa tiệc sinh nhật tinh mỹ sôi nổi trong khuôn viên. Có các bạn cùng phòng Thời Ý mà Phó Tư Điềm quen biết, cũng có nhóm cả trai lẫn gái Phó Tư Điềm không quen, còn có xe đẩy bánh kem mấy tầng lớn, những hộp quà chất đầy trên bàn trà…

Đầu ngón tay Phó Tư Điềm cuộn lên, cảm xúc sống động nháy mắt trầm xuống. Nàng nhờ vào ánh sáng mỏng manh từ điện thoại, nhìn len nỉ đơn sơ bên gối mình. Màn hình tự động khóa, nàng ngồi trong đêm tối.

Thời Ý hơn một giờ rạng sáng mới lịch sự đáp "Cảm ơn." Phó Tư Điềm bình ổn cảm xúc, cất len nỉ vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.

"Sinh nhật vui vẻ." Nàng nói lại câu chúc phúc diễn tập rất nhiều lần trong lòng.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: